Sau khi Ứng Tư Tuyết gọi điện thoại, tên thầy phong thủy Ngũ Hưng Lượng quả nhiên mắc câu, gã nhanh chóng cung cấp địa chỉ nhà. Ứng Tư Tuyết một mình đến nhà gã, còn Dương Húc Minh đợi ở biệt thự chờ con cá béo vào lưới!
Trước khi Ứng Tư Tuyết đi, Dương Húc Minh căn dặn:
- Cái lục lạc mèo kia em đừng mang theo người, để trong phòng là được rồi. Tên thầy phong thủy này lỡ như gã có chút bản lĩnh, bị nhận ra cái lục lạc này thì không tốt lắm.
Ứng Tư Tuyết ngoan ngoãn làm theo. Hiện tại Dương Húc Minh nói lời nào, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận thì Ứng Tư Tuyết đều nhất nhất nghe theo.
Cô lái xe Porsche từ từ rời khỏi khu biệt thự. Địa chỉ Ngũ Hưng Lượng đưa là một khu chung cư ở cạnh vườn hoa nội thành. Khoảng cách từ khu Hưng Diệp đến đó cũng không xa lắm. Ứng Tư Tuyết chạy xe một lát là đã tới chung cư.
Cô dừng xe, lấy điện thoại gọi cho Ngũ Hưng Lượng.
- Chú Ngũ ạ - Ứng Tư Tuyết lễ phép nói – Cháu đã tới ở dưới sân chung cư rồi ạ, cho cháu hỏi chú ở phòng nào? Cháu đi lên làm sao được ạ?
Trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp
- Ừm, cô lên đây đi. Vào sảnh ấn chuông cửa 1010.
- Dạ, cháu tới liền đây!
Ứng Tư Tuyết vừa nói vừa liếc mắt nhìn tòa chung cư. Căn hộ của Ngũ Hưng Lượng số chuông là 1010 có lẽ gã ở tầng mười?
Ứng Tư Tuyết nhắn tin địa chỉ này cho Dương Húc Minh để đề phòng bất trắc. Sau đó cô xuống xe, khóa cửa xe rồi đi vào cửa chung cư. Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng từ lúc đến đây, Ứng Tư Tuyết luôn cảm giác có một người nào đó từ cửa sổ trên lầu chung cư đang dòm ngó cô.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì lại chẳng tìm được ai. Chẳng lẽ là gã thầy phong thủy đang rình rập theo dõi cô? Dò xét xem cô có phải là người giàu có hay không?
Ứng Tư Tuyết cố tỏ ra không khẩn trương thái quá. Cô bình tĩnh đi đến sảnh tầng trệt, sau đó tìm chuông cửa theo lời của Ngũ Hưng Lượng.
Trên cửa sảnh tầng trệt có một hệ thống âm thanh. Cô bấm vào nút có số 1010, sau ba tiếng tít tít, bên trong truyền đến giọng trầm của Ngũ Hưng Lượng:
- Cô đi vào thang máy, lên lầu 10 nhé.
Ứng Tư Tuyết chờ không lâu, thang máy liền xuống tới, cô mở cửa thang máy bước vào. Trong nháy mắt cô rùng mình một cái. Lục Bàn Thủy mùa hè nhưng thời tiết cũng không nóng lắm, thời điểm giữa trưa mặt trời chói chang nhưng vẫn không xua hết được se lạnh của tiết trời miền núi.
Mà trong thang máy cũng khá tăm tối và âm trầm. Cô bấm nút số 10, thang máy nhanh chóng chạy lên cao. Ứng Tư Tuyết nhìn đèn báo số tầng không ngừng nhảy lên, cô chợt thấy bồn chồn sợ hãi.
Lúc bên cạnh Dương Húc Minh, cô không có cảm giác lo lắng hay sợ hãi. Bây giờ rời anh ấy ra, cô bắt đầu thấy khẩn trương và bất an.
