Khung cảnh Thành Đô dịp cuối xuân vô cùng đẹp đẽ. Những cây đào trên núi chìm trong sương núi khiến cho trong không khí tràn ngập mùi hương đào. Những cây đào Hồng Hạnh điêu linh đứng dọc trên đường mòn lên núi càng tăng thêm vẻ xa xăm.
Chiến sự Ích Châu đã chấm dứt.
Tuy rằng còn vài nơi vẫn còn chống đối, ví dụ như khu vự Thục quận Chúc quốc. Nhưng phần lớn những vùng đó là vùng miền núi, xung đột với Tào quân không tạo ra phiền toái lớn. Sauk hi Tào Chương chiếm lĩnh Thành Đô thì bắt đầu sử dụng rất nhiều thế tộc địa phương ở Thành Đô. Ví như Trịnh Độ, hoặc như Hoàng Quyền hoặc Lưu Ba… Đây đều là người tài Ba Thục, tài cán phi phàm. Còn như Phí Quan và Ngô Ý Chi Lưu thì bị áp giải giao cho Tào Tháo xử trí.
Khi xử lý Ngô Ý thì Tào Chương có chút hơi đau đầu.
Nguyên nhân là Ngô Ý và Tào thị có quan hệ cực kỳ thân mật. Bà nội của Tào Tháo, chính là Ngô lão phu nhân của Tào Đằng là người của Trần Lưu Ngô thị tộc. Mà Ngô Ý cũng xuất phát từ Trần Lưu Ngô thị. Nói về vai vế thì Ngô Ý và Tào Tháo ngang hàng. Nói cách khác thì Ngô Ý là bề trên của Tào Chương.
Nhưng còn một điều nữa là Ngô Ý cũng là người trung thành với Lưu Bị.
Sau khi biết tin Lưu Bị chết thì y cất tiếng khóc lớn.
Điều này khiến cho Tào Chương không biết làm thế nào cho phải. Vì thế Tào Chương phái người đưa Ngô Ý đưa đi Nghiệp Đô.
- Chương thế tử này là người khoan dung, không tránh được lòng dạ mềm yếu.
Sau khi Tào Bằng đánh hạ Thành Đô, ngoại trừ ngày hôm sau xuất hiện một chút ở ngoài, sau đó dẫn nòng cốt Bạch Đà binh, Phi Đà Binh cùng với Vô Đương Phi quân, tổng cộng tám ngàn người đóng quân ở Bì Huyện, không đặt chân vào Thành Đô.
Cuộc chiến Ích Châu là để lập nên uy danh cho Tào Chương.
Thành Đô như thế nào, Tào Chương thi triển tài hoa ra sao, thể hiện oai phong thế nào, không phải là việc cho Tào Bằng tham dự vào.
Hộ tống hắn đóng quân ở Bì Huyện còn có hai người Hoàng Trung, Triệu Vân. Sau khi Nghiêm Nhan phá được Quảng Đô thì đã từ chức trong quân. Từ lời của y nói thì Tào Bằng hiểu rằng y không muốn tiếp tục ở lại Ích Châu. Vì thế Tào Bằng liền mời Nghiêm Nhan đóng quân ở Bì Huyện. Nghiêm Nhan liền vui vẻ đồng ý. Dù sao thì dưới trướng của Tào Bằng nhưng hai người giống như bạn đồng niên. Tuy rằng hai người trải qua những bất đồng nhưng rốt cuộc vẫn có rất nhiều điều để tâm sự đàm đạo.
Bì Huyện vào cuối xuân có cảnh sắc rất đẹp.
Tào Bằng ngồi trong phủ nha, sai người tìm ở Thành Đô đến vài người thợ thủ công để làm một cái bếp lò.
Bên trong bếp có đặt một hộp than đỏ.
Sau đó hắn cho người mang đến Mông Đính Hoàng Nha mới hái xuống lúc trời sáng, đã được sấy khô và nghiền nhỏ. Lúc này còn chưa có công nghệ sấy lá trà. Tào Bằng cũng không hiểu rõ kỹ thuật này, chỉ chiếu theo kiến thức pha trà, sấy trà học được ở kiếp trước khi ở Hàng Châu mà tiến hành giống như vậy.
Mông Đính Hoàng Nha là cực phẩm của Thục trà.
Tuy nhiên vào thời hậu thế đã hạn chế sản xuất, phần lớn là dùng công nghệ đại trà nên hương vị kém đi rất nhiều.
Đem trà nghiền nhỏ kia bỏ vào trong bình, dùng muôi gỗ nhẹ nhàng khuấy, trong không khí liền tràn ngập một mùi trà thoang thoảng.
