Trong lòng Mã Tắc thấp thỏm không yên, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ bình tĩnh.
- Đây là một cơ hội, nếu Ấu Thường làm những việc xuất chúng thì sau này sẽ địa vị sẽ được đề cao trong phủ tướng quân.
Nhớ kỹ, ngươi thay mặt cho Võ Hương hầu, sau lưng Võ Hương là Ngụy Vương, mà sau Ngụy Vương là toàn bộ Trung Nguyên…cho nên không thể để mất mặt của Võ Hương hầu, đồng thời còn phải đạt được mục đích này, trách nhiệm rất lớn.
Trước lúc xuất phát, Bàng Thống nhiều lần căn dặn hắn.
Mã Tắc thông minh từ nhỏ, có bản lĩnh đã xem qua là không quên được, suy một ra ba. Nhưng nói cho cùng, trước sau gì chưa trải qua tình cảnh lớn gì. Bao gồm khi ở Hạ Tuyển, biểu hiện của Mã Tắc cũng được coi là tài cán, dùng từ “khôn vặt” để mà nói thì cũng không được xem là quá đáng. Nhưng tình cảnh thật sự lớn này, hắn lại chưa bao giờ trải qua.
Trên thực tế, tài năng của Mã Tắc trong lịch sử cũng không kém.
Bằng không Gia Cát Lượng cũng không xem trọng Mã Tắc như thế, để hắn một mình độc lĩnh một quân.
Vậy thì trường hợp trước đây ở Nhai Đình, Mã Tắc hình như chưa có cơ hội nào để thể hiện. Cái gọi là Mã Thị Ngũ Thường quy thuận Lưu Bị, nhưng trên thực tế e rằng cũng chỉ có một Mã Lương. Mã Tắc có thể nói trưởng thành dưới sự che chở của Mã Lương, Gia Cát Lượng, đừng nói một mình làm một chuyện, ngay cả chiến sự cũng chưa từng trải qua.
Hắn thuộc binh pháp, tinh thông sách lược.
Nhưng bên cạnh Gia Cát Lượng luôn đầy những mưu sĩ tài giỏi.
Có thể Mã Tắc có tầm mắt nhưng chưa trải qua thử thách thật sự, sự trí dũng vẫn không được xem là thành thục. Nói trắng ra, bản chất của Mã Tắc và Triệu Quát rất giống nhau, nói bọn họ không có tài thì đó là lời nói không thật.
Cho dù là nhờ Gia Cát Lượng đi nữa thì Mã Tắc không thể được Lưu Bị trọng dụng, chỉ đôi lúc lắng nghe lời kiến nghị của hắn.
Nhưng vấn đề là Mã Tắc chưa bao giờ có được một quyết định đúng đắn.
Chỉ có duy nhất một lần có quyết định đúng, nhưng lại là thất bại Nhai Đình. Điều đó vốn có thể là dấu hiệu trưởng thành của Mã Tắc, nhưng thật đáng tiếc, Gia Cát Lượng vì để giữ gìn quân kỷ, rơi nước mắt đem hắn đi chém đầu để làm bình ổn oán hận trong quân. Vậy là trận chiến Nhai Đình cũng chính là trận có một không hai của Mã Tắc. Một người vốn dĩ rất có thể trở thành hạt giống của danh tướng Thục Hán, chính như vậy mà vùi lấp trong dòng chảy của lịch sự, cũng trở thành tài liệu dạy dỗ mặt trái của đời sau.
Nếu nói sau khi trận chiến Nhai Đình, thu hoạch lớn Thục Hán chỉ sợ cũng chính là Vương Bình trổ hết tài năng.
Nhưng trong lòng Tào Bằng, Vương Bình có lẽ là một viên tướng, nhưng không phải là tướng tài.
Là một đại tướng, đau đớn khi mất một tướng tài, không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Thiếu sót của Gia Cát Lượng là chuyện rơi nước mắt khi chém Mã Tắc cũng tỏ vẻ không nghi ngờ. Điều mà ông ta cần là con rối nghe lời, mà không phải là người tài thật sự.
Sau thời Thục Hán, nhân tài không đủ.
Gia Cát Lượng là một người có phẩm chất ưu tú, cũng là một người cực kỳ tự tin nhưng cũng là người không tín nhiệm người khác. Ngũ Trượng Nguyên, một ngôi sao rơi! (ý nói Gia Cát Lượng mất ở Ngũ Trượng Nguyên).Từ đó về sau Thục Hán không còn ai có thể chống đỡ đại cục. Mặc dù có Khương Duy cũng cực kỳ nổi danh nhưng cũng khó có thể chèo chống.
Tào Bằng mỗi khi đọc đến đây thì luôn cảm thấy đáng tiếc cho Thục Hán.
