Hăng hái bừng bừng ngược về nhà, Doanh Thừa Phong lấy ra toàn bộ lần thu hoạch này.
Giá trị lớn nhất trong số đó, không thể nghi ngờ chính là một lượng lớn đan dược. Về phần vật phẩm phòng ngự bằng da và trường kiếm mặc dù hiếm thấy, nhưng còn xa mới đạt tới hai chữ trân quí.
Nhưng Doanh Thừa Phong tin rằng, một khi những vật này được hắn khắc linh và quán linh xong thì giá trị của chúng chắc chắn sẽ tăng gấp trăm lần, thậm chí còn không kém hơn bộ khôi giáp sáo trang kia.
Bộ khôi giáp sáo trang ấy dù sao cũng được rèn bằng sắt ròng, cho dù một người vạm vỡ hơn nữa vẫn khó có thể mặc vào tùy nơi tùy lúc.
Nhưng những vật như nội giáp và đồ phòng ngự bằng da lại không giống vậy. Khi mặc chúng lên người và phủ thêm một lớp áo khoác bên ngoài thì có thể che dấu chúng hoàn toàn. Mặc dù lực phòng ngự không thể khoa trương như sức mạnh Băng hệ của khôi giáp sáo trang kia, nhưng dùng để phòng thân thì lại là trân phẩm không thể tốt hơn.
Doanh Thừa Phong tin rằng, nếu Trí Linh có thể luyện chế ra một bộ khôi giáp sáo trang như vậy, thì khẳng định nó càng được hoan nghênh hơn rất nhiều so với loại rèn bằng sắt.
Đưa tay mơn trớn bộ nội giáp da, Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: “Trí Linh, một bộ nội giáp, một đôi hộ tí và hộ thối, một cặp thủ sáo và đôi giày da hươu… Có đủ dùng không? ”
Cả linh văn sáo trang có khoảng sáu bộ phụ kiện, nhưng do hắn tự chuẩn bị cho bản thân dùng nên lại có đến chín bộ. Tuy nói phụ kiện càng nhiều thì thiết kế càng khó… nhưng cũng tương tự, càng nhiều phụ kiện thì lại tính chịu lực lại càng mạnh hơn.
Tính chất bộ giáp này tuyệt đối không thể so sánh với loại rèn bằng sắt ròng, vì vậy chỉ có tăng số lượng lên thì mới có được thêm lợi thế.
Thanh âm Trí Linh vang lên chầm chậm: “Chín bộ, vậy là đủ rồi!”
Nó vừa dứt lời, trong đầu Doanh Thừa Phong tức thì hiện lên một đồ án phức tạp.
Hiện thời Doanh Thừa Phong đã tương tối mẫn cảm với đồ án, vừa thấy đã biết đây là một bộ đồ án linh văn. Cẩn thận nhìn một hồi, hắn thì thào: “Đồ án linh văn có phần tương tự như bộ sáo trang kia, nhưng còn nhiều hơn mấy phần biến hóa.”
“Không sai, đây là ta chỉnh sửa để phù hợp hơn với áo giáp da!” Trí Linh nói có phần đắc ý: “Căn cứ theo tính toán của ta, nếu hết thảy đều thuận lợi thì… bộ khôi giáp sáo trang mới này có thể phát huy được hơn một nửa uy lực so với bộ sáo trang cũ kia.”
“Một nửa?” Doanh Thừa Phong liền giật mình, hỏi gấp: “Không phải ngươi nói chỉ chừng một phần ba sao?”
“Nếu như cùng có sáu bộ phụ kiện, như vậy bộ giáp da này nhiều nhất chỉ vẻn vẹn phát huy được một phần ba uy lực mà thôi. Nhưng hiện thời có thêm ba bộ phụ kiện thì phải cao hơn rất nhiều.”
Tròng mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn nói: “Nếu chúng ta chuẩn bị thêm mấy bộ phụ kiện nữa, thì không phải có thể chế tạo ra một bảo bối tương đương bộ sáo trang kia sao?”
Trí Linh lập tức dội một gáo nước lạnh, thanh âm tức thì vang lên: “Không thể nào!”
“Tại sao?”
“Bởi chân khí của ngươi không đủ!” Trí Linh dìm hàng không hề khách khí: “Sau khi trải qua cải tạo của ta, sự tiêu hao chân khí khi bộ giáp này tổ hợp lại có thể chỉ bằng một phần mười so với bộ sáo trang kia, nhưng uy lực trước sau lại đạt đến một nửa. Nhưng mà… nếu ngươi thêm phụ kiện nữa, tuy ngay cả khi có thể đạt uy lực bằng bộ sáo trang tiêu chuẩn kia, nhưng sự tiêu hao chân khí sẽ tăng đến một nửa so với nó. Sáo trang tiêu hao chân khí lớn như vậy thì chưa đến lượt ngươi hiện thời có thể sử dụng.”
