Ôn Cố cũng không bất ngờ với việc căn cứ Hi Vọng không sử dụng thiết bị thanh lọc. Thương Lương có chút giao tình với Trọng Thế Hoàng mà còn phải nghi ngờ, huống chi là Ông Vu Kiều bất hòa với Trọng Thế Hoàng. Nhưng ma khí dày đặc vẫn hơi bất thường.
"Trong thành có ma tu hả?" Ôn Cố hỏi.
Đổng Hi đáp: "Cũng có thể. Ta..." Cô nghe thấy động tĩnh, nháy mắt biến mất.
Ôn Cố quay đầu, trông thấy Trọng Thế Hoàng nhô đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn cậu nghi hoặc: "Cậu ở trong sân làm gì?"
Ôn Cố: "Không ngủ được, ra ngoài một lát."
"... Cậu đang tu luyện cơ mà?"
"... Gặp bình cảnh."
"Thế sao không nói với tôi?" Trọng Thế Hoàng trách cứ, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, "Bình cảnh ở đâu, mau lên đây, để vi sư chỉ điểm cho nào."
Ôn Cố: "..."
Vấn đề của căn cứ Hi Vọng khiến Ôn Cố bất an, cậu lựa lời ám chỉ với Trọng Thế Hoàng. Tuy Trọng Thế Hoàng cảm thấy căn cứ Hi Vọng có khả năng vừa quay lưng đã quăng thiết bị thanh lọc vào đống rác, nhưng để khiến cậu an tâm, hắn vẫn sai người qua hỏi thăm tin tức.
Chuyện này nhanh chóng bị hắn đặt ra sau đầu, cho nên lúc người nọ vác một thân chật vật trở về, hắn hoàn toàn chưa hồi phục tinh thần.
"Miêu Thành sắp xong rồi!" Người nọ kích động nói, "Thây ma triều, căn cứ Hi Vọng xuất hiện thây ma triều, hiện đang tấn công thành phố!"
Thây ma triều là cái gì, Trọng Thế Hoàng hiểu rất rõ.
Lúc Long Thành mới xuất hiện thây ma, dị năng giả cùng cảnh sát liên thủ còn có thể chống cự, nhưng sau này, hàng ngàn hàng vạn thây ma tập hợp lại như thủy triều vọt vào Long Thành, chiếm lĩnh thành phố. Cảnh tượng như thế chỉ xuất hiện vài lần vào thời kỳ đầu tận thế. Khi dị năng giả ngày một gia tăng, dị năng tăng cường, hỏa lực công kích thây ma trở nên hung mãnh, số lượng thây ma theo đó giảm mạnh, tụ tập được một bầy thây ma số lượng tương đối đã khó, chứ đừng nói tới thây ma triều. Vì vậy, chuyện này gần như đã rời khỏi vũ đài lịch sử trong đầu Trọng Thế Hoàng, nhưng không ngờ vào lúc hắn cho rằng mình đang ở thời kỳ cuối tận thế thì lại một lần nữa nghe thấy nó.
"Anh xác định là thây ma triều?"
Mạnh Cẩn và Cảnh Tụng Bình nghe tin đuổi tới, sắc mặt cả hai đều nghiêm trọng.
Người nọ nói: "Lúc tôi mới đến thì chỉ có mấy trăm, chưa tới vài tiếng đã tăng lên gần ngàn, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó. Bọn chúng không lập tức tiến công. Giống như đang chờ hiệu lệnh gì đó."
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Chờ hiệu lệnh? Thây ma mà cũng có đầu óc sao?"
Mạnh Cẩn hỏi ngược lại: "Thây ma không có đầu óc, vậy tinh thể chứa ở đâu?"
"Ý tôi là năng lực tự hỏi. Tập hợp trước rồi mới tiến công, cũng có thể xem là một loại chiến thuật."
Mạnh Cẩn: "Căn cứ Hi Vọng phản ứng thế nào?"
Người nọ: "Tôi không biết, cả Miêu Thành đều bị bao vây, không ai đi ra, tôi cũng không vào được."
Cảnh Tụng Bình: "Nếu là thật, chúng ta nên nhanh chóng chuẩn bị cứu viện."
Mạnh Cẩn: "Khoan đã."
Cảnh Tụng Bình: "Giờ không phải lúc so đo ân oán cá nhân."
Mạnh Cẩn liếc hắn một cái: "Cậu cảm thấy tôi đang so đo ân oán cá nhân vào thời điểm quan trọng thế này sao?"
Cảnh Tụng Bình ý thức được mình nói sai, cười ngây ngô: "Không, tôi chỉ đang nhắc nhở chính mình thôi mà."
