Trải qua mấy ngày tiếp xúc, đối với một chút động tác thân thể, nàng đã buông lỏng rất nhiều.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Nhan Mộ Nhi, thấy ánh mắt làm nũng của nang...
Bất đắc dĩ, Dạ Côn hơi hơi hạ thấp người, Nhan Mộ Nhi vui vẻ, trực tiếp nhảy lên trên lưng Dạ Côn.
Hừ ~ năm đó ngươi cưỡi ta, hiện tại ta cưỡi ngươi, hung hăng trả thù ngươi ~
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn không được, nhanh đến An Khang châu đi, cẩu lương ăn đến mức sắp ói ra ngoài rồi.
Đát Từ nhìn thấy lão sư động tác như vậy, chẳng lẽ đang tiến hành tu luyện thân thể?
Thế nhưng loại tư thế này đối với mình mà nói, có chút khó khăn a.
Lúc này Đông Tứ và Đát Từ liếc nhau, lập tức quay đầu.
Cõng thê tử, nắm tay một thê tử khác, Dạ Côn cùng mọi người đi lên núi.
Bất quá Dạ Côn cũng phát hiện một chuyện, nam nhân xung quanh tựa hồ vẫn luôn nhìn chằn chằm thê tử nhà mình, khiến cho hắn có chút khó chịu.
Dạ Tần dĩ nhiên cũng phát hiện, dung nhan các tẩu tẩu xem như tuyệt sắc, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy, đều sẽ nhìn thêm vài lần.
Nhưng mà cha đã nói qua, nữ hài tử xinh đẹp sẽ dẫn phát sự cố, cha chính là một cái ví dụ điển hình.
Leo núi nửa canh giờ, mọi người cuối cùng đã tới đỉnh núi.
Diện tích toàn bộ đỉnh núi rất lớn, mặt đất vuông vức, giống như bị người chém ngang một kiếm, không có nửa điểm gập ghềnh.
Mà Dạ Côn cũng nhìn thấy phi thuyền.
Thể tích phi thuyền khổng lồ, chuyện này khiến Dạ Côn nghĩ đến Độc Nga Đại Đế ngày đó, mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng Dạ Côn cảm thấy, một chiếc phi thuyền tối thiểu cũng có thể dung nạp một vạn người.
Chẳng qua khiến Dạ Côn rất tò mò chính là, rốt cuộc là thứ gì thôi động gia hỏa khổng lồ như thế bay lượn?
Thứ này thoạt nhìn tựa như là làm bằng gỗ, từ góc độ này xem, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên khổng lồ, dường như có hình bầu dục.
Đây là phi thuyền?
Hình như không giống với những gì mình nghĩ lắm.
Lúc này ở trên đỉnh núi có rất nhiều người, cơ bản là chỗ nào có chỗ trống liền sẽ có người đến đứng, ít nhất cũng có mấy vạn người.
- Các vị công tử tiểu thư, muốn đi đâu? Ta có vé thuyền rất tiện nghi, giá cả tuyệt đối hợp lý.
Trong lúc mọi người đang tán thưởng phi thuyền, bên cạnh lại xuất hiện một vị thiếu niên, vẻ mặt rất nhiệt tình.
Dạ Côn cũng đang định tìm hiểu giá cả một chút:
- Bao nhiêu tiền?
- Đảm bảo không hét giá, đến cảng phi thuyền huyện thành lân cận một kim tệ, đi tới cảng phi thuyền ở An Khang châu năm kim tệ.
Vẻ mặt Dạ Tần cứng đờ, vẫn là trở về tố cáo lão cha đi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi không có tiền ư? Các nàng đều là phú bà đấy, thế nhưng bọn họ không dám lấy ra a, lấy ra biết phải giải thích như thế nào.
Đông Tứ và Đát Từ cũng giống như vậy, bọn họ có rất nhiều, thế nhưng thân phận hiện tại là người hầu, thân là một tên người hầu hợp cách, trên người sao có thể có kim tệ được?
Dạ Côn hỏi lần nữa:
- Chúng ta muốn tới cảng phi thuyền ở An Khang châu.