Múc một muôi nước trà rót vào bát trà màu trắng.
Màu trà vàng kim khiến người ta mê mẩn, làm người khác không khỏi động tâm.
- Gió mát như vậy, cảnh đẹp như vậy, phối ngẫu với nước trà thanh. Ha ha, giờ ta đột nhiên mới hiểu công tử nhờ vào gì mà có thể viết ra một tác phẩm xuất sắc như Lậu Thất Minh. Công tử phong nhã, thực khiến cho Pháp Chính hoàn toàn bái phục.
Pháp Chính nói xong thì nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Tào Bằng không nhịn được, cười mắng:
- Hiếu Trực thật khéo miệng.
- Chỉ là lời cửa miệng thôi.
Ở chỗ Tào Bằng còn có một thanh niên ngồi ngay ngắn.
Nói là thanh niên nhưng có vẻ hơi lớn tuổi, khoảng chừng ba mươi mốt ba mươi hai, xấp xỉ bằng Tào Bằng. So với Tào Bằng thì hai người đều cao ngang nhau, khoảng chừng tám thước. Dung mạo người này tuấn mỹ, khí chất cũng không hề tầm thường.
- Khổng Minh không hài lòng à?
Người thanh niên này chính là Gia Cát Lượng.
Trận chiến Đức Dương, Gia Cát Lượng lâm vào đường cùng, cuối cùng phải đầu hàng Tào Bằng.
Tuy nhiên, hắn lại không muốn quy hàng Tào Tháo. Nguyên là năm đó khi tào Tháo công phạt Từ Châu từng mấy lần tàn sát hàng loạt dân trong thành. Gia Cát Lượng nguyên quán Lang Gia. Trong trận chiến kia đã bị ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí có vài người thân hết. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Gia Cát Lượng có chút ác cảm đối với Tào Tháo.
Tào Bằng không giết Gia Cát Lượng mà giữ lại tính mạng của hắn.
Gia Cát Lượng lại không cam lòng ở ẩn như vậy. Sau đó Tào Bằng khuyên bảo, cuối cùng hắn đồng ý làm phụ tá cho Tào Bằng.
Còn bên Tào Chương cũng không gây rắc rối, đặc xá tội danh cho Gia Cát Lượng.
Từ đó, Gia Cát Lượng hộ tống Tào Bằng ở lại Bì Huyện.
Nghe lời Pháp Chính nói thì Gia Cát Lượng nhếch mép:
- Nếu như cho Khổng Minh ba năm, không, thời gian hai năm thì có thể đề phòng bị ngươi đánh lén ở Miên Trúc.
Hắn nói lời này có vẻ không phục.
Hiểu biết của Pháp Chính về Tây Xuyên chung quy không bằng với Gia Cát Lượng.
Hắn vốn không nghĩ đến chiêu dùng đường tắt ngõ nhỏ. Thế nên Pháp Chính công chiếm Miên Trúc khiến cho toàn bộ thế cục của Lưu Bị bị thay đổi.
Pháp Chính thì có vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng:
- Đó là ta còn không đi đường tắt. Khổng Minh người ở Hà Manh Quan, liệu có thể ngăn cản bước chân của công tử không? Nói cho ngươi biết, công tử không chịu tấn công Hà Manh Quan là vì luôn ở bên cạnh Chương thế tử. Nếu như lúc ấy Chương thế tử có thể mau một chút thì chỉ sợ ngươi đừng hòng mơ tưởng giữ Hà Manh Quan được ba mươi ngày.
Gia Cát Lượng lập tức không nói gì.
Đánh trận dựa vào kẻ đứng đầu. Nhưng trước kẻ có thực lực tuyệt đối thì mưu trí không phải là tất cả.
Gia Cát Lượng cũng là người biết dùng mưu kế. Nhưng lúc ấy Tào Bằng đã có một nước cờ thận trọng khiến hắn không còn biện pháp nào.
Thấy hai người khắc khẩu, Tào Bằng cũng đau đầu.
Tào Bằng vội vàng xua tay ra hiệu cho hai người thôi tranh chấp. Ba người uống trà một lát thì Gia Cát Lượng hạ giọng nói:
- Tính cách của Chương thế tử mặc dù không tốt, nhưng mà đối với công tử thì lại thích hợp.
Công lao của Tào Bằng quá lớn. Đổi lại, không khỏi sinh ra lòng có công cao lấn chủ.
Qua cầu rút ván!
Từ xưa đến nay đã là như vậy.
Tào Bằng nghe được cười cười, nghiêng người trên ghế, trầm tư không nói.
