Bạch Tu Đại Tiên hừ một tiếng, dừng trước một tòa cao ốc, lại lấy tấm thẻ kia ra, ấn nhẹ một cái lên khối vuông bên cạnh hai cánh cửa kính, cửa tự động mở ra.
Ôn Cố mượn cớ làm dịu đi bầu không khí: "Tấm thẻ này thật thần kỳ."
Bạch Tu Đại Tiên nhét vào tay cậu, "Thích thì cho ngươi đó."
Ôn Cố được sủng mà hãi: "Không có vật này, đại tiên ra vào thế nào?"
Bạch Tu Đại Tiên lấy ra tấm khác: "Ta có nhiều lắm."
Ông dẫn Ôn Cố đi thang máy lên lầu tám. Ôn Cố thế mới biết, cậu vẫn nghĩ đây là một gia đình giàu có, nhưng hóa ra lại có đến mấy trăm hộ cùng sống.
Bạch Tu Đại Tiên thấy cậu tỏ ý cảm thông, cả giận: "Đừng có mà coi thường căn phòng này, giá hơn hai trăm vạn đấy!"
Ôn Cố kinh ngạc thốt lên: "Phòng ốc sơ sài thế này mà giá đến hơn hai trăm vạn lượng?"
"... Hơn hai trăm vạn đồng." Bạch Tu Đại Tiên nhụt chí.
Ba trăm năm không bước ra ngoài, nhân gian thế sự xoay vần, thì quá cảnh thiên*. Chính trị, kinh tế, văn hóa, cuộc sống đã lên đến tầm cao mới. Cậu sống hơn một ngàn năm trên đời này đều là sống hoài sống phí, ngay cả nói chuyện cũng phải học lại từ đầu.
*thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi
Ôn Cố tâm phiền ý loạn tắt cái TV chẳng hiểu đang nói gì, đến ban công triệu mây đen tới, dạo chơi quanh thành phố.
Gần giờ Tý (11h đêm – 1h sáng), sao thưa trăng mờ, thành phố lung linh ánh đèn, cao ốc nhấp nhô, phồn thịnh hơn Đại Đường nhiều lắm. Song, cậu đứng giữa đám mây nhìn chung quanh, cảm thấy trước mắt thật bỡ ngỡ, tựa như tha hương nơi đất khách, thân tại đây mà hồn không ở.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, cậu luôn dốc lòng tu đạo, tâm chí kiên thành. Cho dù bị người ám toán, mạng như chỉ mành treo chuông, cậu cũng chưa từng dao động, lúc này thế mà lại hơi bất an.
Cậu ngồi trên cây cầu không thấy điểm đầu và cuối, nhìn đèn neon, nghe tiếng còi, trong đầu hiện lên khung cảnh Thần Châu mấy trăm năm trước thoáng nhìn lại lúc rời đi.
Đêm yên tĩnh, mặt hồ phẳng lặng, đèn thuyền ngủ say cùng cơn gió.
Nhớ thuở nhỏ, mẫu thân đưa cậu lên núi học đạo. Khi ấy cậu còn nhỏ, không đành lòng ly biệt nên kêu khóc không ngừng. Mẫu thân luôn luôn chiều theo ý cậu không hề quay đầu lại. Sau này, cậu học tập xong, cố ý về nhà, cha mẹ lại trốn tránh không gặp.
Cậu nghĩ mình trở thành đứa con bị vứt bỏ, vừa tức giận vừa thương tâm, sau khi trở về núi thì chuyên tâm đ*o pháp, không quan tâm đến chuyện phàm tục nữa. Mãi đến khi sư phụ bảo cậu về quê đưa linh cữu, cậu mới tìm được năm mươi phong thư phủ đầy bụi trong số di vật phụ thân để lại.
Sinh nhật sáu tuổi, bảy tuổi... sinh nhật năm mươi lăm tuổi, mỗi năm một phong, không thiếu năm nào. Thư do mẫu thân đọc, phụ thân đặt bút, nội dung đại để giống nhau, đều là nhớ nhung và mong đợi. Cậu bấy giờ mới biết, cha mẹ mà bản thân luôn cho là lạnh lùng hóa ra lại dụng tâm lương khổ đến vậy.