"Nhân tiện nói rõ luôn, hiện tại căn cứ Thế Thanh không phải do ba chúng ta định đoạt."
Để thể hiện thành ý hợp tác, thời điểm này đương nhiên phải hỏi ý kiến đặc phái viên. Đặc phái viên nghe xong, nhíu mày: "Bản thân tôi lại hi vọng các cậu không tới hỏi tôi chuyện này."
Những lời này cho thấy thái độ của đặc phái viên. Anh ta nói: "Là một trong ba căn cứ lớn, tôi tin căn cứ Hi Vọng có năng lực ứng phó với tình huống khẩn cấp."
Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Nếu không thì sao, ai sẽ trả tiền cho tính mạng của người dân trong thành phố?"
Ánh mắt hắn quá mức trong suốt chính trực, khiến đặc phái viên đa mưu túc trí trong tích tắc cảm thấy xấu hổ và tự ti vì tâm tư nho nhỏ của mình, do dự một lúc mới đáp: "Tôi phải báo cáo với thượng cấp đã..."
Trọng Thế Hoàng nhướn mày.
"Nhưng căn cứ Thế Thanh vẫn thuộc về các cậu, nơi này do các cậu định đoạt." Đặc phái viên nói, "Triệu tập quân đội phải tuân theo trình tự."
Cho dù anh ta không hứa hẹn cái gì, nhưng thái độ cũng gần như thế.
Mạnh Cẩn nói: "Mặc kệ căn cứ Kỳ Lân tỏ thái độ gì, chúng ta cứ thông báo với họ một tiếng."
Trọng Thế Hoàng gật đầu.
"Gần đây, tuy dị năng của dị năng giả không bị suy yếu, nhưng sức chiến đấu chỉ bằng một nửa hồi trước, tôi nghĩ chúng ta nên thử dựa vào vũ khí chiến đấu."
Trọng Thế Hoàng nói: "Chính phủ đưa đồ cưới rất đúng lúc."
Đặc phái viên đang định rời đi đột nhiên ngoảnh lại: "Là sính lễ."
Mạnh Cẩn nhìn hai người: "..."
Trước khi xuất phát, Trọng Thế Hoàng giải thích rõ tình huống với những người tham gia chuyến đi này, đó là những dị năng giả và phi dị năng giả đã trải qua huấn luyện đặc thù, có thể điều khiển xe tăng với vũ khí, đương nhiên không thể thiếu phần thưởng tương đương với giá trị cống hiến. Bắt nguồn từ nỗi sợ đối với thây ma triều, tính chất người tham dự cũng không cao lắm.
Cảnh Tụng Bình nói: "Cậu nên làm một bài diễn thuyết nhiệt huyết sôi trào."
"Ví dụ như?"
"Chúng ta gánh vác sự kỳ vọng của nhân dân toàn quốc, dựa theo chỉ thị của thần linh, giải cứu đồng bào đang gặp khổ nạn trên tiền tuyến..."
"Đây là diễn thuyết nhậm chức Giáo hoàng của cậu hả?"
Cảnh Tụng Bình bảo: "Ít ra cũng nên cổ vũ họ một chút chứ."
Trọng Thế Hoàng nhìn sang Ôn Cố.
Ôn Cố mỉm cười đáp lại.
Từ sau lần trước, hai người đã đạt thành ký kết ngầm Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu*.
*có nguồn gốc từ , Tiêu, Mạnh là hai viên đại tướng dưới trướng Dương Duyên Chiêu (Dương lục lang) – Tiêu Tán và Mạnh Lương. Hai người kết nghĩa huynh đệ, luôn dính nhau như hình với bóng. Sau này dùng để chỉ hai người quan hệ vô cùng thân thiết, tình cảm sâu sắc
Trọng Thế Hoàng nhìn những gương mặt nhuốm đầy vẻ lưỡng lự của người tham dự, cất giọng nói: "Tôi biết chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng lúc tận thế mới bắt đầu, chúng ta ngay cả thây ma là gì cũng không biết, càng không biết đến tương lai, có thời điểm nào đáng sợ hơn lúc ấy chứ? Nhưng là chúng ta đã bước được tới ngày hôm nay! Hiện tại, chúng ta có nhà, có hi vọng, có tương lai, đây là thành quả thắng lợi mà chúng ta nỗ lực đạt được. Chúng ta phải bảo vệ nó, không thể lơ là ở thời khắc cuối cùng, khiến nhưng dũng sĩ đã hi sinh để đổi lấy niềm hi vọng hôm nay phải đổ máu một cách vô ích."
"Căn cứ Hi Vọng cách chúng ta rất xa!" Một người hô lên.
