Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 45

Một nhà bốn người bọn ông vui vẻ ăn mừng Tiểu Mễ thi đậu trung học trọng điểm. A Triết đóng phòng khám sớm. Ông lái xe chở bốn con động vật đực cùng đi về tiệm cơm ngon rẻ nhất thành phố ——Tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ.

Ông chọn phòng 666 yêu quý nhất của mình rồi bốn người cùng ngồi vào chỗ. Đưa thực đơn cho Tiểu Mễ, ông nói: “Hôm nay cho con gọi món đó. Thích ăn gì thì cứ chọn nhá.”

“Con muốn ăn bắp xào hạt dẻ, bánh mật ong với chè đu đủ.” Tiểu Mễ không hề nghĩ ngợi mà chọn ngay ba món đồ ngọt.

“Chao cá lăng, cho nhiều chao.” Thằng đệ ông không thèm nhìn thực đơn mà chọn luôn món khoái khẩu của mình.

“Khoai tây xào chua cay.” Khẩu vị của Lam Thiếu Bằng không lúc nào tách rời được với khoai tây hết trơn, ông buồn bực. Bộ hắn không ngán sao?

“Ngày nào em cũng ăn khoai tây xào mà không thấy ngán à?”

“Ngán chứ…”



“Thành ra mới đổi thành khoai tây xào chua cay.”

“…”

Đồ ăn được dọn lên. Ông gọi bia và nước ngọt, nhưng vì sợ say nên ông không dám uống bia, uống nước ngọt là được rồi. Bọn ông cụng ly chúc mừng Tiểu Mễ đỗ cao. Tiểu Mễ cười tươi như hoa, uống một hơi cạn sạch nước ngọt rồi rót một ly mới.

Ông cùng Lam Thiếu Bằng và A Triết vừa ăn vừa nói chuyện. Lam Thiếu Bằng bảo hắn sắp phải đi công tác vài ngày đến vùng khác để quảng bá các hạng mục rao bán ở công ty hắn. A Triết cũng kể rằng phòng khám của nó khá đông khách, rất nhiều khách quen đến khám và chữa bệnh, thời gian dần qua cũng có chút tiếng tăm.

Cả bọn đều làm ăn khấm khá. Tốt! Lòng ông vui vẻ hết sức, thiệt muốn quất thêm hai ly bia ghê. Tiểu Mễ thích ăn đồ ngọt nhất nên nước ngọt và các món ngọt đều bị thằng bé quét sạch.

Không thể uống bia, ông đành uống nước ngọt. Ông thò tay tìm bình nước ngọt, mới vừa để cạnh bên đó mà giờ đâu mất tiêu rồi, chắc Tiểu Mễ lấy đi chứ không ai khác.

“Tiểu Mễ, nước ngọt đâu rồi?”

Tiểu Mễ vỗ vỗ bụng nói: “Con để ở đây rồi, bảo đảm chất lượng, ba đừng lo lắng.”

Má ơi nguyên bình nước ngọt đều bị nó nốc sạch hết trơn. Ông nhìn chằm chằm vào quả bụng no căng của thằng cún mà thật lòng rất muốn quất nó một trận, nhưng nghĩ lại đây là tiệm cơm nên hay là thôi đi.

“Ba đã bảo là chất phụ gia trong nước ngọt nhiều vô kể, không được uống nhiều mà sao mày quất hết vậy hả con?!” Ông trợn mắt mắng nó.

“Đâu phải ngày nào con cũng uống đâu, lâu lâu uống một lần thì có sao đâu chú Lam ha.” Tiểu Mễ lập tức bám lấy Lam Thiếu Bằng.

“Hùng ca à, Tiểu Mễ cũng đâu có uống mỗi ngày đâu, thỉnh thoảng cho nó uống một lần cũng không sao mà.” Lam Thiếu Bằng ôm Tiểu Mễ, ánh mắt cưng nựng cực kỳ.

“Hừ.” Ông chẳng buồn đáp lại.

