Lửa bốc cháy ngùn ngụt bốn phía, chiến mã hí loạn không ngừng.
Ánh mắt Trương Phi đỏ rực, gã gầm lên giận dữ, phóng ngựa xông lên phía trước. Tay cầm Xà mâu thương kình dài tám trượng, người uốn cong như hình chiếc cung trên lưng ngựa. Khí thế điên cuồng đó khiến quân tốt xung quanh hoảng sợ không thôi, không hiểu vị tam gia này rốt cuộc phát điên cái gì.
Hỏa thế càng lúc càng lớn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Giáp Bì Câu.
Hỏa tiễn bay ra từ hai phía cũng mỗi lúc một dày đặc, rất nhiều binh lính ngồi trên ngựa bị hỏa tiễn đánh úp kia bắn trúng như con nhím. Chỉ có điều, trên hỏa tiễn đó tương tự cũng tẩm dầu cây trầu và trên thân mũi tên bọc một bó vải vụn.
Sau khi châm lửa, dù bắn vào người vẫn không thể dập tắt. Mặc dù bọc vải vụn sẽ ảnh hưởng tới tính chuẩn xác nhưng trong lúc này ai còn để ý đến.
Trong Giáp Bì Câu có gần hai nghìn lọ dầu cây trẩu.
Mỗi lọ ba cân, tức là có khoảng hơn sáu nghìn cân dầu cây trẩu. Toàn bộ Giáp Bì Câu khắp nơi đều là loại dầu này, chỉ cần hỏa tiễn bắn vào đây coi như đã đạt được mục đích. Trong tình huống này, quân Tào gần như không hề tản ra một cách có mục đích, bắn loạn xạ theo mệnh lệnh của Tào Bằng, quân Tào phải bắn hết toàn bộ hoản tiễn trong năm mươi giây. Còn việc có thể bắn chết bao nhiêu người, căn bản không nằm trong phạm vi xem xét của họ. Tuy nhiên, trên đường núi Giáp Bì Câu nhỏ hẹp lúc này chen chúc đầy người. Vì thế cũng không cần phải cố ý ngắm chuẩn đã có thể dễ dàng bắn trúng đối phương. Đám kỵ quân trong chớp mắt đã biến thành con nhím lửa, khiến đám chiến mã kinh sợ gào rú liên tục, cục diện càng thêm hỗn loạn.
Trương Phi nổi điên lên nhưng cũng biết, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, ắt toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Hậu quân đã rối loạn, căn bản không thể phá vòng vây. Duy chỉ có tấn công phía trước phá vỡ chướng ngại vật trên đường mới có đường sống.
- Xông lên cho ta, xông lên phía trước.
Trương Phi hét to, cuống quýt cố gắng để giữ chắc con ngựa của mình.
Gã vừa xung phong vừa đánh né hỏa tiễn bay tới.
Mắt thấy đã sắp tới gần chướng ngại vật trên đường đó, không biết từ đâu bắn tới mấy hỏa tiễn, rơi trên chướng ngại vật.
Chi nghe ầm một tiếng, một chùm lửa lập tức cháy bùng lên.
Chướng ngại vật bốc cháy như một bó đuốc khổng lồ nằm ngang giữa đường núi.
Trương Phi không hề sợ hãi, trợn tròn mắt, râu tóc dựng ngược. Y ngồi vững trên ngựa, Xà mâu thương kình tám trượng trong tay run lên, tung ra một cú đánh mạnh mẽ. Người mượn thế ngựa, ngựa mượn uy người. Xà mâu thương kình tám trượng như một con trăn lớn đang gào thét nằm lên một thân cây to cần ba người ôm mới hết.
- Tránh!
Cùng với tiếng gào thét của Trương Phi, gã vận đủ khí đan điền mượn thế của Xà mâu thương kình tám trượng để nâng lên.
Chiếc cây khổng lồ nặng gần nghìn cân đó lập tức bị gã nhấc lên, bay vù một cái sang bên đường, lửa bốc cháy ngùn ngụt trên cây, lăn cuộn như một bó đuốc lớn trên bầu trời, thanh thế khiến mọi người sợ hãi. Thân cây đó bị đẩy ra, chướng ngại vật trên đường ít nhất đã được dẹp bỏ một phần ba.
Trương Phi ghìm ngựa lùi về phía sau hai bước, rồi tiếp tục xông lên tấn công.
Lại một thân cây khổng lồ nữa bị ném đi…
Thấy chướng ngại vật sắp được dọn sạch sẽ, đám lính cũng dần bình tĩnh lại! Có câu rằng tướng là người can đảm nhất trong quân, lúc này, nếu Trương Phi rối loạn thì tất cả quân lính cũng sẽ mất hồn phách. Tuy nhiên Trương Phi liên tục nhấc được hai thân cây khổng lồ làm đám binh sỹ lập tức phấn chấn tinh thần. Bọn chúng reo hò hoan hô, có tên còn giơ tấm chắn, lao tới cạnh người Trương Phi để che hỏa tiễn phi tới quấy rối.
