Yến Hoằng Thiêm tay hung hăng đánh ở trên bàn, phát ra một tiếng vang, không chỉ trong điện mỗi người nghe rõ ràng, ngay cả Cao Tiến đứng ở ngoài điện đều nghe đến mà hoảng sợ.
“Ngươi vừa nói, ngươi muốn thú nàng làm thê tử?” Trong điện yên tĩnh, Thanh âm Yến Hoằng Thiêm đặc biệt âm lãnh, Trác Tình cùng Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau, không tự giác nuốt nuốt nước bọt, chỉ có Lâu Tịch Nhan vẫn là bộ dáng cung kính và thái độ bình tĩnh, giống như không có thấy bộ dáng tức giận của Yến Hoằng Thiêm, bình tĩnh trả lời :“Vâng.”
“Không có khả năng.” Từ trong hàm răng phát ra thanh âm, không biết là đối Lâu Tịch Nhan nói, hay là đối Trác Tình nói, nói chung chính là âm phong trận trận.( từng cơn gió lạnh ->ý nói giọng nói rét lạnh–rất tức giận ).
Trừng mắt Lâu Tịch Nhan, Yến Hoằng Thiêm đã không có sắc mặt tốt như vừa rồi, rõ ràng buồn bực nói:”Lâu khanh gia, ngươi chính là ta Khung Nhạc nhất phẩm đương triều Tể tướng , nàng một nữ tử do tiểu quốc tiến cống, căn bản không xứng trở thành thê tử của ngươi, nếu là ngươi thật sự nóng vội cưới vợ, trẫm lập tức cho ngươi cùng Triều Vân công chúa tứ hôn, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.”
“Thần cùng công chúa vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quần thần chi lễ, không dám có hành vi không an phận.” Hắn muốn yêu cầu tứ hôn, thứ nhất là bởi vì Thanh Linh, thứ hai chính là bởi vì Yến Như Huyên, hắn sớm ngày thành thân, cũng tốt để nàng sớm ngày chặt đứt niệm tưởng.
Yến Hoằng Thiêm hừ lạnh :”Trẫm chỉ biết cho ngươi cùng Huyên nhi tứ hôn, về phần hai người các nàng, trao đổi thân phận, lừa gạt quân vương, còn đầy miệng nói lời bịa đặt, cần phải bắt giam điều tra!”
“Hoàng thượng minh giám, các nàng nói cũng không nhất định là nói dối, chỉ cần phái người đến Hạo Nguyệt, tìm quan viên áp giải các nàng nhất định tìm thấy chứng cứ, tự nhiên có thể biết các nàng lời nói có hay không là thật, thần cùng Thanh Linh sớm chiều ở chung nửa tháng cũng tin tưởng nàng không phải là người như vậy, mong hoàng thượng minh xét.”
” Tất cả chờ kiểm chứng lời nói của các nàng, sẽ lại định đoạt, trước đem các nàng giam vào thiên lao, đợi kiểm chứng.” Tra xét đương nhiên phải tra xét, hắn Yến Hoằng Thiêm không cho phép một tia lừa gạt cùng trêu đùa, các nàng nói tốt nhất đều là thật, nếu không hắn sẽ làm cho các nàng biết , lừa dối hắn sẽ có hậu quả gì ! Thế nhưng trước đó, các nàng chỉ có thể đứng ở trong thiên lao.
Trác Tình nhưng thật ra không có lộ ra sợ hãi, Thanh Phong cũng là vẻ mặt quật cường, ngược lại Lâu Tịch Nhan đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng.
“Thần khẩn cầu hoàng thượng cho phép Thanh Linh theo thần hồi phủ, ở trong phủ trông chừng, trước khi chưa kiểm chứng lời nàng nói có thật hay không, thần sẽ không để nàng ra khỏi tướng phủ nữa bước.” Thiên lao cái kia địa phương, từng ở qua mọi người sẽ suốt đời khó quên, cho dù đã đi ra, cũng sẽ không như lúc đầu.
Lâu Tịch Nhan trước sau trầm ổn mà đối đáp, trên mặt cũng ít có gợn sóng, thế nhưng hắn lần nữa nêu ý kiến, ánh mắt Yến Hoằng Thiêm nhìn hắn cũng càng phát ra khí lạnh.
