“Honey...Anh thấy cái áo lót hình con lợn này có hợp với honey đấy!”
Dương Phù Cẩn áp mặt vào má Trương Lâm Quỳnh, dơ cái áo lót trong tay lên trước mặt cô, hai người cùng nhìn nó chằm chằm như một đôi uyên ương đang ngắm trăng...
“Tôi thấy nó rất hợp với anh!” Trương Lâm Quỳnh đưa tay xoa xoa gân xanh đang giần giật trên trán, nghiến răng nghiến lợi trả lời. Cô không hiểu, lúc nãy Dương Phù Cẩn nhìn còn rất oai kia mà? Sao bây giờ lại quay về cái dạng này rồi?
Dương Phù Cẩn nghiêng đầu hôn chụt vào má cô một cái, lại dơ lên một chiếc quần lót ren in hình con lợn lên trước mặt hai người:
“Cái này thì sao?”
Trương Lâm Quỳnh: “Chưa nói đến cái quần này, cho tôi hỏi, sao anh cứ thích mua quần áo cho tôi gắn với hình ảnh con lợn vậy?”
Dương Phù Cẩn: “Vì nó với em là một!”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
“Phụt...á ha ha ha ha...” Từ đâu đó trong siêu thị vang lên từng trận nén cười khổ sở.
Trương Lâm Quỳnh xấu hổ cúi đầu, đưa tay bẹo vào hông Dương Phù Cẩn một cái! Cái này không biết xấu hổ này!
Dương Phù Cẩn “á” lên một tiếng, anh phùng má, quay ra chỗ mấy khách hàng đang nén cười, lớn giọng:
“Mấy bà chị kia, các người không được như honey nhà tôi thì đừng có làm ra vẻ. Rõ ràng ghen tỵ muốn chết lại làm ra vẻ coi thường. Các người không được như cô ấy nên cố ý cười để cô ấy thẹn, khiến cho mấy người hả dạ phải không?...”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
Mười phút sau.
Trương Lâm Quỳnh hổn hển chống một tay lên chân, một tay lấy chiếc lá bắp cải từ trên đầu xuống, hằm hằm nhìn Dương Phù Cẩn:
“Anh đúng là điên rồi. Anh biết nơi đó bán đồ lót dành cho giới trẻ, lại đi bảo mấy cô ả ấy là bà chị, lại còn nói người ta như tát nước vào mặt thế kia, mấy cô bà kia ném rau vào mặt anh chẳng hề sai tí nào. Nhưng rất sai ở một chỗ, tại sao người hứng chịu những cây rau này lại là tôi???”
Dương Phù Cẩn phủi phủi quần áo cho Lâm Quỳnh, bế cô vào trong xe, cười nắc nẻ:
“Honey không thấy như vậy rất vui sao?”
Trương Lâm Quỳnh lườm anh một cái.
Dương Phù Cẩn rất tự nhiên cúi xuống hôn vào môi Lâm Quỳnh một cái, cô bẹo anh anh lại hôn. Lúc đầu anh chỉ muốn hôn một cái, cô bẹo anh, anh chỉ muốn hôn để trêu cô một tí. AI biết, vừa ngậm vào rồi thì không thả ra được nữa.
Trương Lâm Quỳnh đờ người, cơ thể như bị điện giật, cứng đơ, lưng mềm oặt dựa vào thành ghế, một tay Dương Phù Cẩn giữ tay cô, không cho cô giãy giụa, một tay giữ eo cô, ôm chặt như muốn cô khảm vào trong mình.
Thấy Trương lâm Quỳnh thất thần nhìn anh, Dương Phù Cẩn hài lòng cười cười, anh cù nhẹ vào eo cô, làm Lâm Quỳnh há miệng ra cười, nhân cơ hội đó, lưỡi anh liền len lách vào trong khoang miệng cô, điên cuồng càn quét. Mùi cappuccino thơm ngọt truyền đến đầu lưỡi khiến da đầu Dương Phù Cẩn tê dại. Cho đến lúc Trương Lâm Quỳnh đỏ bừng mặt vì nghẹn thở, anh mới buông cô ra...
* * *
“Cạch” Dương Phù Cẩn một tay mở cửa, một tay ôm cả đống đồ, khệ nệ bê vào trong nhà, sau lưng là Trương Lâm Quỳnh cúi đầu rón rén bước theo.
“Rầm” Dương Phù Cẩn vứt đống đồ bừa bãi trên ghế sô pha, còn mình thì đổ vật ra nằm đè lên chúng, anh hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Quỳnh, cười tươi rói:
“Honey, xem anh cưỡi lên đám quần áo này!”
Trương Lâm Quỳnh đang thay dép thấy thế liền hừ mũi khinh bỉ:
“Chỉ là đống đồ vô tri vô giác thôi, anh nằm lên chúng chúng cũng đâu phản kháng được? Nếu là tôi, thì tôi thà đè lên một đống mĩ nam khêu gợi đang vùng vẫy sẽ càng kích thích hơn“.
Cô vừa dứt lời, Dương Phù Cẩn đã ngồi bật dậy, đẩy hết đống đồ rơi xuống đất. Anh đưa tay cởi cáo sơ mi, để lộ khuôn ngực màu đồng rắn chắn, không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng thân hình rất cân đối, rắn chắc. Anh nằm phịch xuống sô pha, cúc áo mở phanh, ngoắc tay với Trương Lâm Quỳnh:
“Honey, đè lên người anh này! Anh hứa sẽ vùng vẫy theo kiểu khêu gợi để kích thích honey...”