Doanh Thừa Phong than khẽ. Chân khí tầng ba đối với chủ cũ của thân thể này chính là một cảnh giới cao không thể với. Tuy nhiên, sau khi thấy Phương Hủy kích phát ra uy năng của sáo trang, Doanh Thừa Phong đã hiểu được sở trường và sở đoản của mình là cái gì.
Chân khí! Tu vi chân khí của hắn thật sự là quá thấp!
Dưới tình huống này, chuyện đầu tiên Trí Linh đủ khả năng làm được, đó là không phải tìm cách tăng lên uy năng của sáo trang, mà phải nghiên cứu làm sao để giảm bớt lượng chân khí cần sử dụng.
Chỉ cần lượng chân khí 1/10 mà có thể thôi phát và phát huy được một nửa uy năng của bộ sáo trang kia, đoán chừng đây chính là cực hạn mà Trí Linh có thể làm được.
Yên lặng cảm ứng lộ tuyến linh văn đang hiện ra trong đầu, Doanh Thừa Phong đột nhiên hỏi: “Trí Linh, nếu người khác lấy được những đồ án linh văn này thì có thể khắc lại một cách rập khuôn được không?”
“Được!”
“Vậy sau khi bọn họ quán linh thì có thể phóng xuất ra bao nhiêu uy năng hở?”
“Không biết!” Trí Linh do dự một lúc rồi nói: “Năng lực của kẻ quán linh không giống nhau nên vật phẩm phòng ngự hoặc binh khí sau khi được quán linh cũng sinh ra uy năng bất đồng.”
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Đúng như cùng là một khối vẫn thạch, trong tay một vị đại sư danh tiếng thì có thể tạo ra một thanh tuyệt thế thần binh, nhưng nếu chỉ rơi vào tay một thợ rèn bình thường thì có lẽ… muốn nung chảy nó ra cũng chưa chắc đã được.
“Ta! Đương nhiên là cường đại nhất!” Trí Linh nói với vẻ anh đây là số một: “Chỉ cần là đồ án linh văn ta thiết kế, hơn nữa cứ theo qui trình Trí năng phân thân thì nhất định sẽ đủ sức phóng xuất ra uy năng cường đại nhất!”
“Qui trình trí năng?” Doanh Thừa Phong liền giật mình. Hắn đột nhiên nhướng mày, nói: “Dao động sóng linh mà ngươi đã tách ra khi quán linh cho thanh trường kiếm kia chính là một loại qui trình trí năng?”
“Không sai! Đó là ta lấy khuôn mẫu bản thân tạo ra qui trình trí năng đó!” Trí Linh giải thích: “Mặc dù trí tuệ ẩn chứa bên trong nó không cao, nhưng so với lực lượng trong Phong linh thạch thì lại mạnh hơn xa!” Ngừng một chốc, nó ngạo nghễ nói: “Nếu không như thế thì thanh trường kiếm kia cũng không có uy lực đến ngần ấy!”
Doanh Thừa Phong sững sờ một lúc, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý niệm cực độ quỉ dị.
Có thể hay không, Phong linh thạch đã phong ấn một chủng loại tương tự như một qui trình trí tuệ nhân tạo? Nếu không phải vậy thì làm sao Trí Linh có thể sáng tạo ra một qui trình càng thêm ưu việt đến như vậy đây?!
Hít sâu một hơi, hắn cảm thấy mình có được một trợ thủ như Trí Linh là điều vô cùng may mắn.
Thanh trường kiếm do hắn và Trương Minh Vân quán linh, căn bản thì phẩm chất thật sự không hơn kém là bao, nhưng trong quá trình quán linh lại xảy ra biến hóa thật lớn.
Thứ Trương Minh Vân quán thâu vào chính là lực lượng linh tính trong Phong linh thạch. Dựa theo lí thuyết của Trí Linh, đó chính là một qui trình cài đặt trí tuệ nhân tạo cơ bản nhất vào trong phần cứng.
Loại trí tuệ nhân tạo này dưới sự gia trì chân khí mặc dù có thể phát huy được uy năng nhưng không thể phóng thích chúng hoàn toàn. Mà trải qua sự cải tạo của Trí Linh, phần mềm máy tính nó phân liệt ra có thể kết hợp với phần cứng đạt tới trình độ thiên y vô phùng*, hoàn mỹ vô khuyết. *Thiên y vô phùng: áo trời không thủng.
Chính vì vậy, cùng là hai thanh trường kiếm có phẩm chất tương đương, nhưng sau khi quán linh lại có uy năng khác nhau đến một trời một vực.
Trong một chốc mà trong đầu Doanh Thừa Phong đã lóe lên vô số suy nghĩ.
Đã có thằng Trí Linh này tồn tại, đây chẳng phải muốn nói rằng: “Sau này, dù có quán linh cho bao nhiêu binh khí hoặc vật phẩm phòng ngự thì chúng cũng sẽ đạt tiêu chuẩn cao nhất hay sao?”
Nếu thật sự như vậy thì…
Hắn đột nhiên run rẩy khe khẽ, trong lòng bốc lên một cơn rét lạnh mơ hồ.
