Xe taxi lặng lẽ chạy trên con đường u ám, ánh đèn hiu hắt tỏa xuống mặt đường thứ ánh sáng vàng lợt nhợt nhạt.
Đi ra khỏi khu vực trung tâm núi Phượng Hoàng, con đường xuất hiện nhiều ổ gà mấp mô lồi lõm. Mặc dù xung quanh đã rất hoang vu thế nhưng hai bên vẫn còn có đèn đường.
Khi taxi bắt đầu rẽ xuống dốc, Dương Húc Minh có thể nhìn thấy dưới núi phía xa xa là một vùng đèn đuốc sáng trưng – Đó là trung tâm phồn hoa nhất thành phố Lục Bàn Thủy: Quảng trường Nhân Dân. Từ chỗ dốc này nếu đi thẳng tắp xuống dưới núi thì chỉ khoảng 2km là đã tới quảng trường, ánh đèn sáng rực khiến Dương Húc Minh vẫn còn cảm giác được vết tích của thành thị nhân loại.
Đến khi taxi chuyển hướng sang phải, rẽ vào một con đường nhỏ đen như mực, lúc này tất cả đều biến mất, bọn hắn triệt để rời xa ánh đèn phố thị.
Trên con đường phía trước là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bất luận chút ánh sáng nào. Không có đèn đường, không có cư dân, thậm chí vỉa hè đi bộ hai bên đường cũng không được lát gạch.
Hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi, lay động trong gió đêm phát ra thứ âm thanh xào xạc đầy vẻ thê lương.
Đèn xe taxi miễn cưỡng chiếu sáng một mảnh nhỏ phía trước. Theo con đường bắt đầu dốc đi lên, xung quanh càng lúc càng hoang vu tăm tối. Con đường này trước là lối mòn vòng quanh biên giới núi Phượng Hoàng, đi lên hướng đỉnh núi, càng đi càng rời xa trung tâm thành phố.
Rốt cục, xe taxi dừng ở bên cạnh một tòa kiến trúc cao lớn, đây là trụ sở của Cục Hải quan thành phố mới vừa khởi công xây dựng. Tòa cao ốc đứng sừng sững trong bóng đêm đen ngòm như một con quái thú khổng lồ.
Anh tài xế taxi nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Đến… Đến nơi rồi…
Dương Húc Minh cầm đèn pin chiếu ra cửa sổ, chính xác thấy trên lầu 1 tòa nhà có chữ Cục Hải Quan to tướng, hắn rút ra 20 tệ đưa cho tài xế.
- Cảm ơn bác tài nha!
Nói xong, Dương Húc Minh đẩy cửa xuống xe đi lên vỉa hè. Ngay sau khi hắn bước xuống xe, chiếc taxi lập tức quay đầu lao vọt đi như bị ma đuổi.
Nhìn thấy tốc độ bão táp của chiếc taxi, Dương Húc Minh lẩm bẩm:
- Bác tài này thuộc băng đua xe hay sao trời?
Sau khi taxi rời đi, chút ánh sáng duy nhất trên đường cũng hoàn toàn biến mất, bóng đêm vô tận bao trùm lên Dương Húc Minh. Đi xa khỏi thành phố rực rỡ ánh đèn, hắn như tiến vào một thế giới khác, hoang vu quạnh quẽ, tăm tối không một dấu chân người.
Dương Húc Minh biết nơi này chính là đích đến của hắn tối nay.
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh bật đèn pin trên tay rồi giơ lên, hắn không dừng lại ở bên cạnh tòa nhà Hải Quan này mà tiếp tục đi lên trên theo con đường cũ.
Sinh Tử Lục yêu cầu hắn tìm đến một cái ngã ba đường, hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trên để kiếm.
Đây là một con đường còn chưa làm xong, chưa được trải nhựa, trên đường đầy hố rãnh, đá dăm lởm chởm. Dương Húc Minh dẫm lên đá dăm, mặc dù đã đi giày nhưng lòng bàn chân vẫn thấy nhói đau.
Càng đi lên cao, khung cảnh càng hoang vu. Hai bên đường chất đống đầy đá tảng cùng với đất cát, nhìn qua như những nấm mồ đen nhánh. Mà Dương Húc Minh một mình lẻ loi bước đi giống như u hồn lướt trong bãi tha ma.
Phía trước không nhìn thấy bất luận chút ánh sáng nào.
Gió đêm lạnh ngắt hun hút thổi qua, Dương Húc Minh vô thức rụt cổ lại. Phía sau hắn vẫn là hai tòa nhà cao tầng đang xây dở của Cục Hải Quan và Cục Bảo vệ môi trường, cũng không biết vì sao hai cơ quan ấy lại chọn góc hẻo lánh này để xây dựng trụ sở.
