Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 86: Đạo Sĩ Cùng Con Dơi (1)

Soros Simonov Doset cảm thấy chính mình thực không hay ho. Xui xẻo không phải bình thường.

Nửa tháng trước, anh vô tình coi trọng một người, liếc mắt một cái đã làm anh chấp niệm mãnh liệt. Đương nhiên, không cần hiểu nhầm, này chỉ là xuất phát từ chấp niệm sâu sắc của nhà thiết kế thời trang với một người mẫu hoàn mỹ mà thôi.

Tự nhiên, trong đó cũng có một chút nhân tố cá nhân.

Đối với một bá tước huyết tộc sinh tồn thật lâu, suốt ngày sống trong tòa thành không thể ra ngoài, chán ghét ánh mặt trời, chỉ thích cuộc sống cao quý, Soros Simonov Doset cũng có thói quen không thể thay đổi của huyết tộc.

Tỷ như, thích theo đuổi những cái đẹp. Lại tỷ như, có nhu cầu với những sủng vật đẹp.

Làm một thân sĩ tự xưng là tao nhã, hơn nữa vẫn luôn quán triệt đến tận xương, Soros Simonov Doset có dòng máu quý tộc tinh khiết cổ xưa không thể nghi ngờ có yêu cầu rất cao đối với thức ăn của mình. Ít nhất, điều kiện cơ bản phải là cảnh đẹp ý vui. Bằng không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự thèm ăn của anh.

Cho nên, lúc vô tình nhìn thấy ảnh tuyệt mỹ thiếu niên, kiệt tác hoàn mỹ trong trẻo lạnh lùng nhưng lại dị thường chói mắt được giới mạng lan truyền ngất trời, chỗ chấp niệm mãnh liệt đối với thức ăn của huyết tộc cứ thế bộc phát.

Phòng tắm, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều, đại sư thiết kế người Italia, Soros Simonov Doset ở nhà hơn một ngàn năm không ra ngoài, hơn mười năm trước mới bắt đầu có hứng thú với thiết kế trang phục liền hưng trì bừng bừng leo lên máy bay xuất phát tới đất nước phương đông cổ xưa kia.

Xuất phát từ kiêng kị với những thế lực thần bí còn giữ lại đến nay của đất nước Hoa Hạ thần bí xổ xưa, Soros sau khi tới nơi cũng không hề gióng trống khua chiêng phái những thủ hạ là đám huyết tộc đời sau tìm kiếm thiếu niên tóc bạch kim xinh đẹp kia, mà thực sáng suốt quyết định lặng lẽ.

Bất quá, cẩn thận che dấu hơi thở huyết tộc của chính mình, giống như một vị khách du lịch người Italia đi dạo chơi khắp nơi, Soros cuối cùng thực buồn bực phát hiện nếu cứ loanh quoanh khắp nơi như vậy, anh rốt cuộc phải ngày nào tháng nào mới tìm ra mục tiêu của mình a!

Nếu cả ngày cứ đi lòng vòng dạo bên ngoài, muốn tìm một người hoàn toàn không có tung tích cụ thể thì khác gì mò kim đáy bể.

Chẳng lẽ cả ngày cứ đứng ngoài đường lấm la lấm lét dò xét xung quanh, đần độn vô vị như vậy sao?

Soros Simonov Doset anh đây chính là huyết tộc cao quý lại tao nhã, là quý tộc ở trong nhà suốt mấy ngàn năm, tuy đã không còn e ngại ánh mặt trời, nhưng cũng không thích ban ngày ban mặt nắng nóng chạy ra ngoài tìm người a!

Kia bằng không, cứ đi vào ban đêm đi?

Soros thật ra rất thích ý tưởng này. Chính là nghĩ tới đối phương không phải huyết tộc như mình, chỉ là một nhân loại bình thường mà thôi, làm việc và nghỉ ngơi khẳng định rất quy luật, nếu mình muốn tìm kiếm vào ban đêm thì phải đi đâu để tìm một thiếu niên có lẽ đã ngủ say?

Vì thế, Soros thực buồn bực, đã vài ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Nói cách khác, cũng vì ngủ ngon hơn ngàn năm, ăn cũng ngon một ngàn năm, vì thế đến giờ rốt cuộc cũng biết bệnh mất ngủ cùng kén ăn là tư vị gì.

Bất quá sao biết bao ngày tháng tìm kiếm, ông trời rốt cục cũng không phụ lòng người a! Soros kích động khóc đến lệ đầy mặt.

Ngay lúc Soros cảm thấy chính mình có thể đã mắc chứng lo âu, cuối cùng thất vọng chán nản quay về thì vô tình đi tới cửa hàng mình mở ở Hoa Hạ. Nơi đó có mẫu thiết kế mới nhất, là dựa theo hình mẫu của tuyệt mỹ thiếu niên trên mạng mà thiết kế thành bộ thiên sứ sa đọa. Cũng chính là tác phẩm Soros yêu thích nhất.

Cho nên, Soros đột nhiên có xúc động muốn đến xem tác phẩm mà mình đã dốc hết tâm huyết.

Không ngờ, đạp nát giày cuối cùng cũng không phí công.

Ở ngay trong cửa hàng kia, anh thế nhưng thấy được tuyệt mỹ thiếu niên mà mình tìm kiếm đã lâu, mấy ngày nay còn phiền não đến mức suýt chút nữa đã bức rụng tóc vẫn không có chút manh mối nào kia.

Mắt tím, tóc bạch kim, ấn ký ba lăng trên trán, tuyệt mỹ nhân nhi yêu dị cỡ nào a! Nhìn xem, mái tóc bạch kim chói mắt dài tới tận đầu gối kia thực làm Soros có xúc động muốn cúng bái.

Quả nhiên, so với mặt trời nóng rực, huyết tộc càng thích ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chỉ có thể nhìn từ xa xa không thể nắm trong tay khinh nhờn.

Cho dù chỉ nhìn từ xa, Soros vẫn cảm thấy cuộc đời này của mình đã không uổng phí.

Huyết tộc cho tới giờ luôn là một động vật cảm quan, đối với những thứ đẹp hoàn toàn không có sức chống cự. Nhìn thức ăn mỹ vị trước mắt răng nanh liền mọc dài ra, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng nếu là quả hồng mềm thì trực tiếp lao tới tùy ý vuốt ve.

Dù sao, bọn họ đã sinh sống trong bóng tối rất lâu, cũng chỉ còn một chấp niệm như vậy không thể vứt bỏ.

Huyết tộc, kì thực cũng là một loại sinh vật bóng đêm thực đáng giận a.

Nhất là đối với tam đại huyết mạch đã từ bỏ ánh mặt trời cùng ban ngày để đổi lấy sinh mệnh bất tử cùng thanh xuân vĩnh cửu mà nói, lạc thú từng là nhân loại đã biến thành hồi ức xa xôi.

Có thể nghĩ, cho dù là một huyết tộc thượng đẳng cổ xưa, nháy mắt nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên, Soros vẫn như cũ không thể khống chế dục vọng hấp huyết sôi trào, nhịn không được mà phát run. Từ xa nhìn thế nhưng đã ngứa ngáy đến muốn phát điên.

Soros cảm giác trong lòng mình dâng lên một cơn sóng to, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cực độ khát vọng, có một loại xúc động không thể ức chế.

Bất quá loai xúc động này từ lúc chú ý tới nam nhân bên cạnh thiếu niên đã thoáng chốc ngưng kết thành băng, máu cũng đông đặc lại, rốt cục không còn chút sôi trào nào.

Một khắc đó, trong lòng Soros không hiểu sao cảm thấy khủng hoảng cực độ, có xúc động muốn xoay người chạy trối chết, muốn tránh thật xa khỏi tầm mắt nam nhân kia.

Nam nhân kia, khí thế trên người không hiểu sao cực nguy hiểm, hơn nữa còn có uy hiếp cực lớn. Y, rốt cuộc là ai?

Hiển nhiên, nam nhân bên người thiếu niên hoàn toàn không nằm trong dự kiến của Soros, thế nên dự đoán của anh thiếu hụt nghiêm trọng. Thậm chí ngay cả tiếp cận thiếu niên yêu dị kia cũng trở thành một loại hi vọng xa vời.

Như vậy, hiện giờ anh nên làm thế nào để thiếu niên mình tâm tâm niệm niệm hơn nửa tháng kia trở thành người mẫu của mình, hơn nữa lúc rãnh rỗi kiêm luôn lương thực dự trữ?

Này giống như một người đói khát suốt nửa tháng, sau đó mừng như điên phát hiện trước mắt xuất hiện một hồ nước. Bất quá lúc kích động nghiêng ngả lảo đạo chạy tới, chỉ còn một bước sẽ tới nơi thì lại xuất hiện một con chó địa ngục ba đầu hung hãn, phá nát toàn bộ hưng phấn cùng kích động.

Soros cảm giác thực nghẹn, không phải nghẹn bình thường, trong lòng giống như bị người ta thắt thành từng vòng mà nghẹt lại.

Bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn lương thực dự trữ của mình rời đi mà không dám làm ra bất cứ hành động nào quá khích. Bằng không, anh thật khó đảm bảo ngay sau đó mình có bị biến thành lương thực dự trữ của nam nhân nguy hiểm bên cạnh thiếu niên hay không.

Bất quá cứ vậy nhìn bọn họ rời đi, Soros thực sự không cam tâm.

Anh ngàn dặm xa xôi từ Italia tới đây, đánh vỡ nguyên tắc tuyệt đối không dễ dàng rời khỏi lâu đài, sao có thể tay không mà về như vậy.

Này không phải làm gia tộc ngàn năm nhà anh thất vọng sao?

Này không phải uổng phí anh tân tân khổ khổ nửa tháng nay luôn dậy sớm, hoàn toàn phá vỡ quy luật làm việc và nghỉ ngơi của anh sao?

Này không phải uổng phí anh ngày ngày mạo hiểm đứng dưới ánh mặt trời độc hại, lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí bị mấy ông bà già xem là phần tử nguy hiểm mà đề phòng, tâm linh bị chấn động cùng thương tổn thật sâu sao?

Này không phải uổng phí anh nửa tháng nay nhịn ăn nhịn uống, ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí làn da bóng loáng cũng bắt đầu xuất hiện quần thâm dưới mắt sao?

Tóm lại một câu, sau khi Soros nằm trong quan tài lăn qua lộn lại cỡ nào cũng không ngủ được, anh đã có một ý tưởng thực can đảm nhưng cũng nằm trong vòng dự kiến.

Anh muốn nhân lúc đêm đen chạy đi thăm dò tình tình địch.

Mà này, cũng chính là nguyên nhân làm Soros xúi quẩy.

Nếu Soros biết kết quả một đi không trở lại thế này, anh tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định bất cẩn như vậy.

Vì cái lông gì a, vì cái lông gì anh cẩn thận ở phương đông cổ kính này nửa tháng, cuối cùng lại bị hủy vì một phút sơ ý cùng lỗ mãng của mình?

Đây là lúc Soros đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé non mềm bóng loáng thoạt nhìn chẳng có chút lực nào mạnh mẽ nắm lấy vị trì yếu hại, ngay cả một chút cơ hội giãy dụa cũng không có mà thầm hung hăng đấm ngực giậm chân.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái lông gì anh vừa mới xì xì xì đáp xuống cánh cửa sổ sát đất phía sau tấm màn, còn chưa kịp tìm kiếm nơi bí mật để che dấu bản thân đã bị biến thành không hề thu hút của mình, ngay sau đó trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt thu nhỏ của thiếu niên?

Càng làm huyết tộc xúi quẩy cảm thấy cực kì sợ hãi cùng khủng hoảng chính là bản thân nằm trong tay bản thu nhỏ của thiếu niên tóc bạch kim, chẳng những không thể phản kháng chút nào, ngay cả biến thân cũng đột nhiên bị giải trừ, hóa thành hình người bị một đứa nhỏ có thân thể nhỏ nhắn hơn mình rất nhiều bóp chặt cổ, không dám nhúc nhích.

Một khắc đó, Soros xúi quẩy cảm thấy thực xấu hổ cùng giận dữ.

Anh thế nhưng không thể dùng ưu thế thân mình hù dọa đứa nhỏ thoạt nhìn bất quá chỉ tầm học sinh tiểu học, lại còn bị đối phương dọa ngược?

Suy nghĩ của huyết tộc xúi quẩy bắt đầu hỗn loạn, không thể xác định mình xuất hiện ảo giác hay vì một khoảng thời gian dài mất ngủ mà lâm vào ác mộng?

Hiển nhiên, này không phải ác mộng, mà là một sự thực khủng khiếp.

Hôm sau, lúc Soros bi thúc tự lừa mình dối người cùng thôi miên bản thân thì đột nhiên phát hiện, trên cổ mình bị đeo một sợi xích, hơn nữa hệt như một con khỉ ngồi giữa đại sảnh để người ta vây quanh tấm tắc dòm ngó, huyết tộc xúi quẩy hoàn toàn lâm vào tự kỉ.

“Thứ này là gì?”

Chỉ cái vòng bạc bị Luyện Yêu đeo lên cổ, huyết tộc tóc vàng cả người đều thực uể oải không phấn chấn, Mạn La không chút biến sắc, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn về hướng Lam đế cùng Huân nhi ở bên cạnh.

“Ta là ám dạ chi tộc tao nhã cao quý, là sủng nhi của hắc ám, là quý tộc ám dạ đã trải qua thánh chiến ngàn năm cùng dị đoan thẩm phán cổ xưa, mới không phải là thứ gì.”

Bị người ta vô lễ chỉ vào mũi, dùng ánh mắt hờ hững như đang nhìn thú cưng, Soros tự xưng là thân sĩ cao quý nháy mắt xù lông quát.

Soros Simonov Doset anh đây tốt xấu gì cũng là huyết tộc thời đầu, nhóm huyết tộc hậu duệ hiện giờ nhìn thấy anh có ai không cung kính, tôn sùng anh là lão tổ tông, làm gì có chuyện bị người ta đối đãi như thịt năm nằm trên thớt như vậy.

“Quý tộc ám dạ? Hẳn là một tộc huyết tộc lớn mạnh ở thời cổ xưa ban đầu đi. Trong lượng kí ức của thực vật có ghi lại một ít.”

Huân nhi nhìn Luyện Yêu gắt gao bám dính bên cạnh, dùng ánh mắt tràn đầy ỷ lại cùng tín nhiệm chăm chú nhìn mình, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn nam tử ngoại quốc tóc vàng nhìn có chút quen mắt bên kia, không chút để ý nói.

“Huyết tộc? Thương Lam đại lục không có chủng tộc kỳ quái này. Luyện Yêu, là ngươi bắt à? Ngươi chộp nó làm gì? Không có sức mạnh cường đại, bắt về cũng chẳng có tác dụng gì. Chẳng lẽ ngươi muốn mang về Thương Lam đại lục lai giống?”

“Chết tiệt, các ngươi đang nói cái gì! Nhân quyền, ta muốn nhân quyền, các ngươi không thể đem huyết tộc cao quý như ta đi bán như heo vậy a. Ta kháng nghị!”

“Nó là chiến lợi phẩm của Luyện Yêu.”

Tiếng lòng của huyết tộc tóc vàng hoàn toàn bị mọi người vô tình không nhìn tới, ánh mắt mờ mịt của Luyện Yêu lúc nhìn tới Soros liền lóe sáng đầy hưng trí, biểu thị con dơi hình người bị mình bắt được này hiện giờ chính là vật sở hữu của Luyện Yêu.

Giờ phút này, trong đại sảnh rộng lớn, Tây Lam Thương Khung ngồi trên sô pha, ánh mắt nhu tình cùng sủng nịch chăm chú nhìn thiếu niên tóc ngân sắc. Ở cách đó không xa, minh vực chi vương sắc mặt bất biến nhưng ánh mắt thực nhu hòa nhìn về phía mạn đà la hắc sắc sắc mặt đồng dạng cũng không có chút biểu tình bình tĩnh nhìn tên tù binh tóc vàng.

Về phần Khúc Vị Trì vốn là chủ nhân của biệt thự này, từ sáng sớm đã biến mất không thấy bóng dáng, không biết đã đi làm cái gì. Mà Di Nguyệt thân là nội thị của Huân nhi, dưới ánh sáng chói lọi của các vị đại thần thì lại càng không có chút cảm giác tồn tại. Nhưng Luyện Yêu đột nhiên đến lại hút hết toàn bộ lực chú ý của mọi người.

Nhất là giờ phút này, trong bàn tay non mềm nhẵn nhụi của đứa nhỏ đáng yêu thế nhưng đang nắm một sợi xích bạc. Mà đầu kia của sợi xích nối liền với chiếc vòng trên cổ vị khách ngoại quốc tóc vàng mắt xanh nọ, nhóm nữ hầu số lượng ít ỏi trong biệt thự đều cảm thấy khủng hoảng không biết làm sao, bộ dáng trợn to mắt giống như sắp té xỉu tới nơi.

Này này này… đây là đang làm cái gì? Bắt cóc? Giam cầm? Hay là… trò đùa?

Bọn họ không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy. Khẳng định là bọn họ hoa mắt. Đúng, chính là hoa mắt. Bằng không sao lại cảm thấy mình thấy một hình ảnh không thể tưởng tượng như vậy. Đứa bé thực đáng yêu kia rõ ràng không có uy hiếp gì, thế nào có thể thoáng chốc làm mọi người có cảm giác sợ hãi rợn da gà như vậy?

Ngay lúc Soros ai oán số phận hẩm hiu, cố gắng muốn trốn thoát khỏi vận mệnh bị người ta xem là thú cưng mà dưỡng, vị huyết tộc cổ xưa số con rệp này vẫn chưa biết, lát nữa nghênh đón anh chính là nhân sinh càng thê thảm hơn nữa.

“Cậu không thể vào, không thể vào mà.”

“…”

“Cậu làm vậy là xông loạn vào nhà người khác, mau đi ra, đi ra.”

Ngoài cửa lớn đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, còn có âm thanh của Lâm quản gia ngăn cản làm đám người trong biệt thự đều không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cửa có chút không tốt lắm.

Chỉ không tới vài phút, biệt thự vốn thuộc quyền tư nhân mà bọn họ đang ở thế nhưng bị một thanh niên thoạt nhìn rất trẻ tuổi, ăn mặc kì lạ xông vào làm không khí nhất thời trở nên quỷ dị.

“Đó là… đạo sĩ sao?”