Nếu như đổi lại là Tào Phi thì chắc sẽ không nói nhiều, chém Ngô Ý trước rồi mới đi bẩm báo Tào Tháo.
- Đừng vội bàn chuyện phiền hà này. Chúng ta hãy thưởng thức trà đi.
Khó mà có được thời tiết tốt, lại đúng lúc nhàn nhã. Tội gì vì một chút việc vặt mà ưu phiền chứ?
Tào Bằng mỉm cười, rót trà vào bát.
Chỉ có điều trong lòng lại nói thầm: “Tào Tháo đăng cơ không hề có trong lịch sử. Chỉ sợ việc Tào Tháo đăng cơ, lại đặt Tào Chương làm kế vị thì không biết bước tiếp theo của Tào Bằng hắn sẽ thế nào.”
Chiến sự Ích Châu đã ngừng nửa năm.
Trong vòng một năm, Thành Đô trải qua hai lần chấn động, bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi Tào Chương chiếm lĩnh Thành Đô, Tào Bằng đề cử đám người Lưu Ba phụ trách khôi phục dân sinh ở Ích Châu.
Chỉ có điều, phá hủy thì dễ dàng mà kiến thiết thì lại khó khăn.
Nhớ ngày đó, Tào Bằng biết rằng sẽ tốn thời gian lâu dài nên đã xáo trộn nền kinh tế Ích Châu.
Bây giờ nếu muốn khôi phục thì chỉ sợ nói thời gian mười mấy năm cũng khó mà đạt được như lúc ban đầu. Tuy nhiên, ít ra là Tào Chương có cố gắng. Mặc kệ Tào Bằng đã gây ra bao nhiêu trở ngại thì Tào Chương vẫn cố gắng khôi phục nguyên trạng.
Cuối năm Kiến An thứ mười sáu, Tào Chương sai người đến hai vùng Nam Quận và Hán Trung, điều động năm ngàn hộc lương thảo. Đồng thời lại phái người đến Hà Hoàng mua rất nhiều trâu bò để trợ giúp dân chúng Tây Xuyên vượt qua cửa ải khó khăn, khôi phục dân sinh.
Tiếp theo, hắn lại xin Tào Tháo mở cửa hàng bạc ở Ích Châu.
Trải qua nhiều lần thương thảo rồi lần lượt thỉnh giáo, Tào Chương và nhóm phụ tá của hắn đã quyết định hủy bỏ ngũ thù tiền Ích Châu vào ngày hai tháng hai, nhân ngày Long Sĩ Đầu. Đồng thời cũng ra lệnh lấy Kiến An Trọng Bảo làm tiền lưu thông duy nhất.
Ngũ thù tiền từ thời Lưu Chương đã khó lưu thông.
Thậm chí có một khoảng thời gian, ở Thành Đô đã xuất hiện hiện tượng lấy hàng đổi hàng.
Cũng may, sau đó Lưu Chương ra sức đưa tiền Kiến An Trọng Bảo vào dùng. Chỉ tiếc là vừa mới bắt đầu thực hiện thì hắn đã bỏ mình.
Cuối cùng Lưu Chương đã chết vào tay ai?
Không cần phải truy cứu!
Gia Cát Lượng biết rõ đó không phải là thủ đoạn của Lưu Bị.
Không phải Lưu Bị thì là ai?
Dù sao Lưu Chương đã chết. Lưu Bị cũng đã chết. Mà Tây Xuyên thật vất vả mới ổn định được, khiến cho Lưu Bị phải gánh tội danh này. Rất nhiều người, như Hoàng Quyền, không nói ra nhưng đều hoài nghi đó là Tào Tháo. Nhưng bây giờ thảo luận vấn đề này dường như cũng không có tác dụng gì. Ít ra thì Tào Chương tận tâm vạch kế hoạch cho Tây Xuyên. Tuy rằng hắn còn có chút ngây ngô, thậm chí đôi khi còn có chút non nớt khờ dại, nhưng là thực lòng.
Có tâm là đủ rồi!
- Phần đông ở Tây Xuyên là người miền núi, còn có Nam Trung man tộc, tóm lại đều là phá hoại.
Trong phủ nha ở Thành Đô, Hoàng Quyền chậm rãi nói:
- Trước đây thế tử ở Kinh Nam thi hành chính sách, thần cũng biết một chút. Rất tốt! Cho nên thần nghĩ rằng có thể đem phương pháp của thế tử ở Kinh Nam áp dụng thi hành ở Tây Xuyên.
Cho thiết lập đại hành phủ ở Việt Tây, chuyên môn phụ trách việc của người Nam Trung man nhân. Thần nghĩ tất sẽ có hiệu quả.