Họ hy vọng cậu đắc đạo thành tiên, không phải chịu nỗi khổ luân hồi.
Họ hy vọng cậu đắc đạo thành tiên, không cần dậy sớm thức khuya, ngày đêm cày cấy, bôn ba vì cơm áo gạo tiền.
Họ hy vọng cậu đắc đạo thành tiên, siêu thoát phàm tục, ngao du vũ trụ, tự do tự tại.
Vi niềm hy vọng ấy, họ tự tay chặt đứt quyến luyến của cậu, dùng tình cảm thiêng liêng nhất thế gian làm việc tuyệt tình nhất thế gian.
Ôn Cố vừa yêu vừa hận hai người, cuối cùng vẫn là yêu lớn hơn hận, hận hóa thành yêu, vì thế càng chịu khó tu luyện, tình cảm cũng càng nội liễm hơn.
Hiện tại, cậu không phụ kỳ vọng, đắc đạo thành tiên, lại phát hiện sau khi phi thăng, mặc dù không phải chịu nỗi khổ luân hồi nữa, nhưng cũng không tự do tự tại.
"Chẳng lẽ, đây cũng là số mệnh định trước?"
Cậu nhìn mặt sông gợn sóng lăn tăn, cúi đầu cười khổ.
Bạch Tu Đại Tiên nốc hai chai rượu vang, ngủ ngon lành hai ngày, ngày thứ ba tỉnh lại, Ôn Cố đang ngồi đầu giường lau kiếm.
"A!" Ông hoảng sợ, người bật khỏi giường, áp trên cửa kính.
Ôn Cố mỉm cười: "Đại tiên, ngày mới tốt lành."
"Sao ngươi lại ở đây?"
Ôn Cố đáp: "Ta có việc muốn xin chỉ thị của đại tiên."
Bạch Tu Đại Tiên trượt xuống khỏi kính cửa sổ, lau mặt: "Chuyện gì gấp vậy?"
"Đại tiên đã mê man hai ngày."
"Mới có hai ngày?" Bạch Tu Đại Tiên ngáp một cái, "Thần Châu đổi mới gần trăm năm, biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ có hai ngày, ngươi có thể học được bao nhiêu?"
Ôn Cố nói: "Đại tiên nói đúng lắm. Việc học không thể vội vàng, cứ tạm thời gác lại đã, không bằng chúng ta độ hóa Trọng Thế Hoàng trước?"
Bạch Tu Đại Tiên nheo mắt đánh giá vẻ khẩn thiết bất thường trên mặt Ôn Cố, khẽ mỉm cười: "Cứ theo lời ngươi đi."
Bạch Tu Đại Tiên khoát tay: "Ta sẽ dạy ngươi phương pháp tương tự."
Ôn Cố tò mò.
Sau đó, Bạch Tu Đại Tiên dẫn cậu đến nhà ga.
Ôn Cố: "..."
Long Thành phồn hoa hơn hẳn Hổ Thành.
Ôn Cố đi theo Bạch Tu Đại Tiên ra khỏi sân ga, bị tiếng còi ùn ùn kéo đến làm ù hết cả hai tai.
Bạch Tu Đại Tiên bảo: "Chúng ta ngồi xe đến khách sạn."
"Xe?"
Không đợi Ôn Cố phản đối, Bạch Tu Đại Tiên đã đón một chiếc xe taxi, kéo Ôn Cố ngồi vào.
Bạch Tu Đại Tiên thấy cậu như lâm đại địch, bật cười: "Dựa vào đạo hạnh của ngươi mà còn sợ kỵ binh à?"
Ôn Cố nói: "Không sợ chạy loạn, chỉ sợ tiếng kêu nhiễu người."
Bạch Tu Đại Tiên tiếp lời: "Trước kia không có nhiều xe như vậy."
Ôn Cố cau mày: "Quả thực không thấy mặt trời."
Bạch Tu Đại Tiên nghe giọng điệu cậu phản cảm với ô tô đến cực điểm, nhân tiện nói: "Trước kia, chỉ có gia đình phú quý mới ngồi xe, người nghèo ra khỏi cửa chỉ có thể dựa vào đôi chân. Hiện giờ người nghèo cũng có rất nhiều lựa chọn."
