Tế Thế

Chương 65: Thợ luyện đỉnh 1

Sau một thời gian dài quen biết Ôn Cố, Trọng Thế Hoàng rốt cuộc cũng may mắn được chứng kiến kiếm pháp "xuy mao đoạn phát*" của cậu. Hắn nhìn đao quang kiếm ảnh trước mặt, cảm thấy cằm mỗi lúc một mát hơn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

*đặt sợi tóc lên lưỡi kiếm rồi thổi phát là đứt

Ôn Cố luyện xong một bộ kiếm pháp, thu công, quay sang nhìn Trọng Thế Hoàng đang ngồi nghiêm chỉnh. Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cạo xong rồi hả?"

"Cạo xong từ hai chiêu đầu tiên rồi."

"... Cậu tổng cộng sử mấy chiêu?"

"Một trăm lẻ tám chiêu. Lâu rồi tôi không luyện kiếm pháp nên muốn vận động gân cốt một lát. Cạo được không?"

Trọng Thế Hoàng sờ cái cằm trụi lủi: "... Thời gian quá ngắn, hoàn toàn không có cảm giác gì. Cậu làm gì vậy?"

Ôn Cố vén tay áo hắn lên: "Tôi đang tìm xem trên người anh chỗ nào còn lông, để anh cảm thụ rõ ràng hơn."

Trọng Thế Hoàng ngẩng cằm, bất ngờ hôn một cái, sau đó che lấy phía dưới, xoay người bỏ chạy.

Ôn Cố: "..."

Trọng Thế Hoàng chạy về trúc ốc, Ôn Cố ngồi dưới đất nhìn hắn.

...

Trọng Thế Hoàng ngó ra bên ngoài, rồi mới nhìn cậu: "Chắc tôi cần thêm một thời gian để thích ứng."

"Tôi có cách." Ôn Cố vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Đến đây."

Trọng Thế Hoàng ngồi xổm xuống.

Ôn Cố khẽ đẩy hắn một cái.

Trọng Thế Hoàng thuận thế ngồi hẳn xuống, cười tủm tỉm bắt lấy cánh tay cậu: "Cậu tính bá vương ngạnh thượng cung tôi à? Không cần thương tiếc tôi đâu, tôi chống được mưa gió, chịu được tuyết dữ."

"Vậy tôi an tâm rồi." Ôn Cố lấy ra Mộ Hải Thương Nguyệt.

"..." Trọng Thế Hoàng thu hồi nụ cười, "Làm gì thế?"

"Từ giờ trở đi, phải luyện Thanh Tâm quyết tới khi..." Ôn Cố tới gần, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hắn, thấy ánh mắt Trọng Thế Hoàng chậm rãi biến đỏ mới lui lại, "anh có thể khống chế được cảm xúc của chính mình mới thôi."

Trọng Thế Hoàng nhắm mắt lại, liều mạng áp chế dục vọng đang xao động, thoáng chốc, một âm thanh êm ái vang lên bên tai, dẫn dắt hắn tới chốn bình yên.

"Thiên đích vạn âm, thả quá thả thính."

"Phong lai tự nhiên, vũ thành hữu nhân."

"Điểu đề viên minh, cầm thú tương thân."

"Hoa tạ nguyệt trầm, trú dạ thì lệnh."

"Thiên thu công danh, phồn hoa duyệt tẫn."

"Hỉ nộ ai sầu, bất câu ngã tâm." (1)

Những tháng ngày trong núi thong thả trôi qua, dưới sự đốc thúc của Ôn Cố, Trọng Thế Hoàng ngày ngày đêm đêm niệm Thanh Tâm quyết, hiện tượng mắt đỏ, đầu nóng lên càng ngày càng ít. Cũng tại cậu mà Thiên Đồng Ngọc mới chỉ lấy đủ cho cái chân đỉnh, Ôn Cố trước sau vẫn không ngồi yên nổi, thấy tình huống của Trọng Thế Hoàng đã khá ổn định, cậu quyết định rời đi mấy ngày đến Côn Lôn thăm dò tình hình.

