Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 119: Năm ngày không ra

Dạ Côn hít một hơi thật sâu:

- Không biết cửu hoàng tử muốn tính chuyện gì?

- Kỳ thật tính gì không quan trọng, chủ yếu là muốn kết giao với Dạ Côn ngươi một phen.

Trưởng Tôn Thản khẽ cười nói, cũng không đặt ra vấn đề khó khăn gì, bởi vì một khi thân phận đã bại lộ, tính gì cũng đều là chuyện tốt.

Thế nhưng Côn ca thì khác, hắn là người thành thật có sao nói vậy.

Dạ Côn chắp tay cười nói:

- Hôm nay có thể gặp cửu hoàng tử cũng là vinh hạnh của Dạ Côn ta.

- Không không không, là vinh hạnh của ta.

Diệp Ly trợn trắng mắt, phu quân còn nói người khác dối trá, mình ở đây cùng cửu hoàng tử lại thổi lẫn nhau.

Dạ Côn kỳ thật cũng không muốn, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, mặt mũi vẫn phải cho, hơn nữa khi nãy còn mới ăn cơm của người ta xong.

- Dạ Côn lão đệ, lần này đến An Khang châu là muốn cầu học à?

Trưởng Tôn Thản dời chủ đề, cũng không thích tâng bốc lẫn nhau như vậy.

Nguyệt Trúc ngẩn người, cửu hoàng tử ngay cả xưng hô đều sửa lại, xem ra là muốn lôi kéo tên đầu trọc này.

Dạ Côn tựa hồ cũng rõ ràng một chút, cười nói:

- Đúng thế, ta cùng đệ đệ đều dự định đến Học Viện An Kinh ở An Khang châu học tập.

- Học Viện An Kinh à? Mấy năm gần đây quả thật không tệ, là một lựa chọn tốt, đáng tiếc lần này đến An Khang châu liền phải trở lại Thái Kinh, trừng phạt của ta xem như kết thúc, còn muốn tiếp xúc với Dạ Côn lão đệ nhiều một chút đây.

- Dạ Côn hoảng hốt, cửu hoàng tử nâng đỡ.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, tên tiểu trọc đầu này cũng quá biết diễn đi.

- Đừng kêu cửu hoàng tử, gọi ta Thản ca là được.

Thản ca...

- Nếu Thản ca đã nói như vậy, ta liền không khiêm tốn.

- Ha ha, phải như vậy mới đúng, nói chuyện phiếm nha, Nguyệt Trúc ngươi nói có đúng hay không.

Nguyệt Trúc ôn nhu cười nói:

- Thưa đúng.

Vừa rồi còn bắt người ta nhảy xuống đây.

- Thời cơ cũng không còn sớm, ta không quấy rầy Thản ca nghỉ ngơi.

Dạ Côn cũng dự định cáo từ, vẫn bớt tiếp xúc với hoàng thất thì tốt hơn, đừng để bị cuốn vào.

- Được, Dạ Côn lão đệ cứ thỏa thích hưởng thụ, tiêu phí trên thuyền đều tính ở trên người Thản ca.

Không đợi Dạ Côn nói chuyện, Diệp Ly sau lưng dịu dàng nói ra:

- Tạ ơn Thản ca.

Dạ Côn im lặng, Ly Nhi ngươi có phải gian tế đối phương phái tới hay không.

- Đệ muội khách khí, phải chiếu cố Dạ Côn lão đệ thật tốt.

Dạ Côn cười cười:

- Vậy chúng ta liền cáo từ.

- Được.

Trưởng Tôn Thản nhìn đám người Dạ Côn rời đi, cũng không có lập tức trở về phòng, mà là nhìn lên bầu trời đêm.

Mà cánh tay mềm mại của Nguyệt Trúc khoác lên trên vai Trưởng Tôn Thản:

- Cửu hoàng tử, hắn chỉ là một hài tử vừa mới ra khỏi nhà, ngài như thế có phải hơi quá...

- Hắn có một người cha tốt.

Nguyệt Trúc câm nín, đúng vậy...

- Lần này trở lại Thái Kinh, cửu hoàng tử phải cẩn thận một chút.

Trưởng Tôn Thản ngáp một cái, đứng dậy chống đỡ cái lưng mỏi:

- Cẩn thận cái gì, khắp nơi đều cẩn thận, vậy cuộc sống không phải rất mệt mọi sao? Ta muốn đi ngủ, ngươi ra ngoài đi.

- Cần ta bồi không?

Nguyệt Trúc ôn nhu hỏi.

- Quên đi, ta cũng không muốn mở to mắt nhìn thi thể của mình, đúng không? Thiên Cơ?

Nguyệt Trúc phương tâm chấn động, giọng dịu dàng nói ra:

- Cửu hoàng tử nói chuyện gì?

- Không có gì, chẳng qua là bản hoàng tử tò mò, đến cùng ngươi có bao nhiêu thân phận, một ngàn loại ư?

Trưởng Tôn Thản quay đầu liếc mắt nhìn Nguyệt Trúc, lập tức đi vào trong phòng, lưu lại Nguyệt Trúc không có sắc mặt tốt.

Một bên khác, Dạ Côn dẫn hai thê tử về phòng, Nhan Mộ Nhi trực tiếp đi tắm, Dạ Côn phát hiện Nhan Mộ Nhi rất thích sạch sẽ.