Cho nên, hắn quyết sẽ không phạm sai lầm của Gia Cát Lượng nữa. Hắn muốn cho Mã Tắc có đủ không gian để trưởng thành, và trận chiến Hà Hoàng cũng là cơ hội tốt nhất. Sự xem trọng của Tào Bằng, những lời căn dặn của Bàng Thống đều để Mã Tắc cảm thấy không bị áp lực. Thế nhưng khi mà Mã Tắc bước tới Vương trướng thì tất cả lo lắng đã tự nhiên biết mất.
- Phía dưới kia là ai?
Khuôn mặt Đậu Mậu dữ tợn.
- Dưới trướng Võ Hương Hầu chỉ là những tên tiểu tốt, không đáng nhắc tới.
Mã Tắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối diện trong lều lớn, thanh kiếm cầm trong tay giương nanh múa vuốt như ở chỗ không người.
Càng như thế thì càng nói rõ sự hoang mang trong lòng những người này.
Cuộc huyết chiến của các quân hầu ở Hà Hoàng đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi. Hiện tại đã thể hiện cứng rắn và mạnh mẽ ra, nói trắng ra chính là để phô trương thanh thế. Quân hầu nói đúng, một đàn hổ giấy mà thôi.
Đậu Mậu cười nhạt và nói:
- Hay là Trung Nguyên không có ai sao lại để hai tên nhóc con đến?
Hai tên nhóc con, một là Mã Tắc, còn người kia là để chỉ Tào Bằng.
Bây giờ Tào Bằng chưa tới hai mươi bảy tuổi, trong mắt Đậu Mậu đã gần năm mươi tuổi thì đúng quá vẫn còn quá trẻ.
Trong lòng Mã Tắc tức giận nhưng không lộ ra bên ngoài, hơi hơi cười.
- Mặc dù Quân hầu không bằng tuổi của Đê Vương nhưng đã danh chấn thiên hạ.
Nơi Tây Bắc nói tới Quân hầu, nào có người nào dám khinh thường? Còn tại hạ dĩ nhiên không thể so sánh với Quân hầu. Quân hầu ở tuổi của ta đã chém tướng giết địch, chạm trán với trăm vạn đại quân cũng không hề sợ chút nào.
Mỗi khi nghĩ tới tại hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cho nên lần này Quân hầu phái đi, tại hạ xung phong nhận việc đi đầu, cũng rất hợp với thân phận này.
Tuổi của Quân hầu ta nhỏ hơn ngươi nhưng lại uy chấn Tây Bắc.
Còn ngươi?
Tuổi tuy cao nhưng chỉ có thể rụt cổ ở Hà Hoàng nhỏ này, thì được xem là gì? Ngay cả ta dưới trướng của quân hầu cũng không phải là nhân vật lớn gì Nhưng lại được phái đến nói với ngươi, cũng là đã thỏa mãn rồi…
Ngụ ý, Đậu Mậu ngươi ngay cả tư cách gặp Quân hầu nhà ta cũng không có.
Một câu nói khiến mặt Đậu Mậu đỏ rực tới tận mang tai, cả người dựng thẳng lên.
- Hán man chỉ biết nói xạo, ai dám vô lễ như thế?
- Đúng không?
Mặt Mã Tắc lạnh lùng,
- Nếu đã như vậy, Hà Hoàng máu chảy ngàn dặm, là vì sao?
Ngươi nói chúng ta chỉ biết khua môi múa mép hả?
Vậy mấy vạn người Đê chết ở Hà Hoàng thì được xem là gì!
- To gan!
Đậu Mậu rút dao từ thắt lưng ra xông tới, lấy dao chỉ vào mặt Mã Tắc.
- Thằng oắt người Hán, không sợ chết ư?
Nếu có mười ngàn Đê Man cùng nhau thì mỗ tiếc rẻ thân này làm gì?
- Cho dù ta có chết, có hai trăm ngàn Đê Man nhà ngươi làm bạn cũng là một chuyện vui.
Đậu Mậu tức giận đến nỗi vừa vung dao muốn chém chết Mã Tắc nhưng bị mấy vị bộ lạc đại nhân ôm lại.
- Đại vương bớt giận, có câu là hai nước giao chiến không giết sứ giả, sao phải so đo với trẻ con?
Ngoài miệng khuyên bảo như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Mã Tắc nói như vậy chính là đã nói trúng điểm yếu trong lòng của bọn chúng. Bọn chúng phải đối mặt là Tào Diêm Vương, một con người giết người không chớp mắt. Chọc giận Tào Bằng, chỉ sợ Tứ Chi Hà Thủ sẽ biến đầu thành máu đỏ.
- Sứ giả Hán Man kia, sao phải miệng lưỡi lợi hại?
Võ Hương hầu phái ngươi đến chắc hẳn có chuyện muốn nói…còn không mau nói rõ ra để tránh hiểu lầm.
Ngay trong phút chốc Mã Tắc đã phát hiện đầu mối.
Người nào phục tùng Đậu Mậu, người nào có tính toán khác? Hắn biết rành mạch.
