Tào Bằng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, có thù phải báo, nhưng cũng không phải kẻ bao la đại lượng.
Đặc biệt một số vấn đề mang tính nguyên tắc, Tào Bằng rất đặt nặng. Nếu không phải vì vậy thì kiếp trước hắn cũng chẳng làm việc liều mạng tới cuối cùng nhà tan cửa nát. Sau khi sống lại, Tào Bằng định vất bỏ cái nguyên tắc đó nhưng có một số chuyện đã ăn vào trong máu, không phải muốn bỏ là bỏ.
Tên họ Trình trong suy nghĩ của Tào Bằng là một kẻ đáng chết.
Vu hại mẫu thân của hắn, lại còn làm cho gia đình hắn phải xa xứ. Chuyện này không phải tội chết thì là cái gì?
Nếu không phải vì nguyên nhân đó thì chuyện tên họ Trình lập trạm kiểm soát thu phí cao nhiều lắm chỉ làm cho Tào Bằng giận một chút mà thôi. Có thêm nguyên nhân kia, khiến cho họ Trình vừa gặp, Tào Bằng làm sao có thể tha cho được?
Vương Mãnh và Tào Cấp đều nhận ra được tên họ Trình đó.
Cả hai người liếc mắt nhìn nhau là hiểu rõ.
Thấy Điển Vi định một mình nghênh địch, Tào Cấp nghiêm mặt nói:
- Điển huynh đệ! Ngươi nói vậy không đúng. Đây là họa do Bằng nhi gây ra, sao lại để cho ngươi một mình đối mặt? Thế này. Ta và lão Vương đều ở lại, những người khác bảo vệ xe đi trước. Ngươi thấy sắp xếp như vậy có được không?
Điển Vi nghe nói vậy liền nở nụ cười.
Y cũng không nói gì thêm chỉ hơi gật đầu.
Tào Bằng quay sang nhìn Tào Cấp, trong lòng thầm cảm khái:" Cha không hề ngốc chút nào! Trước kia có lẽ do cuộc sống khiến cho người dè dặt. Nhưng trong lòng lại cực kỳ độc đáo...thậm chí so với mình còn xuất sắc hơn."
Trên con đường, Tào Cấp không hề đón ý, hay hùa theo Điển Vi, thậm chí còn có đôi khi cãi lại.
Đối với một người khác có lẽ sẽ không vui nhưng Điển Vi lại không hề để ý. Y là một hán tử hào phóng, cho rằng như vậy mới là tốt.
Còn hiện tại, Tào Cấp lại làm như vô tình kéo gần quan hệ với Điển Vi, tăng thêm tình cảm.
Ngươi nói Tào Cấp nhát gan cũng không có gì sai. Nhưng nếu nói y không hiểu tính toán, mưu trí thì hoàn toàn sai.
"Cha không hề đơn giản!"
...........
Trong lúc Tào Bằng đang cảm khái thì tiếng vó ngựa từ xa càng lúc càng gần.
- Phản tặc chạy đi đâu?
Tiếng quát càng lúc càng gần, chỉ thấy một đội nhân mã đang từ xa chạy tới rất nhanh. Hơn mười người cưỡi ngựa xông lên trước, theo sao là một đám lính. Người đi đầu là một tên tiểu tướng, trời sinh mi thanh mục tú, răng trắng, môi hồng. Chỉ có điều đôi mắt hơi dài và nhỏ, môi hơi tái làm cho người ta thấy đó không phải là một người tốt. Y xách một cây trường mâu xông lên trước.
Từ xa, thấy đám người Điển Vi đứng ngang giữa đường, y cảm thấy hưng phấn.
- Bọn giặc chạy đi đâu. Huyện úy Lang Lăng là Thành Mạc Ngôn ở đây. Bọn ngươi không xuống ngựa chịu trói còn đợi tới khi nào?
Một tên huyện úy nho nhỏ mà dám ngông cuồng đến vậy.
Điển Vi cười vui vẻ:
- Một huyện úy nho nhỏ mà cũng dám lớn lối vậy sao?
Chỉ một câu nói khiến cho đám người Tào Bằng cười ha hả.
