“Lục sư huynh! Sao lại ngã xuống rồi? Muội không làm huynh bị thương đó chứ?”
Nếu thương tâm không tính là bị thương thì tiểu sư muội xác thật không thương đến hắn, nhưng chịu không được tâm thái lại vỡ rồi.
Ở địa bàn của tiểu sư muội, bên trong trận pháp, bị áp chế cùng nàng đối chiến còn muốn thắng sao? Mơ cái gì!
“Lục sư huynh, không phải là chịu không nổi chứ? Muội cũng không phải cố ý mà, thời gian ba ngày làm ra trận pháp làm sao có thể cẩn thận tỉ mỉ được, chỉ là ai có tui vi cao hơn thì bị hạ xuống Trúc Cơ sơ kỳ, còn những mặt khác thì muội cũng không suy tính kỹ, chỉ xử lý đơn giản thôi.”
Diệp Linh Lang cảm thấy vẫn nên cùng Lục sư huynh giải thích một chút, chữa khỏi tâm linh đang bị thương kia.
Ninh Minh Thành còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi thành một câu: “Tiểu sư muội, ta nhận thua.”
“Vậy được rồi, sư huynh chuẩn bị!.”
Diệp Linh Lang nói xong thì móc ra một lá bùa ném lên chỗ cao nhất của trận pháp, dán lên.
Giây tiếp theo, có động tĩnh rất lớn từ chỗ sâu bên trong trận pháp truyền đến, cảm giác như mặt đất đang rung chuyển, sau đó là từng tiếng gào rống phẫn nộ hỗn loạn của yêu thú vang lên, sợ tới mức Ninh Minh Thành vèo một cái từ trên mặt đất đứng lên.
“Tiểu sư muội, chuẩn bị gì? Muội nghe được những âm thanh đó sao?”
“Nghe được, là yêu thú muốn xông tới đó.”
Lúc này, từ chỗ sâu bên trong chạy ra rất nhiều yêu thú, liếc mắt một cái nhìn qua nhiều đếm không xuể, các cấp bậc đều có, cao nhất chính là cấp ba, thấp nhất cũng có cấp một, nhiều đến mức Ninh Minh Thành da đầu tê dại.
“Chú ý! Thú triều đang hướng về phía chúng ta!”
“Tốt! Muội chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Diệp Linh Lang tay cầm Huyền Ảnh, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích không thôi, mà Ninh Minh Thành thì biểu tình ngưng trọng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Trong nháy mắt thú triều xông tới, Diệp Linh Lang cùng Ninh Minh Thành cùng nhau gϊếŧ lên.
Hai người thông qua đối chiến không ngừng, sức chiến đấu cũng đã tăng lên trạng thái mạnh nhất, lúc này tuy rằng mệt nhưng đối phó yêu thú vẫn là có thể.
Gϊếŧ gϊếŧ một hồi, Ninh Minh Thành bỗng nhiên phát hiện trên người đám yêu thú kia có dán một lá bùa kỳ quái, hắn tò mò đi xé xuống xem thử.
“Lục sư huynh, đừng xé nó!”
Khi Diệp Linh Lang ra tiếng nhắc nhở thì Ninh Minh Thành đã xé xuống rồi, trong nháy mắt kia, con yêu thú đó đột nhiên thân thể không ngừng biến lớn, biến thành dáng vẻ lớn hơn cả trăm lần.
Mà Diệp Linh Lang cùng Ninh Minh Thành đứng ở trước mặt nó cũng giống như người tí hon mà thôi, tùy tiện một chân là có thể giẫm chết.
Lúc này Ninh Minh Thành đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn bỗng nhiên ý thức được đám yêu thú này không phải ở ngoài bí cảnh chạy vào, mà là tiểu sư muội đặt sẵn ở trong trận pháp!
“A a a! Lục sư huynh chạy mau lên! Nó khôi phục lại rồi chúng ta đánh không lại đâu!”
“……....”
Quả nhiên.
Tiểu sư muội này của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao lại luôn có những ý tưởng táo bạo lại không ngờ như vậy, bóc mãi không hết?
Đối mặt với một yêu thú so với hắn lớn gấp trăm lần như vậy, Ninh Minh Thành trực tiếp xoay người bỏ chạy, lúc chạy đến bên người Diệp Linh Lang hắn nhịn không được hỏi.
“Tiểu sư muội, đám yêu thú này lại là tình huống gì đây?”
“Muội không có nhiều thời gian, nên trực tiếp đem những yêu thú bị dán bùa thu nhỏ đó hấp dẫn vào trong trận pháp.”
“Vậy sao lại muốn thu nhỏ lại yêu thú?”
“Thời gian ba ngày quá vội vàng, muội chỉ kịp làm một trận pháp lớn cỡ phòng ở thôi, không gian quá nhỏ không đủ dùng, nên phải đặt thêm điều kiện người tiến vào trận pháp sẽ tự động thu nhỏ lại một trăm lần.”
“……”
Thì ra là vậy, trách không được trận pháp ở bên ngoài nhìn nhỏ như vậy, nhưng sau khi tiến vào lại mênh mông vô bờ, thì ra là chính mình nhỏ đi.
Mà hắn xé xuống lá bùa trên người yêu thú kia, làm cho nó biến trở về kích thước ban đầu, trực tiếp đánh không lại.
Kí©h thí©ɧ, thật đúng là kí©h thí©ɧ mà.
Tiểu sư muội rốt cuộc là chủng loại quái vật gì đây?
Hai người từ lúc bắt đầu đại sát tứ phương, chớp mắt biến thành hốt hoảng chạy trốn, vẫn luôn chạy tới ranh giới của trận pháp Diệp Linh Lang mới nhanh chóng mở ra, hai người liền bay nhanh ra ngoài.
Sau khi ra ngoài hai người lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu, đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Trận pháp này muội về sau sẽ cải tiến kỹ lại một chút.”
Nghe được lời này Ninh Minh Thành tâm tình rất phức tạp, nói thật, nó dù cải tiến hay không thì cũng đều không phải thứ tốt đẹp gì, vẫn là thôi đi.
“Lục sư huynh, một hồi muội đem con yêu thú kia thả ra, huynh giúp muội lần nữa dán bùa chú lên cho nó đi, nó đã cấp ba rồi, ở bên ngoài muội đánh không lại.”
“Được.”
Ninh Minh Thành giúp hoàn thành xong thì thấy Diệp Linh Lang lại muốn đi vào, hắn lập tức lui về sau một bước.
“Tiểu sư muội, ta ở bên trong đánh không lại muội, không bằng tìm một người càng mạnh hơn tới cùng muội đối chiến đi, nếu không vẫn luôn cùng thủ hạ bại tướng là ta đánh nhau, thì cũng không thể giúp muội tăng thêm năng lực nhiều nữa.”