Từ sau khi biết Giang Ký Minh là người thành phố O, tim Tống Phưởng cứ luôn lơ lửng giữa không trung.
Bạn trai là người thành phố O → đến thành phố O cùng bạn trai → gặp người lớn trong nhà.
Trong nhận thức của beauty blogger, mấy liên hệ này khá là thuyết phục.
Cười chớt, Tống Phưởng cứ nghĩ như thế đến bước cuối cùng, nghĩ kỹ cả xịt loại nước hoa nào đi gặp bố mẹ anh rồi mà Giang Ký Minh vẫn không hề nhắc đến chuyện này với cô.
Anh chỉ đưa cô du lịch thành phố O ba ngày, ăn hết quà vặt đặc sắc của thành phố O, dạo hết cảnh quan thành phố O, nhiều khi Tống Phưởng suýt không nhịn được bám lấy tay anh hỏi, người anh em, cuối cùng là anh có ý gì đây?! Dẫn em đến thành phố của anh, chẳng nói chẳng rằng, ngày nào cũng đưa đi ăn, bánh, bánh baba sốt ngọt*?!
Tối ngày thứ ba trở về khách sạn, Tống Phưởng thật sự không nhịn nổi, ngồi trêи ghế sofa ngả bài với Giang Ký Minh: “Rốt, rốt cuộc anh có ý gì?!”
“Gì hả?”
“… Anh đừng có mà nói với em là đưa em đến thành phố O chỉ để ăn cái này nhé?!” Tay cô chỉ vào bánh baba sốt ngọt nằm yên tĩnh trêи bàn trà.
Giang Ký Minh trầm ngâm, suy nghĩ nửa ngày, mở miệng trong ánh mắt chờ mong của Tống Phưởng: “Em còn muốn ăn gì nữa à?”
Suýt nữa Tống Phưởng phun ra năm lít máu.
Cái gì mà muốn ăn với không muốn ăn chứ?
Ông lớn, đây vốn không phải chuyện muốn ăn gì và không muốn ăn gì mà?!
Mắt hạnh Tống Phưởng trợn tròn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia thật lâu, ánh mắt như muốn khoét một miếng thịt trêи gương mặt đó ra.
Suy cho cùng là anh ngốc thật hay là lạt mềm buộc chặt? Tống Phưởng không nhìn ra.
Cô hừ lạnh mấy lần, thu tầm mắt lại, không muốn nhìn người này nữa.
Giang Ký Minh đứng tại chỗ, không hiểu ra sao, không nghĩ ra.
Lần này bạn gái rất là tức giận.
Mãi đến khi tắm rửa súc miệng xong lên giường cô vẫn không để ý anh, nói chuyện với cô cũng cực kỳ lạnh lùng, lấy lệ.
Tống Phưởng quay đầu tựa đầu giường xem điện thoại, hoàn toàn coi anh là người vô hình.
MID đệ nhất LPL thật sự đau đầu.
Rất là đau.
Đau cực đâu.
“Tống Phưởng,” anh nhìn sang, “Em ——”
Cô lại không thèm nhìn anh, không quay đầu lại đấp: “Anh còn chưa đi tắm à? Mười một giờ rồi, em ngủ đây.”
Mười ba chữ, dễ dàng đánh bại A thần đến không còn sức đánh trả.
Anh chưa bao giờ thất bại như thế, ngay cả thời kỳ s6 đen tối của RG cũng không khiến anh cảm thấy bất lực đến vậy.
Thật sự không ngờ, ‘Tại sao bạn gái lại tức giận’ và ‘Hôm nay bạn gái có gì khác/thay đổi không’ cũng là vấn đề khó nhất quả đất.
Anh than nhẹ một tiếng, ném điện thoại lên gối, rời giường.
Giang Ký Minh bước đi cẩn thận, đi vào phòng tắm.
Tống Phưởng tựa đầu giường, lờ mờ nghe thấy tiếng người cách đó không xa lẩm bẩm —— ‘Cô ấy sao thế nhỉ’.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Hoàn toàn ngăn cách câu lẩm bẩm khẽ khàng kia.
Không lâu sau, tiếng nước vòi hoa sen chảy ào ào, kính mờ hiện ra một dáng người cao to.
Màn hình điện thoại trêи gối vẫn sáng, không tắt đi.