Tức thì không nói năng rườm rà nữa, từ trong người lấy ra một bức thư.
- Trước khi tại hạ đến, Quân hầu đã dặn dò tại hạ…Người kính ta ba phần, ta kính lại một trượng. Không phải miệng lưỡi của tại hạ lợi hại, mà là Đê Vương không nói lý lẽ trước đấy. Mỗ là sứ giả Quân hầu, nhưng từ lúc vào trướng, sao lại không ban ghế ngồi?
Nội dung chủ yếu của câu này chỉ có tám chữ.
Nhân kính ba phần, ta còn một trượng.
Mã Tắc đã gửi thư cho một ông già là người mà ngăn trở Đậu Mậu.
Xem tuổi của ông ta khoảng chừng sáu mươi tuổi. Râu tóc màu xám trắng. Nhưng khuôn mặt hồng hào, tiếng nói to, khí phách cũng rất phi phàm.
Khi lão già đó nhận lậy bức thư thì có vẻ nơi nao nao.
Ánh mắt nhìn Mã Tắc có chút không bình thường.
- Thật sự là chúng ta thất lễ…Đại vương, ở xa tới là khách, sao không dọn chỗ? Lễ nghi này không thể đánh mất!
Đậu Mậu tuy không muốn nhưng lại không có cách nào khác nên liền gật đầu.
Mở bức thư sau khi nhận từ lão già, hắn nhìn thoáng một cái rồi lập tức trả lại cho lão,
- Viết cái gì vậy?
Đậu Mậu không nhìn được chữ viết, dĩ nhiên xem không hiểu.
Và lão già đó nhận bức thư lớn tiếng đọc ra.
Nội dung vô cùng đơn giản: Ta phụng mệnh của Ngụy vương, giữ Tiết đô đốc Tây Bắc. Ta và Đê Khương các ngươi chưa từng mâu thuẫn, cho tới nay cũng đã dành cho nhau nhiều sự quan tâm. Dưới sự cai trị của ta, Hán Hồ bình đẳng, mọi người đoàn tụ một chỗ, cuộc sống cực kỳ tốt đẹp. Nhưng Đậu Mậu ngươi không biết cảm kích thì thôi, vậy mà còn liên kết với phản tặc, làm loạn biên giới của ta. Ta đã từng cho ngươi cơ hội nhưng người lại không nhận, gian ngoan không thay đổi.
Ta rơi vào đường cùng, đành phải xuất binh Hà Hoàng.
Hiện nay, quân của ta đã gần đến Tứ Chi Hà Thủ rồi, muốn quyết trận tử chiến với Đậu Mậu ngươi.
Nếu ta thắng, thì Hà Hoàng ổn định, từ nay về sau mọi người an cư lạc nghiệp, nếu ta thua, Hà Hoàng của ngươi cũng có thể có được an bình.
Nếu ngươi không bằng lòng, chúng ta sẽ tiếp tục giao chiến.
Ta không ngại giết được Tứ Chi Hà Thủ của ngươi biến thành mục nguyên đất đỏ, chỉ cần ngươi chịu được; nếu không thì nhận lời khiêu chiến của ta, mười ngày sau ở bên bờ hồ Trát Lăng chúng ta quyết định thắng bại. Không biết Đậu Mậu ngươi có dám hay không?
Đây là một bức chiến thư!
Giọng điệu cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, thậm chí khi lão già đó nói ra thì tất cả mọi người trong lều đều cảm nhận được mùi máu tanh được che dấu trong đó.
Dám đánh không?
Một ánh mắt quét ngang qua Đậu Mậu.
Ta muốn đấu một mình với ngươi, ngươi dám ứng chiến không?
Người Đê cũng là một chủng tộc cực kỳ hung hãn. Tôn sùng vũ lực, tôn trọng dũng sĩ.
Đậu Mậu có thể trở thành Đê Vương, nguyên nhân là y tàn nhẫn hung hãn cực độ. Hiện nay, Tào Bằng với một nhánh quân của hắn giết đến cửa nhà y, quyết chiến cùng với y!Hiện tại thì xem Đậu Mậu ngươi có dám nhận lời khiêu chiến không?
Sắc mặt của Đậu Mậu lúc xanh lúc đỏ.
Y nhìn lại Mã Tắc, thấy thái độ Mã Tắc thản nhiên tự đắc.
Đánh, hay là không đánh?
Trong lòng Đậu Mậu cũng không đủ tự tin…
Y biết rõ nhánh quân này của Tào Bằng hoàn toàn khác với quân Hán trong ấn tượng của y. Dũng mãnh hơn, hung tàn hơn, chiến đấu tốt hơn!
Theo chiến tích sau khi nhánh binh này tiến vào Hà Hoàng mà nói, chỉ dựa vào mình thôi thì chỉ sợ khó có thể đối phó.
