Lúc Gia Cát Lượng và Lưu Bị nói chuyện với nhau, Tôn Kiền vội vã chạy vào.
Cuộc nói chuyện của hai người, theo đó mà gián đoạn.
Hai người nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tôn Kiền vẻ mặt bối rối, lúc chạy thất tha thất thểu, giống như không có điểm tựa, tùy thời đều có thể ngã xuống đất. Sauk hi Tôn Kiền chạy vào nhà tranh, eo gập, sắc mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển liên tục không ngừng, hiển nhiên là do chạy quá vội, phổi mới sẽ không chịu nổi.
Lưu Bị vội hỏi: "Công Hữu, ngươi làm sao vậy, Sao vội vàng hấp tấp thế? "
Hắn và Gia Cát Lượng nói chuyện đang đến lúc cao hứng, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Nói dứt lời, Lưu Bị tiện tay cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Lúc Trần Cung hiệu trung với Lưu Bị, Lưu Bị thường xuyên nói chuyện với Trần Cung, cảm thấy Trần Cung ăn nói không tầm thường, hơn nữa có một khỏa lòng từ bi, là thật tâm suy nghĩ cho khó khăn của bách tính, là người thiết thực kiên định. Nhưng sau khi Lưu Bị nói chuyện với Gia Cát Lượng, cảm thấy Gia Cát Lượng không chỉ là người thiết thực, mà còn là một người có khát vọng lớn trong lòng.
Người như vậy, càng xuất chúng hơn Trần Cung.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lưu Bị cũng mặc sức tưởng tượng về tương lai, cảm thấy tiền đồ bừng sáng.
Gia Cát Lượng phẩy nhẹ quạt lông, hỏi: "Công Hữu, chuyện gì xảy ra? "
Một hồi lâu, hô hấp của Tôn Kiền mới bình ổn lại. Hắn đứng lên, hít sâu một cái, vẻ mặt lo lắng, vội vàng nói: "chủ công, việc lớn không tốt, hành tung của ngài đã bị tiết lộ, toàn thành đều biết".
"Loảng xoảng loảng xoảng!! "
Lưu Bị lại vừa đưa tay cầm lấy chén trà, chuẩn bị hớp một ngụm nước trà.
Nhưng, hắn nghe thấy lời của Tôn Kiền, trong đầu liền ầm một tiếng, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
Chén trà rơi xuống đất, nước trà dính ở trên người Lưu Bị, nhưng hắn lại không có chút cảm giác.
Việc hành tung bị tiết lộ không phải là chuyện chơi, một khi Lưu Biểu biết, nhất định sẽ trách móc nặng nề thậm chí còn khu trục, giết chết hắn. Bản thân Lưu Biểu cũng rất kiêng kị Lưu Bị. Bây giờ Lưu Bị lén về Tương Dương, chắc chắn khiến Lưu Biểu xem Lưu Bị là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho nên hành tung của Lưu Bị một khi bị tiết lộ, nhất định là đứng ở bên vách núi, vô cùng nguy hiểm.
Thân thể Gia Cát Lượng cứng đờ, quạt lông trong tay cũng rơi xuống đất.
Hai người, đều hoa mắt.
Cho tới nay, Lưu Bị và Gia Cát Lượng đều cho rằng không có người phát hiện, hơn nữa Lưu Bị tận lực tránh ra khỏi cửa.
Không ngờ, bây giờ lại thành bộ dạng này.
Gia Cát Lượng nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu suy nghĩ phương pháp ứng phó chuyện này.
" cộp! Cộp! Cộp! "
Lúc này, ngoài nhà tranh truyền tới tiếng vó ngựa.
Y Chính cỡi ngựa chạy đến, sau đó xoay người xuống ngựa, vội vã chạy vào trong nhà tranh, sau khi hắn tiến vào nhà tranh, chắp tay nói: "Gia Cát tiên sinh, đây là thư của lão gia nhà ta".
Gia Cát Lượng nhận thức Y Chính, tất nhiên biết là thư của Y Tịch.