Trọng Thế Hoàng đáp: "Thây ma biết di chuyển. Nếu không có tiêu diệt, chúng nó vẫn sẽ ở nguyên chỗ đó."
"Chính phủ đâu? Bọn họ hứa sẽ bảo vệ chúng ta cơ mà?"
"Lời hứa vẫn có hiệu lực." Lên tiếng chính là đặc phái viên đang vội vàng chạy tới. Anh ta mang theo túi công văn, mặc tây trang, rất có phong cách của nhân viên công vụ trước tận thế: "Vũ khí trong tay mọi người chính là quân tiên phong của chính phủ, tôi sẽ triệu tập quân chi viện ngay! Yên tâm đi, giống như mọi người không bỏ rơi căn cứ Hi Vọng, chính phủ cũng tuyệt đối không bỏ rơi mọi người. Cho dù ai chiến đấu tới giây phút cuối cùng cũng sẽ không lùi nửa bước trước thây ma, tuyệt đối không nhường nhà chúng ta cho bọn chúng!"
"Tôi xin hứa sẽ bảo vệ mọi người." Trọng Thế Hoàng nhìn họ, vẫy tay, họng pháo của đội xe tăng bất ngờ giương lên như đang chào hỏi.
Đặc phái viên trừng hắn, có vẻ bất mãn với việc hắn phá rối công việc của mình.
Trọng Thế Hoàng liếc mắt, kéo Ôn Cố ngồi vào xe.
Cảnh Tụng Bình đuổi theo, nói khẽ: "Dị năng của cậu không bị thoái hóa đúng không?"
Trọng Thế Hoàng nhìn hắn: "Của cậu bị à?"
Cảnh Tụng Bình gật đầu.
"Cảm giác của tôi không rõ rệt lắm." Hắn nghĩ, chắc nguyên do nằm ở công pháp mà Ôn Cố đại tiên dạy hắn, ma khí dần chuyển hóa thành chân khí, vận hành trôi chảy, linh căn cũng không phát triển lên não, dần dần toả ra ánh sáng.
Cảnh Tụng Bình vỗ vai hắn: "Nhớ kỹ lời hứa của cậu đấy."
Trọng Thế Hoàng không kịp phản ứng: "Hứa gì?"
"Bảo vệ tôi."
"..."
Cảnh Tụng Bình lái xe, Chu Phục Hổ với Mạnh Cẩn ở lại canh giữ căn cứ, phòng ngừa một đợt thây ma triều khác lại nổi lên.
Thời điểm lên đường, căn cứ vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh phương tiện giao thông lăn trên mặt đường. Bầu không khí trong đội ngũ có chút căng thẳng, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng rất ngột ngạt. Giờ cơm trưa, Cảnh Tụng Bình từ chối làm bóng đèn, chạy tới quấy rầy Lão Phạm. Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố tựa vai nhau ngồi trong xe.
Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố im lặng ăn bánh bao, đột nhiên sáp tới cắn cậu.
Ôn Cố trừng hắn.
"Tôi rất không cam tâm." Trọng Thế Hoàng nói.
"Không cam tâm cái gì?"
"Nếu tôi chết trong thây ma triều, hai ta vẫn còn trong sạch." Hắn chầm chậm bóp eo Ôn Cố.
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng: "Lúc tới âm tào địa phủ, ma pháp sư như tôi sẽ bị cười nhạo."
"Ma pháp sư?"
"Xử nam."
"..."
"Còn cậu? Cậu thì sao?" Trọng Thế Hoàng hỏi bất ngờ.
Da mặt Ôn Cố không dày được như vậy, có thể mặt không đổi sắc đối diện với vấn đề ấy, dưới ánh nhìn chăm chú của người kia, cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Trọng Thế Hoàng cười đắc ý, "Haizz, biết làm sao đây? Hai người mình đều là tay mơ, lần đầu tiên chắc sẽ rất đau."
"..." Giọng điệu làm ơn tương xứng với nội dung được không? Ôn Cố đáp: "Thực ra, cũng có thể không đau." Cậu tin Song Tu Công Pháp có thể giải quyết phiền não này.
Hai mắt Trọng Thế Hoàng sáng ngời trong suốt nhìn cậu: "Cậu nghiên cứu rồi sao?"
"Xem như vậy đi."
"Vì ai?"
"A?"
"Vì tôi à?" Nụ cười vui sướng dần biến sắc trước vẻ chần chừ của Ôn Cố, Trọng Thế Hoàng lạnh nhạt nói, "À, vì vị hôn thê kia chứ gì?"
