Tạp Phiến Điều Mặc Sư

Chương 23: Chương 23 Được cứu


Hình ảnh người con gái tặng hắn hộp bánh cứu hắn lúc nghèo đói nhất xẹt qua trong ý thức, rồi hình ảnh về mẹ, về cha, về quá khứ những ngày êm ấm lần lượt xuất hiện như một đoạn phim quay chậm mà cuối đoạn phim không phải chữ “the end” , đó là một đường hầm tăm tối...
Lý Kim Huyên nhìn người thanh niên nằm trước mặt mà bối rối vô cùng, cô cũng không biết phải làm sao. Đứng đơ người một lúc cô mới sực nghĩ ra, liền chạy tới đưa tay lên mũi Tùng Lâm. Vẫn còn thở, vậy phải cầm máu ngay, cô quay tới quay lui một hồi bèn nắm áo Tùng Lâm xé một mảng lớn rồi hướng tới cái chân đang chảy máu. Sau khi xé ống quần để lộ vết thương, cô chùi sơ máu xung quanh rồi lấy mảnh áo quấn lại. Chỉ tội Tùng Lâm, nếu mảnh ống quần bị xé được dùng để băng luôn thì đã chẳng hỏng thêm cái áo...
“Cám ơn vì đã sơ cứu cho hắn, giờ thì cô có thể rời khỏi đây được rồi”, đúng lúc Lý Kim Huyên đang chuẩn bị đem Tùng Lâm vào nhà thì tên tài xế bước đến, trên tay hắn một viên đạn màu cam đang lơ lửng như muốn nói “nếu không ta sẽ đục lỗ trên người ngươi thì đừng trách” vậy
Lý Kim Huyên ngẩng đầu lên nhìn tên tài xế, cô thản nhiên nhìn viên đạn năng lượng mà không mảy may sợ hãi, rồi cô bế xốc Tùng Lâm lên quay đầu bỏ đi như muốn nói với viên đạn “có ngon thì cứ đục thử xem, lão nương đây đếch có sợ”. Nhìn thân thể thon gầy bế Tùng Lâm có vẻ hơi cố sức, nhưng về mặt khí thế thì không thể xem thường
Mặt tên tài xế đen lại, khi nào thì một người bình thường có thể lơ hắn như vậy, thật không thể nào chấp nhận được
“Hừ, đã vậy đừng trách ta độc ác”, hắn gằn giọng rồi phất tay bắn viên đạn ra. Viên đạn hồ hởi nhắm tới mục tiêu, nó muốn dạy cho kẻ dám khiêu khích nó rằng: ngươi phải trả giá cho sự láo xược bằng mạng sống
Nhưng cuộc đời không như nó mong đợi. Sau lưng Lý Kim Huyên đột nhiên xuất hiện một màng năng lượng màu tím mà khi đâm vào tấm màng mỏng manh ấy nó liền tan thành hoa lửa với một thần sắc khó tin

