Oán linh nhìn đầu trọc trước mặt, đầu trọc kia tựa hồ lóng lánh kim quang, phảng phất thấy phía sau đầu trọc có một cái vầng sáng màu vàng óng, loại cảm giác thiêng liêng thần thánh kia không thể nào chạm tới.
Nói cho cùng vẫn là thực lực Côn ca cường hãn, hiện tại cho dù nói phân có mùi thơm, oán linh đều sẽ gật đầu.
Dạ Côn buông oán linh ra, mang theo nụ cười từ ái nói:
- Kiếp sau dự định trở thành nam nhân hay nữ nhân?
Oán linh nghe xong sững sờ, chuyện này còn có thể chọn ư? Đây cũng quá lợi hại đi,
- Ta... nữ nhân có thể không có ngựa, có thể không có tu vi, có thể không có phòng ở Thái Kinh, nhưng mà nam nhân thì khác. Nam nhân phải tu luyện, nam nhân cần có Bạch Vũ Mã, nam nhân phải đứng vững trước áp lực cực lớn, nam nhân phải hăng hái chiến đấu vì vinh quang cả một đời.
Dạ Côn nghe xong không khỏi nhẹ gật đầu, lời nói này không sai, nữ hài tử chỉ cần dung mạo xinh đẹp là được rồi.
Tỉ như hai thê tử của mình, ngoại trừ biết yêu mình ra, cái gì cũng không biết, đúng là rất đau đầu.
Dạ Tần nghe xong cảm động sâu sắc, oán linh xem như đã thể hội chân lý nhân loại, mặc dù làm nam nhân khó, nhưng nếu lăn lộn tốt, vậy sẽ vinh quang cả một đời.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, đây là ngụy biện.
- Cho nên, ngươi quyết định trở thành một tên nam nhân, quang tông diệu tổ?
Dạ Côn hào sảng nói.
Oán linh kiên định nói ra:
- Không! Ta muốn trở thành nữ nhân.
Mọi người:......
Đối với một oán linh mà nói, sự tình nó nhìn thấy nhiều lắm, làm nam nhân quá mệt mỏi, phải gánh lấy rất nhiều trọng trách.
- Ách... là lựa chọn tốt, yên tâm đi, chỉ cần có mộng tưởng, liền sẽ thực hiện được.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu oán linh, cũng may Không Hư hôn mê bất tỉnh, bằng không thấy hình ảnh như vậy, lại sẽ nghi vấn bản thân.
- Cảm ơn.
- Không cần cảm ơn.
- Đi đầu thai đi.
- Được rồi.
- Ta niệm pháp siêu độ, ngươi hãy đi đi.
- Cảm ơn ca ca.
Dạ Côn từng đọc qua một vài đoạn kinh siêu độ trong thư tịch, mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng vẫn niệm thử.
Dù sao lừa chết người ta, cũng rất ngượng ngùng.
Chỉ thấy trong thân thể tiểu nữ hài bay ra một đạo lục sắc oán linh, mọi người nhìn sang, đó là một cọng cỏ...
Cỏ đều có thể tu luyện thành yêu ư?
Dưới một số sự trùng hợp quả thật có thể.
Chỉ thấy oán linh khom người, lục mang đại thịnh, sau khi lục mang tiêu tán, một cái Linh Hạch màu lam chậm rãi rơi xuống mặt đất.
- Xong rồi.
Dạ Côn phủi tay, quay đầu nhìn về phía mọi người.
Chỉ thấy mọi người một mặt kinh hãi nhìn Dạ Côn, Côn ca đã ưu tú đến mức làm người giận sôi.
Thế mà có thể lừa oán linh đến mức tự sát.
- Phu quân, thời điểm ngươi siêu độ, cực kỳ giống cao tăng.
Diệp Ly che mặt, kinh hô một tiếng.
- Đúng đó, sau này phu quân đừng niệm nữa.
Dạ Côn quyết định, chờ đến An Khang châu liền dạy các nàng tu luyện, tránh cho các nàng rảnh rỗi không có việc gì, thảo luận chuyện không có tóc này.
Phong Điền một mặt sùng bái, tâm tình vào giờ khắc này vô phương ví von:
- Côn ca, trước kia ta cho rằng ngươi đã rất ưu tú, thế nhưng hôm nay mới phát hiện, sự ưu tú của Côn ca từ dưới kéo dài đến miệng, quá lợi hại!
- Côn ca, ngươi chính là hy vọng của huyện Thái Tây chúng ta.
Nguyên Chẩn hiện tại đã điên cuồng sùng bái Côn ca, nhưng cũng không thể ngăn cản ý nghĩ vẽ con rùa lên trên đầu Côn ca của bọn họ, dù sao có thể vẽ con rùa ở trên đầu Côn ca, đây chính là hành động vang dội Huyền Nguyệt đại lục a.
- Đại ca, lợi hại!
Dạ Tần đã quen nhìn đại ca ưu tú, giơ ngón tay cái lên, chẳng qua trong lòng vẫn có chút mất mác, đại ca quả thật ưu tú, khoảng cách giữa mình với đại ca vẫn đang không ngừng kéo dài.