Tống Phưởng lơ đãng liếc qua, mấy chữ Hán trêи màn hình khiến cô bỗng dừng mắt.
Cô mất tự nhiên ho vài tiếng, lần đầu xem trộm điện thoại không quen nổi.
Đầu sán lại gần, cúi xuống.
Trong màn hình là từng dãy chữ font cơ bản.
Chữ bên trong cột tìm kiếm làm cô cười khẽ thành tiếng.
—— Làm thế nào để dỗ bạn gái giận dỗi.
Vật đổi sao dời.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Tiểu Giang à.
Anh cũng có ngày này.
Những kết quả kia có đủ loại —— ‘Nhanh chóng nói xin lỗi’ ‘Mau gửi bao lì xì’ ‘Tặng quà xịn’ ‘Giả làm nữ cho cô ấy xem’ đều có tất.
Nào ngờ thật ra để vuốt lông bạn gái tức giận, không cần dùng nhiều chiêu như thế, bạn chỉ cần cho cô ấy thấy tấm lòng chân thành của mình thì chẳng còn bực tức gì nữa đâu.
Khi Giang Ký Minh ra khỏi phòng tắm, đèn đầu giường đã tắt, cô đã nằm xuống.
Anh lau khô tóc, cả người toàn hương bạc hà, vén một góc chăn lên chui vào. Anh biết cô vẫn chưa ngủ, cánh tay dài duỗi ra, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực, cô không hề phảng kháng, vẫn để anh ôm.
Căn phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hai người hít thở.
“Tống Phưởng.”
“Ừm.”
“Rất xin lỗi.”
Trêи mạng nói, điều thứ nhất để dỗ bạn gái —— chân thành xin lỗi.
Tống Phưởng cắn chặt môi dưới, ra sức nhịn cười, nhịn đến mức giọng hơi run: “Rất, rất xin lỗi gì cơ?”
Emmmm.
Câu hỏi hay đấy.
Nhưng lại làm khó Tiểu Giang nhà chúng ta.
Xin lỗi cái gì?
Chính anh cũng Khổng Nam.
Hơn nửa ngày sau, người phía sau trầm giọng nói: “Anh không biết.” Vừa nói xong, anh lại ôm cô chặt hơn, dường như rất sợ cô tức giận vì câu nói này mà đẩy anh ra, không muốn ở trong ngực anh thêm giây nào nữa.
Tống Phưởng trái lại không có phản ứng gì, dán trước ngực anh, không động đậy, “Không định gửi lì xì cho em à?”
Giang Ký Minh khựng lại, một giây sau định đưa tay lấy điện thoại, nhanh nhẹn đáp: “Được.”
“Được cái gì mà được?!” Cô hơi quay đầu nhìn anh. Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có thể nương ánh sáng ngoài cửa sổ để thấy gương mặt anh. Tống Phưởng nhìn đôi mắt đen nhánh kia, do dự rất lâu mới cúi đầu nói ra: “Giang Ký Minh, em cứ nghĩ lần này anh dẫn em tới thành phố O để gặp bố mẹ anh.”
Giang Ký Minh dừng lại.
Vì trước đó cô vẫn luôn nghĩ vậy nên tâm trạng vừa thấp thỏm lại kϊƈɦ động.
Nhưng từng ngày trôi qua, bởi vì anh kín miệng không nhắc đến làm tâm trạng kϊƈɦ động dần biến mất, đến giờ cô chỉ còn tự nghi ngờ mình.
Có phải anh cảm thấy tốc độ giữa bọn họ quá nhanh không? Hay là anh vốn không thích cô như trong tưởng tượng của cô…?
Đầy đầu câu hỏi sắp khiến cô phát điên.
Anh không nói gì. Không biết là đang cân nhắc dùng từ hay vì bị nói trúng mà không biết trả lời như thế nào.
Lông mi run nhẹ, trêи mặt cô viết đầy hai chữ mất mát. Cô hít sâu một hơi mới nói: “Nếu đã vậy, ngày mai chúng ta sẽ về ——”
“Không phải như em nghĩ đâu Tống Phưởng.”
“…Vâng?”
Trước khi đến nơi, đúng là anh có ý đưa em đi, nhưng sau đó lại nghĩ khó lắm em mới có thời gian đi du lịch, dẫn em đến chỗ đó không hay cho lắm.