Ôn Cố hỏi: "Chẳng lẽ giá ô tô rất rẻ nên người người đều có thể đi?"
"Người có giàu nghèo, xe có đắt rẻ, chuyện này khoan hãy nói." Bạch Tu Đại Tiên chỉ vào chiếc xe buýt cao to đang chạy bên cạnh, "Đây là xe buýt, có lộ tuyến cố định, một đồng... một đồng tiền là có thể ngồi."
Ôn Cố nghĩ nghĩ, nói: "Như thế xem ra, tạp âm này cũng không phải không chịu được."
Tài xế nghe bọn họ tán gẫu văn vẻ hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Hai người từ đâu đến?"
Bạch Tu Đại Tiên trả lời: "A, từ trên núi xuống, mới đến thành phố không lâu."
Động phủ của mình quả thực xây trên núi, Ôn Cố gật đầu.
Tài xế thở dài: "Trên núi chắc vất vả lắm nhỉ? Được ăn no không?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Cũng... cũng ổn."
Ôn Cố hỏi: "Trên núi ăn không đủ no sao? Chả lẽ còn chiến loạn?"
"Không có chiến loạn, là..." Bạch Tu Đại Tiên nói với tài xế một đằng, trả lời Ôn Cố một nẻo, đáp lời không xuể, dứt khoát vứt bỏ trọng trách, "Thôi thôi. Hai người tự nói chuyện đi!"
...
Tài xế và Ôn Cố liếc mắt nhìn nhau qua gương, song song quay đầu đi.
Khách sạn Hồng Tinh ở Long Thành là khách sạn năm sao 100% vốn đầu tư trong nước duy nhất lọt vào top 10.
Ôn Cố nhìn Bạch Tu Đại Tiên lại lấy ra một tấm thẻ, cách một bàn đá cẩm thạch thành thạo trò chuyện với một tiểu cô nương, trong lòng chợt thấy ảm đạm và hơi tự ti. Không biết đến khi nào cậu mới thoải mái tiêu dao ở nhân gian được như Bạch Tu Đại Tiên.
Hai người lên lầu, Ôn Cố liếc thấy Bạch Tu Đại Tiên lại lấy một tấm thẻ ra mở cửa, sợ hãi than: "Tấm thẻ này có thể thông hành khắp nơi ư?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Thẻ này không giống tấm thẻ kia." Ông lấy ra chứng minh nhân dân, thẻ tín dụng, thẻ phòng, thẻ tập thể hình, thẻ giảm giá ở siêu thị... đủ loại thẻ rải đầy một bàn, "Nhìn đi, mỗi thẻ đều có tác dụng khác nhau."
Ôn Cố cầm thẻ căn cước lên so sánh, nói với Bạch Tu Đại Tiên: "Tấm này không giống mấy tấm kia."
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Đây là chứng minh thư, giống như... ngư phù (1), cũng có thể làm lộ dẫn (2). Ghi lại họ tên, ngày sinh và địa chỉ của một người."
Ôn Cố lật qua lật lại nhìn kĩ: "Quan phủ không sợ làm giả à?"
"Cũng có làm giả. Nhưng làm thẻ thì dễ, ghi chép trên thẻ mới khó, đương nhiên, đây là đối với người thường."
Bạch Tu Đại Tiên tiếp tục giải thích về máy tính và hệ thống, Ôn Cố nghe đến choáng váng mặt mày, cầu xin: "Còn nhiều thời gian, để ta học từ từ được không. Việc cấp bách trước mắt vẫn là khuyên bảo Trọng Thế Hoàng."
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Cũng được." Ông lấy bản đồ, khoanh tròn nhà Trọng Thế Hoàng cho cậu, "Hắn ở chỗ này."
Ôn Cố hỏi: "Đại tiên không đi cùng sao?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Đây là việc của ngươi, ta không tiện nhúng tay."
Ôn Cố đáp: "Nhưng ta chưa từng thấy qua Trọng Thế Hoàng, lỡ như nhận sai..."
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Chuyện này thì khó gì? Ngươi cứ đứng ở đó, hô to "Trọng Thế Hoàng", ai đi ra thì chính là người đó."