Mọi người ăn no rồi, còn đồ ăn thừa không thể lãng phí nên ông bảo tiệm đóng gói để dành hâm lại làm bữa sáng mai ăn. Được rồi sổ sách tính sau, bọn một nhà bốn miệng ra khỏi tiệm cơm. Tiểu Mễ đề nghị, “Chúng ta đi quảng trường Vạn Đạt dạo chơi đi.”

“Nghe nói đồ ở đó bán mắc lắm. Hồi đó cậu có nghe một bệnh nhân kể rằng ổng qua tiệm cơm bên kia đường ăn vặt chút mà thế nào thanh toán ra được một trăm tệ đó.” A Triết nói.

“Mình đi dạo chơi thôi, không mua đồ chắc cũng không xài bao nhiêu tiền đâu.” Ông nói.

Vì vậy bốn người bọn ông lên xe, ông lái xe đến quảng trường Vạn Đạt chơi một vòng.

Quảng trường Vạn Đạt là phố đi bộ, cấm xe đi vào. Ông đậu xe ở bãi đỗ rồi cả bọn xuống xe đi dạo. Hai bên đường là đủ loại cửa hàng, cái gì cũng có bán, không riêng gì đồ ăn mà còn có các loại thời trang giày mũ đồng hồ nữa.

Ông tiến vào mấy cửa hàng thời trang, so sánh giá cả của chúng và mấy món đồ ở cửa hiệu nhà mình một phen, kết luận vẫn là hàng nhà mình giá rẻ mà chất lượng ngon nhất. Bất quá nội thất của cửa hàng người ta khá tốt, khay chứa đồ cũng là kiểu mới, xem ra ông cũng nên đổi mới cửa hiệu của mình một chút mới được.

Lam Thiếu Bằng ngắm nghía một chiếc máy chụp ảnh, trông hắn rất muốn mua. Ông thọt hắn, nhỏ giọng nói, “Mắc quá. Anh có một thằng bạn cũng có bán cái này, để anh bảo nó bán rẻ cho em.”

Lam Thiếu Bằng gật đầu bỏ đi ý định mua máy chụp ảnh. Bọn ông tiếp tục đi dạo khắp các cửa hàng. Tiểu Mễ xin tiền ông đi mua kem ở cửa hiệu giải khát. Mùa hè là thời điểm các tiệm nước giải khát mua may bán đắt, phải xếp hàng mới mua được.

Bọn ông đang nhàn nhã dạo chơi thì bắt gặp một gã đàn ông chen lấn chạy khỏi đám đông, phía sau gã là những người mặc trang phục thường ngày đang đuổi theo. Mắt thấy gã càng ngày càng chạy đến gần chỗ ông, cảnh sát Lý hô to lên: “Tôn Anh Hùng, mau bắt lấy gã, gã là tội phạm đào tẩu đó!”

Á đù, ông mà giúp mày thì chả khác nào ông là đồ ngốc. Dám lợi dụng ông à? Không có cửa đâu!

Ông làm bộ không nghe thấy, vắt tay lên vành tay hỏi ngược lại hắn: “Chú nói cái gì? Gió lớn quá, anh nghe không có rõ!”

Lam Thiếu Bằng nhìn trời, mùa hè oi bức không có một chút gió nào cả.

“Anh bắt gã lại giùm tôi cái!” Cảnh sát Lý lại hô một tiếng.

“Chú nói cái gì? Gần đây anh bị viêm tai giữa, điếc lắm.” Ông vờ như không nghe thấy.

A Triết nhìn lỗ tai ông, khẽ nhíu mày.

Thằng trốn trại chạy sượt qua ông, mang theo một làn gió mát.

Đám cảnh sát mặc thường phụ chạy sượt qua ông, mang theo một cơn gió lốc.

Thằng trốn trại kia coi như số nhọ, chạy bừa đụng phải một phụ nữ trung niên đang đẩy một xe hàng hóa. Đào phạm ngã rạp trên mặt đất, định đứng lên chạy trốn thì đạp lên hàng hóa rơi xuống, lại ngã tiếp, thế là bị cảnh sát thừa dịp bắt được.

