(Chương này có những đoạn khám nghiệm tử thi, ta k biết rõ lắm nên dịch k chắc chắn sẽ chính xác, nhưng ta sẽ cố gắng diễn đạt cho rõ chút, nếu có chỗ nào hơi mâu thuẫn tý..mọi người bỏ qua dùm nhé..thank )
Đây là lần thứ ba Trác Tình tiến vào phòng khám nghiệm tử thi của đại lao hình bộ, có thể là kiến nghị của nàng đối Đan Ngự Lam có hiệu quả, lần này trong phòng khám nghiệm tử thi tựa hồ so với lần trước lạnh hơn nhiều, trên bàn khám nghiệm tử thi, đặt ba nữ thi, sắc mặt thi thể so với bình thường tái nhợt hơn nhiều, trên người không có vết thương, ngoại trừ chỗ ngực có vết đao cực mảnh, thi thể trắng noãn như ngọc.
Trác Tình khoác một kiện áo lông cừu dày, cánh tay mảnh khảnh đôi mắt sắc bén chăm chú kiểm tra mỗi một chỗ da thịt trên thi thể, liền ngay cả da đầu, mỗi khe tay cũng không có buông tha. Đan Ngự Lam, Lữ Tấn, Trình Hàng đều vây quanh bên cạnh nàng, Mặc Bạch thì đứng ở phía sau Trác Tình cách không xa, trên người cư nhiên không có mặc áo bông nhưng cũng không thấy hắn run, chỉ là sắc mặt lạnh lùng cũng đủ để cùng một phòng hàn băng lạnh như nhau.
Lữ Tấn cùng Trình Hàng đối Trác Tình đều vô cùng hiếu kỳ, thái độ đại nhân đối nàng thập phần cung kính cùng tín nhiệm, mà nàng đối mặt thi thể thì bình tĩnh, đối từng bước khám nghiệm tử thi quen thuộc đã nói rõ nàng tuyệt đối là cao thủ.
Lần này, Trác Tình cũng không có như mọi khi vừa khám nghiệm tử thi vừa giảng giải, mà là sau khi đem ba thi thể toàn bộ xem qua một lần, ngẩng đầu nhìn ba nam tử bên cạnh nói :”Trước tiên là nói về kết luận khám nghiệm tử thi của các ngươi.”
Lữ Tấn nhìn về phía Đan Ngự Lam, sau khi thấy hắn khẽ gật đầu mới lên tiếng nói ra nhận định của mình:”Ba người chết đều là nữ tử, ba người tuy rằng tử vong thời gian không giống nhau thế nhưng trên người tất cả đều không có vết thương nào khác ,đều là ngực trái có một đạo vết đao dài năm tấc, viền vết thương chỉnh tề , trơn truột, lưỡi dao hẳn là cực kỳ sắc bén, dựa vào tình trạng vết thương suy đoán hung khí hẳn là một song nhận chủy thủ (dao hai lưỡi) dài khoảng sáu đến bảy tấc. Nguyên nhân tử vong là bị hung thủ từ chỗ vết đao đem tim lấy đi, dẫn đến cái chết. Người chết trên người không có lưu lại vết thương giãy dụa, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, ta cho rằng các nàng là bị người ta điểm huyệt, không thể động cũng không thể kêu, thế nhưng cũng thanh tỉnh, cho nên mới thấy biểu tình hoảng sợ như vậy.”
“Ngươi tên là gì?”
Lữ Tấn không hiểu vì sao thế nhưng vẫn trả lời :”Lữ Tấn.”
Coi như hài lòng gật đầu, Trác Tình cười nói :“Rất có tiền đồ.” Hắn thoạt nhìn cũng mới hơn hai mươi tuổi đi, ở cổ đại tài nguyên thi kiểm thấp (thi thể để kiểm nghiệm) , có thể có hiểu biết như thế nàng nghĩ là rất tốt rồi, nàng hôm nay sở dĩ không nói thẳng , mà muốn nghe bọn họ nói, thật sự là muốn biết kỹ thuật khám nghiệm tử thi ở hiện đại cùng thủ pháp khám nghiệm tử thi ở cổ đại tồn tại chênh lệch như thế nào, nàng mặc dù không dám nói có thể đem khám nghiệm tử thi ở cổ đại đưa lên một tầng rất cao nhưng cũng mong muốn có thể đem những gì mình biết truyền thụ cho bọn họ , ảnh hưởng đến quan niệm khám nghiệm tử thi của bọn họ.