Ngày ấy lúc sắp đi, Trọng Thế Hoàng đứng trước trúc ốc, khoác tia nắng mai trên vai, nhìn cậu không nỡ rời xa, khiến Ôn Cố đi vài bước lại không kiềm lòng được trở về.

"Anh ở nhà nhớ tập trung tu luyện Thanh Tâm quyết, không được lơ là."

"Côn Lôn tràn ngập ma khí, tôi sợ anh bị ảnh hưởng."

"Tôi chỉ đi mấy ngày thôi."

"Không còn chuyện gì là tôi về ngay."

Cậu nói một lúc lâu, chân dính chặt tại chỗ, cuối cùng vẫn là Trọng Thế Hoàng nhịn không được chủ động mở miệng: "Đi sớm về sớm."

Ôn Cố bấy giờ mới cưỡi mây rời đi.

Từ động phủ đến Côn Lôn mất chưa tới nửa ngày, lúc cậu đến, mặt trời mới leo đến nửa sườn núi. Bạch Tu Đại Tiên đang rủ lão thần tiên râu trắng nhất chơi cờ, các thần tiên khác người thì tu luyện, người nói chuyện phiếm, nếu không biết rõ chân tướng mà chỉ nhìn bề ngoài, còn tưởng đây là buổi tụ hội thần tiên.

Bạch Tu Đại Tiên thua nên vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ, đang ồn ào đòi chơi ván nữa. Ôn Cố bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trong đám người vây xem, vội vàng tiến lên: "Đồ Đao?"

Đồ Đao quay lại, thấy cậu thì cười rất tươi, liên tục ôm quyền nói: "Đa tạ cứu giúp."

Ôn Cố đáp: "Tiện tay thôi mà. Không biết thương thế của tiên hữu thế nào rồi?"

"Dĩ nhiên là khỏi hẳn rồi." Đồ Đao nói, "Nhưng thủ đoạn của bọn chúng quá sức đê tiện, vô kiên bất tồi*!"

*đánh đâu thắng đó, vô địch

Ôn Cố: "..." Xem ra đúng là khỏi thật rồi, thậm chỉ cả thói quen dùng thành ngữ lung tung cũng không thay đổi.

Đồ Đao nói tiếp: "Không biết bọn chúng từ đâu kiếm được một loại thuốc không màu không vị, uống vào sẽ khiến kinh mạch tắc nghẽn, tiên khí nghịch lưu, gần như có dấu hiệu nguyên thần xuất khiếu."

Ôn Cố bật thốt lên: "Thất Tuyệt Tán Tu Đan?"

"Ngươi biết sao?"

Ôn Cố cười khổ: "Đâu chỉ biết, ta còn trải qua rồi."

Hai người im lặng trao nhau ánh mắt đồng cảm.

Ôn Cố nói: "Ta cứ tưởng thuốc này chỉ nhằm vào tu chân giả, thế mà cũng có tác dụng với tiên nhân sao?"

Đồ Đao bảo: "Thuốc này tuy bá đạo, nhưng lúc sau cũng sẽ bị tiên thể tinh lọc dần dần. Đáng giận là mấy tên ma đầu kia lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta mới lãnh trọn độc thủ."

Ôn Cố an ủi vài câu, lại hỏi: "Diêm Hào thế nào rồi?"

Đồ Đao nói: "Có Yên Hoa ở đây nên gã cũng thông minh ra, không khóc không nháo."

"Gã không khóc không nháo lúc nào, căn bản là ở trước mặt Yên Hoa, muốn khóc muốn nháo cũng không nổi." Thanh Tiêu vừa nói vừa đi tới.

Ôn Cố kinh ngạc: "Yên Hoa có biện pháp khắc chế gã sao?"

"Thủ đoạn cũ rích, dùng các loại pháp khí giả thành ma khí. Chỉ là thủ đoạn giả trang của Yên Hoa rất kín đáo, Diêm Hào đến giờ vẫn chưa phát hiện, chỉ cho rằng hắn đối phó mình dễ như trở bàn tay, lại càng không dám kiêu ngạo."

Một năm không gặp, Ôn Cố thấy thần sắc hắn tiều tụy đi không ít, nghi hoặc hỏi: "Nom khí sắc của ngươi, chẳng lẽ cũng bị thương?"