Ôn Cố: "..." Nói thế cũng không sai. Ban đầu cậu quả thực muốn song tu với Trương Kỳ.
Trọng Thế Hoàng hừ hai tiếng: "Đàn ông với phụ nữ không giống nhau."
Ôn Cố nói: "Mình nhất định phải thảo luận vấn đề này sao?" Mang chuyện giường chiếu lên bàn thảo luận thực sự khiến cậu ăn không tiêu.
"Nếu cậu không cứng đầu thì giờ có khi con cũng có rồi." Hắn than phiền.
Ôn Cố: "..."
"Tôi không cam lòng." Trọng Thế Hoàng lại liếc mắt qua.
Muốn cậu cho một kỳ hạn chắc chắn sao? Ôn Cố rốt cuộc cũng đuổi kịp suy nghĩ của hắn. "Chờ tới lúc anh tu thành Nguyên Anh đã."
Sét đánh giữa trời quang!
Trọng Thế Hoàng ngốc hồi lâu mới nói: "Nguyên Anh cậu nói không phải là Nguyên Anh tôi nghĩ đó chứ?"
Ôn Cố gật đầu. Có lẽ do ma khí kích thích linh căn của Trọng Thế Hoàng, giúp tiến độ tu luyện của hắn đột nhiên tăng mạnh, có thể dùng như diều gặp gió để hình dung, chắc không tới mấy năm là tu luyện đến Nguyên Anh.
"Tại sao?"
Bởi vì Song Tu Công Pháp cần hai người có tu vi tương đương, không thì sẽ rất vất vả. Ôn Cố nghĩ một lát, đáp: "Tôi nghe nói tu đạo phải thanh tâm quả dục, lúc mới bắt đầu, nếu ý chí không kiên định thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma."
"... Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá à?"
Ôn Cố giơ tay vuốt mặt hắn: "Tôi không muốn anh gặp nguy hiểm."
Trọng Thế Hoàng hôn lên lòng bàn tay cậu, thì thầm: "Cậu lúc nào cũng có nhiều bí mật như vậy."
Ôn Cố giật mình.
Trọng Thế Hoàng mở to mắt, năm ngón tay lồng chặt với tay cậu, thờ ơ nói: "Chuyện khác tôi mặc kệ, cậu chỉ cần nhớ kỹ, không được rời khỏi tôi là được rồi."
Ôn Cố co người lại, dụi đầu vào lòng hắn, khẽ đáp ứng. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e không đợi được tới lúc Trọng Thế Hoàng thành tiên, thôi thì đến Nguyên Anh đi. Đến giai đoạn Nguyên Anh, đạo tâm của hắn đã đã ổn định, chắc là có thể thừa nhận việc mình lừa dối hắn nhỉ?
Trọng Thế Hoàng ôm cậu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu, than thở: "Tóc cậu lúc nào mới mọc vậy? Lúc hôn cứ đâm vào mặt như lông nhím ấy."
Đường tới Miêu Thành có vài đoạn bị phá hủy, phải đi đường vòng, nhanh chậm gì cũng mất hai ngày rưỡi mới tới nơi. Bọn họ không tiến vào ngay, mà tìm một thôn trấn gần đó nghỉ ngơi chỉnh đốn. May là dựa theo trí nhớ của người thăm dò tin tức lúc trước, thây ma triều không xuất phát từ hướng này, trong trấn vẫn rất yên bình.
Đêm đến, Trọng Thế Hoàng đề nghị đi dò đường, Cảnh Tụng Bình xung phong nhận việc, bị Ôn Cố phủ quyết.
Cảnh Tụng Bình nói: "Hai người các cậu đi cả, tôi không an tâm."
Ôn Cố chớp mắt: "Anh ấy sẽ bảo vệ tôi."
Trọng Thế Hoàng cười gật đầu.
Cảnh Tụng Bình nói: "Cậu ấy cũng sẽ bảo vệ tôi."
Trọng Thế Hoàng giận tái mặt nhìn hắn.
Cảnh Tụng Bình: "..." Đối xử khác biệt có cần trắng trợn như thế không. Hắn nói tiếp: "Tôi sợ các cậu vì tư tình mà lơ là công vụ."
"Cám ơn đề nghị của cậu, nghe nói phong cảnh ngoài Miêu Thành cũng đẹp lắm." Trọng Thế Hoàng cầm áo gió khoác lên người Ôn Cố, "Đêm lạnh, mặc thêm áo đi."
Ôn Cố không sợ lạnh, nhưng không nỡ từ chối ý tốt của hắn.
Cảnh Tụng Bình nhìn hai người tay trong tay đi ra ngoài, vội vàng nhét khẩu tiểu liên cho hắn, "Mang theo, an toàn!"
