Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 834: Mã Đằng trọng đoạt Tân Bình

Đêm đã khuya, nhưng huyện phủ huyện Tân Bình lại đèn đuốc sáng trưng.

Huyện lệnh huyện Tân Bình tên là Hầu Phương, là Huyện lệnh sau khi Vương Xán giết chết Huyện lệnh Thôi Chân vốn có, một lần nữa lập ra.

Lúc ấy, Vương Xán điên cuồng mà giết một nhóm người, dùng thủ đoạn sấm sét kinh sợ đại tộc ở huyện Tân Bình. Nhưng mà, sau đó Vương Xán cũng cho đủ chỗ tốt, để tộc trưởng đại gia tộc trong huyện - Hầu Phương đảm nhiệm huyện lệnh huyện Tân Bình.

Hầu Phương này được bổ nhiệm làm Huyện lệnh, trong lòng vui mừng không thôi.

Trước đây, Vương Xán cứ chiến là thắng, quân tiên phong rất mạnh, lại là Thục vương của Ích Châu.

Hầu Phương quấn trên cây đại thụ Vương Xán này, trong lòng dương dương tự đắc, liền nghĩ tiền đồ sau này sẽ giống như gấm, lại càng cao hứng hơn.

Nhưng mà, hắn mới tiền nhiệm được một tháng, Mã Đằng liền suất lĩnh đại quân chín vạn đánh tới, hơn nữa Hàn Toại cũng ở trong đó, khiến trong lòng Hầu Phương rất sợ hãi. Mã Đằng cùng Hàn Toại đều là nhân vật đứng đầu Tây Lương, uy vọng mười phần, hai người cùng lãnh binh giết tới, khiến Hầu Phương lâm vào trong tình cảnh khó có thể lựa chọn.

Hầu Phương bây giờ là người của Vương Xán, nhưng đại quân chín vạn của Mã Đằng và Hàn Toại tới gần, hắn căn bản không ngăn được.

Nhưng mà, nếu đầu hàng, sau khi Vương Xán lãnh binh giết về, hắn há không phải là tự tìm đường chết.

Bất kể làm như thế nào, Hầu Phương cũng khó có thể lựa chọn.

Lúc này, Hầu Phương ngồi ở trong đại sảnh, phía dưới ngồi phụ tá của Hầu Phương.

Hầu Phương than thở, trên mặt lộ ra chán chường, nói: "vốn tưởng rằng Bổn quan trở thành huyện lệnh huyện Tân Bình, là tổ tiên Hầu gia ta tích đức, mới có chỗ tốt ngày hôm nay. Nhưng bây giờ Mã Đằng cùng Hàn Toại suất lĩnh đại quân chín vạn đánh tới, chúng ta căn bản không ngăn cản được! Ài, sáng sớm ngày mai, nếu Mã Đằng và Hàn Toại công thành, nhất định sẽ không ngăn được, sau khi thành bị phá ta liền sẽ thân nơi xứ lạ rồi".

Phía dưới, một phụ tá hơi mập nói: "đại nhân, sao chúng ta không mở thành đầu hàng chứ? "

Hầu Phương lại thở dài: "ta đương nhiên đã từng nghĩ qua chuyện này, nhưng nếu Thục vương lại lãnh binh giết về, vậy chúng ta phải làm sao? "

Lúc này, phụ tá khác có tướng mạo gầy gò nói: "đại nhân, ta cũng cho rằng nên đầu hàng, chỉ có đầu hàng mới có đường ra".

Hầu Phương nghe vậy, khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Vừa rồi hắn đã giải thích nguyên nhân rõ ràng, nhưng phụ tá vẫn kiên trì đầu hàng, nhất định là có nguyên nhân. Thân thể Hầu Phương hơi nghiêng về phía trước, trầm giọng hỏi: "tiên sinh, là như thế nào? "

Phụ tá tướng mạo gầy gò kia ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "bây giờ nếu chúng ta đầu hàng Mã Đằng, nhất định có thể nhận được sự đồng ý của Mã Đằng. Như thế, Mã Đằng sẽ không giết đại nhân, đại nhân liền có thể giữ được tánh mạng. Nhưng mà, nếu đại quân của Thục vương giết về, một khi Thục vương đánh bại Mã Đằng, chúng ta lại đầu nhập Thục vương, trực tiếp nói với Thục vương là bị bức bất đắc dĩ, không thể không đầu hàng, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới Thục vương, như vậy, liền có thể bảo toàn vị trí của đại nhân".