Sauk hi bắt được thằng tù, cảnh sát Lý thở phì phò đi đến trước mặt thường dân vô tội đang đứng hóng hớt là ông đây mà chất vấn: “Tôn Anh Hùng, tôi bảo anh bắt phụ thằng tù nhân mà sao anh không giúp? Thằng này đồng lõa với thằng trốn trại hồi sáng đó.”

“Cảnh sát Lý, hồi sáng anh giúp chú bắt thì chú bảo là anh hối cải để trở thành người tốt, không chịu cho anh giấy chứng nhận làm việc nghĩa. Cho nên á, anh quyết định về sau không ra tay nữa. Với tư cách một người dân lương thiện, nếu anh vui thì anh giúp, không thì thôi. Đâu có luật nào viết rằng thường dân không giúp cảnh sát bắt cướp là phạm tội đâu đúng không?” Ông khoanh tay cười ha hả hỏi cảnh sát Lý.

“…” Cảnh sát Lý nghẹn nói không nên lời, bèn quay trở lại xe cảnh sát.

Lam Thiếu Bằng đứng cạnh hỏi ông: “Không phải anh hay nói mình rất giang hồ trượng nghĩa sao? Nếu anh mà ra tay giúp cảnh sát Lý, nói không chừng anh ấy đổi ý cấp giấy chứng nhận anh hùng cho anh đấy.”

“Miễn đi, xin hắn không bằng tự xin mình. Dù gì thì hắn cũng là cảnh sát, còn anh xuất thân là lưu manh, bọn anh vốn đã không cùng một đường, dẫu có thể lợi dụng lẫn nhau nhưng nước sông không phạm nước giếng, trừ phi bất đắc dĩ anh mới giúp hắn, chứ bình thường tại sao anh phải nịnh nọt hắn cơ chứ?”

“Anh nghĩ như vậy thì bao giờ mới được giấy chứng nhận đây? Thôi thì làm giả luôn đi.” Lam Thiếu Bằng nói.

“Vậy còn nói gì nữa? Anh muốn giấy chứng nhận đàng hoàng cơ.”

Ông tin rằng ông trời nhất định sẽ dõi theo ông, vận may nhất định sẽ đến với ông, bởi vì ông muốn làm đại anh hùng mà. Tục ngữ nói lưu manh mà không muốn làm anh hùng thì không phải là lưu manh chân chính, vì mặt mũi của chính mình và vì để về sau có cái để khoác lác, ông sẽ liều mạng.

Lam Thiếu Bằng đi ra ngoài vài ngày, ông lập tức cảm thấy trống vắng vô cùng. Ông đã quen ngủ hai người rồi, giờ biến thành chăn đơn gối chiếc thật là cô đơn lạnh lẽo quá.

Ông nhắn tin hỏi Lam Thiếu Bằng xem hắn thế nào rồi.

Hắn nhắn lại, ‘Đến tiệm cơm rồi, hết thảy mạnh khỏe không cần lo lắng.’

Ông gửi tiếp, ‘Về sớm sớm chút, giường của anh nhớ em lắm.’

Rảnh rỗi, ông bật máy tính, lên mạng nói chuyện phiếm.

Vừa mới vào nick chat, Con nít xấu liền nhảy vào nói, ‘Hùng ca Hùng ca, nghe nói nhà anh mua ở thành phố sinh thái Hạnh Phúc đứng giá rồi.’

Ông hỏi: ‘Sao thím biết vậy?’

Con nít xấu đáp, ‘Nghe nói gần đây có chính sách chèn ép giá phòng, giới hạn mua chỉ còn một căn, ngân hang được thêm lợi nhuận. Bây giờ rất nhiều người đều không còn ý định mua nhà nữa.’

Ông nói, ‘Ủa vậy tôi đây không phải mua lỗ sao?’

Con nít xấu nói, ‘Em cũng nghe nói vậy thôi, cụ thể như thế nào thì chưa biết nữa.’

Ông đáp, ‘Vậy kiểm tra lại thử coi sao.’

Rầu quá, rầu hết sức, rầu thúi hết cả ruột gan hà. Sao mọi chuyện cứ trật ý ông hết vậy nè? Ông bắt cướp mà không ai cho ông giấy chứng nhận anh hùng, ông mua nhà rồi thì giá nhà lao đao.

