Tất nhiên Bạch Lưu và Tư Không Trích Tinh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, mặc xác Lục Tiểu Phụng tức giận đến thổi râu trừng mắt, hai người này cứ làm bộ như không nghe thấy, bỏ lại Lục Tiểu Phụng quấn chăn muốn đuổi theo lại không thể theo, mà rời khỏi phòng.
À, quên nói, thuốc Lục Tiểu Phụng trúng tên là ‘kim thương không ngã’, hiệu quả ngươi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu.
Đương nhiên, Bạch Lưu vẫn có chừng mực. Thuốc kia không có bất cứ tác hại nào đối với cơ thể, cũng không phải loại thuốc cấp thấp sẽ khiến người ta ‘tinh tẫn nhân vong’, chỉ có điều sẽ luôn mang theo lều trại không thể ra ngoài gặp người mà thôi.
Trò đùa dai không ảnh hưởng toàn cục như vậy, cuối cùng cũng bị Hoa Mãn Lâu ra mặt ngăn lại.
Hoa Mãn Lâu vốn cực thông minh, tuy rằng hai mắt không nhìn thấy, không biết rốt cuộc Lục Tiểu Phụng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe đối thoại vui sướng khi người gặp họa của Bạch Lưu và Tư Không Trích Tinh bên cạnh, cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Hoa Mãn Lâu mở miệng cầu tình thay Lục Tiểu Phụng, Bạch Lưu chỉ có thể buồn bực nghe lời, sau đó cầm thuốc giải đưa cho Lục Tiểu Phụng.
Nói thật, Bạch Lưu thật sự rất có cảm tình với Hoa Mãn Lâu.
Đối phương hoàn toàn phù hợp hình tượng bạn đời hoàn mỹ trong lòng Bạch Lưu, tính tình tốt, phẩm tính càng không có gì phải soi mói, đáng tiếc có nam nhân tốt như vậy bên cạnh, hắn lại không thể xuống tay!
Vươn tay nhận lấy thuốc giải Bạch Lưu đưa uống vào, Lục Tiểu Phụng nhanh chóng mặc quần áo, chuẩn bị tìm đối phương tính sổ. Có điều khi thấy Bạch Lưu càng buồn bực hơn người bị hại là y, không khỏi khó hiểu hỏi.
“Đệ bị sao thế?” Nhìn giống như oán phụ vậy, xùy.
Bạch Lưu xụ mặt trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng một cái, còn lộ vẻ thâm thù đại hận, đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu các loại than thở, hơn nữa còn là nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng thở dài.
Nhóc con này lại muốn dở trò gì đây?
Đã lĩnh hội thử thủ đoạn trả thù của Bạch Lưu, Lục Tiểu Phụng, cẩn thận chọn chiếc ghế cách Bạch Lưu xa nhất ngồi xuống, nhìn nhìn trà bánh trên bàn, nhịn xuống cảm giác đói bụng trong bụng, không hề động tay.
Bạch Lưu lại thở dài một hơi, chống cằm nhìn người ngồi đối diện, rất chi là u oán mở miệng: “Lục Tiểu Kê ơi Lục Tiểu Kê à, huynh thật sự rất đáng ghét.”
Y còn chưa tính sổ với người kia đâu, vậy mà lại dám bỏ thuốc y, khiến y mất mặt như vậy trước mặt Thất Đồng, nhưng người này còn bày ra vẻ mặt ‘huynh có lỗi với đệ’, ánh mắt kia khiến y thấy mà cả người đều không được tự nhiên.
Bạch Lưu hừ một tiếng: “Ai bảo Hoa Mãn Lâu che chở huynh như vậy. Thật sự không hiểu nổi, người hoa tâm lại đa tình, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ như huynh có chỗ nào bằng người nam nhân tốt, ngây thơ chung tình như đệ chứ?”
Huynh đài, đệ tự khen mình như vậy không thấy đỏ mặt sao… Lục Tiểu Phụng theo bản năng âm thầm khinh bỉ trong lòng, sau đó, y mới ý thức được chỗ kỳ quái trong những lời này của Bạch Lưu, lại xứng với vẻ mặt ‘oán phụ’ không giống như giả bộ của đối phương…
Lục Tiểu Phụng không nhịn được kinh hô ra tiếng: “Đệ đang nói giỡn phải không, đừng nói với ta đệ thích Hoa Mãn Lâu nhé!”
