Tát Nhĩ

Chương 1

Ta ngẩng người nhìn dung nhan lấp ló phản chiếu từ gương đồng trước mắt.

Mày liễu cong vút, môi đỏ như huyết, làn da trắng ngần tựa tượng ngọc, đôi mắt hạnh đen láy lấp lánh như vạn vì sao. 

Một thân giá y đỏ rực như phượng hoàng từ biển lửa, yêu diễm câu hồn.

"Tiểu thư, ngài thật đẹp! Thái tử nếu nhìn thấy ngài đệ nhất khuynh thành như vậy, nhất định sẽ yêu thích!"

Phải rồi, ta sắp được gả ra ngoài.

Hôm nay là đại hôn của ta, đại tiểu thư của Tát tướng quân.

Trong lúc ta vẫn còn đang ngẩng người, hình ảnh phản chiếu của ta trước gương đồng liền bị một màu đỏ che đi, đến khi ta hồi tỉnh liền nhận ra màn hỉ đã buông xuống trên đỉnh đầu, ta đang được hai nha hoàn bình thường thân cận cẩn thận dìu dắt mà đi.

Bên tai ta vang vang vô số âm thanh huyên náo, nào là chúc mừng nào là tiếng cười.

Thế nhưng xuyên qua màn che mỏng như giấy, ta thấy được hình ảnh trước mặt.

Nam nhân thân cao uy vũ, ngọc thụ lâm phong, dung nhan đẹp đến họa thủy, giữa chân mày ánh lên vệt chu sa đỏ như son, một thân hỉ phục đỏ kiều diễm, đẹp đến tắt thở.

Tâm ta điên cuồng náo loạn vô cớ.

Cho đến khi đụng tới ánh nhìn lạnh như dao của y, ta mới nhận thức rằng.

Lâm Trác Mộc, thái tử cao quý của Cô Lỗ.

Lâm Trác Mộc, tướng quân tương lai của ta.

Lâm Trác Mộc, nam nhân ta say đến si đến cuồng.

"Nhất bái thiên địa!"

Một lạy, ta cảm tạ ông trời cho ta bên chàng.

Hai lạy, ta cảm tạ phụ thân chấp thuận ta bên chàng. Dù vẻ mặt ông chính là phẫn uất đến râu đều rung. Nhưng ta vô tâm vô phế mặc kệ.

Lạy thứ ba, ta cảm tạ chàng cho ta bên chàng.

Dù từ đầu đến cuối, chàng không hề ban cho ta một ánh nhìn.

Sau đó, như thế nào kết thúc, như thế nào ta lại tiếp tục ngẩng người ngồi trên giường hỉ. Ta không biết.

Đầu ta giờ chỉ xoay quanh hình bóng của chàng, từng đường nét trên khuôn mặt, từng cái nhăn mày thở hắt, ta đều khắc sâu trong lòng.

Nghĩ tới không lâu sau nữa ta sẽ chính thức cùng chàng gối đầu uyên ương, thề không chia cách, tâm liền hâng hoan nhảy loạn mong chờ.

Cạch.

Một bước hai bước ba bước.

Ta nhìn đôi giày thêu vàng cao quý trước mặt, ta biết là chàng.

Cho nên ta càng mong đợi, đợi chàng hất khăn voan, sau đó cùng ta uống rượu giao bôi.

Chàng đáp lại mong chờ của ta, hất bay khăn voan, ta ngước cao đầu mà nhìn dung nhan như mẫu đơn của chàng.

Thầm thở ngắn, chàng thế nhưng còn đẹp hơn cả đệ nhất khuynh thành kinh đô là ta.

Ta thấy chàng trươc sau vẫn bất động, nghĩ thầm chàng có lẽ quên mất thủ tục tiếp theo, liền ngây ngô chép miệng định bảo chàng, tướng công chúng ta cần uống rượu uống rượu.

"Người đâu!"

"Có nô tài."

"Dẫn Thái tử phi tới Tây uyển, mau rời khỏi phòng bổn thái tử!"

Ta cứng ngắc nghe âm thanh đinh đang như tiếng chuông của chàng.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng, còn có một chút chán ghét ẩn dưới đáy mắt của chàng, lòng run lên một cái, toàn thân trên dưới cảm thấy thật khó thở.

Ta khù khờ để bọn họ dẫn đi, đi tới chỗ Tây uyển trong miệng chàng.

Ta không khỏi ngoáy đầu nhìn lại, muốn kêu chàng một tiếng, nhắc chàng chúng ta còn chưa uống rượu giao bồi.

Nhưng khi nhìn tới cảnh tượng chàng đưa lưng lại với ta, trong lòng là một bóng dáng khác. 

Tâm, không hiểu vì sao mà nhói.

Cho nên ta liền quên mất bản thân phải nhắc chàng uống rượu giao bồi.

Sau đó ta tới Tây uyển, nhìn khu đất trống rỗng lạnh lẽo, chẳng khác lãnh cung mà ta thường theo chân công chúa đi ngang qua là bao, ta nhìn trái nhìn phải, ngó trời cũng đã khuya lắm rồi, ta liền tự mình đi vào bên trong Tây uyển, lựa đại một phòng mà nằm ngủ.

Ngả người trên nệm, cảm giác cứng ngắc như đá, không hề giống với cái nệm êm dày ấm áp của ta, ta có chút nhớ nó rồi.

Nằm một hồi, ta thẫn thờ nhìn lên trần, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh của chàng, ôn nhu ôm người khác, tâm ta, nhức đến điên cuồng.

Ta cảm thấy ngực lạnh, liền co người lại như con tôm bị luộc, nhắm lại hai mắt, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.