Nếu giá phòng giảm mạnh, ông sẽ buộc Lam Thiếu Bằng lấy thân báo đáp kết hôn với ông. Ông không ngại làm Hoàng Thế Nhân để cho Lam Thiếu Bằng làm Hỉ Nhi đâu. Vấn đề là Cục dân sự sẽ không làm hôn thú cho ông và Lam Thiếu Bằng.

Đậu xanh rau má dựa vào cái gì mà không làm hôn thú cho ông chứ? Ông thích đàn ông không được sao? Ông đâu có phạm pháp đâu? Vì sao ông lại không được quang minh chính đại kết hôn với người ông yêu chứ?

Ông rầu rĩ lái xe đến đón Lam Thiếu Bằng về nhà. Nhà ga chỗ bọn ông đông nghịt người. Ông đứng tại cửa ra vào. Lam Thiếu Bằng lưng mang túi du lịch hơi mệt mỏi đi tới cửa.

“Mừng em trở về.”

Lam Thiếu Bằng thấy ông tới đón hắn bèn gác sự mệt mỏi qua một bên mà cười hỏi: “Anh chờ tôi ở đây lâu chưa?”

“Cũng một chút à, nghe nói xe lửa đến trễ một chút.” Ông đáp.

“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.” Lam Thiếu Bằng cười nói.

“Ừ.” Ông cảm thấy hình như tâm trạng của Lam Thiếu Bằng không tốt, chắc có kẻ nào chọc hắn nữa rồi. Ông cũng không hỏi làm gì, chỉ cần hắn trở lại bên cạnh ông là tốt rồi.

Giữa ông và Lam Thiếu Bằng không có luật hôn nhân ràng buộc, nếu hắn có muốn rời khỏi ông thì ông cũng không làm gì được. Cho dù hôm nay hắn nói yêu ông rồi ngày mai lại coi trọng người khác, ông cũng không có quyền gì để phản đối hay ngăn cản hắn cả. Hắn chưa từng nói yêu ông một lần nào, giữa bọn ông cũng không có điều luật gắn kết nào. Mà hỡi ôi, cho dù là hôn nhân bình thường thì nam nữ ngoại tình vẫn ngoại tình, ly hôn vẫn ly hôn. Hôn nhân đâu chỉ có mỗi pháp luật mà còn có tình cảm cá nhân và đạo đức của mỗi người nữa.

“Chúng ta đi đón Tiểu Mễ trước. Tiểu Mễ đang hoạt động ngoại khóa môn Anh, chắc cũng sắp tan học rồi đấy. Trời nóng quá, anh mở máy lạnh chút, em chịu lạnh xíu nha.”

Lam Thiếu Bằng thở dài một hơi, hắn ảm đạm cúi đầu xuống, đoạn chợt ngẩng đầu hỏi: “Tôn Anh Hùng, tôi hỏi anh, lúc trước anh có nói anh sẽ cho tôi một màn cầu hôn lãng mạn và một hôn lễ long trọng. Anh đã từng nói rằng cả đời này sẽ không rời xa tôi. Những lời đó là thật tâm sao?”

“Đương nhiên, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể nói bừa một lời như đánh rắm một cái được chứ?” Ông đáp.

“Lần này tôi về nhà một chuyến, chị và anh rể không cho tôi vào cửa. Họ nói tôi là biến thái đáng xấu hổ, cha mẹ tôi đứng một bên cũng im lặng. Cuối cùng cha tôi nói, nếu tôi đường đường chính chính kết hôn lấy vợ thì ông ấy sẽ cho tôi bước chân vào nhà.” Lam Thiếu Bằng mỏi mệt u buồn tựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn ông, “Bây giờ tôi không còn nhà để về nữa rồi.”

“Có gì đâu, không có nhà thì chúng ta tự tạo thành một gia đình, có em, anh với Tiểu Mễ và A Triết, chúng ta ở cùng một chỗ, đấy chính là nhà. Nhà không chỉ là một căn nhà, mà trong nhà còn phải có những con người tương thân tương ái sống cùng nhau nữa.” Ông nói, “Cha mẹ anh mất sớm từ khi anh còn nhỏ, anh và A Triết là do một tay chị hai nuôi lớn, bọn anh vẫn sống hạnh phúc đó thôi.”