Thu lại dáng tươi cười, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Lữ Tấn, Trác Tình trầm giọng nói :”Đối với những lời ngươi nói, ta trên cơ bản đồng ý, thế nhưng có hai điểm, ta có nghi vấn, thứ nhất, nguyên nhân tử vong của người chết, ta cho rằng là cơn sốc do mất máu dẫn đến tử vong. Cũng chính là trong phút chốc mất máu quá nhiều mà không kịp lúc nhận được lượng máu bổ sung dẫn đến tử vong.” Vì sợ bọn họ không rõ ý nghĩa cơn sốc, Trác Tình lập tức bổ sung thêm một câu.
Nàng vừa nói xong, Trình Hàng lập tức phản bác:”Các nàng đều bị lấy mất tim, vì sao đều không phải bởi vì mất tim mà chết?!” Mặc dù biểu hiện lúc nàng đối mặt thi thể rất bình tĩnh, hắn cũng tin tưởng nàng có chút bản lĩnh khám nghiệm tử thi, thế nhưng hắn càng tin tưởng bản lĩnh khám nghiệm tử thi của Lữ Tấn, ngoài trừ đại nhân, hắn còn chưa thấy ai khám nghiệm tử thi lợi hại hơn Lữ Tấn.
” Tim người ngừng đập một khắc chung (mười lăm phút), không đủ để tạo thành tử vong *, mà trong vòng một khắc chung, động mạch vỡ ra, mất máu lượng lớn có thể tạo thành tử vong, hiện trường vụ án có phải có dấu vết lượng máu lớn .” Tuy rằng nàng không có đi hiện trường thế nhưng thi thể hiện ra trắng xanh cùng cơ quan nội tạng héo rút do sau khi mất máu quá nhiều đã đủ nói rõ tình hình lúc đó. ( * khi tim ngừng đập , não bộ còn hoạt động và họ vẫn còn cảm nhận được những thứ xung quanh, và phải mất 10-12h để thần thức ra khỏi thân thể tức là hồn lìa khỏi xác thì khi đó người mới chết hẳn ..~ chết lâm sàng. đọc đoạn này trên gg mà ta choáng..lâu nhỉ??/)
Trình Hàng gật đầu:”Trên giường, trên mặt đất, tất cả đều là máu, hiện trường vụ án có máu kia có cái gì kỳ quái?!”
“Sau khi con người tử vong, máu trên người cũng sẽ đình chỉ tuần hoàn, cơ năng mạch máu cũng đình chỉ, lượng máu chảy ra không nhiều lắm, chỉ gặp ở sau khi chết do tổn thương cục bộ, sẽ không xuất hiện vũng máu lớn và tình trạng vết máu phun tung tóe. Hiện trường vụ án lại thấy nhiều máu như vậy nói rõ sau khi bị lấy mất tim, người chết còn sống, thẳng đến khi máu chảy hết.”
Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm mà tường tận giải thích,Trình Hàng không hề hiểu nhiều những cái này, nhìn về phía Lữ Tấn, thấy Lữ Tấn vẻ mặt nghiêm túc, kinh ngạc nhìn chằm chằm thi thể , mà đại nhân cũng một bộ dáng suy nghĩ sâu sa, Trình Hàng không dám nói gì tiếp, suy nghĩ một chút, Trác Tình đi thẳng tới bên cạnh thi thể, quay sang Lữ Tấn đang sững sờ nói :”Ngươi qua đây.”
Lữ Tấn còn không phục hồi lại tinh thần, chân đã không tự chủ đi tới bên cạnh Trác Tình.
