Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 1

Tây An.


Một dải tường thành cổ bao quanh khu vực trung tâm thành thị, chính giữa khu trung tâm là một cổ lâu, phía sau thành lâu là một khu phố trải dài, cho dù sầm uất hay ế ẩm, bất kể tháng nắng hay ngày mưa, nơi này mỹ thực luôn dồi dào, du khách luôn tụ họp.Read more…


Khu phố này tên gọi phố Hồi Dân, nổi tiếng với danh hiệu “Quảng trường văn hoá mỹ thực”, “Đại biểu cho phong thổ Tây An”, hay là “Nơi nhất định phải đến của Tây An”.


Dân cư đông đúc, tấc đất tấc vàng, các cửa hàng mặt tiền cố gắng chen chúc ra hướng đường chính —— nhưng mặt đường không đủ, đành phải quay mặt vào các hẽm nhỏ, chỉ cần bày ra trên đường mấy tấm biển hiệu, bên trên viết vài chữ như “Đi vào trong 15 mét” là được.


Cách cuối phố khoảng chừng một phần ba chiều dài cả khu phố, có một con hẻm nhỏ, đầu hẻm bán nước ô mai, phía trên có treo tấm biểu hiệu “Kịch rối bóng, biểu diễn đúng giờ”


Phía dưới dòng chữ có đính một con rối bóng hình dáng một cô gái, mặt mày yêu mị, vòng eo thon thả, phía sau đầu là mái tóc dài tết đuôi sam, động tác linh hoạt.


Du khách nào hứng thú hay cảm thấy mệt mỏi, liền có thể thuận tay lấy bát ô mai, mua vé biểu diễn 10 đồng, xem được một vở kịch rối 10 phút.


Sân khấu kịch rối không lớn lắm, ở ngoài trời khoảng 10 mét vuông, bày ra 3 cái bàn, trên tường treo các loại con rối đủ sắc màu, khách xem nếu thích, bỏ ra 50 đồng có thể mang về 3 con.


Điều khiển rối bằng tay là một ông lão, tên gọi Đinh Châu, chừng 60 tuổi, tóc hoa râm, đi đứng không tiện lắm, nên không mấy xã giao tiếp khách, phần lớn thời gian lão chỉ ngồi sau bức màn sáng trên sân khấu, hai tay linh hoạt vừa điều khiển mấy con rối, vừa nhịp trống, tưng bừng múa ra vài câu chuyện xưa tích cũ.


Có khi là vở “Kẻ bán hàng rong hý lộng đại tiểu thư”, hoặc là vở “Na Tra ba lần đáo Thuỷ cung”


Đêm nay, kịch đèn chiếu 7 giờ bắt đầu diễn, mới 6h50 phút, dưới khán đài đã đầy người.


Đinh Châu xốc màn sân khấu lên xem.


Người xem đa số là cha mẹ dẫn theo con nhỏ, mấy đứa bé hầu hết đều ngồi không yên, mông nhấp nhổm, nhốn nháo ỏm tỏi: “Khi nào mới diễn phim hoạt hình vậy?”


Đinh Châu có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: Sau khi bắt đầu diễn rối, mấy đứa nhóc này sẽ mất hết hào hứng, nhận ra kịch đèn chiếu khác xa so với phim hoạt hình, toàn là hát mấy câu ê a khó hiểu, thể nào cũng làm loạn một trận đòi về, người lớn sẽ quát mắng, bọn chúng sẽ lại vừa khóc vừa làm ầm lên.


Trong lúc “gà bay chó sủa” như vậy, lão đành phải vận dụng giọng hát già nua của lão, cố gắng diễn cho xong vở kịch.


Ngẫm lại đúng là chán, nhưng hầu hết con người ta sống ở trên đời, vốn hay chán như vậy.


Bảy giờ kém hai phút, một cô gái trẻ ghé đến.


Đinh Châu giật mình.


Cô ta lại đến nữa, đã ba ngày liền rồi, lần nào cũng là 7 giờ.


Lần đầu khi cô ta đến, Đinh Châu đã chú ý: Cô ta thân hình bắt mắt, tóc xoã ngang vai, một bên vai đeo túi xách to màu đen bằng vải bố, mặc áo sơ mi sọc ca rô, quần bò sờn rách, giầy da buộc dây đế to, cổ tay áo cuốn đến khuỷu tay, trên cánh tay và quần bò đều có dính vết dầu máy.


Giống như thợ sửa xe vậy, nhưng nhất định không phải.


