Tạo Thần

Chương 45: Vị đại sư mai danh ẩn tích

Phương Hủy mang theo tâm tình vạn phần mừng rỡ mà rời khỏi tòa phủ đệ nguy nga này.

Đột nhiên, sau khi lão rời đi, một bóng người xuất hiện trong gian phòng như quỉ mị.

Đó là một thanh niên anh tuấn. Tuổi của gã không lớn nhưng mỗi động tác đều lộ ra vẻ trưởng thành lão luyện.

“Phụ thân, ngài cho rằng giao Phương Hủy làm chuyện này thì có thỏa đáng không?” Thanh niên trầm giọng hỏi.

Nam tử trung niên khẽ mỉm cười rồi nói: “Con đã xem qua bộ khôi giáp kia, cảm giác ra sao?”

Trong mắt người trẻ tuổi lóe lên một tia sáng sắc bén. Hắn nói: “Rất khá! Lực phòng ngự của bộ khôi giáp đó tương đối xuất sắc, ngay cả thuộc tính Hàn băng cũng được phát huy vô cùng trọn vẹn. Mà điều trọng yếu hơn là lượng chân khí nó có thể tồn trữ còn hơn ba thành so với các loại sáo trang bình thường, đồng thời lượng chân khí để kích phát uy năng lại giảm đi ba thành nữa.” Nói đến đây, đôi mắt thanh niên càng thêm sáng rực: “Bộ khôi giáp này tuyệt đối là vật phòng ngự tuyệt phẩm. Nếu hài nhi có thể mặc bộ giáp này xuất chiến, sau này nhất định sẽ đạt được quán quân, góp phần vẻ vang cho gia môn!”

Nam tử trung niên cười to: “Nói rất hay! Là người lèo lái Phương gia ta sau này, nhất định phải có lòng tự tin mạnh mẽ như thế!” Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Sang năm là cuộc tỉ thí toàn tông môn, cũng chính là cơ hội cho con kiến công lập nghiệp, hơn nữa còn là cơ hội tốt để đoạt Sĩ Vương đan… Ngàn vạn lần không được bỏ lỡ dịp này!”

“Vâng!” Thanh niên khom người thi lễ với trung niên thật sâu, nghiêm nghị đáp.

Nhắc tới Sĩ Vương đan, cho dù hắn xuất thân từ thế gia thì tâm thần cũng tâm động thần dao không ngớt. Hơn nữa, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, bất kể làm sao cũng phải nắm lấy cơ hội này!

Nam tử trung niên dần thu liễm nụ cười rồi nói: “Nếu con đã nhìn thấu được đặc tính của bộ khôi giáp sáo trang này, vậy có biết vì sao nó đạt tới mức như vậy không?”

Thanh niên chợt giật mình, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu. Chỉ chốc lát sau, hắn trầm giọng nói: “Chính vì Linh sư! Vị Linh sư quán linh cho khôi giáp có thực lực cường đại, đặc biệt còn có chỗ độc đáo trên phương diện quán chú lực lượng linh tính hỗn hợp vào khôi giáp, cho nên mới tạo ra được kì tích như vậy!”

Nam tử trung niên gật đầu hài lòng: “Không tệ! Nếu phụ thân đoán không sai thì lúc vị Linh sư kia quán linh, không phải sử dụng thủ đoạn áp bách mà là Dẫn Đạo Thuật!”

“Dẫn Đạo Thuật?” Thanh niên dù có kinh nghiệm vượt xa tuổi tác nhưng lúc này phải kinh ngạc hô lên: “Điều này sao có thể?!? Ở địa phương này của chúng ta, làm sao có vị cường giả Linh sư nào hiểu được Dẫn Đạo Thuật đây?”

Người trung niên cười lặng xong mới nói: “Rồng cuộn hổ nằm nơi hoang dã! Coi như có cường giả mà ta và con không biết thì cũng là chuyện chẳng có gì li kì.”

