Di Thiên đọc xong tin nhắn thì nhoẻn miệng cười trả lời tin nhắn [Không nói cậu biết được] rồi tự mình lái xe đến vùng đất cao nguyên Thổ Châu, mùa Thu, không đến nơi này thì thật là hoang phí, hoa Dã Quỳ nở rộ, phủ lên một màu vàng ấm áp trong cái thời tiết se lạnh này. Di Thiên không đặt phòng trước, chỉ là muốn giấu, không cho ai biết mình đến đây để nghỉ ngơi. Bước vào khách sạn lớn nhất gần cánh đồng hoa, cậu đeo đôi kính mát, ăn vận giản dị để che đi sự chú ý của quần chúng "Cho tôi mướn một phòng" cùng một câu nói được phát ra từ miệng hai người, cùng nhìn qua đối phương, trong giây phút ấy, cả hai đều sững lặng đối mặt nhau.
Dù cho Thế Di Thiên có đeo đôi kính to, che mất nửa gương mặt đẹp đến động lòng người đi chăng nữa, cũng không thể qua nỗi đôi mắt của người con gái mà năm nào vẫn luôn chạy theo ở sau lưng anh, Đề Hạnh Tâm.
Bao ký ức cố chôn chặt trong lòng phút chốc ào ạt ùa về. Khăn choàng cổ bỗng dưng như siết chặt đến ngột ngạt khó thở, tay chân lạnh toát mồ hôi, Hạnh Tâm không dám đối diện, tại sao bản thân là người đề nghị nói lời chia tay vẫn không có cách nào nghênh ngang trước mặt cậu.
Sau giây phút ấy, Di Thiên thản nhiên như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, quay lại nhìn nữ nhân viên lễ tân kia, cô ta đưa chìa khóa và số phòng cho anh "Chìa khóa của anh đây ạ, lầu 8, phòng 1292" rồi cô ta quay sang người khách nữ kia "Chìa khóa của chị đây ạ, lầu 8, phòng 1294" phòng đối diện với phòng của anh.
Di Thiên nhận lấy chìa khóa rồi lãnh đạm bước ngang qua cô, cô vẫn trân người đứng ở đó, đôi chân nặng trĩu không thể bước đi.
Đứng trước cửa thang máy, anh vẫn chưa có ý định bấm nút thang, một lúc sau, khi nhìn thấy dáng người mảnh mai của cô phản chiếu qua cửa thang máy, anh mới bắt đầu đưa tay bấm nút. Cả hai bước vào trong thang máy, không gian chật hẹp và ngột ngạt này, chưa bao giờ Hạnh Tâm lại mong con số màu đỏ hiển thị số tầng nhà đang nhảy nhót trên kia nhanh thật nhanh như hiện giờ.
Cuối cùng thì tiếng "ding dong" cũng báo hiệu là đã lên đến nơi, cửa thang máy mở ra, Thế Di Thiên tiêu sái đến thẳng phòng của mình, hương nước hoa còn vương lại trong không khí, khiến Hạnh Tâm khó lòng thoải mái vì sự hiện diện của nó, nói cho cô biết rằng, sau bốn năm chia tay, lần này bọn họ đã tái ngộ.
Hạnh Tâm lục tục kéo vali đến trước cửa phòng mình, chợt nghe thấy giọng nói rất ấm của cậu "Hạnh Tâm, em vẫn sống tốt chứ?"
Quay lại đã thấy cậu ấy đang nhìn mình, Hạnh Tâm cố gặng ra một nụ cười "Tốt, rất tốt"
Di Thiên nở ra một nụ cười, vốn dĩ nụ cười của cậu rất hiếm hoi, nhưng cô vẫn rất ấn tượng với nó, ấy vậy mà giờ đây, con người này, gương mặt này, nụ cười này thật xa cách.
"Em cũng đến đây du lịch?"
"Không. Em đến để nghiên cứu mẫu đất trồng hoa" Hạnh Tâm vẫn luôn trả lời thành thật.
Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nổi bật đẹp mắt đeo trên ngón áp út của cô, Di Thiên khẽ cười "Nhìn thấy chiếc nhẫn đó, nếu anh hỏi em ổn không, thì có lẽ là quá thừa nhỉ? Khi nào thì kết hôn?"
"Năm sau" Hạnh Tâm nhỏ giọng.
"Ồ... thế mới nói, khi một mối tình tan vỡ thì chính là cơ hội để tìm được mối tình thật sự của mình. Vậy em đã tìm được người biết thế nào là yêu rồi, cũng nên chúc mừng em chứ?!" câu này như đâm thẳng vào tim Hạnh Tâm không chút nương tình.
"Ừm. Cũng giống như khi người ta mất đi một người mới biết đâu là hạnh phúc của họ"
Di Thiên nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, có thể xem đây là cô gái hai mươi bốn tuổi sao?! Hốc hác, gầy hao, nhợt nhạt, chỉ có đôi mắt là đầy sức sống và tinh nghịch "Đúng vậy, rất khó để tìm được một người hiểu mình, biết yêu thương săn sóc mình đúng cách, vậy nên, em hãy trân trọng nhé!"
"Em là người rất biết trân trọng"
"Vậy à! Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi, không làm phiền em nữa, khi nào có cơ hội, chúng ta lại nói chuyện nhé!"
"Đương nhiên là được rồi" Hạnh Tâm cười cười.