Lông mày Hầu Phương chau lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Rất hiển nhiên, đây là cách ngã theo chiều gió.

Phụ tá hơi mập kia tựa hồ là nhìn thấu suy nghĩ của Hầu Phương, tiếp tục nói: "đại nhân, muốn một lòng, thì phải có thực lực đầy đủ. Chúng ta không có binh lực, không có vũ khí, tường thành của huyện Tân Bình cũng không đủ chắc chắn. Vì vậy, lực lượng huyện Tân Bình là không thể ngăn cản Mã Đằng, chúng ta chỉ có thể đầu hàng thôi".

Hầu Phương sau khi nghe xong, thở dài bất đắc dĩ.

Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại sảnh, thật lâu, mới lên tiếng: "tốt, sáng sớm ngày mai, mở thành đầu hàng! "

Phụ tá gầy gò lại nói: "đại nhân, nếu đầu hàng, vẫn là đêm nay thì tốt hơn. Chỉ có đi ngay trong đêm nay, mới có thể khiến Mã Đằng không cách chức quan của đại nhân, mới có thể giữ lại thân hữu dụng! "

Hầu Phương biến sắc, nếu là như vậy, liền giẫm lên vết xe đổ của Mã Đằng.

Phụ tá gầy gò lại nói: "nếu đại nhân lo lắng, thì có thể phái ra tâm phúc đáng tin cậy đi về hướng Vương Xán lãnh binh, báo cho Vương Xán đại nhân là giả ý đầu hàng. Như vậy, đại nhân vừa có thể đạt được sự tín nhiệm của Mã Đằng, cũng có thể đạt được sự tín nhiệm của Vương Xán, mặc kệ ai giành được thắng lợi, đại nhân đều có thể vững như Thái Sơn, có thể tiếp tục đạt được tín nhiệm".

" Hay! "

Hầu Phương sau khi nghe xong, lập tức phá lên cười.

Nhưng mà, trong mắt phụ tá gầy gò kia lại hiện lên một tia lo lắng. Hành động như vậy mặc dù tốt, nhưng một khi Mã Đằng phát hiện ra tình huống, kết cục của Hầu Phương sẽ vô cùng thảm.

Hầu Phương cũng không để ý những chuyện này, nói: "hai vị tiên sinh đi nghỉ ngơi đi, ta liền an bài ngay bây giờ".

Phụ tá hơi mập cùng phụ tá gầy gò đứng lên, chắp tay thi lễ với Hầu Phương, sau đó xoay người rời đi. Hầu Phương cũng đứng dậy đi viết một phong thơ, căn dặn binh sĩ tâm phúc chờ lúc hắn rời khỏi cửa thành thì lén rời đi báo tin.

Hầu Phương triệu tập quan viên cùng binh sĩ huyện Tân Bình, chậm rãi rời khỏi huyện phủ.

Không lâu sau, đoàn người ra khỏi cửa thành, tiến vào đại doanh của Mã Đằng và Hàn Toại.

Bởi vì Hàn Toại cùng Mã Đằng hành quân liên tục không ngừng, cũng rất mệt mỏi, nên không phái ra trinh sát giám thị động tĩnh của huyện Tân Bình. Ở trong mắt Mã Đằng và Hàn Toại, huyện Tân Bình giống như một con kiến nhỏ, tùy thời đều có thể nghiền nát. Bởi vậy, hai người đều sớm nằm ngủ, không tiếp tục xử lý công vụ.

Khi Hầu Phương thắp đuốc, vén ánh trăng, đi tới doanh địa, thì lại bị binh sĩ tuần doanh chặn ở bên ngoài. Binh sĩ trong doanh địa mau chóng tập hợp, đem bọn người Hầu Phương bao vây lại.

Hầu Phương đem chuyện đầu hàng nói cho tướng lãnh tuần tra, để tướng lãnh đi thông báo cho Mã Đằng.

Tướng lãnh nghe vậy, liền mừng rỡ trong lòng.

Có thể không đánh nhau, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.