Hắn tiếp nhận phong thư, xé mở phong thư nhanh chóng xem nội dung, hỏi: "Y Chính, Ky Bá tiên sinh có lời gì? "
Y Chính lắc đầu, ý là không có.
Gia Cát Lượng lập tức căn dặn: "ngươi lập tức hồi phủ, nhớ đi đường nhỏ, không nên bị người ta phát hiện tung tích".
Y Chính khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi nhà tranh.
Tôn Kiền nhìn Lưu Bị, đề nghị nói: "chủ công, toàn thành Tương Dương đều đang nói ngài mang theo binh sĩ lén về, hơn nữa chỉ rõ ngài đang nấp ở trong nhà quân sư, là định tạo phản. Hiện giờ Lưu Biểu nhận được tin tức ngài ở Long Trung, nhất định sẽ phái người tới bắt ngài, cho nên lập tức rời khỏi đây, chúng ta đi trốn, như vậy liền có thể tránh đi, sẽ không bị người ta phát hiện".
Lưu Bị vừa nghe, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Công Hữu nói rất có lý, phải sớm nấp đi".
Lưu Bị nói với Gia Cát Lượng: "tiên sinh, ta rời khỏi Long Trung trước, trốn đi, để tránh ngươi gặp phải liên lụy theo ta". Tiếng nói hạ xuống, Lưu Bị định đứng dậy rời đi.
Gia Cát Lượng đưa tay ngăn lại, nói: "chủ công chậm đã".
Lưu Bị hỏi: "tiên sinh, còn có chuyện gì? "
Gia Cát Lượng nghiêm túc nói: "chủ công, ngài nhất định không thể rời đi. Nếu rời đi, sau này chắc chắn không có cơ hội chiếm lấy Tương Dương. Lưu Biểu mặc dù không tìm được ngài, nhưng sẽ cho rằng ngài định mưu đoạt Tương Dương, sẽ triệt tiêu sự ủng hộ với ngài. Không chỉ như thế, binh sĩ tiền tuyến cũng sẽ chịu ảnh hưởng, liên lụy quá nhiều. Bây giờ không thể loạn, nhất định phải ổn định trận cước mới được".
Lưu Bị nghe xong, chắp tay hỏi: "xin tiên sinh chỉ điểm! "
Biểu lộ trên mặt Lưu Bị đã trở nên bình tĩnh, không luống cuống tay chân, hoặc nghẹn ngào chảy nước mắt.
Giống như Gia Cát Lượng nói, bây giờ không thể loạn.
Gia Cát Lượng nói: "lời đồn về chủ công đã truyền ra, không thể nào ngăn cản, sự kiêng kị của Lưu Biểu với chủ công cũng càng lợi hại hơn, lúc này nếu không tiêu trừ, sau này sẽ không còn cơ hội".
Lưu Bị nhíu mày, nói: "tiên sinh, ý của ngươi là ta phải gặp Lưu Biểu? "
Gia Cát Lượng gật đầu nói: "chính là như thế".
Tôn Kiền lập tức nói: "quân sư, nếu chủ công đi thành Tương Dương, không khác dê vào miệng cọp, bản thân ngoan ngoãn đưa vào trong miệng Lưu Biểu, không được, tuyệt đối không được".
Lưu Bị nhìn Gia Cát Lượng, chờ Gia Cát Lượng phân tích.
Gia Cát Lượng nói: "Lưu Biểu người này dễ lung lay, dễ nghe gió liền tưởng mưa. Chính là như thế, sau khi hắn nghe thấy trong thành tung tin chủ công muốn phản loạn, nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức giết chủ công cho hả giận. Nhưng Lưu Biểu không có chủ kiến, chủ công sau khi gặp Lưu Biểu, dùng tình lay động, dùng lý giải thích, nhất định có thể tiêu trừ cảnh giác của Lưu Biểu".
Lưu Bị lập tức hỏi: "tiên sinh, làm sao dùng tình lay động, làm sao dùng lý để giải thích".