” Thông thường xuất huyết (chảy máu) khi còn sống, máu không lâu sau liền đông lại, sau khi chết xuất huyết, máu là không đông lại . Còn có , xuất huyết trước khi chết có mạng lưới chất xơ (xen lu lô) gắn liền chặt chẽ với bộ phận , thông thường dùng nước không thể tẩy đi, mà sau khi chết xuất huyết không đông lại, nước có thể tẩy được.”Lấy bao tay bên cạnh ở trên băng dùng sức ma sát một chút, cái bao tay có chút ẩm ướt, Trác Tình ở miệng vết thương người chết nhẹ cọ xát, máu không hề có gì biến hóa, lại đưa tay chuyển qua thắt lưng người chết chỗ có một tia màu đỏ tươi, nhẹ xoa màu máu đã trở nên nhạt.
Lữ Tấn rốt cuộc minh bạch, vị nữ tử này so với hắn còn thấp hơn nửa cái đầu đang ở dạy hắn phương pháp phân rõ huyết dịch, tuy là mấy cái này hắn trước đây cũng không hiểu rõ , thế nhưng nàng đã dùng ví dụ thực tế nói cho hắn. Lữ Tấn vội ôm quyền cảm kích nói :”Đa tạ phu nhân chỉ giáo.”
Trác Tình chẳng hề để ý hắn cảm tạ, thấy hắn đã hiểu, Trác Tình tiếp tục nói :”Điểm thứ hai, ngươi vừa nói điểm huyệt đạo để người chết không thể nhúc nhích, ta cho rằng khả năng này không lớn.”
Vì sao? Trong mắt Lữ Tấn cùng Trình Hàng rõ ràng viết nghi vấn, Trác Tình cũng không chờ bọn họ hỏi ra tiếng, đã lạnh giọng nói :”Thông thường nếu điểm huyệt chủ yếu hẳn là điểm huyệt vào các bộ vị có chút yếu kém cùng mẫn cảm, khiến cho xuất hiện sự tê liệt, bủn rủn hoặc đau đớn khó nhịn, mất đi năng lực phản kháng, người chết từ đầu tới cuối đều duy trì tư thế như vậy đến khi tử vong, nếu như bởi vì do điểm huyệt mà không thể nhúc nhích, như vậy chỗ bị điểm huyệt trên thân thể , tuần hoàn máu nhất định sẽ bị ảnh hưởng, chỗ bị điểm huyệt sẽ xuất hiện mạch máu ngưng lại mà hình thành thi ban, các ngươi nhìn kỹ thi ban trên mấy cỗ thi thể này. Bởi vì mất máu quá nhiều, các nàng thi ban sớm đã nhạt màu, thế nhưng cũng chỉ xuất hiện ở lưng mà thôi.”
Lữ Tấn khẽ nâng thi thể của quận chúa ở gần nhất lên, xác thực chỉ có sau lưng xuất hiện ban văn, nhẹ nhàng buông thi thể, Lữ Tấn đối Trác Tình đã là hoàn toàn bái phục, chủ động hỏi :”Phu nhân còn có cái gì phát hiện sao?” Có lẽ nàng có thể nhìn thấy những địa phương mà bọn họ không thấy.
“Hung thủ đối bộ phận con người, nhất là vị trí trái tim thập phần rõ ràng, từ miệng vết thương nhìn thấy hắn chỉ hạ đao một lần, đồng thời vị trí vừa đúng chỗ tiếp giáp giữa sườn bên trái xương quai xanh một đường đến xương sườn thứ 5 *, ở đây chính là vị trí trái tim, đao phong của hắn thậm chí không có ở trên xương sườn lưu lại vết thương , trực tiếp cắt đứt mạch máu ở tim,dùng tay xuyên qua xương sườn đem trái tim lấy ra.” Loại kỹ thuật chuyên nghiệp này, đồ tể (người làm nghề sát sinh) bình thường nhưng là làm không được, thậm chí là đại phu phổ thông cũng không nhất định có thể hoàn thành, chỉ vào ba nữ thi hai mắt trợn tròn , Trác Tình khẽ lắc đầu nói :”Ta nhưng thật ra không có phát hiện gì khác, chỉ là có chút nghi hoặc, toàn bộ án tử chuyện kỳ lạ nhất chính là biểu tình khuôn mặt của người chết, cực độ sợ hãi, thế nhưng trên thân thể lại không có lưu lại bất luận chút vết thương nào, thậm chí ngón tay cũng không có bất luận chút da chết nào, kia nói rõ người chết ở trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh nhưng tuyệt không giãy dụa, này quá kỳ quái, còn có hung thủ đem y phục người chết cởi hết, nhưng không có đối các nàng tiến hành xâm phạm, hung thủ làm vậy có nguyên nhân gì?”