Nếu như hắn chỉ là một thiếu niên đơn thuần, khi phát hiện chuyện này thì nhất định sẽ mừng như điên, thậm chí còn không nén nổi mà huênh hoang tứ phía. Nhưng mà… đã là người có kinh nghiệm hai kiếp, hắn lại hết sức hiểu rõ đạo lí “Người sợ nổi danh như heo sợ mập”.
Nếu hiện thời hắn đã có đủ sức mạnh, tự nhiên sẽ không ngán chuyện bị người để ý. Nhưng mà giờ đây chân khí của hắn chỉ có ba tầng thôi, nếu để cho người khác biết bản thân chẳng những đủ sức quán linh, hơn nữa sau mỗi lần đều sinh ra hiệu quả tương hỗ và phát huy nó đến độ lớn nhất, như vậy đối với hắn không biết được là phúc hay họa?!?
Trong nháy mắt, hắn đã hạ ngay một quyết định.
Sau này, trừ phi quán linh cho binh khí và vật phẩm phòng ngự cho mình sử dụng, nếu không thì tuyệt đối phải giữ lại một phần năng lực rồi hãy nói.
Lấy Minh linh châm ra, dưới sự thúc dục của chân khí, một tia hào quang nhàn nhạt màu trắng mơ hồ xuất hiện rồi hạ xuống bì giáp.
Dưới sự trợ giúp của Trí Linh, trình độ khống chế chân khí của Doanh Thừa Phong đã đạt đến một mức độ biến thái, điểm này biểu hiện càng rõ dưới sự vận dụng Minh linh châm vô cùng nhuần nhuyễn của hắn.
Nếu để Doanh Lợi Đức, thậm chí là Trương Minh Vân thấy được cảnh này, bọn họ sẽ tuyệt đối không tin một tiểu tử chỉ có chân khí tầng ba bé nhỏ lại có thể dùng Minh linh châm khắc linh văn lên đống bì giáp và vật phòng hộ này. Hơn nữa, những đường vân ấy lại được phân bố nghiêm chỉnh, cân xứng và vô cùng đẹp mắt.
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong mới thở ra một hơi thật dài, ngừng lại.
Tuy rằng chân khí hiện thời của hắn đã đạt đến tầng ba, so với chân khí tầng một của lúc ban đầu còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng tu vi chân khí tầng ba cũng vẫn không có cách nào khiến hắn duy trì sự ổn định của hào quang trên Minh linh châm như lúc vừa khắc linh văn được.
Cho nên, sau nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn buộc phải ngừng lại.
Mặc dù trong lòng vẫn hậm hực, nhưng so với thời gian của những lần khắc linh văn gian khổ lúc ban đầu, thì tâm cảnh của hắn lại tốt hơn rất nhiều.
Lấy một bình ngọc nhỏ trên người, đổ một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan ra, hắn nuốt ực xuống không hề do dự.
Trung phẩm Dưỡng Sinh đan! Đây là bảo vật khiến bọn Doanh Hải Đào phải đỏ mắt hâm mộ lẫn đố kị mà bị hắn tùy tiện nốc ừng ực cứ như đường đậu bình thường vậy.
Lúc trước, Trầm Ngọc Kỳ đã từng nói, trung phẩm Dưỡng Sinh đan cũng không phải là vật dùng để tu luyện, mà chỉ có tác dụng khôi phục chân khí thôi.
Lúc chân khí của Doanh Thừa Phong còn dừng lại ở tầng một, hắn vô cùng xem thường những lời này, cho rằng Trầm Ngọc Kỳ quá mức xa xỉ!
Nhưng giờ đây, chân khí của hắn đã đạt đến tầng ba, mà điều càng chủ yếu là trên người hắn hiện đang có mấy trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan làm hàng dự trữ.
Vì vậy, ý nghĩ của hắn tự nhiên xảy ra biến đổi vi diệu.
Có lẽ, trung phẩm Dưỡng Sinh đan thật sự là vật dùng để khôi phục chân khí đây!
Nhắm mắt vận công. Sau nửa canh giờ, khi hắn lại mở mắt ra lần nữa thì toàn thân tức thì thay đổi, thần sắc rạng ngời.
Mà chân khí trong đan điền càng vô cùng hùng hậu, đạt đến lúc đỉnh phong.
Cầm Minh linh châm lên một lần nữa, hắn lại tiếp tục việc khắc linh cho đến khi chân khí trong người gần kiệt quệ mới chậm rãi dừng tay.
Nhìn hộ tí trước sau đã hoàn thành một nửa, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười thỏa mãn. Cứ theo tiến độ này, nhiều nhất là nửa tháng là hắn có thể khắc xong toàn bộ linh văn.
Chẳng qua là… khi ánh mắt của hắn hạ xuống một cái bình ngọc thì đột nhiên thoáng hiện vẻ buồn rầu.
Mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan, hắn định biếu tặng Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu mỗi người một viên. Nhưng làm sao để khiến bọn họ không nghi ngờ gì mà nhận lấy một cách an toàn đây?!?