Kịch đèn chiếu chủ yếu để giải trí, khách đến lần đầu, đơn giản chỉ muốn xem cái mới mẻ; lần thứ hai xem, có lẽ là có hứng thú; lần thứ ba xem, hẳn là có ý định gì khác —— Vở kịch 7 giờ hôm nay, diễn tới diễn lui vẫn là vở “Kẻ bán hàng rong hý lộng đại tiểu thư”, nếu nói thẳng ra, không đáng để xem tới xem lui như vậy.


Huống chi, mấy lần đang diễn rối, lão từ màn sân khấu liếc nhìn xuống dưới: Cô gái kia không phải thật sự đang thưởng thức.


Cô ta cười như không cười, ánh mắt giống như muốn xuyên qua màn sân khấu.


Phía sau màn sân khấu có gì chứ? Ngoại trừ cái đèn chiếu, máy hát đĩa phát ra giọng hát, không phải chỉ có một mình… lão sao?


Đinh Châu có chút hốt hoảng.


***


Một vở kịch vừa xong, đèn sáng.


Đại đa số khán giả đều la hét “Chẳng hay ho” rồi đi thẳng ra cửa, cũng có vài ba người nán lại, chọn trên tường vài con rối, chuẩn bị mang về làm quà kỷ niệm du lịch.


Cô gái kia vẫn ngồi không nhúc nhích, túi vải bố được vắt trên lưng ghế lộ ra một góc, bàn tay cô vuốt vuốt tấm vé xem kịch, trên cổ tay có xăm hình một con rắn uốn lượn, nhìn thoáng qua, cứ tưởng đang đeo vòng tay.


Đinh Châu ho khan một tiếng, lê chân đi xuống khán đài, giả vờ kê lại bàn ghế cho ngay ngắn, khi đi ngang qua cô gái, lão khách khí cười hỏi: “Đến du lịch à?”


“Xem như là vậy.”


“Thấy cô đến đây mấy lần, nghe hiểu sao? Giọng của tôi có tuổi rồi, rất nhiều người trẻ không thích.”


Cô gái nhìn vào tấm màn sân khấu tối mù, nói: “Nhiều con rối như vậy, chỉ có một người diễn, thật sự lợi hại.”


Đinh Châu khiêm tốn: “Tôi còn kém lắm, cô thử ra sau sân khấu mà xem, giọng hát, chiêng trống đều là được ghi âm. Một nghệ nhân kịch rối lão làng, phải là ‘Hai tay múa trăm vạn binh’, trên tay diễn đến 10 nhân vật hỗn chiến, còn phải hát, gõ, đọc, đánh, như vậy mới lợi hại… Cô nương nên xưng hô thế nào?”


“Họ Diệp, Diệp Lưu Tây.”


Đinh Châu không giới thiệu chính mình, tên của lão in rành rành trên vé xem kịch, cô ta không thể nào không biết.


Lão chỉ vào mấy con rối treo ở trên tường: “Hay là mua 2 con đem về? Đều được làm từ da trâu, da sáng, thủ thuật thuộc da tinh xảo phức tạp, phải đến ba ngàn đường khắc, làm một cái phải mất 2-3 ngày, là thứ tốt đó.”


Lão cũng biết mình đang nói nhăng nói cuội, hiện tại đã có máy làm ra rối bóng, xưởng sản xuất dây chuyền, một ngày có thể làm ra mấy trăm con, rất hiếm người đi làm một con rối bằng thủ công —— có điều, lừa gạt du khách, phải nói như vậy.


Diệp Lưu Tây cười cười: “Ông có lẽ đã nhận ra, tôi cũng không muốn vòng vo, mục đích của tôi không phải đến xem kịch rối… Tôi muốn tìm người, nghe nói ông có một đứa cháu ngoại trai, tên Xương Đông?”


Tay của Đinh Châu run lên.


Khách xem đã về gần hết, ánh đèn chiếu vào mấy con rối ở trên tường, hồng hồng lục lục, gương mặt được điêu khắc mảnh mai, chi chi chít chít, yêu yêu tà tà.


Đinh Châu đi đến cửa, treo tấm bảng “Đóng cửa” ra bên ngoài, sau đó gài cửa lại.


Vách cửa không ngăn được tiếng động ồn ào ở bên ngoài khu phố Hồi Dân, còn có mùi của mấy món nướng xộc tới mũi.


Lão nhìn về phía Diệp Lưu Tây, giọng nói càng già nua hơn: “Cô tìm Xương Đông có việc gì?”