Khóe miệng Trọng Thế Hoàng giật giật: "Tôi đi điều tra, không phải đi càn quét."
"Điều tra hẳn là nên mang theo hệ thổ..." Cảnh Tụng Bình thu nhỏ miệng. Sau khi dị năng của dị năng giả hệ thổ thoái hóa, thời gian mai phục trong đất ngắn lại, lỡ như bị thây ma phát hiện sẽ gặp phải hai kết cục, một là bị thây ma cắn chết, hai là nghẹn thở trong đất.
Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi đi bằng xe, mang cả kính viễn vọng nữa, chỉ quan sát từ bên ngoài chứ không tới gần, yên tâm đi."
Dù Cảnh Tụng Bình vẫn không yên lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Trước mắt, người có dị năng mạnh nhất căn cứ có lẽ là Trọng Thế Hoàng. Hơn nữa, lòng người trong căn cứ đang rất hoang mang, cần hắn ra mặt làm gương để cổ vũ tinh thần chiến sĩ: "Cẩn thận một chút."
Từ trấn nhỏ đến Miêu Thành mất khoảng bốn mươi mấy phút đi xe. Trên đường đi, lúc thì ruộng lúa, lúc thì cây bách, khi thì nhà máy. So với ruộng lúa hoang vu, cây bách tiêu điều, nhà máy trống không tựa như quỷ ốc âm u, lạnh lẽo đang tiềm ẩn nguy cơ không biết tên.
Ôn Cố đang lái xe bỗng dưng nhướn mày, theo bản năng thắng xe, bẻ ngoặt tay lái. Xe đang chạy với tốc độ cao, lúc thắng và bẻ ngoặt, đuôi xe theo quán tính văng ra ngoài, phát ra âm thanh ma sát chói tai.
Thân thể Trọng Thế Hoàng đột nhiên lắc lư, bị dây an toàn kéo về vị trí cũ: "Chuyện gì thế?"
Ôn Cố vòng lại, quay đầu xe, nhấn ga, tăng tốc trở về: "Tôi có linh cảm xấu."
Đang nói, bánh xe bất chợt bị nổ. Ôn Cố vội vàng thắng xe lại.
Nhà máy bên đường sáng đèn, cổng vào im lặng mở ra, một đám đông thây ma lắc lư đi ra.
Ôn Cố nhíu mày, đây là một cái bẫy, đối phương đã sớm ôm cây đợi thỏ ở đây. Rốt cuộc là ai? Thịnh Văn Chiêu? Ông Vu Kiều? Hay là...
Trọng Thế Hoàng tháo dây an toàn, trầm giọng nói: "Cậu chờ trong xe."
Lúc Ôn Cố bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư thì hắn đã xuống xe, mở cốp xe lấy súng máy Cảnh Tụng Bình đưa, bắn quét sang bên phải.
Tiếng súng khơi dậy bản tính khát máu của thây ma, hơn mười thây ma đồng thời tấn công Trọng Thế Hoàng.
Ánh mắt Ôn Cố ngưng đọng, nháy mắt xuất hiện sau lưng Trọng Thế Hoàng, kéo hắn lên mui xe. Đám thây ma lao tới vị trí ban đầu của hắn, bắt đầu cấu xé lẫn nhau, trong miệng phát ra tiếng gầm như dã thú.
Vừa nghĩ đến bọn họ từng là nhân loại, Ôn Cố không đành lòng nhìn tiếp, trong lòng càng căm giận tất cả ma tu gây nên chuyện này!
"Sư huynh, sau khi thành tiên, ngươi ngày càng mềm lòng nha."
Theo sau bóng dáng cao lớn khôi ngô bước ra khỏi bóng cây, giọng nói hùng hậu trầm thấp cũng ngày càng tới gần. Lúc gương mặt đã quen thuộc hơn một ngàn năm xuất hiện, Ôn Cố không cảm thấy vui sướng vì xa cách lâu ngày gặp lại, mà chỉ thấy phẫn nộ, bất an và hoảng sợ khi vận mệnh bị người khác nắm trong tay.
"Sao không nói lời nào?" Triệu Minh nhìn chính mình, "Suýt nữa quên mất, ta đã là ma tu, e là sư huynh không muốn thừa nhận ta nữa. Cũng được, vậy chúng ta gọi thẳng tên đi. Ôn Cố, đã lâu không gặp."
"..."
Toàn thân Ôn Cố rét run, hoàn toàn không có dũng khí quay đầu lại. Cậu chỉ biết, cảm giác rét lạnh không đến từ đối diện, mà là... bên cạnh.