Nhưng nếu không đánh…
Con ngươi của Đậu Mậu chuyển động, vươn thẳng người lên:
- Hán Man trở về đó báo quân hầu ngươi, Đại vương sẽ cùng các ngươi đánh một trận.
Mười ngày sau chúng ta quyết chiến ở hồ Trát Lăng.
Mã Tắc nhướn mày, khóe miệng nhếch lên,
- Như thế xin Đại vương chuẩn bị hậu sự đi.
- Ngươi…
Mã Tắc phất tay áo bước ra khỏi vương trướng.
Đậu Mậu mấy lần nắm chặn đao đeo lưng, nhưng lại không dám nổi giận.
Lão già đứng một bên nhìn rõ, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một cái: Đậu Mậu già rồi, đã không thể tiếp tục thống soán người Đê. Nếu để hắn làm Đê Vương nữa thì e rằng người Đê ở Tứ Chi Hà Đô sẽ gặp phải diệt vong.
Không nói hắn bất chấp khơi mào cho xung đột với người Hán là đúng hay là sai!
Nếu như sớm vài năm, lúc hắn vẫn còn chút nhuệ khí, nói không chừng đã xông lên chém Mã Tắc rồi sau đó đem đầu Mã Tắc dâng lên. Nhưng bây giờ, hắn ngay cả dũng khí nổi giận cũng không có, sao có thể thống soái người Đê?
Mã Tắc bước đi nghênh ngang trong lều lớn không một tiếng động.
Một lúc lâu sau, Đậu Mậu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
- Đây là cơ hội Hồ Thiên ban cho ta để tiêu diệt Hán Man.
Hồ thiên là thiên thần của người Đê.
Đậu Mậu vung tay, lớn tiếng nói:
- Tất cả binh lính của Tào Bằng không tới ngàn người.
Mà quân chủ lực của quân Hán cách Tứ Chi Hà Thủ còn xa, trong vòng mười ngày thì không thể đến tới. Đến lúc đó chúng ta tập trung binh lực, tiêu diệt sạch quân Tào Bằng ở hồ Trát Lăng. Quân chủ lực của quân Hán tự nhiên sẽ lo sợ mà không tiến đến.
Qua một thời gian lâu nữa thời tiết Hà Hoàng sẽ chuyển qua lạnh lẽo.
Quân Hán không chịu nổi giá lạnh ở Hà Hoàng nên tất nhiên sẽ rút lui…Đến lúc đó, chắc chắn có thể chuyển nguy thành an.
Trên lý thuyết, những điều Đậu Mậu nói thì đúng.
Nhưng vấn đề là người giao chiến với Tào Bằng là Đậu Mậu ngươi, sao phải liên lụy tới bọn ta?
Đúng thế, binh của Tào Bằng không nhiều nhưng trong tay Đậu Mậu ngươi lại chỉ có năm mươi ngàn bộ tộc. Như thế thì ngươi sẽ không dám một mình đối mặt với Tào Bằng, sao có mặt mũi để bọn ta tham chiến? Đậu Mậu vốn nghĩ mượn cơ hội này để phấn chấn tinh thần của binh sĩ. Nhưng y đã chọn một thời điểm sai lầm, khiến cho nhiều bộ lạc đại nhân cảm thấy bất mãn.
Một hai ánh mắt trong lúc vô ý cố ý, nhìn về hướng lão già bên cạnh Đậu Mậu.
Mà hai mắt của lão hơi hơi nhắm lại, giống lúc đang ngủ, một lời cũng không nói.
***
Thời tiết Hà Hoàng hay thay đổi.
Lúc sáng sớm có ánh nắng tươi, nhưng đến chính ngọ lại thành mưa dầm lã lướt. Mưa thu lạnh buốt rơi trên người, khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấy xương.Mặc dù mới đầu thu nhưng hơi thở mùa đông giá rét cũng đã đến gần.
Hồ Trát Lăng nằm ở hướng tây nam Tứ Chi Hà Thủ.
Mục nguyên nghìn dặm, trời đất rộng lớn.
Nơi đây vốn dĩ là một doanh địa của một bộ lạc, nhưng mười ngày trước đã bị quân Tào đánh hạ, hơn một nghìn tám trăm người trongtộc không một ai may mắn thoát khỏi, đều gặp phảisự tàn sát máu tanh của quân Tào. Trong hồ Trát Lăng xinh đẹp còn đang nổi lơ lửng mấy chục thi thể. Mà trên cánh đồng hoang đó, xác người mà bị sói hoang gặm rỉa qua như ẩn như hiện, càng tăng thêm mấy phần không khí đáng sợ.
Hai đội nhân mã xếp trận bờ hồ Trát Lăng.
Đậu Mậu đích thân dẫn quân, triệu tập hơn ba mươi các bộ tộc lớn của Tứ Chi Hà Thủ, tập trung hơn ba mươi nghìn binh mã, triển khai quân bên cạnh hồ Trát Lăng. Xa xa, cây cỏ cao nửa người đang đong đưa trong gió. Một đội quân Tào trên người mặc áo giáp đen, quân Tào ẩn núp bày trận, đã chờ từ lâu rồi.