Cường độ phòng ngự bốn sao!
Tên tài xế giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng. Thật không nghĩ tới cô gái trước mặt lại sử dụng được tạp phiến bốn sao. Nếu đối phương là tạp tu, vừa rồi hắn ác ý công kích sợ rằng đã chọc giận cô ta. Công kích của tạp phiến bốn sao hắn là không đỡ được đấy
“Ngươi đi đi, đừng lại làm phiền ta”, Lý Kim Huyên lạnh giọng
Tên tài xế như được đại xá liền nhanh chóng xoay người chạy mất. Hắn không dám ở lại lâu sợ đối phương đổi ý, mặc dù chỉ chênh lệch một cấp nhưng thực lực cách biệt là rất lớn. Công kích của đối phương hắn đỡ không được, hắn tấn công đối phương chẳng xi nhê, chạy cũng chạy không lại, trừ khi hắn sở hữu vài tấm tạp phiến cực phẩm tính năng đặc biệt thì may ra.
Nhìn tên tài xế bay đi rồi, Lý Kim Huyên mới nhanh chóng đưa Tùng Lâm...ra đường lớn. Vất vả một hồi cô mới đưa được Tùng Lâm ra khỏi con hẻm đến cạnh một chiếc xe bay đang đậu sẵn. Cô nhét Tùng Lâm lên xe rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Xe bay vừa khởi động liền có từ trường đẩy xe nhấc khỏi mặt đất lơ lửng trên không trung, sau đó từ trường chuyển hướng khiến xe bay về phía trước
Chiếc xe bay này có màu sơn trắng đã cũ sờn, nhiều chỗ còn bị xước, kiểu dáng tuy đẹp nhưng nếu so với những chiếc xe bay đời mới nhất thì lộ vẻ cổ xưa hơn nhiều. Đây là loại xe Snowish đã từng nổi tiếng một thời với tạo hình đẹp đẽ và nhiều tính năng ưu việt. Vận tốc tối đa mà nó có thể đạt tới là 350km/h ở đường dẫn từ và 560km/h trên đường dẫn từ cao tốc, gia tốc cực đại 120km/s2 ( nghĩa là chỉ cần gần năm giây là nó có thể từ hoàn toàn đứng yên đạt tới vận tốc tối đa), ngoài ra nó còn vô cùng tiết kiệm năng lượng, chạy liên tục 1000km chỉ với một tấm năng lượng tạp hai sao mà thôi. Ở thời điểm mười năm trước, chỉ có những đại gia rất giàu có mới có thể sở hữu một chiếc như thế này
Hiện tại, mặc dù lạc hậu quá nhiều nhưng hiệu xe Snowish vẫn rất có giá trị với nhiều người yêu xe bay, và do đó giá của nó cũng không phải là rẻ, ít nhất là với khả năng tài chính của một chế tạp sư bốn sao bình thường. Phải biết rằng, điều mặc sư và chế tạp sư đạt tới cấp độ này nếu không đi theo hướng nghiên cứu mà chuyên tâm điều mặc, chế tạo tạp phiến theo công thức có sẵn đem đi bán thì ít nhất cũng sống ở tầng lớp giàu có không lo ăn mặc. Một tấm năng lượng tạp bốn sao có thể cung cấp đủ năng lượng ột tòa nhà 50 tầng sử dụng trong suốt một tháng, đủ thấy giá trị của tạp phiến như thế nào, và loại xe này mắc như thế nào.

Lại nói đến Lý Kim Huyên, cô lái xe lên thẳng đường dẫn từ, bay trên này là cần trả phí đấy, nhưng tình hình Tùng Lâm không ổn mà bệnh viện lại xa nên cô cũng không ngại chút phí đó. Vừa lên đường dẫn từ, xe liền gia tốc đến 200km/h lướt đi nhanh hơn cả gió. Trong thành phố dày đặc nhà cửa như thế này thì chỉ có trên đường dẫn từ mới có thể bay với vận tốc đó được
Sẵn đây giới thiệu một chút về đường dẫn từ, loại đường này chỉ mới được phát minh ra cách đây gần một thế kỷ mà thôi. Về nguyên lý sẽ đề cập sau, chỉ biết không lâu sau khi loại đường này ra đời đã dẫn đến một cuộc cách mạng đường xá lớn bắt đầu từ Aresland sau đó lan rộng ra mọi thành phố khắp toàn cầu. Chỉ sau gần chục năm, hầu như ở thành phố nào cũng đều có trang bị loại đường này. Ở Sài Hà, đường dẫn từ được đưa vào sử dụng từ khá sớm và áp dụng kỹ thuật phân lưu, cho đến nay kỹ thuật này vẫn được sử dụng, sau nhiều lần cải tiến nó đã khá hoàn chỉnh, đảm bảo an toàn cho nhiều phương tiện di chuyển với tốc độ cao cùng lúc bằng cách chia nhỏ luồng từ giúp các phương tiện luôn có một khoảng cách với nhau, không bao giờ va chạm nếu không vượt qua vận tốc cảnh báo tối đa. Bất quá, một khi va chạm thì không cần nói cũng biết nó để lại hậu quả như thế nào. Nhưng dù sao, hệ số an toàn của nó cũng rất cao, khoảng 99,999% lớn hơn nhiều so với đường ngoài.
Các đường dẫn từ là tuyến đường cố định, nó giống như một mạng lưới trải rộng khắp bầu trời Sài Hà, dù vậy nó vẫn không đủ để dẫn đến mọi ngõ ngách. Chỉ những tuyến đường chính (15% các con đường ở Sài Hà) là có đường dẫn từ bên trên. Lúc này Lý Kim Huyên đang bay trên một trong những tuyến đường lớn nhất, sau mười phút cô tách khỏi đường dẫn từ rồi vào một tuyến khác, bay thêm năm phút nữa thì đến bệnh viện...
***
Khi Tùng Lâm mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là...cái trần nhà, sau đó hắn thấy mình đang nằm trên một cái giường trắng muốt thơm ngát mùi thuốc sát trùng, trong một căn phòng rất sạch sẽ. Xung quanh còn có thêm mấy cái giường hàng xóm nữa nhưng vẫn chưa có ai nằm. Cả người hắn vẫn còn đau ê ẩm, đùi trái bị băng kín, trên tay hắn còn cắm một ống tiêm nối với bịch máu treo lủng lẳng trên đầu.
Nằm một lúc hắn bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi mất ý thức, rồi theo suy đoán hắn rùng mình một cái. Chẳng lẽ hắn đã bị bắt, bây giờ bọn họ chữa trị cho hắn để rồi tra tấn sau. Nếu như vậy hắn nên tính đến chuyện bỏ trốn qua cửa sổ là vừa vì chắc chắn trước cửa đã có người canh gác rồi.