(* vị trí trái tim : ở vùng ngực giữa phổi , đằng sau xương ức và nằm phía trên cơ hoành , dưới núm vú trái là đỉnh tim cách 1 cm là khoang xương sườn 5~ cái chỗ vết thương phía trên kia ta cũng k rõ lắm nên ta chém, nhưng suy đi tính lại thì thấy thế là hợp lý nhất…*_* nếu có sai mọi người thông cảm nhé…)
Trong lòng Đan Ngự Lam cũng luôn quanh quẩn ở vấn đề này , có lẽ có thể giải thích được hai vấn đề này là có thể biết rõ ràng thủ pháp giết người của hung thủ rốt cuộc là gì, ba người chết thoạt nhìn là thần trí thanh tỉnh, mà Lâu tiểu thư đêm nay lúc bị tập kích cũng hồn nhiên không biết, hung thủ thay đổi thủ pháp giết người hay là có khả năng hung thủ không cùng một người?!
Trác Tình bỗng nhiên vỗ một tiếng, nhìn chằm chằm Lữ Tấn, nghiêm túc nói :”Lữ Tấn, vừa rồi trong lời nói thi kiểm của ngươi không có nói đến người chết có bị xâm phạm hay không, đây là một khuyết thiếu rất lớn, có thể ngươi nghĩ nam nữ có khác biệt, thế nhưng làm người khám nghiệm tử thi, ngươi hẳn là vứt bỏ những tư tưởng này, làm việc ngươi nên làm.”
“Vâng.”Lữ Tấn hơi cúi đầu, đối với lời nói của nàng, hắn không có gì có thể phản bác, hắn kỳ thật có kiểm nghiệm qua, thế nhưng ngại phu nhân là một nữ tử, hắn mới không có nói rõ, ai biết tâm tư nàng thẳng thắn phóng khoáng, hắn ngược lại là lo lắng dư thừa.
Thời gian không còn sớm, thi thể cũng xem qua, Trác Tình cởi bao tay nói :”Đan đại nhân, thời gian không còn sớm, ta đi trước, về chuyện án tử ta ngày mai đến nha môn tìm ngươi nói kỹ đi.”Nàng sợ nàng muộn quá mà chưa quay về, Lâu Tịch Nhan sẽ lo lắng, Trác Tình âm thầm than nhẹ, lúc nào nàng đã quan tâm hắn đến như vậy, đây là cảm giác trong lòng có ràng buộc sao?! Tựa hồ cũng không kém.
“Phu nhân thỉnh.”
Trác Tình gật đầu, hướng ngoài cửa đi đến, Mặc Bạch thân ảnh cao to lãnh ngạo theo sát phía sau.
Thân ảnh Trác Tình biến mất sau cánh cửa, Trình Hàng rốt cuộc nhịn không được hỏi :”Đại nhân, nàng. rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Tuổi còn trẻ đối thi thể cư nhiên hiểu rõ như vậy, hơn nữa khi thuyết giáo Lữ Tấn, cái loại khí thế đó thật đúng là làm cho người ta không dám cãi lại, nữ tữ này rốt cuộc là người nào a?
Đối mặt với hai đôi mắt khẩn thiết và hứng thú, Đan Ngự Lam cười khổ lắc đầu, hắn cũng không biết, nàng rốt cuộc có lai lịch như thế nào…..
Đại lao hình bộ cách phủ thừa tướng cũng không tính xa, Trác Tình cùng Mặc Bạch đi ở trên đường, trăng đã nghiêng về tây, trên đường vắng lặng, Mặc Bạch đi ở phía sau cách nàng ba đến bốn bước chân, cũng không cùng nàng sóng vai mà đi, Trác Tình bỗng nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu hướng Mặc Bạch từ đầu đến cuối sắc mặt đều lạnh lùng, trực tiếp hỏi :”Mặc Bạch, ngươi có chuyện cùng ta nói liền nói đi.”