Bốn ngàn quân Tào bày trận phía trước
Cung tiễn thủ nửa ngồi xổm trên đất.
Một lá cờ lớn màu đen, viền vàng, có đường kim tuyến, trên đó có chữ Tân Võ Hương Hầu Tào. Chữ Triện năm màu trắng cổ, nhìn rất rõ.
Tào Bằng ngồi sư hổ thú, Phương Thiên Họa Kích gác trên yên ngựa.
Hắn vịn tay vào mái che nắng, đột nhiên cười ra nụ cười khinh thường.
- Tử U, trên chiến hôm nay do ngươi chỉ huy.
Hạ Hầu Lan nghe được thì liền sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tào Bằng và nói:
- Quân Hầu ở đây, mạt tướng sao dám tự tiện?
- Nếu Đậu Mậu đích thân đến đây thì ta nên kính hắn mấy phần.
Bây giờ, cũng là toàn lực xuất động, thật sự là xem thường trận chiến này. Lão tử đây ước chiến với hắn, nhưng hắn lại xuất động cả nhà bảy chị tám dì ra. Đừng nhìn số người của hắn nhiều, gần gấp bội với ta. Nhưng cũng chỉlà một đám gà đất chó ngói, không chịu nổi một trận chiến. Ta nghe Sĩ Nguyên nói, ngươi đánh rất hay ở Hà Tây. Hôm nay vừa đúng lúc để ta mở mang hiểu biết một lần, đừng làm ta thất vọng.
Thời gian Hạ Hầu Lan trú ỏ Hà Tây hoàn toàn không uổng phí.
Gã biết căn bản của mình. Luận võ nghệ, gã không được xem là cao. Hiện tại vừa mới bước vào hàng ngũ võ tướng hạng nhất, sau này chỉ sợ cũng khó có thể tiến bộ thêm nữa. Bởi vì gã đã qua độ tuổi tốt nhất.
Dưới trướng Tào Bằng, võ tướng hạng nhất không ít.
Như Cam Ninh, Bàng Đức, chẳng phải ai cũng là dũng mãnh thiện chiến sao?
Mà Hoàng Trung vừa tiếp nhận thay thế chức vụ của gã cũng là người không kém Hao Hổ Lã Bố năm đó, về phần Triệu Vân, Sa Ma Kha, càng không cần phải nói, đều là những cao thủ bậc nhất. Không tính những người này, còn lại có thể thắng được Hạ Hầu Lan cũng không ít.
Vương Mãi, Đặng Phạm đều là võ tướng chuẩn hạng nhất.
Phan Chương một chân đã bước vào hàng ngũ võ tướng hạng nhất.
Ngay cả Mã Vân Lộc, Hạ Hầu Lan tự nhận cũng không phải là đối thủ. Mà như Tôn Thiệu, Thái Địch cũng đều đang vào giai đoạn trưởng thành.
Cho nên trong mấy năm ở Hà Tây, Hạ Hầu Lan đã khổ luyện đọc binh thư.
Trước đó gã theo Tào Bằng đã kết giao được với không ít danh sĩ, biết chữ không ít. Nhưng thời gian ở Hà Tây bên người gã càng có mấy người thầy giỏi. Bàng Thống thì không cần phải nói, tuy nói là Thái thú Hà Tây nhưng chỉ cần Hạ Hầu Lan muốn thỉnh giáothì nhất định sẽ cho câu trả lời. Ngay cả Liêm Trường Giả Quỳ kia cũng là một người thuộc binh pháp, có gia đình có tiếng là có tính kế thừa học giỏi. Sớm tối sống chung với với những người này, học thức của Hạ Hầu Lan nâng cao rất nhanh.
Tuy ta không dũng mãnh bằng dũng tướng các ngươi nhưng làm tướng không nhất định phải dũng mãnh, biết được sách lược cũng rất quan trọng.
Có thái độ tốt, lại có thầy giỏi, cũng còn có chỗ tập luyện tốt: đó chính là chiến trường Mạc Bắc.
Hạ Hầu Lan học đến dùng trí và điều khiển binh vững chắc giỏi giang.
Lần này đi theo Tào Bằng, Bàng Đức đã không ngừng khen Hạ Hầu Lan. Mà Tào Bằng thì sao? Cũng muốn mượn cơ hội này để xem học vấn thực sự của Hạ Hầu Lan.
- Lan sẽ không phụ kỳ vọng của tướng quân!
Hạ Hầu Lan cũng không chối từ, ở trên ngựa chắp tay, rồi phóng ngựa lên gò cao.
Xa xa, đội quân người Đê đen đen một đám, giống như mây đen chân trời. Tiếng người hô ngựa hý, vô cùng ầm ĩ.
- Không khác lắm!