Dạ Côn vịn huynh đệ của mình, cười nói:
- Không có đệ đệ ủng hộ, đại ca cũng không có cái lá gan kia.
- Đại ca nói đùa.
Dạ Côn chọc chọc cái bụng của đệ đệ, tiểu tử ngươi hiện tại cũng bày ra bộ dáng này.
Nhan Mộ Nhi đột nhiên vẫy vẫy tay với Dạ Côn:
- Phu quân, tới đây ~
- Làm sao vậy?
Dạ Côn đi đến tò mò hỏi.
Bẹp một tiếng.
Dạ Côn ngơ ngác che mặt, mình bị thê tử hôn trộm!!! Trời ạ!!!
Người xung quanh cũng thấy choáng, Côn tẩu chính là chủ động như vậy, Côn ca thật có phúc nha.
Diệp Ly mém chút tức chết, hồ ly tinh thế mà dùng tới chiêu này! Mình cũng không thể thua!
Bẹp ~
Dạ Côn hai tay che mặt, các nàng thế mà...
Các nàng thế mà ở trước mặt mọi người trộm hôn mình, còn không có được mình cho phép ~
Chưa từng thấy qua nữ hài tử Thái Kinh nào chủ động như thế, chẳng lẽ các nàng là ngoại tộc sao...
Dạ Tần lộ ra nụ cười mừng rỡ, theo mấy ngày nay có thể thấy được, các tẩu tẩu rất thích đại ca.
Nghĩ tới đây, Dạ Tần dần dần sa sút.
- Côn tẩu trâu bò, ra sức ~
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lập tức uốn éo, Côn ca thế mà đỏ mặt thẹn thùng, ha ha ha...
Lúc mọi người ở đây cười toe toét, một đạo âm thanh nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên.
- Này! Yêu nghiệt nơi nào!
Chỉ thấy thuyền trưởng cuối cùng xuất hiện, từ trên xuống dưới bao bọc cực kỳ chặt chẽ, sợ lưu lại khe hở có con muỗi bay vào.
Lúc thuyền trưởng thấy Linh Hạch màu lam trên mặt đất, sắc mặt dưới mũ giáp cứng đờ, lập tức khẽ quát một tiếng:
- Thế mà đã bị thu phục, bằng không nhất định trảm ngươi một kiếm!
Đám người Dạ Côn phát hiện, Không Hư là loại người hết sức dối trá kia, thế nhưng thuyền trưởng này, cũng rất tự luyến a.
Theo thuyền trưởng đi vào, người ngoài cửa cũng dần dần đi vào quan sát, thế mà phát hiện Linh Hạch.
Oán linh vừa rồi thế mà bị tên đầu trọc này thu!
Thậm chí đều không nghe thấy xao động gì, chuyện này sao có thể? Ngũ Quái Khu Ma Nhân đều không được, đầu trọc còn trẻ như vậy thế mà lại làm được.
Thật chẳng lẽ chuyên nghiệp như vậy sao? Còn trẻ mà tu vi đã cao như thế, quả thật khiến người ta sợ hãi không thôi
Nhìn lại Ngũ Quái Khu Ma Nhân một chút, đã thổ huyết ngất đi, đúng là nghiệp chướng.
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Khâm phục!
Thuyền trưởng chắp tay với Dạ Côn nói ra.
Dạ Côn cũng không biết vị thuyền trưởng này có ý gì, đành chắp tay nói ra:
- Khách khí.
- Không biết tiểu huynh đệ biết bói toán hay không?
Thuyền trưởng tò mò hỏi.
Dạ Côn linh cơ khẽ động, cười nói:
- Thân là một vị Khu Ma Nhân chuyên nghiệp, bói toán là môn học bắt buộc.
- Như thế rất tốt, mời tiểu huynh đệ dời bước, thức ăn ngon rượu ngon đang chờ.
Dạ Côn lên tiếng cười một tiếng, rất là hào sảng:
- Rượu ngon thức ăn ngon không quan trọng, quan trọng là muốn bói cho thuyền trưởng một quẻ.
Mọi người:......
Nhưng vào lúc này, cô gái nhỏ thăm thẳm tỉnh lại:
- Mẹ ơi...
- Con của ta.
- Mẹ ơi, con mệt quá, con muốn ngủ.
- Nghe lời, mẫu thân dẫn con trở về rồi đi ngủ.
Phu nhân ôm hài tử đến trước mặt Dạ Côn:
- Cao tăng, cám ơn ngươi đã cứu con của ta, rất cảm ơn ngươi.
Dạ Côn rất không rõ ràng, Không Hư ngươi gọi cao nhân, đến nơi này của ta liền gọi cao tăng.
Chẳng lẽ không có tóc lại quan trọng như vậy sao?
- Đại nương khách khí, mau chóng dẫn hài tử về nghỉ ngơi đi.
Dạ Côn gạt ra nụ cười, hay là mình mang tóc giả nhỉ.