Người trẻ tuổi kia dù sao cũng không phải kẻ tầm thường. Một lúc sao, rốt cuộc hắn cũng tự trấn tĩnh lại rồi nói: “Vâng, phụ thân! Con hiểu được!”

“Con hiểu được chuyện gì?”

“Hài nhi thấy trên bộ sáo trang kia, lúc khắc linh văn chẳng biết tại sao cư nhiên lại có nhiều điểm nối đến như vậy?! Mặc dù đã được cao thủ dùng thủ pháp tuyệt vời để san bằng, giảm thiểu ảnh hưởng xấu đến chất lượng của nó, nhưng từ đầu đến đuôi cũng không thể nghĩ được vì sao vị Linh sư kia lại làm như vậy?”

“Bây giờ đã thông suốt chưa?”

“Đã rõ rồi ạ!” Thanh niên nói với vẻ nghiêm nghị: “Vị Linh sư kia chắc chắn là một tiền bối dương danh thiên hạ! Thủ pháp khắc linh tất có chỗ độc đáo đặc thù nên mới thông qua việc tạo các điểm nối này để che dấu bản thân.” Hắn ngừng một chốc rồi hưng phấn nói: “Không sai! Vậy chỉ có thể sử dụng thủ pháp Dẫn Đạo Thuật mới có khả năng biến bộ khôi giáp do tài liệu bình thường đúc ra như thế này trở thành một tuyệt phẩm!”

Nam tử trung niên cười “ha hả” một tràng dài rồi nói: “Không sai! Nếu vị Linh sư đại nhân kia đã làm như vậy thì nhất định là muốn mai danh ẩn tích. Ôi… đám Linh sư này tuy có thực lực cao tuyệt nhưng tính tình lại vô cùng quái gở. Nếu như chúng ta mạo muội đến cửa bái phỏng, chỉ e rằng sẽ đạt được kết quả trái ngược hoàn toàn!” Ông ta nhếch môi, nói tiếp: “Có điều… vị Linh sư đại nhân kia đã chế tạo cho Phương Hủy một bộ sáo trang, nói vậy chính là có duyên với hắn. Cứ để hắn ra mặt thỉnh cầu thêm một bộ binh khí sáo trang Sĩ cấp nữa thì mới là lựa chọn tốt nhất!”

Thanh niên gật mạnh đầu, muốn bái phục sát đất người cha đa mưu túc trí lẫn tâm tư sâu vời của mình.

Nhưng bất luận hai cha con họ mưu trí mẫn tiệp hơn người như thế nào, nhất định không bao giờ đoán được nguyên nhân thực sự của những điểm nối ấy.

Còn nếu như để Doanh Thừa Phong biết được ưu tư trong lòng họ thì e rằng hắn sẽ cười đến rụng cả hàm răng mất.

---o0o---

“Ách xì…”

Doanh Thừa Phong vuốt vuốt mũi, trong lòng thầm nhủ: “Có đứa nào đang nói xấu sau lưng ông không nhỉ?”

Hắn nghiêng đều liếc nhìn lùm cây cách đó không xa mà lòng tràn đầy hi vọng bắt gặp một bóng hình xinh đẹp quen thuộc. Nhưng đáng tiếc là chính bản thân hắn cũng hiểu, đây là một hi vọng xa vời không cách nào thỏa mãn.

Kể từ khi hắn học được kiến thức linh văn mới, thời lượng Trầm Ngọc Kỳ đến nơi này đã giảm bớt đi mấy lần. Từ lúc ban đầu một ngày một lần, càng về sau lại thành hai ngày một lần. Cho đến bây giờ chính là ba ngày một lần.

Tuy rằng kiến thức mà Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ cũng dần dần trở nên sâu xa huyền diệu, chính thức mang hắn vào thế giới linh văn rộng lớn.

Nhưng chuyện phải đợi ba ngày mới được học một lần lại khiến hắn có phần phiền muộn.

Đột nhiên, vành tai Doanh Thừa Phong giật giật, bây giờ hắn đã nhạy bén hơn nên chớp được vài tiếng động rất khẽ.