- Vậy hôm nay các ngươi gặp may rồi, vé thuyền đi An Khang châu sáng nay đã bán sạch, may mà ta nhanh chân, ta thấy các ngươi có tám người, như vậy đi... mỗi người bốn kim tệ, tổng cộng...
Thiếu niên trầm tư một chút, giống như đang tính lấy.
- Tổng cộng hai mươi cái kim tệ!
Dạ Côn:......
Ngươi là tính thế nào, thế mà tính ra như vậy, nếu có tiền, Côn ca ta không nói hai lời liền mua.
Thiếu niên nhìn Dạ Côn thế mà chần chờ, y liền vội vàng nói:
- Nếu như không hài lòng, chỗ của ta còn có vé phòng xa hoa, chính là loại gần cửa sổ kia, chẳng qua là giá cả đắt gấp năm lần, các ngươi phải trả 100 kim tệ.
Dạ Côn khoát một tay lên trên vai thiếu niên, quỷ dị cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi suy nghĩ chuyện gì, ta biết, ta cũng không ngại nói cho ngươi nghe, ta không có tiền, nhưng lại muốn mấy tấm vé xa hoa kia, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Vị công tử này, ta cũng không ngại nói cho ngươi nghe, nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ kêu lên đấy, ngươi cũng không muốn về sau không có phi thuyền ngồi đi.
- Phu quân, chỗ của ta còn một kim tệ.
Diệp Ly lấy một kim tệ duy nhất trên người ra, chính là mai kim tệ Dạ Côn dùng để mua nàng kia, nói thật, Diệp Ly không nỡ bỏ.
Dạ Côn buông thiếu niên ra, cười nói:
- Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp khác vậy?
Thiếu niên lộ ra ánh mắt khinh thường:
- Muốn tay không bắt sói à, loại người như ngươi, ta ở đây thấy rất nhiều.
Dạ Côn không muốn kim tệ của Diệp Ly, làm một tên nam nhân, làm sao có thể khiến nữ nhân của mình khó chịu đây.
- Ồ? Mỗi ngày đều có rất nhiều người như ta?
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng:
- Đúng thế, có ai không muốn đến An Khang châu phát tài chứ, bất quá còn chưa lên phi thuyền, đã từ trên đỉnh núi nhảy xuống.
- Vì sao?
- Bởi vì phi thuyền mỗi ngày chỉ chạy một chuyến, trong khoảng thời gian dài dằn dặt này, không ít người chờ đến khó chịu, thế là sòng bạc phát tài, có vài người thua sạch tích súc cả đời, nhảy núi tự vẫn, có vài người trực tiếp phất nhanh, đi An Khang châu tiêu dao khoái hoạt.
- Đúng là rất thú vị.
Dạ Côn nhìn thiếu niên trước mặt, đây mới là nguyên nhân chính ngươi qua đây đi.
- Đó là đương nhiên, cược nhỏ tiêu khiển, cược lớn phát tài, sòng bạc nơi này luôn theo quy củ, ở bên trong, ngươi cái gì đều có thể dùng để cược, bao gồm...
Thiếu niên nhìn về phía Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi, ánh mắt Dạ Côn hơi nheo lại một chút.
- Ở đâu?
- Ta dẫn các ngươi đi.
Trong lòng thiếu niên cười lạnh, nơi này không chỉ thua táng gia bại sản, thậm chí ngay cả nữ nhân của mình đều có thể thua sạch.
- Đại ca, đừng đi.
Dạ Tần phát hiện thiếu niên này có vấn đề, tranh thủ thời gian ngăn cản đại ca.
Dạ Côn từ lúc đầu đã cảm thấy y có vấn đề, có thể là nhìn nhóm người mình ăn mặc tốt, lại trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết là loại thiếu niên mới bước ra đời, cho nên liền nhìn trúng.
Bằng không thì nhiều người như vậy, làm sao lại chọn nhóm người mình? Thế mà lại đánh chủ ý đến thê tử của ta! Nữ nhân của Côn ca ta ngươi cũng dám động ư?!
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Không có việc gì, xem đại ca thắng vé phi thuyền tới.
- Phu quân cố gắng lên ~
- Phu quân, Mộ Nhi muốn loại gian phòng có cửa sổ kia ~
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều hung hăng gật đầu.