Đi lên một chút nữa chính là núi hoang, hai bên đường thậm chí không thấy nương rẫy vườn tược gì, chỉ có cỏ hoang mọc ken dày thành bụi.
Dương Húc Minh càng đi lên cao thì phát hiện gió đêm càng mạnh, tựa hồ đã leo đến đỉnh núi. Rốt cục, hắn đi đến cuối con đường, là một cái ngã ba đường đang xây dựng dang dở, một hướng đi thẳng còn một hướng rẽ sang phía bên phải, trên đường đất đá lổm chổm y như đường mòn vừa khai phá xong.
Ban đêm gió lạnh thổi hun hút giống hệt tiếng ma quỷ gào khóc, nghe thê lương khủng bố vô cùng.
Dương Húc Minh đứng lại nhìn ngó khắp xung quanh.
Toàn bộ mặt đường là đá dăm lởm chởm, hai bên đường cỏ dại mọc um tùm cùng với rác rưởi công nhân xây dựng vứt lại. Chính giữa ngã ba có một vũng máu khô màu đỏ sậm, tựa hồ nơi này đã từng có một người nằm chảy máu tới khô kiệt mà chết, máu tươi đem đất đai và đá dăm nhuộm thành một màu đỏ quỷ dị.
Dương Húc Minh ngồi xổm xuống bên cạnh bãi đất màu đỏ sậm, hắn lia đèn pin tìm kiếm nhưng không phát hiện được gì kỳ lạ.
Dù sao nơi này là hiện trường án mạng, nếu có dấu vết nào đó thì cảnh sát cũng đã sớm phát hiện ra rồi. Dương Húc Minh chỉ nhận thấy xung quanh ngã ba này có rất nhiều tảng đá bén nhọn, trên những tảng đá này đều ít nhiều dính lên một chút máu tươi. Hắn nhớ đến lời tài xế taxi đã nói trước đó: Nạn nhân bị hung thủ dùng tảng đá đập cho tới chết.
Nghĩ tới điều này, Dương Húc Minh trầm mặc không nói.
Mặc dù hắn cùng với Ngô Tư cũng chẳng quen thân gì, nhưng đó cũng là một người bạn chung lớp, ở nơi này bị người ta dùng đá tảng đập cho tới chết. Hơn nữa nhìn số lượng những tảng đá này, không biết cô gái trước khi chết đã bị hung thủ đánh đập bao nhiêu nhát.
Dù chỉ là tưởng tượng một chút đến nỗi thống khổ của Ngô Tư trước khi chết, Dương Húc Minh đều cảm thấy tê cả da đầu. Có điều đối với hắn hiện giờ, phiền muộn cũng như thương cảm đều là sự tình quá xa xỉ rồi.
Vài giây sau, hắn hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi bãi đất đỏ sậm. Đối với tình trạng thê thảm lúc chết của cô gái, Dương Húc Minh trong thâm tâm trừ thương xót ra còn có sự e ngại.
Sinh Tử Lục ý tứ rất rõ ràng, cô gái chết thảm này đã biến thành Lệ Quỷ, đang lảng vảng ở xung quanh đây.
Và hắn đang cần gọi đối phương đi ra.
Vừa nghĩ tới mình lát nữa phải đối mặt với một Lệ Quỷ kinh khủng như thế, Dương Húc Minh cảm thấy có lẽ mình mới đúng là người cần được thương xót!
Dù sao Lệ Quỷ là cái thể loại càng chết thê thảm thì càng lợi hại khủng khiếp hơn. Ngô Tư chết nát bét thảm khốc như vậy, biến thành Lệ Quỷ hẳn là càng đáng sợ ghê gớm đây!
Trong bóng tối, Dương Húc Minh đi đến ven đường, ngồi xổm xuống. Chỗ này có mấy bụi cỏ dại che chắn nên ít gió, có vẻ là nơi tốt nhất để tiến hành nghi thức Cúng cơm.
Hắn lấy trong túi xách ra ba ngọn nến, đem xếp thành một hàng trước mặt, sau đó bỏ ra hai cái chén một cái bên trái một cái bên phải rồi mở hộp cơm ra, xúc cơm bỏ vào một chén. Phần cơm thừa còn lại, Dương Húc Minh cân nhắc giây lát rồi cầm cả hộp đi lại một quãng xa xa vứt chung với đống rác xây dựng ven đường, hắn không muốn giữ cơm thừa bên người.
Cuối cùng xong xuôi hết, Dương Húc Minh ngồi giữa ngã ba đường tối đen như mực, vẻ mặt lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chờ đợi thời điểm trời rạng sáng.
Hết thảy đều đã chuẩn bị kỹ càng, việc tiếp theo cần làm là chờ đợi.