Tống Phưởng đã hiểu, nhưng cô lại không hiểu những tin tức mấu chốt ẩn giấu sau câu nói đó.
Cô nhìn thẳng mắt anh, đôi mắt sâu thẳm như che đi trăm nghìn cảm xúc, cô càng không hiểu.
Hai người không nói nữa, thế giới như đều yên tĩnh lại.
Trong phút chốc, trán cô được một đôi môi ấm áp chạm vào, chóp mũi vểnh cao cọ lên trán cô, anh nói với giọng trầm nhẹ: “Tống Phưởng, sáng sớm mai xuất phát nhé, anh đưa em đi gặp mẹ anh.”
Cô nằm trong ngực anh, vâng vài tiếng.
Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy rất sớm.
Tháng ba tháng tư thành phố O đều như thế, không phải mưa phùn tung bay thì là trời đầy mây.
Hôm nay cũng vậy, mưa phùn bay mang theo gió lạnh khiến người ta run lên.
Cũng may mưa ở thành phố O lúc có lúc không.
Rơi một lúc lại dừng, một lát sau mưa phùn lại rơi tiếp.
Khi bọn họ đến tiệm hoa, trời vẫn đang mưa, khi họ chọn xong một bó hoa thì mưa đã tạnh.
Hai người cầm hoa, gọi một chiếc taxi.
Bác tài dùng tiếng phổ thông plastic sứt sẹo hỏi, anh chàng đẹp trai, khắc đâu đây (đi đâu đây)?
Giang Ký Minh đọc một địa điểm.
Bác tài nghe xong hơi sửng sốt mới ừ ừ vài tiếng, khởi động động cơ đi đến nơi anh nói.
Tống Phưởng bên cạnh sau khi nghe tên nơi đó, tim rối như tơ vò, có đủ loại tâm trạng, vô cùng phức tạp.
Thật ra hôm qua nghe anh nói những lời đó xong, cô đã có dự cảm này trong lòng. Loại dự cảm này rất nhỏ nhưng lại như một cây kim nhọn, hoàn toàn không để người khác xem nhẹ.
Tống Phưởng cố gắng xem nhẹ nó, cô không muốn, rất không muốn sự thật giống như mình đã suy đoán.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã nói rõ với cô.
Sự thật chính là những gì cô đã nghĩ.
Taxi dừng lại trước nghĩa trang.
Cổng sắt lớn một cánh khép lại, một cánh mở ra.
Dưới đất là lá rụng chưa quét xếp thành một chồng lớn ở lề đường, dẫm lên có thể nghe thấy tiếng vang.
Đi qua cổng là một con dốc rất rất dài.
Không hề nhìn được đến cuối.
May mà hôm nay cô đi giày thể thao có đệm khí, đi đường rất tiện, đi một mạch từ đầu dốc đến đỉnh cũng không kêu một tiếng mệt. Hai người đều trầm tư, ai cũng không nói gì, giống như trước đó đã cùng ăn ý nói xong.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Lòng rất yên tĩnh, cũng rất nặng nề.
Bước chân dừng ở đỉnh dốc cao nhất, cách một ngôi mộ rất gần.
Bên cạnh khối mộ lớn là một tòa nhà, nơi đặt tro cốt.
Tống Phưởng thấy một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi mắt đỏ hoe đứng ôm hũ tro cốt.
Bên cạnh cậu là một đám người lớn, không biết đang nói gì. Dường như cậu bé không hề nghe thấy, cứ như không cùng một thế giới với bọn họ.
Cậu chú tâm nhìn hũ tro cốt trong tay, ôm nó như ôm trọn thế giới của mình.
Môi mím đến trắng lại, không được khóc thành tiếng, không được khóc thành tiếng. Miệng không chịu thua nhưng mắt lại bỏ cuộc, nước mắt như đê vỡ, lăn qua gò má, nước mắt giàn giụa.
Khóc thút thít không tiếng động.
Thật sự là không hề có chút âm thanh nào.
Tống Phưởng thu tầm mắt lại, quay đầu, chậm rãi ngồi xổm người trước bia mộ.
Cô nhìn thấy tên Giang Ký Minh bên cạnh tên chủ mộ.
Anh là con trai của chủ mộ.
Dòng chữ màu đỏ bên cạnh khắc thời gian chủ mộ qua đời.