Diệp Lưu Tây nói: “Tôi nghe nói, anh ta là một tay rất giỏi ở Sa Mạc Gobi, đã từng một thân một mình băng qua Lop Nur (1.1), cũng có người gọi anh ta là ‘Sa Lão’, người thường đến đó, chỉ biết mặc cho số trời, nhưng anh ta có thể thấu đáo sa mạc giống như một cái răng nanh.”


(1.1) Lop Nur (La Bố Bạc) là vùng sa mạc nổi tiếng ở Tân Cương Tây Tạng


Đinh Châu nghe rõ: “Cô chuẩn bị đi sa mạc? Muốn tìm Xương Đông dẫn đường?”


“Đúng vậy.”


“Vậy cô có biết, hai năm trước Xương Đông đã xảy ra chuyện, báo đài thông tin đầy ra, người ở trên mạng chửi rủa nó không thua gì con chó.”


Diệp Lưu Tây mở túi vải bố, lấy ra cuốn tạp chí đặt nó lên bàn: “Nếu ông nói là chuyện ‘Sơn Trà đen sa mạc’, tôi đây có biết.”


***


Ánh mắt của Đinh Châu dừng trên bìa cuốn tạp chí.


Đó là một cuốn tạp chí dã ngoại, mặt bìa là hình ảnh một bài viết hot nhất trên mạng, Đinh Châu đã xem qua, bài viết này chính là bài viết nổi tiếng trên trang web dã ngoại lớn nhất trong nước hai năm gần đây.


Chủ bài viết là một nhà thám hiểm dã ngoại bí mật, với ý tốt cảnh báo người mới, anh ta đã tổng kết những tai nạn thám hiểm dã ngoại nghiêm trọng vài năm gần đây, đó là “Mất tích trên đường đến Mêdog”, “Con đường chết chóc Xiate”, “Lở tuyết ở Kanas”, có cả “Sơn Trà đen sa mạc.”


Hai năm trước, một nhóm thám hiểm biệt danh “Sơn Trà”, đã lập kế hoạch thám hiểm bốn địa danh không người lớn nhất trong nước, mục tiêu đầu tiên là Lop Nur. Để phô trương thanh thế, bọn họ mời phóng viên phỏng vấn, post bài viết trực tiếp lên mạng, mời người dẫn đường là Xương Đông.


Cái đêm gặp chuyện không may, thật ra còn chưa vào đến sa mạc, ngay cả biên giới của Lop Nur vẫn chưa tới gần —— Weibo “Sơn Trà” đăng bài cập nhật tin tức, đại khái nói về buổi cắm trại ban đêm hôm đó, trưởng đoàn và Xương Đông xảy ra tranh cãi, trưởng đoàn muốn dừng chân ngay tại chỗ, nhưng Xương Đông nhất quyết muốn đi thêm hai tiếng nữa mới hạ trại ở phụ cận sườn núi đầu ngỗng.


Rất nhiều bằng hữu dã ngoại bình luận trên mạng, đều đứng về phía Xương Đông.


Gấu vì yêu không về nhà: Xương Đông là “sa lão”, người ta kinh nghiệm đầy mình, đương nhiên phải nghe theo, những người không có kinh nghiệm đừng có khăng khăng phản đối chứ.


Tôi là hoàng tử sa mạc: thật tình là đầu lừa, chắc lớn lên mụ mị đầu óc mất rồi, chỉ đi qua vài bãi cát, liền cho rằng mình có thể đi sa mạc, đương nhiên phải nghe lời Xương Đông. Người ta đã từng đi qua Lop Nur, nên biết rằng, ngay cả Dư Thuần Thận (1.2) còn chưa thể đi qua.


(1.2) Dư Thuần Thuận là nhà thám hiểm nổi tiếng người TQ.


Rau thơm đi chết: Nghe theo Xương Đông là đúng, người ta thật sự là chuyên gia, trong lòng tôi, anh ta và Triệu Tử Duẫn (1.3) đều là vua của Sa mạc!


(1.3) Triệu Tử Duẫn là nhà giáo, nhà địa chất học, cũng là nhà thám hiểm nổi tiếng ở TQ.



Đêm đó, không ai ngờ rằng, đột nhiên xảy ra trận bão cát hiếm gặp, đồi cát trồi sụt mạnh, khu cắm trại gặp nạn khủng khiếp.