Đang lúc Tùng Lâm suy nghĩ lung tung và quan sát địa thế thì cửa mở, một người bước vào. Tùng Lâm thấy cửa mở liền tinh thần khẩn trương, nhưng khi thấy người vào thì lập tức hóa đá tại chỗ
“Chẳng lẽ...Kim Huyên chính là chủ mưu sau vụ bắt cóc mình!”, hắn thầm nghĩ, nhưng rồi nhớ lại hình ảnh trước lúc ngất hắn liền phủ định. Khả năng lớn nhất Kim Huyên chính là người đã cứu hắn. Phải rồi, Kim Huyên là chế tạp sư bốn sao, đối với tạp tu ba sao vẫn có lực uy hiếp nhất định đấy
“Tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào?”, Lý Kim Huyên hỏi, ngữ khí thản nhiên khiến người ta có cảm giác xa cách
“Ờ, ừm, khỏe rồi. Cô đã cứu tôi phải không, cảm ơn!”, Tùng Lâm ấp úng nói, cũng không vì ngữ khí xa cách của Lý Kim Huyên mà cảm thấy thất vọng, hắn đã quen với ngữ khí này vì mấy lần nghe cô nói chuyện với ai cũng đều như vậy
“Khỏe rồi thì tốt, vậy tôi về trước đây. Viện phí tôi đã thanh toán rồi. Ừm, anh có biết đường từ đây về nhà không?”, vẫn ngữ khí lạnh nhạt, nhưng có đủ sự quan tâm đối với một người bị nạn
“Tôi có thể tự tìm đường...Đã làm phiền cô rồi.”
“Tôi về đây”, nói rồi Lý Kim Huyên xoay người đi ra cửa
“Khoan đã”, nghĩ nghĩ, Tùng Lâm liền gọi giật lại

Lý Kim Huyên quay lại, nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Tùng Lâm ý hỏi hắn gọi cô lại có chuyện gì
“Tôi biết cô là chế tạp sư, có thể tương quan trình độ của cô cao hơn tôi, nhưng tôi nghĩ tôi có thể giúp ích cho cô, xem như là trả ơn”, Tùng Lâm chân thành nói, ngoài chuyện tình cảm, hắn cũng có lý do để nói lời này
“Anh có thể giúp gì cho tôi đây”, Lý Kim Huyên có vẻ như chẳng hứng thú mấy
“Tôi là điều mặc sư ba sao, tôi có thể điều chế tạp mặc cho cô”
“Không cần phiền vậy đâu, anh cứ về nhà đi là được”, Lý Kim Huyên quay người định đi tiếp
“Nếu tôi có thể cung cấp cho cô Tử Kim mặc cùng với nhiều loại tạp mặc đặc biệt khác thì sao”