Tào Bằng khẽ cười mỉm, ra hiệu cho Hạ Hầu Lan có thể bắt đầu.
Hạ Hầu Lan hít sâu một hơi, trong lòng có chút căng thẳng.
Lúc này, gã liền giống như một học sinh sắp lên trường thi, phải đối mặt với kỳ thi của thầy cô. Trận chiến này chỉ huy tốt, vị trí của Hạ Hầu Lan trong mắt Tào Bằng sẽ được lên một bậc, ngang bằng với Cam Ninh, Bàng Thống.
Cho nên đối với Hạ Hầu Lan mà nói, trận chiến này nhất định phải đánh thật tốt!
Chẳng những phải thắng mà càng phải đánh đẹp.
Tào Bằng đã vì kế hoạch của hắn mà đưa ra các điều kiện thuận lợi, nếu ngay cả đám người ô hợp này cũng đánh không thắng thì còn nói chuyện tiền đồ rộng lớn gì nữa?
Hoàn cảnh Hạ Hầu Lan và Triệu Vân không giống nhau.
Triệu Vân dựa vào võ nghệ tài giỏi, có thể từ một tiểu binh trong thời gian chưa tới mười ngày đã trở thành Phi Đà vương.
Nhưng vị trí của Hạ Hầu Lan bây giờ lại không phải đơn thuần là dựa vào võ nghệ mà có thể thăng lên.
Kinh nghiệm và cấp độ của gã không thể so sánh Triệu Vân.
Muốn giành được sự phát triển mạnh mẽ, gã chắc chắn phải bộc lộ ra năng lực khác biệt.
- Nổi trống!
Cùng với mệnh lệnh của Hạ Hầu Lan, tiếng trống trận nổ vang.
Hai trăm cái trống da bò lớn, vang lên ầm ầm, chìm ngập trong tiếng hô gào của binh Đê từ xa.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Bốn ngàn người cùng hét lên, trời đất biến màu.
Xa xa, Đậu Mậu ở trong quân nhìn thấy tình cảnh đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch ra.
Quân Tào không nhiều so với số quân người Đê, quả thực cách biệt một trời một vực. Nhưng không biết vì sao, bốn ngàn quân Tào này, đã tạo ra uy phong, hơn ba mươi ngàn quân Đê không thể so sánh.
Nghe tiếng trống trận của Tào Bằng vang lên, Đậu Mậu không kìm nổi nuốt nước bọt, đột nhiên trừng to mắt, lớn tiếng quát:
- Tiền quân, xuất kích!
- Giết!
Quân Đê phóng ra như bay, muốn đánh tới trận doanh của quân Tào.
Bốn ngàn binh phủ quân Tào đều là mãnh tốt đã trải qua trăm trận chiến. Đi theo Hạ Hầu Lan, đã lập vô số công trạng ở chiến trường Mạc Bắc. Mà nay Hà Hoàng lại vừa trải qua một trận tắm máu,khí thế bày ra như thế, đương nhiên khác biệt.
Vạn quân lên đường như trận động đất.
Tào Bằng dừng chân trên gò đồi cao, nở nụ cười ác nghiệt lạnh lùng.
- Đám ô hợp, không chịu nổi một kích.
Hắn giống như lẩm bẩm một mình, đồng thời lại như giải thích với đám người Bàng Thống.
Mà Tôn Thiệu lần đầu tiên đối diện với trường hợp ngàn quân vạn ngựa lao nhanh, nên sắc mặt tái nhợt. Thái Địch, Đặng Ngải thì khá hơn một chút. Thái Địch chính là người lớn lên ở trên thảo nguyên, trường hợp này nhìn đã quá quen rồi, mà Đặng Ngải thì sao?
Từng tham gia vào cuộc chiến ở Vũ Âm, nên biểu hiện của gã cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng Đỗ Thứ và Tôn Thiệu lại là lần đầu đi lĩnh giáo cảnh tượng này.
Hàng vạn con ngựa lao nhanh giống như nắp đậy mây đen, điên cuồng nhào tới, khiến cho hai ngườinày trong lòng run sợ.
Chiến mã đang cưỡi hình như cảm nhận được sự bất an trong lòng chủ nhân, nên có chút rối loạn. Nhưng sư hổ thú đã phát ra tiếng phì phì trong mũi, hình như là tỏ vẻ không hài lòng. Hai con ngựa kia lại yên tĩnh trở lại, đứng một cách yên tĩnh.
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của đám người Tào Bằng, Tôn Thiệu và Đỗ Thứ đều cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là biểu hiện Thái Địch và Đặng Ngải càng khiến cho hai người này xấu hổ vô cùng. Tôn Thiệu là một người có võ nghệ cao nhất trong bốn người, thường tỏ ra kiêu ngạo. Nhưng giờ phút này, lại không khỏi âm thầm kính nể sự bình tĩnh của Thái Địch và Đặng Ngải.