Trời ạ, Lâu Tịch Nhan ngày hôm nay là làm sao vậy ? Mặc dù hắn cực lực bảo hộ, khiến Trác Tình rất cảm động, nhưng nàng chính là vẫn không khỏi vì hắn lo lắng, dù sao cái kia hoàng thượng bộ dạng thoạt nhìn không tốt lắm gây nha.Thanh Phong cũng đối này chuẩn tỷ phu vô cùng hài lòng, không ngờ nhìn qua ôn hòa nhu nhược nam nhân lại có như vậy quyết đoán, hắn có thể cho tỷ tỷ dựa vào ! Thế nhưng….Do dự nhìn về phía địa vị cao cái kia kinh khủng nam nhân, Lâu Tịch Nhan sẽ không phải không sống quá ngày hôm nay đi….
Cũng may một màn máu tươi tại chỗ như trong dự đoán của các nàng không có phát sinh, Yến Hoằng Thiêm lạnh lùng thu hồi đường nhìn, khẽ gọi :“Cao Tiến.”
Vẫn thủ ở ngoài điện, đã sớm một thân mồ hôi Cao Tiến trả lời :” Có nô tài.”
” Đưa các nàng ra ngoài điện chờ, trẫm có chuyện cùng thừa tướng thương nghị “.
“Dạ.” Cao Tiến vội vàng mở cửa, đem các nàng hai người nhanh đi ra ngoài, lại vội vã đóng lại cửa điện.
Yến Hoằng Thiêm hướng Lâu Tịch Nhan đi tới, trên đại điện hai nam nhân đối diện mà đứng, một người như ánh mắt trời chói chang, khí phách nghiêm nghị, một người như thương hải minh nguyệt ( biển cả trăng sáng ), tĩnh nhược thâm lam.( yên tĩnh như bầu trời xanh ..)
Mặc dù hắn cùng với Tịch Nhan từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt, thế nhưng từ khi hắn đăng cơ tới nay, Tịch Nhan thủy chung kiên trì quan hệ quân thần chi lễ không xao lãng, thường ngày cũng ít thấy hắn đối với việc nữ nhân tình trường kiên trì như vậy, Tịch Nhan vô cùng khác thường khiến hắn ngược lại bình tĩnh xuống.
Yến Hoằng Thiêm không có lại xưng trẫm, Lâu Tịch Nhan cũng thay đổi xưng hô, này là bọn hắn mấy năm nay ăn ý. Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Lâu Tịch Nhan cười than:”Ta nghĩ mang nàng về quý phủ, là bởi vì nàng có thể trị hảo bệnh của ta.” Lấy hắn đối người này hiểu biết, nguyên nhân này so với nói hắn thích Thanh Linh, càng dễ dàng đạt được mục đích đem nàng đi.
“Cái gì?” Yến Hoằng Thiêm cả kinh, Tịch Nhan bệnh tồn tại đã lâu, rất nhiều ngự y đều trị không hết bệnh, Thanh Linh nhưng có thể trị hảo? Trong lòng nhưng có chút không tin :“Ngươi nói chính là thật?”
Lâu Tịch Nhan gật đầu trả lời :”Lần trước lúc ta phát bệnh, nàng ở ngay bên người ta, nếu không có nàng, ngày đó buổi tối ta khả năng sẽ không có thể cùng ngươi nói chuyện.” Kỳ thật đêm đó nàng cũng không có làm cái gì chỉ là liên tục bảo hắn cố sức hít thở , nhưng là vì để cho Yến Hoằng Thiêm tin tưởng, hắn chỉ có thể nói như vậy.
“Ngày ấy thị nữ trong phòng ngươi là nàng ?” Hồi tưởng lại tình hình ngày ấy cùng nàng lướt vai mà qua, Yến Hoằng Thiêm sắc mặt lạnh lẽo.
” Ừ.”
Nhìn về phía Lâu Tịch Nhan khuôn mặt bình tĩnh, Yến Hoằng Thiêm ưng mâu híp lại, lạnh giọng ép hỏi:”Ngươi muốn lấy nàng chính là bởi vì nàng có thể trị hảo bệnh của ngươi?”
Chần chờ một chút, Lâu Tịch Nhan mới trả lời :”Cũng không hoàn toàn là .”
Yến Hoằng Thiêm khẽ dương mày kiếm, thấp giọng nói :”Vậy chính là ngươi thích nàng ?!”
Lâu Tịch Nhan bình tĩnh trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn, giữa đôi lông mày nhíu chặt, đã không có thẳng thắn như lúc nãy, trầm mặc không nói, trong lòng có dự cảm khiến hắn lo sợ bất an, quả nhiên, trên vai trầm xuống, một bàn tay to đặt ở trên vai hắn, bên tai vang lên tiếng cười hưng phấn mang theo vài phần lãnh liệt của Yến Hoằng Thiêm —
“Tịch Nhan, đây là ngươi lần thứ hai cùng ta nói, ngươi thích cái gì đó .”