Đôi mắt bất chợt sáng lên. Có khi nào hôm nay nàng lại đến được hay không?

Doanh Thừa Phong phóng vụt lên, chủ động nhảy vọt đến sau lùm cây.

Đang giữa không trung, hắn tức thì thấy được một bóng người lén lén lút lút núp sau bụi cỏ rậm.

Hạnh phúc ngập tràn chợt hóa thành bọt nước! Doanh Thừa Phong chỉ cần liếc đã nhận ra đây tuyệt đối không phải là Trầm Ngọc Kỳ. Mà cùng lúc đó, Trí Linh trong não vực hắn đã phát hiện thân phận của đối phương.

Sư đệ đồng môn của hắn, Cổ Liêu!

Lúc thân hình hắn đáp xuống thì không tránh khỏi tạo thành một tiếng vang, khiến Cổ Liêu đang rình rập phải thất kinh.

Gã tựa như thỏ sợ chó săn lùi nhanh về một bước, hơn nữa còn tạo thành một tư thế phòng ngự.

Trong lòng Doanh Thừa Phong đánh thót: “Tên này cứ lén lén lút lút rình ở đây, hơn nữa còn muôn vàn cẩn trọng như vậy… Đến tột cùng là muốn làm gì?”

“Hắc hắc, thì ra là Thừa Phong sư huynh à! Thật là hạnh ngộ!” Cổ Liêu rặn ra một nụ cười rồi nói.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, trong lòng trăm nghĩ ngàn suy nhưng trên mặt không lộ ra bất kì sự khác lạ gì mà hỏi: “Cổ sư đệ, có chuyện gì sao?”

Nhìn bề ngoài hắn chỉ chừng mười lăm tuổi. Hơn nữa theo Cổ Liêu biết, Doanh Thừa Phong chưa bao giờ tự thân ra ngoài xông pha giang hồ, cho nên vẻ mặt hắn cũng không khiến Cổ Liêu phải hoài nghi một chút nào.

Cười hắc hắc, Cổ Liêu đáp: “Thừa Phong sư huynh, lần trước tiểu đệ thua dưới tay người nên vô cùng khâm phục đó!” Dừng một lúc, gã dùng giọng điệu sùng bái nói tiếp: “Tiểu đệ gần đây gặp phải một số chuyện khó khăn trong tu luyện nên muốn thỉnh giáo sư huynh, xin chỉ bảo một chút!”

Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: “Đồ bốc phét!” Nhưng ngoài miệng vẫn trơn tru: “Sư đệ quá khen! Ta chưa bao giờ tu luyện công pháp chiến kĩ, căn bản là không thể nào chỉ điểm ngươi được!”

Khóe miệng Cổ Liêu giần giật. Gã chẳng tin nổi nữa chữ trong câu trả lời của Doanh Thừa Phong.

Nếu tiểu tử này chẳng bao giờ học qua chiến kĩ công pháp, thì hắn làm thế nào có thể đánh bại mình đây? Nhất định do lão khốn Doanh Lợi Đức tư tâm truyền thụ, mà hắn luôn luôn dấu diếm thôi.

“Ôi… Thừa Phong sư huynh! Tiểu đệ biết yêu cầu như thế có phần không được hợp lí, nhưng sư phụ lẫn ba vị sư huynh đã rời thôn rồi!” Bộ dạng Cổ Liêu tỏ ra đáng thương. Gã nói: “Trong tất cả các sư huynh đệ, trừ ba người bọn họ thì người tiểu đệ bội phục nhất chính là ngài! Cho nên, bất kể làm sao thì xin ngài nhín chút thời gian chỉ điểm một phen đi mà!”

Doanh Thừa Phong trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc cũng cười mà nói: “Cũng được! Ngươi muốn ta chỉ điểm làm sao?”

Trong tâm hắn đã bắt đầu hoàn toàn cảnh giác. Cổ Liêu càng khiêm cung thì toan tính nhất định càng lớn hơn gấp bội.