Thành Mạc Ngôn thấy đám người Điển Vi không coi mình vào đâu thì nổi giận.
Y tập võ từ nhỏ, luyện được cách dùng mâu rất tốt. Trước kia, khi ở huyện Vũ Âm có tên Trung Dương nhất thương, cũng có chút danh tiếng.
Sau đó, Tào Tháo phát binh tới quận Nam Dương, Gián Nghị đại phu Tào Hồng suất binh tới huyện Vũ Âm và phủ doãn Hà Nam là Hạ Hầu Đôn hợp binh với nhau. Bố của Thành Mạc Ngôn - Thành Nghiêu là huyện lệnh Vũ Âm thấy khí thế quân Tào mạnh như vậy liền không nói hai lời dâng thành. Có lẽ do muốn trấn an lòng người, Tào Tháo rất coi trọng Thành Nghiêu, mặc dù dời y khỏi huyện Vũ Âm nhưng lại điều tới làm huyện lệnh Lang Lăng.
Thành Mạc Ngôn theo cha tới đây nhậm chức nên dễ dàng được phong làm huyện úy Lang Lăng.
Nếu Lang Lăng là một huyện lớn thì Thành Mạc Ngôn chắc chắn không được làm huyện úy. Nhưng Lang Lăng lại là một huyện nhỏ vì vậy mà không ai để ý.
Theo suy nghĩ của Tào Tháo thì Thành Nghiêu là người quận Nam Dương. Để cho tới làm huyện lệnh Lang Lăng thứ nhất có thể đảm bảo cho Nhữ Nam và quận Nam Dương được thông thương, về phương diện khác cũng hấp dẫn một số nhân tài Kinh Tương.
"Các ngươi thấy một người như vậy dưới tay ta có thể làm chủ một huyện. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ tới đây, ta sẽ trọng dụng." Tào Tháo có suy nghĩ đó nhưng không ngờ vừa mới bước chân đi, Thành Nghiêu ở sau lưng đã làm chuyện bậy.
Vì vậy mà Thành Mạc Ngôn cũng bừa bãi quen.
Thấy đám Điển Vi không để ý tới mình thì làm sao mà y không nổi giận.
Lúc y ra ngoài, cha y đã từng dặn:
- Nếu đối phương dám ra tay giữa ban ngày tất nhiên là có chỗ dựa. Tốt nhất là nên biết trước lai lịch của họ mà tính toán. Nếu họ không có bối cảnh thì bắt lấy rồi giết. Nếu như có bối cảnh thì chúng ta thương lượng.
Đáng tiếc, Thành Mạc Ngôn lại quên mất lời dặn đó.
- Bọn giặc muốn chết.
Thật ra trong lòng Thành Mạc Ngôn hiểu rõ rằng hai cha con y mới tới đây chưa có gốc rễ ở huyện Lang Lăng. Có thể đứng vững được hay không còn phải xem ý của những người đứng sau. Nhưng muốn tiếp cận thì cả hai phải cần một số tiền lớn. Mà cái hai cha con y thiếu thốn nhất cũng là cái đó. Sở dĩ Thành Nghiêu đưa ra sưu cao, thuế nặng cũng là muốn gần với những người kia hơn.
Đồng thời bọn họ cũng cần thể hiện nếu không rất khó dằn mặt cấp dưới.
Những người trước mặt đúng là đối tượng tốt nhất cho hai cha con họ lập uy.
Thành Mạc Ngôn nghĩ như vậy nên cũng chẳng thèm nói nhiều với Điển Vi, thúc ngựa, vác mâu đâm tới. Đối với trường thương, y có chút lòng tin. Một thương đâm ra cùng với tiếng rít gió. Điển Vi cười lạnh, vừa muốn phóng ngựa ra đón không ngờ Vương Mãnh ở sau lưng lại lao ra trước.
Cây thiết mâu nặng ba mươi sáu cân trong tay gã rít lên đánh về phía Thành Mạc Ngôn.
- Điển huynh đệ! Giết gà cần gì tới dao mổ trâu? Nhường cho ta luyện tập đi.
Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, Vương Mãnh cũng không ngoại lệ.