Sau khi Trương Phi dẹp được hai thân cây đó, gã thở hồng hộc.
Gã hít sâu một hơi, lại phóng ngựa xông lên, Xà mâu thương múa may trong tay, liên tục biến hóa ra các đường hình cung, sau đó hét lớn một tiếng, đại thương đã nhấc bổng thân cây thứ ba ném đi, con đường phía trước theo đó trở nên sạch sẽ hơn.
- Đừng vội kích động, theo ta đột phá!
Trương Phi lớn tiếng quát:
- Phóng ngựa đi, nhảy qua chướng ngại vật thấp bé đó.
Có Trương Phi dẫn đầu, đám quân tốt lập tức bắt chước theo. Từng con chiến mã vượt qua chướng ngại vật, lao ra khỏi Giáp Bì Câu đang cháy rừng rực.
Từ xa, hỏa tiễn đã dừng.
Quân Tào bắn xong hỏa tiễn đã lần lượt rút khỏi nơi đó, dưới sự dẫn dắt của Tào Bằng, bọn họ đã lặng lẽ rút đi.
Trương Phi thúc ngựa lao lên gò đất, nhìn xung quanh đều vắng vẻ thê lương, gã đột nhiên ngẩng mặt lên trời thét dài một tiếng:
- Tào Hữu Học, tam tướng quân tathề không để yên cho ngươi đâu!
Tiếng gào thét vang vọng trong núi mãi không thôi.
Tào Bằng ghìm cương chiến mã, nghiêng người quay đầu nhìn phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh lùng:
- Tha cho tên lỗ mãng nhà ngươi, sau này ta tất lấy mạng ngươi.
Không phải hắn không muốn đánh, mà lúc này không phù hợp để đánh.
Qua Cức Thủy, tập kích Uyển Thành, suốt đêm rút quân, phục kích Giáp Bì Câu… Cả đêm này, quân Tào dường như không hề được nghỉ ngơi một chút nào, luôn chiến đấu liên tục, mọi người đều đã mệt mỏi, không ít người khi phục kích suýt nữa đã ngủ gật trong rừng rậm…
Thêm vào đó địa thế của Giáp Bì Câu không tốt lắm và không thích hợp để hỗn chiến.
Nếu ép buộc ra trận, không làm tốt sẽ gây ra cục diện thua thiệt cả hai, đó không phải là điều Tào Bằng mong muốn.
Đại trượng phu nên biết tiến thoái!
Tào Bằng biết rất rõ khi nào có thể xuất kích, khi nào không thể. Đám người Trương Phi vượt được khỏi chướng ngại vật, khí thế đang hừng hực. Lúc này giao phong với bọn chúng sẽ gây tác dụng ngược. Để bọn chúng đi đi, lão tử không thèm chơi trò khí phách với các ngươi.
Muốn giết ta sao?
Cứ phóng ngựa qua đây…
Hỏa thế của Giáp Bì Câu dần dần dập tắt.
Khói đặc cuồn cuộn làm mọi người ho sặc sụa. Trên đường núi, hàng trăm thi thể ngổn ngang, gây cảm giác vô cùng đau thương…
Rất nhiều binh lính bị chết vì sặc khói.
Còn một vài người bị thiêu cháy không còn nhận dạng nổi.
Trương Phi đứng ven đường, nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt cũng không khỏi đau đớn.
Vốn là một cuộc chiến không hề sơ hở, mà nay lại trở thành như vậy, đã phải uất nghẹn ở Vũ Âm, nay Giáp Bì Câu đại bại càng khiến Trương Phi căm phẫn hơn. Thậm chí gã không tìm thấy tung tích của kẻ địch mà còn tổn thất gần ba mươi phần trăm bĩnh mã. Nếu trên chiến trường, thương vong ở con số này gần như có thể tạo nên một cuộc tan tác. Hiện giờ dù không như thế nhưng nhìn bộ dạng của đám lính kia đâu có khác gì tan tác?
- Truyền lệnh của ta, để lại năm trăm người dọn dẹp xác chết, số còn lại theo ta tiếp tục lên đường.
Dù là một trận thảm bại nhưng Trương Phi phải ổn định cảm xúc, tiếp tục gấp rút lên đường. Tình hình ở Uyển Thành còn chưa rõ, nghĩ chắc lửa cháy ngút trời có liên quan đến đám người phục kích kia. Trương Phi không nhìn ra đối thủ là ai! Nhưng gã lại có một trực giác rằng người đột kích đó chính là Tào Bằng! Ở quận Nam Dương, người dám đánh lén Uyển Thành, mai phục mình thì ngoài quân Tào ra liệu còn ai có thể?