Khinh bỉ nhìn Lục Tiểu Phụng như bị dọa, Bạch Lưu quyết đoán gật gật đầu.
Dù sao theo hắn biết, thái độ của thế giới này rất khoan dung với đoạn tụ long dương, hoàng tộc quan viên, thương nhân nhà giàu nuôi luyến đồng đều không ít, cả nhân sĩ giang hồ cũng thế, cho nên hắn thừa nhận thì sao chứ.
Thấy Bạch Lưu thừa nhận, Lục Tiểu Phụng cười khô khốc, những vẫn kịp phản ứng, y hơi bồn chồn mở miệng: “Vậy thì có liên quan gì đến việc đệ chán ghét ta hả, đệ thích Thất Đồng—— “
“Huynh dám nói huynh không thích y?”
Bạch Lưu liếc mắt nhìn ra điểm mất tự nhiên vừa rồi của Lục Tiểu Phụng, đáy lòng càng căm giận. Lấy EQ cao cộng thêm trực giác sắc bén của hắn, hắn dám khẳng định đối phương tuyệt đối có tâm tư với Hoa Mãn Lâu, cho nên hắn mới không thật sự ra tay ‘hành đao đoạt ái’.
Hắn nhìn ra, giữa Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng có một loại ‘ăn ý’ vi diệu, nói trắng ra hai người này đều có cảm tình với nhau, nhưng tên Lục Tiểu Phụng này lại không chịu thừa nhận.
Không chỉ như thế, người này còn có hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, không hề có trinh tiết gì đáng nói!
Lục Tiểu Phụng định giải thích, muốn nói y và Thất Đồng chỉ là bạn bè, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch lưu, không hiểu sao y lại nghẹn lời.
Y thật sự… Đối với Thất Đồng… Thật sự chỉ đơn thuần là tình cảm giữa bạn bè sao?
Chẳng lẽ giống như lời Bạch Lưu nói, thật ra tâm y ‘mơ ước’ Thất Đồng? Trong lòng Lục Tiểu Phụng nhịn không được mà nổi lên nghi ngờ.
“Người ta nói thê tử của bạn bè là không thể động, nếu không phải vì huynh, đệ mới không buông tay đâu. Lục Tiểu Kê, huynh đừng để đệ cảm thấy huynh là một kẻ nhu nhược nhé.” Bạch Lưu thở dài một hơi, đứng dậy rời khỏi phòng.
Thật ra nếu là bình thường hắn sẽ không quân tử như vậy, nhất định sẽ lựa chọn tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng cố tình đối phương là Lục Tiểu Phụng, trước đó hắn đã tính kế lợi dụng đối phương, hiện tại còn muốn hoành đao đoạt ái, thì thật sự có hơi thẹn với lương tâm chính mình. Ài, sao hắn lại lương thiện như vậy chứ?
Cúi đầu tỏ vẻ buồn rầu, đột nhiên khóe mắt giật giật, Bạch lưu tiếp tục làm bộ tự nhiên tiếp tục đi tiếp, một bên cũng nhanh chóng mở ra màn hình hệ thống, tìm kiếm nguyên nhân khiến hệ thống phát ra tiếng cảnh cáo.
Là Ngọc La Sát.
Xuyên qua hành lang, Bạch Lưu thần thái tự nhiên đi ngang qua một đám hạ nhân, hướng về phía sân mình ở.
Lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, Bạch Lưu trộm nghiêng đầu, nhìn thoáng qua nơi nào đấy, lại bất hạnh đối diện với một đôi mắt mang theo trêu tức.
Khóe miệng hung hăng giật giật, Bạch lưu hối hận vì hành động tự tìm đường chết của mình, sau đó mặt mũi cứng đờ quay đầu, bước chân vừa chuyển, đi đến chỗ Tây Môn Xuy Tuyết luyện kiếm.
Cũng may sau đó Ngọc La Sát không có xuất hiện trước mặt Bạch Lưu nữa.
Bạch Lưu nơm nớp lo sợ phòng bị, kiên trì mỗi ngày đều không để bản thân lạc đàn, nếu không phải kề cận tây môn Xuy Tuyết thì sẽ dán Hoa Mãn Lâu, rốt cuộc hắn cũng sống qua được thời gian dài lâu này, sau đó… sẽ không có sau đó.
