Giáo úy cùng hai mươi binh sĩ biến mất, cũng không chấn động là bao.
Hơn tám vạn tên lính, đột nhiên thiếu mất hai mươi người, gần như không cần để ý.
Nguyên nhân trong đó, cũng là do bọn binh sĩ ngậm miệng không nói, không tuyên truyền chuyện này. Hơn nữa tướng lãnh lãnh binh không để chuyện
này ở trong lòng, khiến cho Lã Mông dẫn theo binh sĩ giết Giáo úy và hai mươi binh sĩ nhưng gặp phải điều tra, trực tiếp được ém nhẹm, tan thành mây khói.
Ngày hôm sau, Mã Đằng suất lĩnh đại quân tiếp tục xuất phát, chạy tới huyện Tân Bình.
Tốc độ bọn họ đi đường rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi rất ít.
Phương thức đi đường như vậy, khiến Lã Mông cảm thấy áp lực lớn vô cùng.
Hắn mang theo một trăm binh sĩ Lang Nha doanh rời khỏi đó suốt đêm, chờ
sau khi chạy xa lại ném thi thể Giáo úy cùng hai mươi binh sĩ vào núi
đồi hoang vu, sau đó dẫn binh sĩ Lang Nha doanh nhanh chóng đuổi theo
đại quân.
So với tám vạn gần chín vạn binh sĩ của Mã Đằng, thể chất của binh sĩ
Lang Nha doanh liền vượt xa những binh sĩ này. Bất kể là võ nghệ hay
lực lượng của binh sĩ, đều chiếm được ưu thế tuyệt đối, bởi vậy tốc độ
đi đường của Lang Nha doanh, cũng vượt xa binh sĩ Mã Đằng. Bọn họ chạy
về phía huyện Hòe Lý, dùng thời gian một ngày đã đuổi kịp đại quân.
Lã Mông dẫn người trở về trong quân, lập tức ra lệnh, bảo binh sĩ tăng tốc độ.
Lộ trình mười ngày, phải ép thành năm ngày.
Bởi như vậy, Lã Mông mới có đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc đại quân nghỉ ngơi, Pháp Chính đi đến bên cạnh Lã Mông, nói: “tiểu
tướng quân, cường độ đi đường cao như thế, bọn binh sĩ chỉ sợ là khó có
thể chống đỡ nổi. Đến lúc đó, cho dù có tới huyện Hòe Lý, nhưng tinh
thần bọn binh sĩ mệt mỏi, thể lực không đủ, làm sao có thể tấn công
huyện Hòe Lý? Chính đề nghị hoãn một chút, tốc độ đi đường không cần
cấp, chỉ cần có thể đuổi tới huyện Hòe Lý ở trong bảy ngày, chúng ta vẫn chiếm được ưu thế rất lớn”.
Đại quân vội vã đi đường như thế, Pháp Chính cũng cảm giác ăn không tiêu.
Vì vậy, Pháp Chính mới đưa ra đề nghị.
Lã Mông nghe vậy, lắc lắc đầu nói: “quân sư, không thể không làm như thế! "
Trương Hổ ngồi ở bên cạnh Lã Mông, nói tiếp: “quân sư à, lúc bọn ta đi
theo đại quân của Mã Đằng, binh sĩ của Mã Đằng từ sáng sớm đã bắt đầu đi đường, đến đêm khuya mới dừng lại nghỉ ngơi. Tốc độ đi đường nhanh như
vậy, nếu chúng ta cứ đi chậm rì rì thì tới khi Mã Đằng chiếm được huyện
Tân Bình, chúng ta mới đến được huyện Hòe Lý! "
Pháp Chính nghe xong, khẽ nhíu mày.
Đối mặt với tình huống như vậy, hắn còn có thể nói gì chứ?
Pháp Chính suy nghĩ một lát, nói: “Một khi đã như vầy, chỉ có thể gấp
rút đi đường, chờ sau khi tiếp cận huyện Hòe Lý, lại để bọn binh sĩ nghỉ ngơi và hồi phục một phen, mới có thể giữ sức chiến đấu”.
Lã Mông nói: “trước mắt cũng chỉ có thể như thế, được rồi, nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa lại tiếp tục lên đường”.
Đại quân nghỉ ngơi một khắc, rồi lại tiếp tục bước lên hành trình.