Tào Chương cười khổ nói:
- Phương pháp ở Kinh Nam không phải là của ta nghĩ ra.
Đó là kế hoạch do một tay tứ ca của ta bày ra. Vốn sau khi Thành Đô ổn định, ta vài lần mời tứ ca lại đây để cùng hắn thảo luận sự tình. Nhưng tứ ca lại cứ khước từ, cuối cùng vẫn không chịu đến.
Tứ ca mà Tào Chương nói tức là Tào Bằng.
Nếu dựa theo gia phả thứ tự trong Tào nhị đại thì Tào Bằng đứng hàng thứ tư. Tuy rằng hắn không phải con vợ cả nhưng Tào Chương vẫn muốn tôn hắn làm huynh trưởng. Bây giờ ở phía trên Tào Bằng chỉ còn lại một người là Tào Hưu.
Hoàng Quyền nghe xong thì cười khổ trong lòng.
Vị thế tử này là người rất hào sảng, cũng rất quả quyết.
Tuy nhiên có đôi khi hơi khoan dung mềm yếu. Ví dụ như việc của Ngô Ý, càng thể hiện lòng dạ đàn bà yếu đuối. Nhưng tổng thể mà nói, Tào Chương cần mẫn hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới, lại chịu khó nghiên cứu, ngày sau nhất định sẽ là một vị minh chủ. Nhưng sự tín nhiệm của Tào Chương đối với Tào Bằng khiến cho Hoàng Quyền cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí có chút đau đầu.
Đúng là Hoàng Quyền rất tôn trọng Tào Bằng.
Đây là một người biết tiến thoái nặng nhẹ.
Hoàng Quyền biết, Tào Bằng không chịu đến Thành Đô chính là muốn tạo thanh thế cho Tào Chương, cũng không muốn chiếm danh tiếng của Tào Chương. Nhưng Tào Chương vừa có vấn đề thì việc đầu tiên liền nghĩ ngay đến Tào Bằng. Việc này khiến Hoàng Quyền không thoải mái.
Ta là phụ tá của ngươi mà!
Nhưng y cũng biết, Tào Bằng là thầy nhập môn của Tào Chương, cảm tình của hai người rất tốt.
Không chỉ có thế, hai người còn là anh em cột chèo. Ngay cả con của Tào Chương gần năm tuổi cũng làm con thừa tự của Tào Bằng. Tình cảm của hai người như vậy, cũng khó nói khi Tào Chương ỷ lại vào Tào Bằng. Cũng may là Tào Bằng hiểu biết. Mỗi lần Tào Chương phái người đi thỉnh giáo thì Tào Bằng đều gửi thư nói Tào Chương đi thỉnh giáo Hoàng Quyền, Lưu Ba.
- Hành động này của đại tướng quân cũng là để tôi luyện thế tử.
Tương lai, thế tử sẽ nắm toàn cuộc trong tay. Làm sao mọi việc đều đi thỉnh giáo đại tướng quân được. Nếu gặp phải chuyện không tốt thì sẽ khiến đại tướng quân rước họa vào thân.
- Việc này ta cũng hiểu.
Đúng lúc này thì nghe tiểu tốt báo lại:
- Hệ hạ lệnh Trung Thường thị Việt Bàn đến truyền chỉ.
Tào Chương vội vàng đứng dậy, vội vàng dẫn theo đám người Hoàng Quyền ra nghênh đón.
Người đến truyền chỉ đúng là Việt Bàn.
Sau khi hắn nhìn Tào Chương thì lập tức nói:
- Thái tử, bệ hạ có mật chỉ với thái tử. Mời mọi người không phận sự lui ra.
Mật chỉ?
Tào Chương giật mình lạnh toát.
Đám người Hoàng Quyền cũng vội vàng rời khỏi đại sảnh.
- Không biết bệ hạ có việc gì cần truyền chỉ mà lại thần bí như vậy?
Hoàng Quyền không kìm nổi, thầm hỏi.
Lưu Ba vẻ mặt ngưng trọng, thấy hai bên không có người thì hạ giọng nói:
- Công Hành ăn nói cẩn thận. Bệ hạ truyền chỉ lần này, chỉ sợ là có chuyện quan trọng. Nói không chừng là dọn sạch chướng ngại cho Thái Tử. Ngươi và ta đừng vội suy đoán.
Chướng ngại?
Hoàng Quyền run sợ trong lòng, hoảng hốt nhìn Lưu Ba.
Ngay khi Tào Chương lĩnh chỉ thì đám người Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi vội vàng đến phủ nha.
Sắc mặt ba người ngưng trọng, không chào hỏi gì Hoàng Quyền.