Mặc Bạch dừng lại bước chân, hồi lâu mới lạnh lùng phun ra một câu :”Ngươi không nên đã trễ thế này còn rời đi tướng phủ.”
Trác Tình khẽ nhướng mi, nàng cho rằng hắn sẽ nín không nói, hắn nguyện ý nói ra, nhưng thật ra là chuyện tốt, đến gần Mặc Bạch, Trác Tình hỏi ngược lại :”Ngươi nghĩ ta làm một nữ nhân không nên đã trễ thế này còn chung quanh loạn đi, ta đã là người của phủ thừa tướng nên bận tâm phủ thừa tướng cùng thân phận của Lâu Tịch Nhan, ngoan ngoãn ngốc ở nhà, là ý tứ này sao?”
Mặc Bạch diện vô biểu tình cũng không lắc đầu cũng không gật đầu, Trác Tình sớm đoán được hắn sẽ như vậy đáp lại , cũng không thèm để ý, tự trả lời :”Ta có phương thức xử sự cùng nguyên tắc làm người của chính ta, mỗi một chuyện đều có nặng nhẹ, nếu là ta cùng Lâu Tịch Nhan thành thân, ta tự nhiên sẽ tận lực làm việc phù hợp với thân phận phu nhân thừa tướng, thế nhưng không có khả năng thay đổi thái độ xử sự của ta,Lâu Tịch Nhan nếu không thể chấp nhận, hoặc là nói phủ thừa tướng không thể tiếp nhận, ta không ngại bị ném ra, ta biết mình đang làm gì.”
Hai người ở chung, là quá trình thông cảm cho nhau, bao dung lẫn nhau cũng như thỏa hiệp lẫn nhau, cái này nàng biết, thế nhưng nàng có những thứ mà bản thân không thể thỏa hiệp, tỏ thái độ xong, Trác Tình nhìn về phía Mặc Bạch không biết suy nghĩ cái gì sắc mặt trở nên rất nghiêm túc , cười nói :”Ngươi còn có lời muốn nói sao?”
Lam mâu sâu thẳm nghênh đón nữ tử kiên trì mà chấp nhất, không chút nào làm bộ trốn tránh, Mặc Bạch sắc mặt lạnh lùng như trước, thanh âm đã khôi phục dĩ vãng bình thản, trả lời :”Không có.”
Hài lòng gật đầu, Trác Tình tựa hồ tâm tình rất tốt, cười nói :”Tốt, ngươi sau này có cái gì đối ta bất mãn có thể tùy ý nói ra. Nếu như ta sai, ta sẽ cố gắng thay đổi, nếu như không thể tiếp thu quan điểm của ngươi, ta sẽ cùng ngươi nói rõ.”
Mặc Bạch nhịn không được nhíu mày trả lời :”Phu nhân không cần phải …cùng ta giải thích bất luận chuyện gì.”Nàng là chủ, hắn là người hầu, nàng chỉ cần hạ lệnh, không cần giải thích.
“Ta nghĩ rất cần thiết!” Trác Tình còn muốn tiếp tục nói cái gì, Mặc Bạch ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một cái nhảy lên phía trước, đem nàng hộ ở sau người, một đường lui về sau, hai người thối lui đến góc tường.
Mặc Bạch cao to thân ảnh chặn ngang đường nhìn của nàng, nàng nhìn không thấy biểu tình của Mặc Bạch, nhưng là có thể cảm giác được cả người Mặc Bạch đều căng thẳng, khí tức bình thường đã lạnh lúc này càng thêm băng lãnh hơn, Mặc Bạch khác thường làm cho Trác Tình biết tiếp theo sẽ có chuyện nguy hiểm xẩy ra.
Kề sát tường, Trác Tình ngừng thở, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân cực khẽ lại có chút hỗn loạn, dưới ánh trăng, mấy cái bóng đen thật dài đang bằng tốc độ nhanh nhất hướng bọn họ đi tới.