Tốc độ đi đường của đại quân Lã Mông không chút thua kém tốc độ đi đường của đại quân Mã Đằng, thậm chí còn nhanh hơn binh sĩ Mã Đằng. Bọn họ
chạy tới huyện Hòe Lý, vốn cần thời gian mười ngày, định là bảy ngày sẽ
tới. Nhưng mà, ở dưới mệnh lệnh của Lã Mông, cả đám binh sĩ nhanh chóng
đi đường, cuối cùng chỉ dùng thời gian chưa đến năm ngày, đã tiếp cận
huyện Hòe Lý.
Tốc độ như vậy, khiến người ta khó có thể tin nổi.
Có điều, bọn binh sĩ cũng uể oải, chật vật vô cùng.
Lúc Lã Mông hạ lệnh nghỉ ngơi và hồi phục, cả đám binh sĩ vào trong
trướng bồng ngã lăn ra ngủ. Bọn binh sĩ nghỉ ngơi cả ngày, mới dưỡng đủ
tinh thần, khôi phục lại.
Lúc đại quân tiếp cận huyện Hòe Lý, Lã Mông dẫn theo binh sĩ chạy tới dưới chân thành Hòe Lý.
Hắn mang theo hai mươi binh sĩ, cả đám đều mặc y phục của binh sĩ Mã Đằng, định lừa mở cửa thành, lẫn vào trong thành.
Nhưng mà, mặc dù mưu kế của Pháp Chính rất tốt, lại có một sơ hở rất lớn.
Lã Mông cùng binh sĩ dưới trướng mặc dù cường tráng, nhưng khuôn mặt lại khác biệt rất lớn với người Tây Lương. Đây liền giống như nữ tử oai
hùng hiên ngang phương bắc so với nữ tử dịu dàng uyển chuyển của Giang
Nam, có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ cần cẩn thận quan sát, liền lập tức có thể phát hiện khác biệt.
Đương nhiên, khuôn mặt cùng dáng người cũng chỉ là một sự khác biệt, không đủ để làm bằng chứng.
Dù sao binh sĩ quá nhiều, Mã Thiết đóng ở huyện Hòe Lý cũng không thể vì bộ dạng người ta không giống người Tây Lương, liền phán Lã Mông không
phải là binh sĩ của Mã Đằng. Nhưng mà, ngoài dự liệu nhất chính là Mã
Thiết không hiểu sao lại nói ra một câu tiếng địa phương Tây Lương, Mã
Thiết thần xui quỷ khiến mà hỏi một câu, lập tức làm khó binh sĩ của Lã
Mông.
Bọn họ đều là người Hán, nói đều là Hán ngữ phổ thông, chẳng nghe hiểu Mã Thiết đang xì xồ cái gì.
Như thế, mưu kế Lã Mông trà trộn vào huyện Hòe Lý lập tức hỏng bét.
Lã Mông hao phí cả ngày đi tới quân doanh của Mã Đằng lấy quân phục,
cuối cùng chỉ vì một câu mà bị phủ nhận toàn bộ, trong lòng buồn bực như thế nào là có thể nghĩ. Sớm biết như thế, hắn nên bắt hai binh Tây
Lương về, liền có thể dễ dàng lừa gạt, lẫn vào trong thành. Nhưng bây
giờ bị chặn ở ngoài thành, không thể thoải mái mà chiếm lấy huyện Hòe
Lý.
Tình huống đột ngột xảy ra như vậy, là điều Lã Mông không ngờ tới.
Có điều, nếu không cách nào lẫn vào trong thành, Lã Mông liền đem đại Quân đóng ở ngoài thành Hòe Lý.
Lén lút không được, vậy thì chỉ có thể trắng trợn tấn công.
Trong doanh địa, đại trướng trung quân.
Lã Mông ngồi ở trên ghế chủ, phía dưới là cả đám văn võ như Pháp Chính, Điển Mãn.
Lã Mông nhìn về phía Pháp Chính, nói: “quân sư, chúng ta vừa tới đã bị
chặn ngoài cửa thành, biện pháp của ngươi cũng không phát huy tác dụng
rồi, quân sư còn có biện pháp nào tấn công huyện Hòe Lý không”.
Dừng một chút, Lã Mông trầm giọng nói: “chúng ta đã truyền tin tức tới
cho chủ công, tin chắc sau khi chủ công nhận được tin tức sẽ lập tức xua binh trở về. Chuyện của chủ công chúng ta không cần quan tâm, nhưng
chúng ta chỉ có thời gian hai ngày, phải ở trong hai ngày này giải quyết huyện Hòe Lý, mới có thể vượt trước một bước mà phát động công kích, áp chế đại quân của Mã Đằng ở huyện Tân Bình”.