Hiện giờ, y đã xác định được quãng đời còn lại của mình sống ở bên Tào. Cho nên mặc dù có chút quan hệ với Điển Vi nhưng nếu mình không đủ bản lĩnh, cũng khó có được thành tựu. Vương Mãnh hiểu rất rõ tình hình của mình, cũng biết thời điểm này là lúc tốt nhất để thể hiện.
Vì vậy mà không để cho Điển Vi mở miệng, y liền xông lên trước.
Hai ngựa đối mặt với nhau, Vương Mãnh vung thương giáng xuống đầu Thành Mạc Ngôn.
Luận tài đánh thương, Vương Mãnh chưa chắc đã so được với Thành Mạc Ngôn. Có điều, thân thể y cao lớn, hơn nữa có kinh nghiệm chiến đấu, hơn xa Thành Mạc Ngôn. Còn nhớ năm đó dưới tay Trương Mạn Thành, Vương Mãnh là một dũng tướng không sợ chết. Cho dù tài đánh thương của Thành Mạc Ngôn có tinh diệu tới mấy, nhưng đối mặt với đấu pháp liều mạng của Vương Mãnh cũng phải lúng túng. Một thương của y đâm ra tất nhiên có thể lấy tính mạng Vương Mãnh nhưng một mâu của Vương Mãnh cũng có thể đập nát đầu y. Bản thân đang có một tương lai rực rỡ làm sao y có thể đánh đồng với một tên phản tặc được?
Vì vậy mà Thành Mạc Ngôn vội vàng biến chiêu, nâng mâu lên đón.
Tuy nhiên đến lúc này, y lại rơi vào tiết tấu của Vương Mãnh... Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện
Một tiếng động lớn vang lên, chiến mã cũng hí to.
Hai mâu va chạm với nhau, Vương Mãnh rõ ràng chiếm cứ thượng phong. Con ngựa của Thành Mạc Ngôn hí lên liên tục rồi lui lại. Còn Thành Mạc Ngôn vì đỡ một thương của Vương Mãnh mà cánh tay cũng run lên.
"Người này mạnh thật!"
Thành Mạc Ngôn mới nghĩ vậy, Vương Mãnh đã tới trước mặt.
Một mâu vừa rồi trên thực tế lại trong sự khống chế của Vương Mãnh.
Sau khi thiết mâu dội ra, Vương Mãnh cũng không dừng lại mà thúc ngựa lao tới. Cây thiết mâu nặng ba mươi sáu cân vẽ một đường cong trong không trung, kéo theo một cơn gió mà lao xuống, khiến cho Thành Mạc Ngôn không còn chỗ trốn.
Vương Mãnh vung thương đánh hơn mười cái, ép cho Thành Mạc Ngôn lui lại phía sau?
- Bá Vương tam súy?
Điển Vi thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Y nhận ra được đấu pháp của Vương Mãnh là một diệu chiêu dùng lực thủ thắng.
Cái gọi Bá Vương tam súy tương truyền là do Sở bá vương Hạng Vũ sáng chế ra. Yếu quyết đó là lực mạnh, thương nhanh, tàn nhẫn... Nghe nói năm đó khi Sở Bá vương bị vây, thấy quân Hán thật mạnh, vẫn không hề sợ hãi, dẫn bộ hạ phá vậy đánh cho quân Hán máu chảy thành sông.
Lúc ấy, Sở bá vương dùng chính là Bá Vương tam súy.
Quân Hán mặc dù đông nhưng không một ai có thể chống được.
Truyền thuyết này có thật hay không thì không ai biết. Nhưng phàm là võ tướng, tất cả đều biết tới Bá Vương tám súy tuy nhiên có thể dùng được tốt thì không phải là chuyện dễ.
Về mặt này có rất nhiều hạn chế.
Chẳng hạn như sức khỏe phải mạnh. Đấu pháp phải dũng mãnh không sợ chết.
Vì vậy mà người biết Bá Vương tam súy tuy nhiều nhưng người dùng tốt thì lại ít. Điển Vi cũng dùng chiêu đó và còn tốt hơn Vương Mãnh.