Gã hít một hơi sâu, âm thầm quở trách sự kích hoảng hốt lúng túng của mình.
Rồi sau đó bình tĩnh lại quan sát cuộc chiến.
Đợt tấn công của người Đê không hề đáng nói, hỗn loạn không chịu nổi. Trên mặt Hạ Hầu Lan bỗng lộ ra nụ cười lạnh.
Trình độ này cũng dám tấn công Công tử ta?
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Cờ lệnh phấp phới, Tào Bằng kiên nhẫn bất động, trận hình không chút rối loạn.
Tên trận xếp hình chữ bát, trong nháy mắt cùng với cây thương giơ cao của Hạ Hầu Lan:
- Bắn tên!
Hai loạt tên sắc bén rời khỏi dây cung mà bắn ra, một nghìn mũi tên Tào Công rít lên và bay ra. Xông vào trước người ngựa của quân Đê, cả người lẫn ngựa trong nháy mắt bị bắn hạ thành con nhím, ngã xuống mặt đất.
- Bắn tên!
Kỵ quân người Đê lớn tiếng la lên.
Chỉ có điều, phần lớnkỵ quân lấy đoản cung làm chính, tầm sát thương chỉ ở trong vòng tám mươi bước.
Mà cung tiễn quân Tào đều là cường cung một thạch trở lên, tầm sát thương một trăm năm mươi bước. Loạt bắn tên thứ nhất, tên rời khỏi dây cung, quân tốt lập tức ngồi xổm xuống, lượt bắn cung thứ hai lại bay ra. Cung tiễn thủ của quân Tào đâu vào đấy, không chút hoang mang mà giương cung cài tên vào, đợi mệnh lệnh phát ra. Sau khi bốn lượt xong thì bốn ngàn mũi tên của Tào Công bắn ra, gây nên thương vong mấy trăm người. Không đợi để kỵ binh người Đê phản ứng. Và sau đợt bắn tên thứ hai xong, quân Tào bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.
Một loạt mũi tên Tào CÔng bắn lên trời, kèm theo tiếng rít sắc bén như thủng bầu trời.
Tên như mưa, che lấp mặt trời và bầu trời.
Mưa tên liên kết giống như thác nước đổ xuống dưới.
Quân Đê đối mặt với trận mưa tên dày đặc này, chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.
Đậu Mậu nhìn thấy tình hình trong quân như vậy thì không khỏi hoảng loạn lên.
- Tấn công, xông lên cho ta!
Chúng ta nhiều, không tin không thể không bước qua các ngươi!
Mà ở bên kia, Hạ Hầu Lan lại liên tục cười nhạt, loại tấn công không hề có kỹ thuật này ngay cả người Hung Nô cũng đều rất ít khi dùng. Đậu Mậu đúng là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là mình lợi hại, không biết anh hùng trong thiên hạ.
Ngươi có bao nhiêu người?
Thì tên của lão tử càng nhiều!
- Mười lượt bắn liên tiếp, tới gần năm mươi bước!
Hạ Hầu Lan bình tĩnh hạ lệnh, cờ lệnh quân Tào lập tức tung bay múa.
- Bọn quân Đê ngang ngược còn cho rằng lợi hại hơn nhiều….
Mã Tắc không kìm nổi, hạ giọng nói thầm:
- Xem Đậu Mậu kia hò hét ngạo mạn muốn chết, nhưng lại là hạng người không có tài cán gì.
- Hắn không có sự lựa chọn.
Bàng Thống vừa nghe được bỗng hạ giọng nói:
- Âu Thường, từ lúc bắt đầu hắn đã bước vào cái bẫy của Công tử rồi.
- Ừ?
- Ngươi thật sự cho rằng Công tử là người thích giết người sao?
- Điều này….
Mã Tắc không biết nên trả lời thế nào.
Nhận thức của gã đối với Tào Bằng không được xem là quá sâu, hiểu biết cũng không nhiều.
Chẳng qua từ lúc gã quy thuận tới nay, tất cả những điều gã nghe được, xem được đều là sự giết hại máu chảy đầm đìa của Tào Bằng.
Đặc biệt là sự bạo động Mậu tử Hứa Đô, Tào Bằng tắm máu tại Bạch Bộ Loan.
Mà ngoài thành Long Kỳ, hàng nghìn tù binh Phá Khương bị Tào Bằng giết không còn một mảnh...
Từ khi vào Hà Hoàng, mệnh lệnh nghe được không có chỗ nào mà không phải là cách nói ‘chó gà không tha’, ‘không thu tù binh’...v..v...
Nếu nói Tào Bằng không phải là người khát máu?
Mã Tắc thật đúng là không tin tưởng lắm!
Bàng Thống hạ giọng nói:
- Không nên bị vẻ bề ngoài lừa gạt, nếu Công tử không ra chỉ thị đó thì e rằng Hà Hoàng cũng không thể tốc chiến tốc thắng. Hai trăm nghìn người Đê, nếu để bọn chúng cùng nhau tụ lại, ắt sẽ gây nên sự thiệt hại rất lớn. Cho nên công tử chỉ có hạ lệnh tàn sátmới làm cho người Đê khiếp sợ.
