Ta đứng trước gương đồng, nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trước mắt.
Nhìn một hồi lâu, ta khẽ nhếch môi cười trào phúng.
Cười bản thân ta đã trở nên thật khác.
So với đêm đại hỉ hôm nào, người trong gương một thân hỉ tước đỏ rực, kiều diễm, xinh đẹp khuynh đảo.
Nay lại khác xa một trời một vực, ta một thân đồ trắng, tóc đen như thác buông rơi, da trắng nhợt, hai mắt sưng đỏ, môi hồng nứt nẻ, ngay cả ánh nhìn sinh động ta vốn tự hào, nay ảm đạm đến đau lòng.
Ta vuốt ve gương mặt của mình, nhìn vào đôi mắt bình thản lạnh lẽo trong gương, ta nhịn không được trào phúng chính mình, cất tiếng cười đinh đang.
Báo ứng của ta, ta nhận.
Ta rút chủy thủ bên hông, dứt khoát một lần, đập bể gương đồng.
Âm thanh nứt vỡ, ầm ĩ vang lên. Sau đó là tiếng cửa vội mở cùng bước chân chạy tới. Ta cũng không quay lại, hạ mi mắt nhìn mảnh vỡ dưới đất, nhìn chúng tan nát, tựa con người ta trước đây.
“Tát Nhĩ..”
Ta nghiêng đầu nhìn công chúa tái mặt bên cạnh, bình thản buông chuỷ thủ, ôn nhuận hỏi.
“Làm xong chưa?”
Ta liếc thấy nàng cứng ngắc gật đầu, sau đó nhìn ra phía bên ngoài, ta tự nhiên hiểu ý của nàng. Ta gật đầu, vỗ vai nhỏ của nàng, ôn nhu nói.
“Đa tạ.”
Sau đó ta liền phất tay áo, chân sải dài bước đi, lạnh lùng một mảng, thân người nhẹ như bay.
Ta đẩy cửa, bên trong từ khi nào đã có thái giám trong cung đứng đợi. Chỉ thấy hắn nhìn ta, sau đó nhanh chóng quỳ lạy, ta liếc hắn một cái, bước chân lướt qua hắn, ta đứng thẳng người, hai tay dang rộng, sau đó động miệng nói.
“Thay đồ cho bản cung.”
Sau đó từng tốp từng tốp nha hoàn bưng khay đen bước vào, trên mỗi khay là một món đồ khác nhau, ta đứng yên, mặc các nàng từng bước từng bước đem đồ ta loại bỏ, sau đó đem đồ khoác lại lên người ta.
Ta lần nữa nhìn bản thân trong gương đồng.
Một thân hắc bào, nhung lụa cao quý, tay áo thêu chỉ vàng, vạn đóa sen nở rộ chi chít, hình thêu mãnh xà lấp lánh, tóc đen xỏa tung bay tự do, tất cả, càng khiến ánh mắt của ta, trông thật lạnh lẽo.
Ta phất tay áo, đi ra ngoài.
Bởi, ta giờ đây, không dám nhìn bản thân thêm một chút nào nữa. Người trong gương, đâu còn là ta?
Là ai?
Ta cũng không biết, càng không muốn biết.
Ta một đường đạp trên bậc thềm đá cứng lạnh lẽo, tự thân bước hết bảy bảy bậc thang, sau đó ta mới ngẩng đầu nhìn không xa đó, là bệ hạ lão gia nhân đang ngồi, bên phải là thái hậu cao quý, bên trái hoàng hậu kiêu sa, tất cả đều tái mặt, đau lòng tiếc thương nhìn ta.
Nhưng ta liền cụp mắt, không nhìn, khóe môi cong nhẹ, ta chắp tay nghiêng người. Môi mở.
“Đạ tạ thánh ân.”