Nam nhân mặc bạch y giả dạng hạ nhân mang theo mỉm cười, trong tay nâng một hộp gỗ lớn dùng vải đỏ phủ kín, dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Lưu, từng bước từng bước quang minh chính đại tiêu sái vào trong phòng ngủ của hắn.
“Bạch thiếu gia, xin thử y.”
Tay Bạch Lưu theo phản xạ tính duỗi đến bên hông, nắm cây quạt treo ở nơi đó.
‘Hạ nhân’ kia càng lúc càng tới gần Bạch Lưu, nụ cười trên mặt cũng từ cung kính có lễ, biến thành vẻ mặt mà Bạch Lưu rất quen thuộc, khiến hắn giật mình xém chút đã nhịn không được mà rút quạt ra.
Đương nhiên chỉ xém chút mà chưa làm.
Phòng Bạch Lưu kế bên phòng Tây Môn Xuy Tuyết, chỉ cần bên hắn có bất cứ động tĩnh gì, thì Tây Môn Xuy Tuyết đang tắm rửa thay quần áo bên cạnh sẽ nhận thấy được ngay.
Đặt hộp gỗ trong tay lên chiếc bàn trước mặt Bạch Lưu, Ngọc La Sát cười tủm tỉm, trong mắt không rõ cảm xúc, vươn tay kéo tấm vải đỏ, sau đó mở hộp gỗ ra.
Ánh mắt Bạch Lưu cũng dời qua nhìn, sau đó khó hiểu nhìn lại Ngọc La Sát.
Trong hộp gỗ đúng là quần áo, hơn nữa còn là loại quần áo được sử dụng chất liệu quý trọng và thợ khéo may thành. Rốt cuộc Ngọc La Sát tới đây làm gì? Rảnh quá nên dịch dung thành hạ nhân để thể nghiệm cuộc sống sao?
“Ngươi làm gì vậy?”
“Hầu hạ Bạch thiếu gia thử y ~” Lấy quần áo trong hộp gỗ ra, Ngọc La Sát nhướng mày nói.
Y đang định giở trò gì đây? Bạch Lưu đề phòng nhìn Ngọc La Sát, bắt đầu nghi ngờ có phải trong quần áo này bị hạ độc gì không. Có điều trong nháy mắt suy nghĩ, Bạch Lưu đã loại trừ khả năng này.
Ngọc La Sát dịch dung thành hạ nhân, lúc y đến đưa đồ hẳn cũng bị những người khác nhìn thấy.
Trong lúc suy tư, Ngọc La Sát đã cầm quần áo lại gần Bạch Lưu, thấy Bạch Lưu vẫn khó hiểu nhìn mình, trong lòng hiểu ra đối phương không hề biết chuyện gì sắp xảy ra.
Đúng là đám tử sĩ của y không thể trà trộn vào Vạn Mai sơn trang, nhưng không có nghĩa y không có cơ sở ngầm trong sơn trang, hiện tại người bị y dịch dung thành, thật ra là người của y.
Cho nên mấy ngày trước, Ngọc La Sát đã nhận được tin tức Tây Môn Xuy Tuyết chuẩn bị công khai nhận thân.
Ban đầu y cho rằng chuyện này do Bạch Lưu làm, nhưng hiện tại xem ra không phải, chỉ sợ đối phương cũng chẳng hay biết gì.
Hơn nữa theo hiểu biết của y, bình thường hai người này ở chung còn rất ‘Huynh hữu đệ cung’… Tâm tình Ngọc La Sát lập tức trở nên phức tạp.
Bạch Lưu đương nhiên không biết, cho nên lúc Ngọc La Sát truyền âm nói chuyện này cho hắn, vẻ mặt hắn phải gọi là rất phấn khích, phấn khích khiến Ngọc La Sát phải bật cười.
Bạch Lưu căm giận trừng mắt nhìn Ngọc La Sát một cái, sau đó vươn tay nhận quần áo mặc thử.
Quần áo rất vừa người, có lẽ là vì ý vui mừng, cho nên màu sắc không phải thuần màu trắng, mà ở cổ áo, vạt áo còn thêu một ít hoa văn màu đỏ, nhìn qua thật sự khiến Bạch Lưu có vài phần phong phạm của quý công tử.