Trận chiến hôm nay, trước khi công tử xuất chính thì đã được xác định.
Chỉ có giết hại thê thảm mới có thể khiến cho người Đê sợ hãi, làm cho Đậu Mậu không thể không chiến đấu…
Lựa chọn hồ Trát Lăng là vì địa hình của nơi này. Ngươi có phát hiện ra vị trí chúng ta đang đứng cực kỳ thuận lợi không? Binh mã Đậu Mậu tuy nhiều nhưng chỉ có thể tấn công chính diện. Bên hông chúng ta là hồ Trát Lăng, một bên khác là vùng đồi cao. Từ đó, bức bách Đậu Mậu liều chết chiến đầu, và chúng ta có thể ngồi yên đợi thời cơ.
Trong tay Bàng Thống cầm quạt giấy chỉ vẽ địa hình.
Không chỉ có Mã Tắc nghe đến say mê, mà đám người Đặng Ngải cũng không khỏi gật đầu lia lịa.
Cùng lúc đó, cùng với việc xoay chuyển chiến sự, đợt tấn công của quân Đê tuy mãnh liệt nhưng cuối cùng trong phạm vi tám mươi bước vẫn không thể đến gần.
Mũi tên bay lác đác trên bầu trời lại bị trọng giáp ngăn trở.
Quân Tào lấy tiễn trận hung ác, áp chế được đợt tấn công của người Đê, càng gây ra thiệt hại đáng sợ cho người Đê.
Lượt tấn công thứ nhất thất bại, gần nghìn người ngựa nằm trong vũng máu.
Hai lượt tấn công không thành, hơn nghìn người chết trận.
Hạ Hầu Lan vừa chỉ huy vừa yên lặng quan sát trận tuyến của quân Đê.
Dần dần, y lộ ra cái cười quái đản, nói lẩm bẩm:
- Gần như có thể tấn công được rồi!
Nói xong, y giơ cao đại thương lên.
Phía sau tiếng trống trận đột nhiên biến đổi tiết tấu.
Một loạt mũi tên phát ra xông thẳng lên bầu trời, tiếng vèo vèo bén nhọn đó vang dội trên không trên không hồ Trát Lăng.
- Tử U sắp tấn công lại rồi!
Tào Bằng nhếch miệng làm lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Hắn quay đầu lại, nhìn hai người Tôn Thiệu, Đặng Ngải đã tỏ ra vô cùng sốt ruột, nóng lòng.
- Tiểu Ngải, Tiểu Thiệu chuẩn bị theo ta tấn công!
- Công tử cũng muốn tấn công sao?
Tào Bằng cười ha ha, nói:
- Lúc này không ra tay thì đợi khi nào ra tay?
Còn chưa dứt lời đã nghe ngựa chiến hí từ đằng xa. Hai đội binh mã từ hai bên trái và phải người Đê bỗng nhiên đánh ra.
Một đội lạc đà trắng trên người khoác trọng giáp chạy nhanh như bay.
Tướng quân cầm đầu chính là Sa Ma Kha, múa chông sắt cái vồ trong tay, một con lạc đà đi trước, trong chớp mắt đã tấn công vào quân địch.
Cùng lúc đó, vợ chồng Triệu Vân Mã Triệu Lộc suất lĩnh Phi Đà binh từ một bên sườn khác của quân Đê đánh ra.
Triệu Vân trên đầu đội mũ bạc, người khoác áo giáp bạc, dưới hông là Bạch Long mã, tay cầm Long Đảm thương. Cây thương lớn nằm trong tay hắn, giống như có một sinh mạng, dắt theo từng mảnh, từng đường ánh bạc của cây thương vút vào khoảng không giết ra quân Đê liên tục tháo chạy. Hắn hoàn toàn không quan tâm phía sau, cây thương bay ra, đến chỗ nào, chỗ đó người ngựa ngã nhào.
Có tướng quân Đê tiến lên ngăn cản nhưng lại bị hắn dễ dàng chém chết trong trận chiến.
Mã Vân Lộc theo sát họ, hai người đó như mũi tên rời dây cung, đánh thẳng tới trong quân Đê.
Tào Bằng không kìm được, ngựa mặt lên trời cười to,
- Các con, kiến công lập nghiệp, chính vào lúc này, cùng ta giết người đi!
Sư hổ thú ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, nhảy lên không.
Tào Bằng khua vẽ Họa Can Kích, cưỡi ngựa đi trước.
Ở phía sau hắn, Văn Võ, Tôn Thiệu, Thái Địch, Đặng Ngải theo sát.
Cũng vào lúc này Hạ Hầu Lan giơ cao đại thương rồi sau đó chỉ ra xa hướng về quân Đê: