Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 8: Có lẽ tôi thua cậu

Huấn luyện quân sự đã qua được một thời gian, bắt đầu với cuộc sống sách vở nhàm chán, Di Thiên nhìn những con số khô khan trên bảng, lòng bỗng chán chường, những bài như thế dành cho sinh viên đại học sao, còn dễ hơn là toán ở phổ thông. Cậu cầm bút nhưng không viết lấy một chữ, tay chống cằm nhìn lên bục giảng, không để ý xung quanh là các nữ sinh đang mất tập trung vì mải ngắm nhìn cậu. Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên liên hồi, quái lạ, mở ra xem thì tin nhắn nhóm chat cả trăm tin, là nhóm của năm người do Hà Vũ Triết lập, chẳng buồn đọc, Di Thiên thẳng tay vào tắt thông báo không nương náu.

Đề Hạnh Tâm cũng không thấy khá khẩm hơn, tâm trạng hoàn toàn như Di Thiên, buồn chán nên cầm điện thoại lướt đọc tin nhắn nhóm. Không ngờ nhóm có năm người mà hai tên đàn ông kia lại nói nhiều vậy. Hạnh Tâm kéo đọc tin gần nhất.

[Thật chứ, tôi thấy vở của Di Thiên và Hạnh Tâm trắng tinh không viết một chữ, vậy mà bọn họ lại không trả lời tin của chúng ta] tin này của Vũ Triết, hôm nay hắn ngồi xa tít ở dãy ngoài cùng.

[Cái tên Di Thiên thối đó là thánh nhân cõi trên, làm gì quan tâm thế sự ở hồng trần, không biết nể mặt anh em đâu] Lục Hy đã hiểu Di Thiên rồi ư? [Hạnh Tâm đã xem rồi kìa]

[Hạnh Tâm lên tiếng để chứng tỏ còn sống đi]

[Chắc Hạnh Tâm không chú ý] An Khuê cũng chen được một câu trong hàng tin dài đằng đẵng của hai tên kia.

Liếc qua nhìn Lục Hy với Vũ Triết, hai tên này hôm nay ngồi chung, Hạnh Tâm nhắn một tin [Hai tên này ngồi chung một chỗ mà còn lên đây nói chuyện, có quá rãnh không? Các cậu nghĩ thầy trên bục giảng là bù nhìn?]

[May quá, cậu ấy sống rồi] Vũ Triết còn chèn thêm cái icon cười ha ha.

Chẳng thú vị, Hạnh Tâm tắt máy rồi nhìn lên bảng. Chuông tan học vang lên, Hạnh Tâm quay xuống đã không còn thấy Di Thiên đâu, quay lên lại thấy hai cái tên đáng ghét kia.

"Này, tôi tưởng học sinh ưu tú như cậu và Di Thiên phải mẫu mực lắm chứ, tại sao bài vở lại trống trơn như thế?" Vũ Triết ngồi lên mặt bàn kế bên.

"Tôi không thừa nhận mình ưu tú" Hạnh Tâm đứng lên đi về.

"Khiêm tốn!" vừa đi Vũ Triết vừa nói.

"...."

Chiều tà, các tia nắng cuối ngày mặc sức tung hoành nhảy múa, phủ lên một màu vàng kim thật đẹp. Dưới sân, nhiều sinh viên đang xếp hàng ghi danh vào các câu lạc bộ do trường đích thân tuyển chọn, rất náo nhiệt. Di Thiên đi ngang qua, dừng bước trước bàn ghi danh của khoa mình, nhìn vào dòng chữ "CLB Thanh nhạc" có vẻ đăm chiêu, cậu bước tới ghi danh. Các nữ sinh quanh đó nhanh chóng ùa tới ghi danh vào cậu lạc bộ mà Di Thiên chọn, có lẽ với hy vọng gần soái mỗi ngày, mong được lọt vào tầm ngắm của chàng.

Ký túc xá nam hôm nay có người mới chuyển tới phòng của Di Thiên, mở cửa bước vào, nhìn thấy người mới kia đang ngồi đánh đàn piano của mình, Di Thiên thở dài không quan tâm, bước thẳng đến giường. Chàng nam sinh mới vào dừng ta, quay người lại cất tiếng "Chào." Không nhận được phản hồi, cậu ta nhếch môi cười, nói một mình "Vẫn là rất kiêu đấy!"

Giọng tuy nhỏ, nhưng không qua nỗi thính giác của Di Thiên, cậu chậm rãi trả lời bằng một giọng não nề "Tôi đang hy vọng là mình nhìn lầm"

Người kia cười tít mắt để lộ má lúm nho nhỏ bên phải, bước tới khoác vai Di Thiên "Thị lực của cậu rất tốt, tôi có thể đảm bảo"

Di Thiên bước tới vị trí đặt chiếc đàn piano của mình, ngồi xuống "Lâm Tuệ Tinh, cậu tránh xa tôi ra một chút, đừng để người khác biết tôi quen một tên háo sắc như cậu"

"Sao có thể chứ, bao nhiêu mỹ nữ bao quanh cậu, không đi cùng cậu thì kiếm đâu ra mỹ nữ, cậu không dùng thì để tôi dùng" Tuệ Tinh dựa người vào cửa sổ, đầu hơi ngẩng lên.

Trong tiếng đàn du dương, Di Thiên trầm giọng "Làm người cũng đừng nên quá đáng"

"Các mỹ nữ đó tôi không cần nữa, để hết cho cậu, còn Hạnh Tâm, cậu không cần, tôi theo đuổi đấy nhé"

Khúc nhạc đang cao trào bỗng lắng xuống rồi im bặt, Di Thiên dừng tay, đưa mắt quét qua người Tuệ Tinh "Cậu ấy không phải người để cậu trêu ghẹo"

"Lo cho người ta?!"

Di Thiên không trả lời cậu ta, màn hình điện thoại sáng lên, kêu một tiếng, bước tới giường để xem, là tin nhắn [Di Thiên! Chị không thể về nước, chị không thể từ bỏ công việc nghiên cứu của mình]. Lặng người một lúc, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình chòng chọc cho tới khi nó tối đi, cậu bỏ ra ngoài.

Tiếng kèn Harmonica nghe chẳng đâu ra đâu được phát ra dưới hoa viên của ký túc xá, chân bước theo tiếng kèn đó, Di Thiên đứng nhìn Hạnh Tâm đang ngồi ở chiếc ghế bằng gỗ, ngớ ngẩn một tay cầm kèn, một tay lật lật sách.

"Harmonica không hợp với cậu đâu"

Hạnh Tâm ngước lên "Di Thiên?"

Di Thiên ngồi xuống kế bên, đưa tay đoạt lấy chiếc kèn trên tay Hạnh Tâm, trầm giọng nói "Chú vừa gọi cho tôi, bảo không gọi cho cậu được, hỏi sao mấy tháng rồi cậu không về nhà"

"Thế à!" Hạnh Tâm trầm mặt.

"Hạnh Tâm!"

Đột nhiên nghe gọi tên, Hạnh Tâm ngước lên nhìn Di Thiên, có chút khó hiểu, tim đập thình thịch, cảm thấy hồi hộp chờ đợi Di Thiên nói tiếp.

"Mãi chạy theo một người, cậu đã từng mệt chưa?"

Hỏi vậy là ý gì đây? Cậu ta muốn nói gì? Là đang nói mình hay nói bản thân cậu ấy? Nhưng với ai cũng có thể, chỉ riêng Thế Di Thiên, nhất định không thể xảy ra, vậy là đang nói mình ư?

Hạnh Tâm không thể đoán được tâm trạng của Di Thiên, không nhìn thấy được điều gì chất chứa đằng sau ánh mắt đó, hai năm trở lại đây, cậu ta luôn chỉ có một bộ mặt lạnh nhạt, không bộc lộ cảm xúc, khóc hay cười, buồn hay vui, chưa từng thể hiện trên gương mặt, hành động cũng rất khó hiểu, luôn luôn là vậy.

Mệt ư? Chạy theo cậu, tôi chưa từng mệt, bởi vì, cậu không khiến tôi phải có cảm giác đó...

Hạnh Tâm mấp máy khóe môi, có chút ngập ngừng, cuối cùng là cười tươi "Chưa từng"

"Có lẽ tôi thua cậu ở điểm này"

Dứt lời, Di Thiên đứng lên bỏ đi, bước đi khoan thai nhưng không hiểu vì điều gì, tự nhiên cô cảm thấy, ngay lúc này, cậu thật cô độc.

Ngày cuối tuần, Di Thiên quyết định trở về thăm nhà. Đứng ở trạm xe, đeo tai nghe, hai tay đút trong túi quần bò màu đen, áo thun poly màu trắng tinh, đeo hờ hững một quai của chiếc ba lô đen, mắt nhìn thẳng, không phát hiện là mình đã làm bao cô gái phải ngất ngây.

Hạnh Tâm từ xa đã thấy Di Thiên nên vội chạy tới đứng cạnh cậu ta, tươi cười nói "Cậu cũng về à?" không thấy phản hồi "Tôi còn lạ gì nữa, đừng có giả điếc với tôi"

Chiếc xe chạy chầm chậm tới, đỗ ngay chỗ bọn họ. Lên xe, Hạnh Tâm chọn chỗ ngồi ở cửa sổ, Di Thiên ngồi kế bên, lên tiếng.

"Từ đây về đến nhà, tôi mong cánh tay mình không phải gãy"

Hạnh Tâm lườm cậu "Tôi ngủ đủ giấc rồi"

Di Thiên không nói gì thêm, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Hạnh Tâm lấy sách ra đọc, không nói cũng biết là đọc tiểu thuyết.