Đôi mắt Cổ Liêu sáng ngời, vội nói: “Tiểu đệ mới học được một vài đường quyền, muốn mời sư huynh chỉ định một hai phần!”

“Ngươi muốn giao thủ với ta?” Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.

Cổ Liêu lắc đầu quầy quậy rồi nói: “Sư huynh hiểu lầm rồi! Tiểu đệ chỉ muốn luyện mấy đường quyền cho ngài xem một lần, xin ngài chỉ điểm mà thôi!”

Trong lòng Doanh Thừa Phong trở nên bực bội. Hắn nói: “Cũng tốt! Thi triển quyền pháp của ngươi cho ta xem đi!”

Cổ Liêu đảo mắt một vòng, bên trong lộ vẻ ngượng nghịu. Gã nói: “Thừa Phong sư huynh, đây chính là nơi sư phụ tu luyện ngày xưa. Nếu như thi triển quyền pháp nơi này, không cẩn thận mà phá hư thứ này thứ nọ mà nói… Chờ khi sư phụ trở về chẳng phải sẽ bị trách phạt một trận ư?”

Doanh Thừa Phong nhanh chóng gật gù: “Không sai, có đạo lí! Theo ý kiến của ngươi thì phải thế nào?”

Cổ Liêu đưa tay chỉ về phía trước rồi nói: “Chúng ta tiến vào rừng rập một đoạn, cũng chẳng có thể xảy ra bất cứ vấn đề gì!”

Doanh Thừa Phong như bừng tỉnh thông suốt. Thì ra Cổ Liêu muốn dẫn dụ mình vào thật sâu trong khu rừng rậm.

Có thể biết nơi nào đó nhất định gã sẽ bố trí chuyện gì. Không phải bẫy rập thì nhất định có người phục kích.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, Doanh Thừa Phong chợt cười ha ha rồi nói: “Cũng tốt, ngươi chờ chốc lát. Ta về lấy một vật rồi tới ngay!” Dứt lời, hắn vội xoay người chạy như bay về phía trong thôn.

Cổ Liêu trợn mắt líu lưỡi nhìn bóng lưng của hắn. Làm thế nào gã cũng không nghĩ ra còn có biến cố như vậy.

Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ nhanh như chớp. Có khi nào Doanh Thừa Phong đã phát hiện trò mèo của mình rồi không? Nhưng chẳng qua gã lại phủ nhận ngay lập tức. Lấy tuổi tác lẫn kinh nghiệm từng trải của tiểu tử này, nếu mà nhìn thấu thì mới gọi là gặp quỉ!

Gã chờ cung không lâu. Chỉ trong chốc lát sau, Doanh Thừa Phong đã lại chạy nhanh đến.

Có điều, lúc này trên tay hắn lại mang một bộ thủ sáo bằng da, lại mang thêm một thanh trường kiếm.

“Thừa Phong sư huynh, ngài đây là…???” Cổ Liêu không hiểu được nên vội hỏi.

Doanh Thừa Phong cười hăng hắc rồi nói: “Cổ sư đệ, sư phụ vừa ruyền thụ cho ta một bộ kiếm pháp. Sau khi đợi người biễu diễn xong quyền thuật thì ta thi triển cho xem!”

Cổ Liêu làm bộ như hiểu được nên gật đầu cảm ơn rối rít. Nhưng trong lòng hắn cũng đang thầm nhủ với vẻ oán hận.

Quả nhiên Doanh Lợi Đức đã truyền thụ chiến kĩ cho tên tiểu tử này! Vậy mà cứ một mực ra vẻ chí công vô tư, nói cái gì dưới chân khí tầng bốn thì không thể tu luyện chiến kĩ!

Đây không phải lão ta có chủ tâm đưa đan dược cho hắn một cách quang minh chính đại sao?

Càng nghĩ càng thông, oán hận trong lòng gã càng khắc sâu thêm mấy phần.

Chẳn qua, gã càng cười đến híp mắt, hơn nữa còn dẫn Doanh Thừa Phong đi sâu vào trong rừng với vẻ nịnh nọt.