- Ở nước Thiên Trúc, Đại Lôi Âm Tự, cách đây 18000 dặm ở chỗ Như Lai phật tổ.
Nghe được 18000 dặm cả đám người không khỏi hít một ngụm khí lạnh. 18000 dặm có người cả đời đều không đi được, trên đường lain gian nan, khổ cực, ai lại chịu đi cơ chứ.
Khuôn mặt đại Đường hoàng đế tỏ ra vẻ khó xử nhìn vào đám ồn ào phía dưới, quả thực trong lòng ông ta lúc này chì muốn lôi đám này ra chém một trận, lục gặp khó thì tên nào cũng như chó nhà có táng. Cố gắng nhịn làm ra vẻ đức cao vọng trọng, hoàng đế liền hắng giọng nói.
- Nghe được vị cao tăng này nói, trẫm quả thực muốn đích thân đi Tây Trúc gặp Như Lai phật tổ cầu trân kinh để cứu bách tính, tuy nhiên trẫm là quân vương một nước, một nước thì không thể một ngày không vua nay lain chưa tìm được người kế vị chỉ có thể tiếp tục ở lại. Vì thế các vị dưới đây có ai nguyện thay trẫm đi thỉnh kinh hay không?
Huyền Trang lúc này đã ngáp lên ngáp xuống quả thực chờ hoàng đế hỏi câu này cũng quá lâu đi. Vội vàng tiến lên như sợ người giành mất, Huyền Trang xông ra khỏi hàng.
- Bề hạ, bần tăng Trần Huyền Trang, trụ trì Hồng phúc tự, xin được thay bệ hạ đi cầu trân kinh, không mong vinh hoa chỉ cầu bá tánh bình an.
Hoàng đế vội thốt nên.
- Tốt tốt... Vị lão hòa thượng này trẫm muốn mua lại 2 bảo bối này của ngươi trao cho vị cao tăng này. Người đâu đem ngân lượng tới.
- Bệ hạ không cần nữa, hai thứ này ta đây liền tặng cho vị cao tăng này.
Tiểu hòa thượng bên cạnh nhanh chóng trao hai món đồ cho Huyền Trang rồi lui lại bên vị hòa thượng. Lão hòa thượng nhìn Huyền Trang gật đầu, lúc này một làn khói nhẹ xuất hiện bao phủ lão hòa thượng, làn khói bay đi để lộ ra bản chân thân của Quan Âm bồ tát, bồ tát cùng vị sứ giả bay lên trên trời, ngồi trên đài sen nói xuống.
- Cao tăng đã chấp thuận thay trẫm không quản đường xa đi lấy kinh, nay trẫm nguyện cùng ngài kết làm huynh đệ, không biết ý của cao tăng đây.
Huyền Trang nghe vậy lầm bầm 1 câu.
- Cái dắm thí kết làm huynh đệ.
- Cao tăng nói gì?
- Không có gì, nếu hoàng thương không chê bần tăng nghèo hèn thì bần tăng có cái gì từ chối.
- Tốt, tốt, người đâu mang rượi tới để ta cùng thanh tăng kết nghĩa huynh đệ.
" Keng... Ấm áp nhắc nhở ký chủ, bởi vì ký chủ tu vi không đủ, nên không thể rượi thịt, phạm vào cấm giới..."
" Cái dắm thí ấm áp nhắc nhở... Hệ thống ngươi có còn nhân tính hay không? Có để ta sống tiếp không đây."
" Ấm áp nhắc nhờ ký chủ... Không nên nghi ngờ bổn hệ thống... Hơn nữa bổn hệ thống không phảu người không có nhân tính, xin ký chủ tự trọng ngôn ngữ..."
- Hoàng thượng bần tăng là người xuất gia không thể uống rượi, kết bái xem hoàng thượng tấm lòng, hiện tai bần tăng chỉ nghĩ lập tức đi lấy kinh mong hoàng thượng ban cho một con ngựa để cho đi nhanh cùng một ít tư trang, bần tăng lập tức lên đường sớm ngày trở lại.
Nghĩ nghĩ một cái cảm thấy bản thân không có gì thiệt thòi, hoàng đế lập tức ra lện đem tới một con bạch mã, quần áo, ngân lượng cùng hành trang cho Huyền Trang.
- Ngự đệ nay đi xa, trẫm không có gì để giúp nay ban cho ngự đệ pháp danh Đường Tam Tạng, hy vọng ngự đệ sớm ngày quay về.
Hoàng đế kéo theo một đám bá quan văn võ đưa tiễn Huyền Trang cùng 2 gã tùy tùng.
Vừa ra khỏi cổng thành không bao lâu liền nghe được âm thanh hệ thống.