Ngày 24 tháng 08, năm 2015.
Giang Ký Minh đặt bó hoa ở trước mộ, bình tĩnh nói: “Rạng sáng sau khi kết thúc trận đấu mùa hè năm ngoái, tim anh đập rất nhanh, không thể nào ngủ được, sáu giờ sáng thì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới.”
“Lúc anh chạy tới đã rất khuya. Mẹ kiên cường chống đỡ hơi thở cuối cùng, anh được nhìn mặt bà lần cuối.”
“Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ, giọng mẹ rất yếu ớt, nói một câu cũng ngắt quãng nhiều lần, bà dùng hết sức lực cuối cùng chỉ để nói với anh một câu, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Mắt Tống Phưởng cay cay, mũi cũng chua xót.
“Bố mẹ anh ly hôn từ khi anh còn nhỏ. Anh rất ít liên lạc với bố, một mình mẹ nuôi anh khôn lớn, sau này cũng không đi bước nữa.”
“Lúc anh nói muốn chơi chuyên nghiệp, thật ra mẹ cũng không ủng hộ, sau khi bà nghĩ một đêm cuối cùng vẫn đồng ý. Mẹ nói với anh, cho dù kết quả cuối cùng tốt hay xấu, cố hết sức là tốt rồi, thất bại cũng không sao, luôn có mẹ ở phía sau.”
“Anh thành công rồi, nhưng từ nay nhìn về sau đã không còn mẹ nữa.”
Chẳng trách, chẳng trách trước kia anh ôm cô nói, “Em sẽ không đột nhiên rời đi chứ.”
Chẳng trách giao thừa anh không cần ở cùng người nhà, có thể bay từ thành phố A đến thành phố L* tìm cô.
(*) Lúc trước mình edit là thành phố I, đúng ra là thành phố L nha mọi người ơi :((
Cũng chẳng trách, anh rất dính rất dính người, giống như thế giới của anh chỉ có cô, đúng vậy, thế giới của anh thật sự chỉ có cô.
Còn có rất nhiều chẳng trách nữa, đếm không xuể.
Toàn bộ thứ không hiểu trước đó đều đã hiểu.
Chẳng qua đáp án này không khỏi khiến người ta đau lòng.
Thậm chí Tống Phưởng có thể tưởng tượng ra cảnh lớn lên trong gia đình đơn thân, người duy nhất mình dựa vào —— mẹ của mình bỗng nhiên qua đời, chỉ còn mình anh cô đơn sống trêи thế giới to lớn này.
Giống như tấm bèo, loại bất lực, loại luống cuống đó đáng sợ biết bao.
Có thể anh cũng giống như cậu bé vừa rồi.
Ôm tro cốt người thân, cắn chặt môi không để mình khóc thành tiếng.
Tống Phưởng biết anh rất rõ.
Nhìn anh cao lớn vô cùng giống chiến sĩ anh dũng, nhưng cởi xuống từng lớp áo giáp, ở nơi mềm mại nhất trong đáy lòng kia chỉ là một cậu bé nhỏ.
Sẽ tức giận, sẽ khóc sẽ cười, có đôi khi tính tình không tốt nhưng phần lớn thời gian đều là một cậu bé mềm mại dịu dàng.
Cậu bé kia, đã khóc đau lòng biết mấy vào thời khắc đó.
…
Tống Phưởng không dám nghĩ.
Cảnh tượng kia chỉ hiện lên một chút mà tim cô đã đau như bị kim đâm.
“Một thân thể hoàn chỉnh đi vào, quay ra đã trở thành một vò tro.”
“Khi anh thật sự chạm vào hũ tro cốt đó, mới muộn màng phát hiện ra, người sẽ làm một bàn đồ ăn anh thích nhất, nhắc nhở anh ngày mai trở lạnh phải mặc thêm áo, thường xuyên lo lắng anh có đủ tiền dùng hay không sẽ không quay lại nữa.”
Quen biết anh bao nhiêu lâu cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy.
Giống như lời nói đã chất chứa nhiều năm cuối cùng cũng tìm được người có thể thổ lộ, nói ra toàn bộ.
Nước mắt làm mờ tầm mắt cô.
Cô đứng thẳng lên, nhào vào trong ngực anh, dùng sức ôm anh rất rất chặt, nghẹn ngào nói: “Bây giờ anh có em rồi.”