Điển Mãn, Hoàng Tự sau khi nghe xong, vẻ mặt đều vô cùng ngưng trọng.
Chỉ hai ngày, có hơi ít.
Thành trì Hòe Lý chắc chắn, cũng không dễ tấn công, muốn đánh hạ thành trì ở trong hai ngày, có khó khăn rất lớn.
Pháp Chính nói: “tiểu tướng quân, để ta suy nghĩ cẩn thận một chút! "
Lúc này, Pháp Chính cũng cảm thấy đau đầu, trong đầu hắn không phải là
không có kế chiếm huyện Hòe Lý, nhưng Lã Mông và Mã Đằng đều đang nắm
chặt thời gian, ai trước một bước, người đó liền chiếm được ưu thế. Vì
vậy, trong thời gian hai ngày nhất định phải có kỳ mưu dị kế, mới có thể nhanh chóng chiếm lấy huyện Hòe Lý, lấy được nước cờ trên.
Nhưng mà, chinh chiến thời gian dài, lại không thể nào chọn dùng được.
Pháp Chính lâm vào trầm tư, Trương Hổ lại lộ ra vẻ mặt ung dung, nói:
“tiểu tướng quân, chúng ta có uy lực hỏa dược mạnh mẻ, sao không dùng
hỏa dược? "
Lã Mông nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Thời gian đã cách hơn hai năm, mặc dù không phát minh ra thứ gì mới, nhưng uy lực hỏa dược lại tăng lên rất nhiều.
Lã Mông nghe thấy đề nghị Trương Hổ, vỗ đầu một cái, nói: “đúng vậy, ta
đúng là ngu mà, quên mất vũ khí lợi hại nhất của chúng ta. Tốt, chúng ta liền cho nổ tung cửa thành huyện Hòe Lý, giết vào”.
Pháp Chính biết hỏa dược, nhưng trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “tiểu tướng quân, có thể nổ tan cửa thành sao? "
Trương Hổ nói: “quân sư, ngươi yên tâm đi, nhất định có thể làm được”.
Thật ra, lúc Pháp Chính đưa ra mưu kế trà trộn vào huyện Hòe Lý, Trương
Hổ đã nghĩ đến biện pháp dùng hỏa dược. Chỉ là, hắn nghĩ Pháp Chính là
quân sư, không tiện tranh luận với Pháp Chính, cho nên cũng không nói
gì. Bây giờ Pháp Chính cũng không còn cách gì, vừa vặn có thể cho hỏa
dược của Lang Nha doanh lên sân khấu, đây vốn là lợi khí công thành,
nhưng không lấy để sử dụng, quá đáng tiếc.
Trương Hổ gan lớn, càng dám nghĩ dám làm hơn so với Lã Mông.
Lúc đoàn người Lã Mông ở ngoài đại quân của Mã Đằng, Trương Hổ đã nghĩ trà trộn vào doanh địa giết chết Mã Đằng.
Nhưng mà, Lã Mông lại lắc đầu từ chối.
Bởi vậy có thể thấy được, lá gan của Trương Hổ vô cùng lớn, không bị khuôn sáo trói buộc.
Trong lòng Lã Mông đã có cách, trên mặt cũng nở nụ cười, cười nói: “có
hỏa dược, chúng ta cũng không cần cưỡng chế công thành, có thể trực tiếp từ cửa thành giết vào. Có điều, vào ban ngày phòng thủ rất mạnh, người
của chúng ta sẽ dễ bị phát hiện, cũng không dễ gài hỏa dược. Chờ sau khi trời tối, lại bảo binh sĩ Lang Nha doanh mò tới dưới cổng thành, dùng
hỏa dược nổ tan cửa thành, rồi lại giết vào”.
Điển Mãn cùng Hoàng Tự khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Phương thức như vậy, mới là phương thức tác chiến Lang Nha doanh chứ!
Pháp Chính biết công dụng của hỏa dược, trong lòng cũng đang bắt đầu cân nhắc. Bây giờ có hỏa dược, rất nhiều chuyện không cách nào làm được
cũng có thể dễ dàng làm được, điều này đối với đại quân mà nói, không
thể nghi ngờ là sách lược khả thi hơn.
Lúc này, tất cả mọi người đều chờ trời tối.
Chỉ cần màn đêm buông xuống, chính là thời cơ đánh hạ huyện Hòe Lý.