Cậu không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, khổ sở chất chứa trong bụng Thanh Tiêu liền như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn dâng lên: "Ta không bị thương, mà cả thể xác lẫn tinh thần đều bị thương nặng!" Thì ra một năm này, bọn họ vẫn không tìm được người luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, bất đắc dĩ, Bạch Tu Đại Tiên đành thuyết phục Nguyên Thời giúp đỡ Thanh Tiêu. Thanh Tiêu dù sao cũng là đệ tử của Hoàng Lăng, cũng chọn đi con đường luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, nhưng công lực không đủ. Kể từ đó, Thanh Tiêu xem như triệt để thể nghiệm cảm giác bị trời giáng cho một nhiệm vụ nặng nề.

"Ngươi vẫn còn thời gian ở đây than khổ à." Bạch Tu Đại Tiên đứng sau hắn, âm trầm lên tiếng.

Thanh Tiêu hoảng sợ, sắc mặt Bạch Tu Đại Tiên lúc này thật sự có hơi khủng bố, hắn đáp lại theo bản năng: "Ta chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi, trở về ngay đây."

Hắn vừa đi, Đồ Đao cũng lặn luôn, Ôn Cố đã nghỉ hơn một năm, không thể không biết thẹn bỏ đi như thế, kiên trì nói: "Không biết vật liệu luyện đỉnh thu thập được thế nào rồi?"

Bạch Tu Đại Tiên trả lời: "Chưa có tin tức truyền về."

Ôn Cố thở dài khe khẽ.

Bạch Tu Đại Tiên: "Cũng không cần quá gấp gáp, Tang Bồ đã đáp ứng là nếu không tìm được hai loại kia, thì sẽ thông qua ân tình năm đó xin Thiên Đồng Ngọc của Thiên Hồ tộc."

Sắc mặt Ôn Cố có chút ảm đạm.

Bạch Tu Đại Tiên chuyển đề tài: "Ngươi tìm được người chưa?"

"Tìm được rồi."

Ôn Cố vốn chỉ thuận miệng trả lời, ai ngờ Bạch Tu Đại Tiên thế mà hỏi rất cặn kẽ, cậu cũng kể lại chi tiết, nhưng bỏ qua chuyện Trọng Thế Hoàng bị dục vọng chi phối, chỉ bảo hắn đang ở thời điểm tu tâm mấu chốt.

Bạch Tu Đại Tiên nghĩ một lát, lấy một lọ đan dược trong túi áo: "Đan này tên là Tĩnh Tâm, để phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện. Ngươi cầm lấy cho hắn uống, tu luyện Thanh Tâm quyết sẽ trở nên vô cùng dễ dàng."

Ôn Cố vội vàng nói cám ơn.

Bạch Tu Đại Tiên nghĩ sao lại bảo: "Thực ra, con đường tu đạo chính là thuận theo tự nhiên, nếu tình đầu ý hợp... Khụ, ngăn cản không bằng khai thông."

Ôn Cố: "..." Mình có thể giả vờ nghe không hiểu không.

Bạch Tu Đại Tiên cũng không quan tâm cậu có hiểu không, vội thúc giục: "Ngươi về động phủ trước đi, tập trung đốc thúc Trọng Thế Hoàng tu luyện, nếu có việc ta sẽ tìm ngươi."

Ôn Cố hỏi: "Ông biết động phủ của ta ở đâu không?"

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Ngươi quên ta là..."

"Hành Thiên Đạo." Ôn Cố tiếp lời, "Vậy sao lại chơi cờ thua?"

Bạch Tu Đại Tiên lập tức đen mặt.

Trước khi ông trở mặt, Ôn Cố vội vàng gọi mây trắng đến, đứng lên bỏ chạy.

Trở lại động phủ, tà dương đỏ rực rọi vào trúc ốc. Ráng chiều chiếu rọi bầu trời, mặt sông lấp lánh tia sáng vàng, quang cảnh rất đẹp.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của Trọng Thế Hoàng lúc ly biệt, trong lòng Ôn Cố liền cảm thấy ấm áp, đang muốn bước chân vào nhà thì trông thấy người mình nhớ nhung đang đứng im trong nước như bù nhìn, nước dâng đến eo hắn, lộ ra bóng lưng trầm tĩnh mà cô độc.