Ôn Cố nghe cũng thấy có đạo lý, ngẫm lại xem có gì không đúng không, mắt thấy sắp tới chạng vạng, không trì hoãn nữa mà cầm bản đồ lên.
Bạch Tu Đại Tiên kéo cậu lại: "Ngươi cứ vậy đi?"
Ôn Cố nói: "Có gì không ổn sao?"
Bạch Tu Đại Tiên bảo: "Tục ngữ có câu, chủy thượng vô mao bạn sự bất lao*. Nhìn ngươi trẻ tuổi như thế, e rằng Trọng Thế Hoàng sẽ không dễ tin tưởng."
*trẻ người non dạ, không làm tốt được công việc
Ôn Cố gật đầu: "Có lý."
Nháy mắt, một phiên phiên giai công tử biến thành một ông lão bạc phơ.
Thời điểm tan tầm, cậu đằng vân đi tìm. Bên đường, hàng xe rồng rắn nối đuôi nhau chậm như rùa lăn bánh trên đường, trông vô cùng hoành tráng. Cậu nhìn lướt qua, vội vàng hướng về mục tiêu trên bản đồ.
Ôn Cố có hỏi qua Bạch Tu Đại Tiên về tập đoàn Lăng Thiên, biết Trọng gia là gia đình phú quý, nên lúc nhìn thấy một tòa đại trạch độc lập xây sâu trong một đình viện, trước sau là hai tòa ca ốc, cũng không ngạc nhiên lắm.
Cậu bay một vòng, dừng trên ban công.
Đèn chợt sáng lên, một đôi nam nữ đang đứng trong phòng ẩn tình nhìn cậu.
Ôn Cố hơi kinh ngạc, tập trung nhìn kĩ mới phát hiện đó là một bức tranh cao bằng người thật treo trên vách tường đối diện ban công. Bên cạnh bức tranh là một chiếc giường đôi lớn, hiển nhiên, đây là một căn phòng ngủ, chủ nhân là một đôi vợ chồng. Cậu ra khỏi phòng ngủ, theo cầu thang xuống lầu một. Trên đường đi, đèn sáng lên theo bước chân cậu, nhưng lại không có một bóng người.
Cậu đi loanh quanh, cuối cùng ngồi xuống ghế salon, thong thả đợi chủ nhân trở về.
Phòng khách chọn cửa sổ sát đất, ngồi trong có thể thấy rõ đèn xe bên ngoài quét qua.
Ôn Cố biết chủ nhân đã về, lập tức chỉnh tư thế ngồi cho đoan chính, mặt không đổi sắc nhìn về hướng cửa. Khoảng mười phút sau, tiếng bước chân mới đến gần. Sau đó, bọn họ mở cửa, một nam tử cao lớn cầm một cái hộp đen cười cười bước vào, không chờ Ôn Cố tự giới thiệu đã bắn ba mũi ám khí về phía cậu.
Mắt Ôn Cố ngưng lại, ám khí dừng giữa không trung.
Nam tử ngẩn ra, cau mày nói: "Ông là ai?"
Ôn Cố mỉm cười, ám khí rơi xuống đất, lăn sang một bên. "Tại hạ Ôn Cố, đặc biệt đến độ ngươi thành tiên."
Nam tử nhướn mày: "Ông biết tôi là ai không?"
Ôn Cố nói: "Trọng Thế Hoàng."
Nam tử cười nói: "Tôi giống sao?"
Ôn Cố ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không phải?"
Nam tử nói: "Mệt tôi suýt nữa còn tin ông là thần tiên, thì ra chỉ là một gã thầy bói, ngay cả ai với ai cũng không biết."
Ôn Cố lúng túng: "Ta không có tranh vẽ."
Nam tử nói tiếp: "Mặc kệ ông là ai, tôi khuyên ông nên đi ngay đi. Nếu không..."
Hắn chưa dứt lời, một thân ảnh cao gầy sau lưng hắn đã lách ra tiến vào, không thèm nhìn tới Ôn Cố mà đi thẳng lên lầu.
Ôn Cố nhìn thần sắc nam tử, đoán được vài phần, hô to với bóng dáng trên cầu thang: "Ngươi mới là Trọng Thế Hoàng?"