Ngoại trừ Xương Đông, một đoàn 18 người, không còn ai sống sót, hơn nữa bởi vì đồi cát rung động quá mạnh, trong một đêm, đã đẩy toàn bộ khu cắm trại cùng các thi thể đi xa vài dặm, công tác tìm kiếm các thi thể không thu được kết quả gì.


Weibo Sơn Trà từ đó về sau biến thành màu đen, không bao giờ cập nhật thông tin gì nữa.


Nhưng một khi đã có án mạng, tin tức sẽ lan truyền nhanh chóng trở thành tin nóng xã hội, số lượng người chú ý ngày càng tăng.


Sự việc còn chưa nguội, hai ngày sau, một người tự xưng là biết hết sự thật đã đăng bài chỉ điểm, tung ra quả bom lớn.


—— Chuyến đi Lop Nur của Sơn Trà, ngoại trừ người dẫn đường, tổ đội gồm 17 người, gặp nạn đến 18 người, nếu Xương Đông còn sống, vậy người thứ 18 kia là ai?


—— Xương Đông tại sao phải nhất định đi thêm hai giờ nữa mới dừng chân? Có đúng là vì để chuẩn bị lịch trình hợp lý và hạ trại an toàn hay không?


Dân mạng tức giận phát hiện ra, người thứ 18 kia chính là bạn gái của Xương Đông tên Khổng Ương, Xương Đông nhất quyết phải tới cho được sườn núi đầu ngỗng, là vì khu vực đó có nở rất nhiều hoa hồng đá sa mạc, anh ta muốn cầu hôn Khổng Ương.


Mắng chửi ùn ùn mà đến, so với bão cát còn khủng khiếp hơn, trong nháy mắt đã dìm chết Xương Đông.



Đinh Châu hỏi Diệp Lưu Tây: “Cô đã biết chuyện ‘Sơn Trà đen sa mạc’, còn muốn mời Xương Đông sao?”


Diệp Lưu Tây cảm thấy không nên có mâu thuẫn: “Mời anh ta là vì anh ta có tài năng, chỉ mắc một sai lầm, không đến mức mất đi hết tài năng chứ.”


Đinh Châu nói: “Vậy cô đi theo tôi.”


Lão khom người, ho khan vài tiếng, liền dẫn Diệp Lưu Tây vào hậu trường.


***


Hậu trường chật chội nhỏ hẹp, ngoại trừ nơi diễn, còn lại đều dùng tấm màn che tạo thành vài căn phòng nhỏ, Đinh Châu đi đến cánh cửa ở cuối căn phòng nhỏ nhất thì dừng lại, sau đó lấy chìa khoá mở cửa.


Cửa vừa mở ra, bụi bặm trên cánh cửa rơi xuống mù mịt, bên trong quá tối, không nhìn thấy gì, chỉ có một tấm kính nhỏ, phản chiếu ánh sáng màu trắng.


Diệp Lưu Tây muốn nói gì đó, Đinh Châu đã mở đèn lên.


Dưới ành đèn màu vàng nhạt, cô nhìn thấy rõ ràng, tấm kính nhỏ kia thật ra là một khung hình bằng thuỷ tinh, bên trong là tấm ảnh chụp chân dung đen trắng, ảnh một thanh niên chừng 27 28 tuổi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt tuyệt vọng.


Trước tấm ảnh là bộ lư hương, bên trong tích một ít tàn tro nhợt nhạt, còn có hai cái bát sứ, một cái chứa một ít gạo, một cái đặt hai túi bánh quy nhỏ.


Xương Đông đã chết?


Đinh Châu nói: “Hại chết 18 người, cả thế giới đều chửi rủa nó, không chỉ chửi rủa, còn mắng Khổng Ương là tiện nhân. Xương Đông sau khi bán hết gia sản, đền bù cho gia quyến người bị nạn, mới đến đây tìm tôi.”


Anh ở cùng với Đinh Châu, trầm mặc ít lời, sau một thời gian dài ngồi yên phía sau sân khấu, xem đi xem lại những con rối bóng, nhìn chăm chú những con rối không có sự sống, nghe mấy khúc hát cổ xưa mà lệ rơi đầy mặt.


Ba tháng sau lúc nửa đêm, Xương Đông cắt cổ tay mình ở trong phòng, máu chảy đầy phòng, chảy lan ra cả ngoài sân khấu.


Sáng sớm hôm sau khi Đinh Châu nhìn thấy ánh nắng sớm chiếu vào một vệt dài màu đỏ sậm ở trên nắp rương, lão còn bực bội một chút, nghĩ thầm: Đây là thứ quái quỷ gì vậy?