"Trọng Thế Hoàng?" Ôn Cố lội xuống nước, từ từ đến gần hắn.

Thân thể Trọng Thế Hoàng hơi chấn động, lúc cậu tới gần, hắn lập tức gầm nhẹ: "Đừng tới đây."

"Chuyện gì vậy?" Ôn Cố nghĩ đến đủ loại khả năng. Tỷ như Ông Vu Kiều tìm tới cửa, ma khí xâm nhập, thây ma gây rối... Nhưng khả năng nào cũng không thể tạo thành kết quả này.

"Để tôi... được yên tĩnh một lát." Trọng Thế Hoàng nói xong, tiếp tục trầm mặc.

Ôn Cố nghe thấy tiếng hắn lẩm nhẩm, nghe kĩ mới biết hắn đang niệm Thanh Tâm quyết.

Trọng Thế Hoàng bị hoa mắt, nhìn thấy người mình nhớ thương xuất hiện ngay trước mặt, đôi mắt đỏ như máu sáng lên: "Thụ Thanh... Ôn Cố!" Hắn đột nhiên đẩy cậu ra, quay đầu bỏ chạy.

Ôn Cố đuổi theo hắn.

Trọng Thế Hoàng chợt dừng lại, cả người nhảy không trung.

Ôn Cố ngẩng đầu, thấy hắn vẽ một hình cung đẹp mắt trên không, sau đó rơi xuống nước.

"..."

Ôn Cố có chút lo lắng, nước cạn như vậy, hắn đâm mạnh thế sẽ trực tiếp cắm xuống bùn đất dưới đáy. Qua một lát, Trọng Thế Hoàng bơi một vòng trở về, tươi cười rạng rỡ ôm lấy cậu, "Tôi nhớ cậu lắm."

Ôn Cố: "Trước hết giải thích chuyện vừa nãy đi

Trọng Thế Hoàng im lặng một lát mới nói: "Dù tôi đã cố tự nhủ với mình rằng cậu chắc chắn sẽ trở về, cậu thích tôi, nhưng vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi. Ôn Cố, tôi sợ có một ngày tôi sẽ không kiềm nén được mà làm bị thương cậu."

Ôn Cố: "Không đâu."

Trọng Thế Hoàng cười khổ: "Cậu tin tưởng tôi vậy sao, nhưng tôi lại không thể tin tưởng chính mình."

"Không phải." Ôn Cố nói, "Anh đánh không lại tôi."

Trọng Thế Hoàng: "..."

Ôn Cố nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, hỏi: "Vậy giờ anh cảm thấy thế nào?"

Trọng Thế Hoàng ôm chặt lấy cậu, áp sát thân thể vào người ta, "Giờ tôi cảm thấy thế nào, cậu không cảm nhận được sao?"

Ôn Cố bình tĩnh cảm nhận ý đồ xâm lược của hắn, chậm rãi cất lời: "Ngăn cản không bằng khai thông. Kỳ thật... cũng không phải là không thể."

Hai tay Trọng Thế Hoàng ôm cậu chặt hơn, ngay sau đó lại sợ thương tổn đến cậu, cố gắng thả lỏng ra. Hắn hít ngửi tóc mai của Ôn Cố, môi dán vào tai cậu, giọng kích động đến khàn khàn: "Cậu biết rõ... mình đang nói gì không?"

Ôn Cố: "Ừm. Thật ra có một loại công pháp gọi là song tu, chính là hai người..."

Như vậy là được rồi.

Trọng Thế Hoàng ôm lấy người ta vọt như bay vào trúc ốc!

—–

(1) Chém đại khái thế này _ __"

"Vạn âm thanh đất trời, lại qua mà nghe."

"Gió tự nhiên, mưa có nguyên nhân."

"Chim hót vượn kêu, chim thú tương thân."

"Hoa tàn trăng lặn, ngày đêm theo mùa."

"Công danh nghìn đời, phồn hoa vô tận."

"Hỉ nộ sầu bi, không câu nệ lòng ta."