Di Thiên xoay nắm đấm, mở cửa bước vào. Kẽ hở cuối cùng của cánh cửa khép lại, Hạnh Tâm đang cố gồng mình như được trút bỏ, nếu cậu không sớm chấm dứt cuộc đối thoại mang nặng hàm ý tâm tư này, có lẽ cô sẽ không còn sức lực để đứng vững.
Vào trong phòng, Hạnh Tâm nằm co ro trên giường, hai tay ôm hai chân, khom người như bào thai trong bụng mẹ, dặn lòng không thể nghĩ đến cậu nữa, nhưng quá khứ cứ bám riết lấy cô.
Tại sao lần này lại trùng hợp đụng độ nhau thế chứ?! Di Thiên sau khi đóng cửa lại vẫn ngồi dựa vào cửa mà chưa có ý định đứng lên làm chuyện nào khác, anh hận cô, hận những lời bạc tình của cô. Cô có tư cách gì mà nói cậu không biết cách yêu một người, có tư cách gì nói cậu không yêu cô chứ? Người phũ phàng, rũ bỏ tất cả là cô, người mau chóng quên đi mối tình này cũng là cô, xem ra, người không yêu là cô chứ không phải cậu.
Di Thiên vẫn ngồi bất động dưới sàn nhà, điện thoại trong túi rung lên, cậu lấy ra, là số của Đề Nam, định không bắt máy nhưng lại gạt tay để nghe. Nghe một lúc lâu, Di Thiên cũng không trả lời, nét mặt u ám, nước mắt cậu rơi xuống, miệng há ra đau khổ như muốn la lên nhưng kìm nén để không cho Đề Nam ở bên kia điện thoại nghe thấy mình đang khóc, Di Thiên nắm chặt tay còn lại đem đến miệng cắn thật chặt, gương mặt cậu đỏ bừng lên, gân cổ cũng nỗi hết lên, một lúc sau liền la lớn rồi đập mạnh chiếc điện thoại vào một góc, lực tay rất mạnh, chiếc điện văng ra, bể màn hình.
Di Thiên ngồi cúi đầu xuống tận sàn nhà, ép sát vào hai bàn chân của mình, khóc lên như một đứa trẻ, muốn điên lên mất rồi, cậu phải làm sao đây, trước nay vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng bây giờ vì điều gì mà bộc phát? Cậu không nghe được Đề Nam đã nói những gì trong điện thoại, cậu hoàn toàn không có khả năng để nghe gọi với bất cứ ai, điện thoại không phải vì không có tiền như ngày đó mà Hạnh Tâm đã nói, chỉ là, cậu không có năng lực làm việc đơn giản đó, bởi vì... thính giác của cậu đã mất hoàn toàn từ rất lâu trước đây rồi, từ ngày không còn thấy cậu đeo tai nghe nữa, nó đã mất rồi, mất thật rồi.
Trong đầu cứ văng vẳng những câu nói [Di Thiên, tai cậu thính quá rồi đấy], [Các cậu không biết à, Di Thiên rất thính đó, các cậu mà nói xấu sau lưng, cậu ấy đều nghe thấy cả], [Tôi chỉ muốn xem tai của cậu có kết cấu như thế nào thôi ấy mà], [Tôi rất lấy làm tiếc phải báo, thính giác của cậu ấy ngày càng yếu đi, không lâu sau sẽ... ], [Không thể nào, bác sĩ, thính giác của Đại Di xưa nay rất nhạy, làm sao có thể], [Cậu ấy đã hoàn toàn mất đi thính giác của mình, ông bà hãy bình tĩnh, chúng tôi có khóa dạy cho cậu ta nhận ra những gì người khác nói qua khẩu hình miệng...] (1)
Di Thiên vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi bước xuống dưới, đi đến cánh đồng hoa Dã Quỳ. Cậu ngồi trên ngọn đồi, cũng ngay vị trí mà năm xưa ba cậu từng ngồi. Ở vị trí này có thể nhìn bao quát hết cả một cánh đồng hoa rợp trời này.
Đằng xa xa có một cô gái mặc áo sơ mi kẻ sọc ca rô đỏ đen, quần bò xanh bạc, một tay cầm sổ, một tay cầm bút, ghi ghi chép chép gì đó rồi cuối xuống lấy một mẩu đất lên bỏ vào trong túi nilong nhỏ. Di Thiên khẽ nhếch môi cười, công việc yêu thích của cô ấy thì ra là làm những việc như vậy. Thanh xuân của cô ấy vì cậu mà làm tất cả, cũng may là cậu không phá hủy tương lai của cô, cô vẫn còn công việc này. Có lẽ, những năm qua cô ấy sống trong phòng nghiên cứu, Di Thiên đã nghĩ như vậy.
Hạnh Tâm ngước lên liền nhìn thấy Di Thiên đang ngồi trên ngọn đồi lộng gió giữa thảm hoa sắc vàng này, cậu như một tượng điêu khắc không một tì vết, rất đẹp, rất thu hút ánh nhìn của người khác. Hạnh Tâm tự cho bản thân đã bị điên rồi, cô quay người bước đi, không thể để ý đến con người này nữa.
(1) Di Thiên không nghe người khác nói, mà là nhìn người khác nói, vậy nên, ai đứng sau lưng nói gì, dù la hét đến long trời lở đất, cậu ấy làm sao có thể nghe. Đó là lý do Di Thiên hay nhìn vào người khác khi nói chuyện và không nghe Hạnh Tâm nói gì ngày ấy nên không trả lời, các bạn sâu chuỗi lại tất cả nha.