Sau đó liền đứng thẳng dậy, quay người đứng như tượng, ta nhìn thái giám cúc cung bên cạnh hoàng thượng bệ hạ cẩn trọng cầm trong tay bản chiếu vàng ròng, hình rồng bay lượn, bản rồng xuất hiện, tất cả bá tánh vốn tập trung trước cổng cung điện rất xa liền im lặng, ngay cả đại thần trong triều cũng cúi đầu.
Ta nghe hắn dùng âm thanh sang sảng đọc bản chiếu, nghe thật rõ, và nhớ thật kĩ.
“Thiên hoàng thứ chín của Cao Lỗ, Thái tử vốn mệnh cô tinh, theo lời Thái thượng lão quân, muốn duy trì an nguy của Cao Lỗ, bên Thái tử nhất định phải có người trời hỗ trợ. Đại tiểu thư Tát phủ, thân mang việc lớn, ngậm đắng từ bỏ thanh xuân, vì Cao Lỗ chấp nhận thân phận Thái tử phi để hỗ trợ Thái tử, hỗ trợ Cao Lỗ. Nay Cao Lỗ dân an thái bình, trẫm cắt Thái tử phi của Tát tiểu thư, phong làm Đệ nhất Cao Lỗ quận chúa, ban thưởng binh mã phía Đông, giúp Cao Lỗ càng thêm thái bình.
Khâm thử!”
“Quận chúa vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Quận chúa vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ta dõi mắt nhìn hàng người quỳ lạy dưới bàn chân của ta, ta tự hỏi, đã bao lâu rồi, ta mới thấy cảnh người người quỳ xuống bái kiến?
Đã bao lâu? Ta không biết.
Ta chỉ biết, ta không còn là Tát Nhĩ, đại tiểu thư khuynh diễm kinh đô Cao Lỗ.
Ta giờ đây là Tát Nhĩ, đệ nhất quận chúa tay nắm binh quyền.
Ta đưa tay chạm vào lòng ngực, đặt tại vị trí của trái tim, nhưng dù ta có đè tay thật nặng, cũng không cảm nhận được nhịp đập nữa rồi.
Ta hạ mắt, nhìn xuống quần thần, ánh mắt ta nhận thức bóng dáng cao ráo nổi bật, khí tức cao quý càng khiến hắn hệt hạc giữa bầy gà.
Ta cầm lấy cung tên thái giám hai tay dâng lên.
Nhìn thân cung từ gỗ lim ngàn năm, bóng mượt cầu kì, ta siết chặt trong tay, ta giương mắt nhìn bia tên cách xa mười trượng, đằng sau là hàng ngàn bóng dáng người người đông đúc, nhưng bóng dáng cao quý kia, kì dị lại đứng ngay sau tấm bia, vì khoảng cách quá xa, ta không thấy rõ hắn, cũng không thấy rõ đích ngắm.
Thái giám bảo ta: “Quận chúa xuống dưới bắn tên liền có thể kết thúc buổi lễ.”
Ta vẫn im lặng siết chặt thân cung trong tay, nhưng sau đó, ta liền giương cao thân cung, lắp tên nhắm đích.
Thái giám bên cạnh chính là bị ta hù dọa kinh hô, ta mặc kệ âm thanh huyên náo của vạn người, hai mắt mở to nhìn thẳng, nhìn thật rõ thật rõ, tay phải cầm cung, tay trái cầm tên.
“Trác Mộc, nếu có ngày ta dùng tay trái bắn cung, thì lúc đó chính là lúc ta từ bỏ, từ bỏ con người của ta, từ bỏ tất cả, làm lại từ đầu.”
Âm thanh vang vảng bên tai, đinh đang chứa tiếng cười vô ưu vô lo.
Ta nhếch khóe môi, hai mắt đỏ bừng. Dứt khoát bắn cung.
Mũi tên mạnh mẽ xé gió, xé tất cả mọi thứ, xé tâm xé hồn. Cắm xuyên qua bia, như vết sẹo không bao giờ lành của ta.