Tướng lãnh vội vã đánh thức Mã Đằng, nói cho Mã Đằng biết huyện lệnh huyện Tân Bình vào đầu hàng. Sau đó, tướng lãnh lại đưa người mà Hầu Phương cùng mang đến vào trong đại trướng trung quân. Đoàn người Hầu Phương đợi ước chừng một khắc, tướng lãnh trong quân như Mã Đằng, Hàn Toại, Mã Siêu, Diêm Hành, Mã Hưu đều đến đông đủ, đều nhìn Hầu Phương tới đầu hàng.

Hầu Phương biết rõ Mã Đằng, sau khi thấy Mã Đằng ngồi xuống, lập tức dập đầu lạy nói: "Mã Tướng quân suất lĩnh đại quân tới đây, chúng ta tự biết không địch lại, nguyện ý mở thành đầu hàng, mời Mã Tướng quân vào thành".

Mã Đằng nghe vậy, trong lòng vui mừng.

Nhưng mà, hắn lại dâng lên lòng kiêng kỵ nồng đậm với Hàn Toại.

Hàn Toại lợi hại như thế, khiến trong lòng hắn có chút lo lắng không biết có thể ngăn chận Hàn Toại không.

Có điều, đây chỉ là ý niệm lóe lên tức thì trong đầu Mã Đằng, lại trở về trấn an Hầu Phương, bảo Hầu Phương yên tâm, sẽ không dụng binh với huyện Tân Bình. Sau khi Mã Đằng nói một trận, lại để Hầu Phương trở về thành. Hắn cũng không cao hứng đến độ quên hết tất cả, trực tiếp tiến vào huyện Tân Bình ngay trong đêm, mà lại chờ qua ngày mai rồi mang theo đại quân cùng vào huyện Tân Bình.

Như thế, Mã Đằng mới không có nguy hiểm.

Hầu Phương chiếm được sự nhận lời của Mã Đằng, trong lòng yên tâm, còn không còn lo lắng. Tâm tình của hắn lúc trở về huyện Tân Bình rất sảng khoái, còn Mã Đằng sau khi giải tán bọn người Hàn Toại, lại lưu Mã Siêu lại ở trong đại trướng.

Giờ phút này, trong đại trướng chỉ còn Mã Siêu và Mã Đằng.

Mã Siêu hỏi: "Phụ thân, có chuyện gì à? "

Mã Đằng định nói với Mã Siêu về chuyện Hàn Toại, nhưng hai quân là minh hữu, hắn muốn mở miệng lại cảm giác không thích hợp. Cuối cùng, Mã Đằng khoát tay áo, nói: "không có chuyện gì, ngươi về đi, ngày mai chúng ta tiến vào huyện Tân Bình".

Trong lòng Mã Siêu khó hiểu, mang theo đầy bụng nghi hoặc mà rời đi.

Sáng sớm ngày kế, Mã Đằng cùng Hàn Toại mang theo đại quân đi vào huyện Tân Bình, còn Hầu Phương thì mở thành đầu hàng.

Sau khi đại quân vào thành, Mã Đằng lập tức hạ mệnh lệnh, bảo Hầu Phương tóm tất cả những người theo phe Vương Xán ra ngoài giết chết toàn bộ. Chỉ cần là người theo phe Vương Xán, không có một người nào sống sót.

Lần giết choc này, liền đã giết chết vô số người.

Một tháng trước, Vương Xán tàn sát một nhóm người.

Một tháng sau, Mã Đằng lại tàn sát một nhóm người.

Trên thực tế, Hàn Toại từng khuyên Mã Đằng, bảo Mã Đằng lôi kéo những người này, cho bọn họ sử dụng. Nhưng mà, trong lòng Mã Đằng nổi lên sự đề phòng với Hàn Toại, tất nhiên sẽ không đáp ứng. Hàn Toại càng khuyên bảo, hắn lại càng không đồng ý, cho nên đã giết vô số người, khiến người của huyện Tân Bình đều sợ hãi hắn.

Trải qua chuyện này, đại tộc của huyện Tân Bình cơ hồ bị tàn sát sạch sẽ.

Về phần Huyện lệnh Hầu Phương, vì đề nghị của phụ tá mà vững như Thái Sơn, không có chút nguy hiểm nào.