- Ly Nhi, về sau chúng ta nên cách cửu hoàng tử kia xa một chút.

- Vì sao ~

Diệp Ly nũng nịu nói ra, đứng sau lưng Dạ Côn, dựa vào ôm lấy eo hổ của hắn.

Dạ Côn than nhẹ một tiếng, hai nữ nhân này, đúng là cái gì cũng không hiểu.

- Tên cửu hoàng tử kia trở mặt quá nhanh, trước đó còn đang giáo huấn Nguyệt Trúc, quay đầu liền có thể cười, loại người này có thể bán nàng không chút lưỡng lự.

- Người ta biết sai rồi, phu quân đừng tức giận có được không ~

Trong lòng Diệp Ly yêu kiều hừ một tiếng, ta đương nhiên biết, chẳng qua là tìm một chút phiền toái cho ngươi mà thôi, còn trách ta, quỷ hẹp hòi ~

- Vậy nàng nhất định phải nhận trừng phạt.

Dạ Côn nghiêm túc nói ra.

Diệp Ly khiếp sợ, trừng phạt??????

Tiểu trọc đầu biến thái này, ngươi muốn làm gì?!

Nhưng mà Diệp Ly phát hiện mình sai... Dạ Côn nói tới trừng phạt, chính là cùng hắn đánh cờ.

Còn có thể vui sướng làm phu thê hay không!

Đã nói là trừng phạt mà?

Bất quá Diệp Ly rất nhanh liền biết, đây là trừng phạt trên tinh thần.

- Phu quân, ngươi khi dễ người ta ~

- Hắc hắc ~

Lúc này Nhan Mộ Nhi rốt cuộc tắm xong, lau tóc đi ra, Diệp Ly phảng phất nhìn thấy cứu tinh:

- Phu quân, để Mộ Nhi muội muội đến bồi ngươi tiếp đi, Ly Nhi cũng đi tắm một cái, bằng không thì phu quân ngửi không thoải mái.

- Thật hiểu chuyện.

Dạ Côn không thể không khoa khoa Diệp Ly, Diệp Ly rất muốn gõ cái đầu trọc kia một thoáng.

Nhan Mộ Nhi một mặt mộng bức, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Mộ Nhi, tới ngồi.

Nhan Mộ Nhi thành thành thật thật tọa hạ:

- Làm sao vậy phu quân?

- Đánh cờ.

- Được.

Nhan Mộ Nhi đang lo không có cơ hội trả thù, vậy trước tiên ngược phu quân ngươi mấy bàn, sư phụ đã dạy qua thứ này.

Dạ Côn phát hiện, Diệp Ly không thế nào biết, thế nhưng Nhan Mộ Nhi lại rất tinh thông, thực lực bất phàm.

Chuyện này đúng là rất thú vị, nhất là trông thấy dáng vẻ nghiêm túc đánh cờ của Nhan Mộ Nhi, thật xinh đẹp, lúc nữ hài tử nghiêm túc, biểu tình kia rất có mùi vị.

Thời điểm Diệp Ly đi ra, thế mà không nghe thấy Nhan Mộ Nhi phàn nàn cái gì, thậm chí còn tập trung tinh thần cùng phu quân đánh cờ.

- Phu quân, không còn sớm, mau lên giường nghỉ ngơi đi.

Diệp Ly cảm thấy đã đến lúc đi ngủ, gần đây rất thích tựa ở bên cạnh phu quân ngủ, nữ hài tử cho dù mạnh hơn, cũng cần một bờ vai, loại cảm giác này trước kia chưa từng có.

- Ly Nhi, nàng đi ngủ trước đi.

- Đừng quấy rầy chúng ta đánh cờ.

Diệp Ly nhẫn nhịn nghẹn miệng, thì thào nói ra:

- Tùy cho các ngươi.

Nói xong liền đi đến trên giường nằm xuống.

Chỉ không cách nào ngủ, thỉnh thoảng nhìn một chút.

Đột nhiên ý thức được một chuyện, đây chính là cơ hội chung đụng với phu quân.

Mình thế mà không muốn, nhường cho Nhan Mộ Nhi!

Trời ạ! Đều sắp bị mình xuẩn khóc...

Cho nên Diệp Ly lập tức rời giường, ngồi ở bên cạnh nghiêm túc học tập, mình không thể bại bởi con hồ ly tinh này.

Mấy ngày kế tiếp.

Dạ Tần phát hiện đại ca cùng tẩu tẩu thế mà đóng cửa không ra.

Ngẫm lại cũng đúng, đại ca vừa mới thành hôn, hai vị tẩu tẩu lại xinh đẹp như vậy, có thể hiểu cho đại ca.

Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lần nữa cảm thán, Côn ca lại có thể năm ngày không ra khỏi cửa, đúng là quá ưu tú.

Đông Tứ và Đát Từ ở trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ đây cũng là một loại phương thức tu luyện? Hai người liếc nhau một cái.

Trải qua năm ngày rèn luyện, Dạ Côn cũng phát hiện một chuyện, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bắt đầu có trao đổi, thế mà bắt đầu thảo luận.

Mặc dù có chút không thực tế, thế nhưng các nàng có thể thật tình như thế, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bị Dạ Côn ngược ròng rã năm ngày! Không chống nổi...