Ngọc La Sát nhìn Bạch Lưu đã thay đồ xong, cảm xúc phức tạp trong lòng lại trồi lên.
Không ngờ con trai ruột của y và ‘con trai giả’ lại quen biết nhau, trở thành huynh đệ, hai người ở chung còn rất hòa hợp. Theo lý mà nói, Ngọc La Sát nên cảm thấy không vui mới đúng, bởi mục đích ban đầu của Bạch Lưu là lừa gạt lợi dụng Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng từ phương diện nào đó mà nói thì…
Y cũng không ‘quan tâm’ con trai ruột của chính mình lắm, nói rất để ý vậy càng không có khả năng. Với y mà nói thì Tây Môn Xuy Tuyết chỉ là một ‘người thừa kế’ thôi, còn Bạch Lưu thì là người y đã nuôi bên cạnh mười mấy năm.
Huống chi đứa ‘con nuôi’ Bạch Lưu này khiến Ngọc La Sát cảm thấy rất thưởng thức. Nếu không phải đối phương không phải là huyết mạch truyền thừa của y, có lẽ y sẽ lựa chọn Bạch Lưu làm người thừa kế của chính mình.
Luận tâm kế, luận cơ trí, thậm chí là luận tài năng, Bạch Lưu đều rất phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn người thừa kế của y.
Mặc dù Tây Môn Xuy Tuyết cũng tốt, nhưng đứa nhỏ này dường như trưởng thành hơi sai lệch, thoạt nhìn tính tình cao ngạo, lạnh nhạt, nhưng trên thực tế thì có hơi ngây thơ, dễ bị dụ… Còn một lòng chỉ biết theo đuổi kiếm đạo.
Quần áo mới thay xong, Bạch Lưu nhấc chân đến trước gương, nhìn hình tượng giai giai công tử của mình trong gương, hơi đắc ý lấy cây quạt ra phe phẩy, ánh mắt xuyên qua gương đánh giá Ngọc La Sát phía sau.
Hắn biết vì sao Ngọc La Sát lại xuất hiện, là do Tây Môn Xuy Tuyết muốn tuyên bố thân phận của hắn…
Nhất định trong Vạn Mai sơn trang có nhãn tuyết của y! Có điều, Ngọc La Sát đã biết chuyện này… Không phải muốn tìm mình tính sổ chứ, nhưng mà thoạt nhìn lại không có manh mối gì cả!
Ngọc La Sát bỗng nhiên ghé mắt, vừa lúc phát hiện Bạch Lưu đang trộm nhìn mình.
Thấy đối phương lập tức quay đầu làm bộ như không có việc gì, khóe miệng Ngọc La Sát lập tức cong lên, quả nhiên là một vật nhỏ thú vị, hơn nữa… Còn tùy thân mang theo cây quạt kia sao?
“Cây quạt này có hơi cũ, sao không đổi cái mới đi?” Ngọc La Sát mở miệng hỏi.
Tay đang phe phẩy quạt của Bạch Lưu bỗng dưng dừng lại, trên mặt chợt lé một tia mất tự nhiên, sau đó đã nhanh chóng khôi phục như cũ, giọng điệu lạnh nhạt mở miệng: “Ta dùng cái nào, có liên quan gì với ngươi sao?”
“Đúng là không có liên quan gì.” Ngọc La Sát nhướng mày, thoáng nhìn vẻ mặt ẩn ẩn bối rối của Bạch Lưu, đáy lòng lướt qua một ít cảm xúc phức tạp khó hiểu, xoay người rời khỏi phòng Bạch Lưu.
Bạch Lưu đứng thẳng bất động tại chỗ, cảm xúc không rõ nhìn cây quạt trong tay, thật lâu sau, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Độ thiện cảm lại bay lên, nếu hắn xoát đến năm sáu chục điểm thì không biết đối phương có ‘niệm tình cũ’ mà không đến tìm mình gây chuyện không nữa?
Đương nhiên, Bạch Lưu cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nếu có thể, Bạch Lưu tỏ vẻ tình nguyện dùng mười năm dương thọ, để đổi lấy việc Ngọc La Sát không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.