Gia Cát Lượng cười nói: "Dùng đại nghĩa cùng sự hưng vong của Hán thất để nói động Lưu Biểu, dùng việc chủ công theo dõi hiền tài, muốn chiêu mộ hiền tài để đả động Lưu Biểu. Lúc gặp mặt Lưu Biểu, ngài nói thẳng là vì muốn chiêu mộ ty chức, cho nên mới phải trở về Tương Dương".
Lưu Bị nhíu mày, nói: "Nếu nói như vậy, há không phải là lộ hết mọi chuyện rồi sao".
Gia Cát Lượng nói: "Dùng danh giang sơn Hán thất và đại nghĩa, lời của chủ công nói ra đều là sự thật, Lưu Biểu mới chịu tin tưởng. Lưu Biểu có thể làm Sở Vương, là nhờ có con đường của riêng hắn, nhất định sẽ tìm hiểu ra chân tướng sự thực, nếu chủ công gạt Lưu Biểu, nhất định sẽ gặp sự đả kích của Lưu Biểu, cho nên phải nói thật, nhưng phải xem chủ công nói như thế nào để thuyết phục Lưu Biểu".
Lưu Bị sau khi nghe xong, khẽ cắn môi.
Lúc này phải bất chấp tất cả, không liều mạng, liền không thể nào thành tựu nghiệp lớn.
Trong hiểm nguy cầu phú quý, Lưu Bị liều mạng!
Gia Cát Lượng, Lưu Bị và Tôn Kiền, ba người cẩn thận thương lượng làm sao ứng phó Lưu Biểu, suy nghĩ làm sao dẹp tan mọi chuyện, sau đó lấy được tín nhiệm của Lưu Biểu một lần nữa.
Cuối cùng, Gia Cát Lượng lại nói: "vừa rồi chúng ta thảo luận đều là chuyện ứng phó Lưu Biểu như thế nào, nhưng trong bóng tối còn có một cổ lực lượng, cổ lực lượng này mới là người nhằm vào chủ công".
Tôn Kiền gật đầu nói: "quân sư nói rất có lý, nếu không phải trong bóng tối có người đưa đẩy việc này, không thể nào ở trong một ngày ngắn ngủn, tất cả bách tính Tương Dương đều biết chủ công quay trở về Tương Dương. Bọn họ rải lời đồn, nhất định là muốn mượn đao giết người, khiến Lưu Biểu dưới sự phẫn nộ giết chết chủ công, như vậy liền có thể diệt trừ chủ công, nhưng rốt cuộc là ai chứ? "
Lưu Bị hỏi: "Khổng Minh, ngươi có ý kiến gì không? "
Gia Cát Lượng nói: "là ai thao tác ở phía sau màn, thì không thể biết, có thể là Tôn Kiên, có thể là Tào Tháo, cũng có thể là Vương Xán, bọn họ đều muốn có được Kinh Châu, đều có khả năng. Chủ công ở lại trong Kinh Châu, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với bọn họ, cho nên bọn họ ra tay bằng trăm phương ngàn kế, muốn loại bỏ chủ công".
Biểu lộ của Lưu Bị rất nghiêm túc, cảm thấy hắn quả thực là gây thù hằn tứ phía, cất bước gian nan.
Có cơ hội mưu đoạt Kinh Châu, bây giờ lại xảy ra việc này.
Gia Cát Lượng tiếp tục nói: "chủ công, trong lòng ty chức có dự cảm bất tường, cảm thấy lời đồn rất có thể chỉ mới bắt đầu, còn có phong ba lớn hơn ở phía sau, chuyện vô cùng phức tạp".
Lưu Bị hít sâu một cái, nói: "thế cục nghiêm trọng, toàn bộ đành nhờ tiên sinh mưu đồ".
Gia Cát Lượng chắp tay nói: "ăn lộc của vua, thì phải trung với vua, ty chức sẽ mưu đồ tốt cho chủ công. Chuyện trước mắt chủ công cần làm chính là phải nghĩ kỹ làm sao để thuyết phục Lưu Biểu, đây là chuyện quan trọng nhất".