Diệp Linh Lang trăm triệu lần không nghĩ tới đám yêu ong vàng kia bị dẫn đi rồi, nhưng còn có một con ong chúa lưu lại bên cạnh băng sương mù hoa, mà càng xui xẻo chính là con ong chúa này đã đạt tới cấp bốn trong truyền thuyết.
Thật là khi người ta đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng có thể dính răng mà.
Diệp Linh Lang tay cầm Huyền Ảnh, trên người dán bùa gia tốc cùng bùa phòng ngự, trên kiếm dán bùa công kích, sau khi dùng tất cả lá bùa thêm đầy hết thuộc tính mới bắt đầu cùng ong chúa cấp bốn điên cuồng chém gϊếŧ.
Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết, Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết, Đại Trọng Sinh Thuật.
Đại Trọng Sinh Thuật, Đại Trọng Sinh Thuật, tiếp tục Đại Trọng Sinh Thuật.
Diệp Linh Lang dùng hết pháp quyết đang có, cuối cùng toàn dựa vào Đại Trọng Sinh Thuật không ngừng cho chính mình trị liệu, sống tạm.
Nàng không thể không bội phục thủ đoạn bảo vệ mạng sống của mình, thật sự là quá nhiều, làm cho một Trúc Cơ nho nhỏ như nàng đến bây giờ vẫn còn đang kiên quyết không ngã xuống, nhưng mà lại như vậy đánh tiếp nàng chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Đều nói khi người ở trong nghịch cảnh thì có thể kích phát ra càng nhiều tiềm năng, cũng may tiềm năng của Diệp Linh Lang ở thời khắc mấu chốt đã được kích phát, cái đầu nhỏ của nàng càng sáng suốt.
Có biện pháp!
Nàng từ nhẫn móc ra một thi thể yêu thú cấp ba, ở trên thi thể dán đầy bùa chú nổ mạnh, sau đó đem thi thể kia ném về hướng băng sương mù hoa.
“Đại bảo bối của ta, mau giúp ta đem hoa trộm đi!”
Con ong chúa kia nhìn thấy một con yêu thú khác đang bay về phía băng sương mù hoa của nó, lập tức quay lại, tức giận công kích yêu thú đó.
Yêu thú kia bị nó đυ.ng mạnh một cái, thay đổi phương hướng, không có đυ.ng vào băng sương mù hoa, mà chỉ trong nháy mắt đâm bay đi đó, tất cả bùa nổ mạnh đều nổ tung.
Ầm ầm ầm…
Vài tiếng vang lớn liên tục, ong chúa bị bùa chú ở sát mặt nổ tung hoa, trên đầu bị nổ đến máu tươi đầm đìa, toàn bộ thân thể cũng không chịu nổi mà quăng ngã trên đất.
Diệp Linh Lang nhẹ nhàng thở ra, cũng may ong chúa này có chút chỉ số thông minh nhưng không nhiều lắm, vừa lúc có thể bị lừa gạt như vậy.
Nếu là một yêu thú quá ngốc hoặc là thông minh hơn nhiều thì biện pháp này cũng không dùng được.
Nàng thừa dịp lúc ong chúa bị thương ngã xuống đất, nhanh chóng bay qua đem mật hoa thu vào bình, trước khi ong chúa lần nữa bò dậy thì dán lên bùa gia tốc mang theo mật hoa bỏ trốn mất dạng.
Khi đào tẩu, nàng còn sợ ong chúa hoặc là tiểu đệ đến báo thù, chuyên môn quanh co lòng vòng chạy một đoạn đường dài, mãi cho đến khi phía sau không có động tĩnh gì nữa mới dám dừng lại thở một chút.
Nghỉ một lúc thì lập tức quay lại về tìm Thất sư huynh.
Tính tính thời gian, những yêu ong vàng kia hẳn đã bay trở về rồi, Thất sư huynh hiện tại chắc là ở bên hồ chờ nàng, vì thế nàng bay đến bên hồ.
Khi rơi xuống đất nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng Quý Tử Trạc, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Không có khả năng, bùa gia tốc cũng đủ để huynh ấy cùng yêu ong vàng bảo trì khoảng cách, lại không được còn có thể dán hai tấm siêu tốc chạy trốn, cho nên nàng lúc ấy mới yên tâm đem trọng trách giao cho mà.
“Thất sư huynh!”
Diệp Linh Lang nhìn mặt hồ rộng lớn gọi to, giọng nói vừa ra, ào ạt một tiếng, trong nước truyền đến động tĩnh.
“Thất sư huynh, huynh không có việc gì…”
Diệp Linh Lang nói mới được một nửa liền nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên một con cá chép thật lớn màu xanh nhạt, khí thế rất mạnh, thân hình cũng rất to khỏe, nó thoạt nhìn so với ong chúa còn lợi hại hơn, hẳn là một con yêu thú cấp năm.
Cá chép đã trợn trắng mắt, máu trên người còn không ngừng chảy ra, trên thân cá vết thương chồng chất, vây cá cùng đuôi cá tất cả đều bị chém đứt, nhìn dáng vẻ đã không cứu được.
Giây tiếp theo, bên cạnh cá chép cũng nổi lên một khối thi thể, quần áo rách nát, người cũng bị thương, cũng đang không ngừng chảy máu, còn đang mặc một bộ trang phục thoạt nhìn hơi quen mắt, hẳn là cũng không cứu được.
Chờ đã.
“Thất sư huynh!”
“Muội hiện tại mới trở về, là tính toán thấy mặt ta lần cuối sao?”
“Thất sư huynh, huynh đã yên nghỉ rồi sao?”
“Làm muội thất vọng rồi, ta còn có thể sống tiếp mấy trăm năm nữa.”
“Ai da, đúng thật có chút thất vọng mà, muội còn tưởng rằng có thể chuẩn bị cướp đoạt nhẫn nữa đó, hì hì.”
“……”
Nói về sự tàn nhẫn, hắn phải nhận thua rồi.
Quý Tử Trạc từ trong nước bò ra, thuận tay đem thi thể của cá chép kia kéo lên, ném tới trước mặt Diệp Linh Lang đã biến thành nhân viên nhặt thi thể chuyên nghiệp.
“Đó, thu đi.”
“Thất sư huynh, đây là yêu thú cấp năm đó!”
“Dù là cấp sau cấp bảy cấp tám, gϊếŧ chết cũng đều cho muội.”
Diệp Linh Lang cười một tiếng, vui vẻ đem thi thể thu vào.
“Cảm ơn Thất sư huynh, tới đây, muội trị liệu cho huynh.”
“Hử, chỉ bằng chút trình độ trị liệu này..…”
“Vừa mới được tăng lên một chút đó.”
Quý Tử Trạc sửng sốt nhìn qua, Diệp Linh Lang liền đem chuyện xưa nàng đấu trí đấu dũng với ong chúa, lại thêm mắm thêm muối vào kể một lần với Quý Tử Trạc.
Quý Tử Trạc cũng đem quá trình gian khổ, suýt chút nữa thăng thiên của hắn khi đại chiến với cá chép vảy xanh kể cho Diệp Linh Lang nghe, nếu không phải ngày thường hắn thích đánh nhau lại vừa lúc là người tu luyện hệ thủy, biết làm sao để khắc chế các yêu thú hệ thủy thì lần này hắn thật sự không cứu nổi rồi.
Nói xong, hai người lập tức dựa vào thân cây, tê liệt ngã xuống.
Lúc này mới vừa tiến vào bí cảnh Đại Kim Sơn thôi đã gặp được chuyện mạo hiểm như vậy, hành trình tiếp theo chắn chắn không đơn giản.