Tên thầy phong thủy nếu quả thật chính là thủ phạm biến ông lão nông dân thành lệ quỷ, thế thì gã làm vậy với mục đích gì? Mà có vẻ gã biết ông lão sau khi thành lệ quỷ sẽ tìm về trả thù, cho nên trong tang lễ, gã trốn mất tích không hề xuất hiện lại. Cuối cùng chính Ứng Tư Tuyết vô tình thành người ngoài thôn bị lão quỷ theo ám.
Ngũ Hưng Lượng nếu như đã tính toán đường đi nước bước đến như vậy, có thể gã đã biết việc Ứng Tư Tuyết bị lão quỷ quấn lấy. Nếu vậy, cô bây giờ đến nhà gã một mình, khác nào đưa đồ ăn tận cửa?
Càng nghĩ, Ứng Tư Tuyết càng cảm thấy không thích hợp. Nhưng mà cô chưa kịp làm gì thì thang máy đã dừng lại.
Một tiếng vang nhỏ, cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên.
Một hành lang âm trầm u ám xuất hiện trước mắt Ứng Tư Tuyết. Không khí trong tầng phiêu đãng một mùi hôi thối kỳ quái.
Giống như mùi thịt thối rữa.
Ứng Tư Tuyết chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn bước ra khỏi thang máy. Hành lang tăm tối chỉ có chút ít ánh sáng, không nhìn thấy cửa sổ. Rõ rang bên ngoài là nắng chói chang, nhưng nơi này lại lộ rõ vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Cảm giác âm lãnh theo Ứng Tư Tuyết suốt từ tầng trệt, đến nơi này càng trở nên mãnh liệt. Mùi hôi thối trong không khí càng lúc càng đậm.
Ứng Tư Tuyết nhanh chóng tìm thấy phòng 1010 ở một góc hẻo lánh trên hành lang. Cô nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
Ngay lập tức, trong phòng vang lên giọng nam trầm:
- Vào đi, cửa không khóa.
Ứng Tư Tuyết lúc này mới để ý cánh cửa đang khép hờ. Cô đẩy nhẹ cửa rồi đivào trong phòng.
Ngồi trong phòng khách là một người đàn ông trung niên. Gã ngồi trên một cái bồ đoàn ở giữa phòng, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy gò, mặc bộ đồ ở nhà màu đen. Tất cả toát lên một vẻ thần bí ma mị.
Căn phòng này khác biệt so với các căn hộ chung cư thông thường, không có ghế sopha, không có tivi, không có đồ đạc trang trí. Tất cả trống rỗng. Trên vách tường thờ một bức tượng Bồ Tát, bên dưới có một cái kệ, trên đó bày ba cái đỉnh nhỏ, trong mỗi đỉnh cắm ba cây hương.
Trong phòng, phiêu đãng mùi hương nhàn nhạt khó ngửi.
Nhìn thấy Ứng Tư Tuyết bước vào, người đàn ông gầy gò kia không đứng dậy mà vẫn lãnh đạm ngồi đó nhìn cô.
- Cô chính là Ứng tiểu thư?
Người đàn ông lạnh nhạt cất tiếng chào hỏi. Ứng Tư Tuyết gượng cười, đáp:
- Vâng là cháu! Lần này đến nhà tìm gặp, chính là mời chú giúp đỡ một chuyện.
- Mời đến đây, chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện.
Ứng Tư Tuyết gật đầu, quay người đóng cửa. Bất quá lúc đóng cửa, cô không khóa lại mà chỉ khép hờ. Cô xoay người, muốn tháo giày ra để vào phòng.
- Không cần bỏ giày, cô cứ đi vào cũng được.
Ứng Tư Tuyết liền trực tiếp đi tới, ngồi xuống bồ đoàn trước mặt chủ nhà. Cô tỏ vẻ rất thành kính nói:
- Chú Ngũ! Gần đây cháu trêu chọc phải đồ vật không sạch sẽ, bị nó quấn lấy. Nghe nói chú rất lợi hại, hi vọng chú có thể cứu cháu!
Nghe được câu này, người đàn ông đối diện híp mắt lại, dò xét Ứng Tư Tuyết một lượt, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái:
- Đồ vật không sạch sẽ? Câu nói này của Ứng tiểu thư thật là thú vị nha!