“Vậy anh đồng ý kết hôn với tôi không?” Lam Thiếu Bằng hỏi ông.

Ôi con mẹ nó kích thích! Ông phanh gấp, xe dừng phắt lại. Sau lưng, một hồi kèn ô tô vang lên inh ỏi giục ông đi tiếp.

“Đồng ý, một ngàn lần đồng ý.” Ông toe toét cười ngu.

“Lái xe đi kìa, phía sau đang mắng kìa.” Lam Thiếu Bằng quay đầu nhìn một hàng dài ô tô đằng sau.

Đằng sau đã vang lên tiếng chửi mắng, ông cười rồi lái xe tiếp: “Nhằm nhò gì, nghe chửi nhiều sống lâu mà.”

Ông cho xe rẽ vào khu chung cư Thế Kỷ Mới. Giáo viên hoạt động ngoại khóa của Tiểu Mễ thuê một căn phòng ở đây làm phòng học.

Lúc bọn ông vừa xuống xe thì Tiểu Mễ và các học sinh vừa tan học ra. Thằng cu thấy ông và Lam Thiếu Bằng tới đón bèn vui vẻ reo vang, “Ba! Chú Lam!”

“Con ngoan.” Ông vươn tay định ôm lấy Tiểu Mễ. Tiểu Mễ nhanh hơn, luồn tay đến túi ông, móc ví tiền của ông ra.

“Ba, ba cho con ít tiền đi. Con khát quá, con muốn ăn đá bào.”

Ông đổi hướng cánh tay đang dang ra, chuyển thành gõ đầu ranh con, “Thằng nhóc thối, không có nề nếp gì hết. Dám mò túi móc ví của ba vậy đó hả?”

Tiểu Mễ ôm đầu trả ví tiền lại cho ông. Ông lấy ra ít tiền lẻ đưa cho nó, “Đấy, mua đá bào xong quay lại ngay nghe chưa? Ba đợi mày ở đây á.”

Lam Thiếu Bằng nói: “Để tôi dẫn Tiểu Mễ đi mua.”

Bọn ông đang tình cảm thắm thiết bên nhau thì trên hành lang truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Một người phụ nữ máu me đầm đìa chạy ra khỏi một căn hộ, phía sau cô ta là một gã đàn ông đuổi theo với con dao phay.

“Cứu tôi với!”

“Tao chém chết mày! Con đàn bà ti tiện!”

Ông xem xét, ông trời đang ban cơ hội cho ông đây mà, ngu sao mà không dùng. Ông bước lên nắm lấy cổ tay gã đàn ông kia, trông ánh mắt gã ta cũng không phải ánh mắt của người bình thường. Gã nhe răng dữ tợn hỏi ông, “Mày bảo vệ cho con đàn bà khốn nạn kia à? Thì ra mà là tình nhân của ả! Tao chém chết mày!”

“Tình nhân cái đầu mày!”

Ông cũng không thèm nể nang gì gã. Nhìn gã điên loạn mà ông càng muốn làm anh hùng. Ông dùng sức lôi gã về phía trước rồi lên gối mấy cái thật mạnh vào bụng gã. Gã kêu lên đau đớn, đoạn ngã rạp xuống đất.

Lam Thiếu Bằng bảo vệ Tiểu Mễ. Các bạn của nó đều sợ hãi. Lam Thiếu Bằng điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.

Gã đàn ông cầm dao đứng lên vọt tới chỗ ông. Ông nhấc chân vận đủ một trăm phần trăm sức mạnh đá bay gã. Gã đàn ông văng ra mười mét rồi nằm bất động trên mặt đất cả buổi.

Ông chạy tới đá phăng dao phay đi, sau đó đè gã xuống định trói chặt gã. Lúc này ông mới phát hiện ông không có dây trói. Chợt, một sợi dây lưng xuất hiện trước mặt ông.