Điều này càng khiến cho Hoàng Quyền và Lưu Ba càng thêm bất an trong lòng.
Một lát sau thì Việt Bàn cùng Tào Chương đi ra. Tuy nhiên sắc mặt Tào Chương không tốt, thậm chí lộ ra vài phần u ám.
- Thái tử!
Thấy Tào Chương mãi không nói gì, Việt Bàn thấp giọng nhắc một câu.
Vẻ mặt Tào Chương u ám, thậm chí bực mình nói:
- Đừng nhiều lời, ta biết chừng mực.
- Viên Đức!
- Dạ!
- Ngươi lập tức đi tới Bì Huyện mời đại tướng quân đến đây.
Nói là bệ hạ truyền chỉ, mời đại tướng quân đến tiếp chỉ, nhanh chóng trở về, không được chậm trễ.
Điển Mãn cũng lộ ra vẻ do dự.
- Thái tử không muốn thần đi sao?
- Nếu không thì…
Tào Chương xoay người nhìn qua Hứa Nghi.
Hứa Nghi lập tức nói:
- Thái tử, không phải thần không muốn đi. Chỉ có điều là mông thần đang có tật, không muốn cưỡi ngựa. Xin thái tử thứ tội.
Hoàng Quyền thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cái gọi là “mông có tật”, nói trắng ra chính là “mông của ta đang có trĩ cho nên ta không thể cưỡi ngựa.”
Ngay cả cái cớ này mà cũng có thể tìm ra, Hứa Nghi cũng thực là đại tài.
Tào Chương lại dừng ánh mắt trên người Điển Mãn.
- Viên Đức!
- Được rồi, vậy ta đi!
Điển Mãn nói xong, hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Nghi, liếc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhưng đến lúc này lại càng kiên định những gì mà hai người Hoàng Quyền, Lưu Ba đã phỏng đoán. Trong lòng hai người không khỏi cảm thấy sợ hãi đứng ngồi không yên.
Tào Chương ở lại trong sảnh, bực bội đi qua đi lại.
Đến lúc chạng vạng thì Tào Bằng và Điển Mãn đã vội vàng tới.
- Thái tử, ý chỉ của bệ hạ ở đâu?
- Việt Thường thị!
Tào Chương vô cùng khó xử, quay đầu nhìn qua Việt Bàn.
Việt Bàn đứng dậy, lấy thánh chỉ ra:
- Tào Bằng tiếp chỉ.
Tào Bằng vội vàng cúi người tiếp chỉ.
- Chinh Tây đại tướng quân, Tân Võ hầu Tào Bằng đem chức đại tướng quân trả về Trường An, tức khắc khởi hành.
Lưu Ba và Hoàng Quyền nhanh chóng cảm thấy được ba người Trương Cáp, Điển Mãn và Hứa Nghi không hẹn mà cùng căn thẳng.
Hai người cảm thấy vô cùng khiếp vía, mồ hôi chạy xuống sống lưng, ướt cả quần áo.
Đây rõ ràng là muốn giải trừ binh quyền của Tào Bằng.
Tào Bằng có chút hơi sửng sốt, nhưng biểu hiện lại cực kỳ thoải mái.
- Thần Tào Bằng, tiếp chỉ!
Khi nói, hắn đứng dậy tiến đến Việt Bàn, giơ tay đón nhận thánh chỉ.
- Thái tử, bệ hạ có chỉ cho thần tức khắc trở về Trường An. Thần phải xin cáo từ.
- Khoan đã!
Tào Chương đột nhiên mở miệng:
- Tứ ca, ta cùng đi với ngươi.
- Hả?
- Phụ hoàng có chỉ cũng muốn ta trở về Trường An.
Sự vụ Ích Châu sẽ do thái thú Hán Trung Thạch Thao tạm thời đảm nhiệm. Ngoài ra, bệ hạ còn thiết lập đại hành phủ ở quận Việt Tây, phong Nam Bộ đô úy Hách Chiêu thành đô đốc phủ đại hành ở quận Việt Tây, tức khắc đi nhậm chức.
Sau khi Tào Bằng nghe xong thì càng nghi hoặc.
Ngược lại, ba người Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi như trút được gánh nặng, thở dài một tiếng, tay nắm chặt chuôi kiếm cũng từ từ buông lỏng.
Ba người Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi hồi tưởng: “Trẫm bắt Hữu Học đem chức đại tướng quân tức khắc trở về Trường An. Nếu như sau khi Hữu Học tiếp chỉ mà có nửa phần bất mãn hoặc có biểu hiện do dự thì giết chết ngay tại chỗ, không được trái lệnh.