Ông ngẩng đầu, một đám người vây xem đang trầm trồ khen ngợi. Một bác mập đứng ông nhất đưa ông dây lung rồi cười: “Đại gia cho cậu dây lưng của đại gia này. Mau trói thằng điên này tống vào đồn công an đi. Chúng tôi sẽ tặng cậu một giấy chứng nhận công dân làm việc nghĩa. Thời nay người như cậu hiếm gặp lắm.”

Bác mập càng nói ông càng sướng. Thế là ông bèn trói gã kia chặt thật chặt rồi răn đe gã, “Đời này tao chướng mắt nhất là mấy gã đàn ông hiếp đáp người già, phụ nữ và trẻ em. Mày có ngon thì đi đánh mấy thằng giang hồ ấy, ở đó mà phách lối.”

Cảnh sát đến, bắt kẻ hành hung đi. Người phụ nữ bị thương cảm ơn ông không ngừng, “Cảm ơn anh đã cứu tôi! Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Ông đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Cảm giác làm anh hùng mới tuyệt vời làm sao. Lòng ông thì lâng lâng nhưng mặt ông thì duy trì vẻ nghiêm nghị sang chảnh, “Không có gì đâu mà. Đấy là chuyện phải làm thôi. Nếu mọi người có gặp chuyện gì thì cứ hú, tôi sẽ ra tay giúp đỡ liền.”

Tiểu Mễ kiêu ngạo đối nói với bạn học, “Thấy chưa, tui không có khoác lác đâu. Ba tui là đại anh hùng thiệt đó!”

Ông nhe răng cười ngu. Lam Thiếu Bằng nhìn không được, bèn đi lên giữ chặt ông nói, “Đi mau đi, đừng có cười như tên ngốc thế kia. Về nhà thôi.”

Về sau ông mới biết là gã cầm dao với người phụ nữ kia là hai vợ chồng. Gã nghi ngờ vợ mình vụng trộm bên ngoài nên ngày nào cũng đánh đập vợ. Vợ gã chịu không nổi bèn ly hôn. Gã uy hiếp vợ tái hôn với mình không thành, bèn dùng dao đả thương cha mẹ vợ, còn cô vợ chạy thoát ra khỏi nhà thì bị gã đuổi theo chém giết. Nói ra cũng xui cho gã, như không lại gặp phải ông, ông đang trông được làm anh hùng muốn mòn con mắt đây nè.

Từ đó về sau rốt cuộc không còn ai nói Tiểu Mễ khoác lác nữa, còn thằng bé thì sùng bái ông hơn nữa. Lam Thiếu Bằng phán một câu, “Một tên cuồng sát tâm thần lại gặp phải tên điên nhà anh. Coi như gã không may.”

Cũng không lâu sau, cảnh sát Lý đến bái phỏng nhà ông. Hắn đen mặt tiến đến, không cam lòng xuất ra một tờ giấy chứng nhận giao cho ông, “Đây là giấy chứng nhận mà cấp trên trao tặng cho anh nè, kèm theo đó là tiền thưởng nữa.”

“Ha ha ha, không có gì mà, thân là dân lương thiện, này là việc anh đây phải làm đấy.” Ông cười nhận lấy giấy chứng nhận.

Cảnh sát Lý nói tiếp cùng với gương mặt như vừa giẫm phải phân chó, “Tên khốn anh thiệt đúng chó táp phải ruồi mà. Hiện giờ trong thành phố đang hưởng ứng hoạt động văn minh đô thị, hành động của anh được báo cáo lên ủy ban nên được cấp trên khá coi trọng, bằng không anh cho rằng anh có thể nhận được giấy chứng nhận nhanh như vậy à.”

Ông lấy giấy chứng nhận đặt trước ngực cho Lam Thiếu Bằng xem, “Xem giấy chứng nhận anh hùng của anh nè. Đẹp không? Nhìn xứng đôi với anh không?”

Lam Thiếu Bằng nhìn ông rồi đỡ trán thở dài, “Cất giấy chứng nhận đi. Tôi nhìn kiểu nào cũng thấy anh như đang cầm đồ giả ấy.”