Mà trong quân Tào, người có khả năng này có lẽ cũng chỉ có tên tiểu tặc Tào gia kia.
Hiểu biết của Trương Phi về quân Tào còn lâu mới sâu sắc như những gì Tào Bằng biết về quân Lưu Bị. Tuy nhiên gã biết rất rõ các tướng lĩnh chính của quân Tào.
Mà nay dưới tay Tào Bằng chỉ có vài viên đại tướng. Ngụy Diên là đối thủ lâu năm của Trương Phi, lai lịch cũng rất rõ. Lúc trước khi nghe nói đến kết cục của võ tốt Nghĩa Dương, Trương Phi cũng không khỏi thổn thức. Lưu Bị từng nói, nếu không phải tên thằng oắt Hoàng Xạ đó, chỉ sợ nay Tào Bằng và Ngụy Diên. đã ở lại Kinh Tương, nói không chừng còn có thể để y trọng dụng.
Mặc kệ những lời này là đúng hay sai, Trương Phi vẫn khâm phục với Ngụy Diên.
Ngoại trừ Ngụy Diên, hai tên tiểu tử Điển Mãn, Hứa Nghi dù dũng mãnh nhưng không đủ để sợ. Những người thật sự được coi là trợ thủ của Tào Bằng, cũng chính là thân binh nha môn tướng Bành Đức, Cức Dương lệnh Đặng Chi, Binh Tào sử Đỗ Kỳ và vị tiểu sư đệ của Lưu Bị, chủ biên báo Chân lý Nam Dương Lư Dục. Họ đều cùng Tào Bằng tới Nam Dương, rất được Tào Bằng trọng dụng. Mặc dù Trương Phi hận Tào Bằng tận xương tủy, nhưng gã cũng rất tán thưởng năng lực của hắn. Đồng thời, gã còn là người trọng sỹ đại phu mà khinh quân sỹ. Lư Dục cũng coi như là đồng hương với gã, hơn nữa là con trai của Lư Thực, Trương Phi sao dám có gì đó bất kính.
Đừng thấy Lư Dục không nắm binh, nhưng báo Chân lý Nam Dương trong tay hắn ta lại hơn cả thiên quân vạn mã.
Lưu Bị cũng muốn học theo Tào Bằng làm một tờ báo phát ngôn, nhưng đáng tiếc y không có điều kiện thuận lợi như Tào Bằng, cũng không chịu nổi số tiền đắt đỏ đó, cuối cùng đành phải thôi. Ngoài những người này, Trương Phi không coi ai ra gì, nhưng không ngờ lần này lại… Trương Phi chấn hưng tinh thần, đốc thúc binh mã lên đường.
Sáng sớm, binh mã khởi hành ra khỏi Nam Sơn cố đạo, tới bên bờ sông Dục Thủy
- Có binh mã đang tiến sát tới Uyển Thành sao?
Triệu Dung đang chỉ huy người dập lửa lớn trong Uyển Thành, nghe tiểu giáo tới báo, không khỏi ngẩn người ra.
- Có bao nhiêu người, ăn mặc thế nào? Chủ tướng là ai?
- Hồi tướng quân, số người hình như không nhiều lắm, khoảng hai nghìn tên, trông ai cũng quần áo rách nát, cực kỳ nhếch nhác, chủ tướng là ai cũng không rõ lắm. Bởi vì không có cờ hiệu nên không thể khẳng định. Đúng rồi, xem cách ăn mặc là người một nhà.
- Người một nhà?
Vẻ mặt Triệu Dung mơ màng.
- Tướng quân, có cho phép hay không?
Một gã thuộc cấp áp sát tới, nhắc nhở Triệu Dung:
- Tướng quân đừng quên, trước đây quân Tào cũng dùng thủ đoạn này mới đánh lén được Uyển Thành, đốt cháy lương thảo. Nói không chừng, bọn chúng lại giở trò cũ, tiếp tục đánh Uyển thành, thực hiện một đao kế. Người nghĩ xem, bọn chúng đã rút lui, chắc chắn nghĩ chúng ta sẽ không hề đề phòng.
Vì thế lại lần nữa tới đánh úp để chúng ta không kịp trở tay không chừng, mạt tướng nghe nói tên tiểu tặc đó gian xảo, quỷ kế đa đoan.
Tướng quân không thể không đề phòng.
Triệu Dung nghe thế lập tức giật mình.
Y liên tục gật đầu:
- Nói có lý, nói có lý. Đúng rồi, ngươi tên là gì?
-Mạt tướng là Trương Đạt.
Triệu Dung mừng rỡ:
- Trương Đạt nói rất đúng!
Nếu không có ngươi nhắc nhở, suýt nữa ta lại trúng quỷ kế của tên tiểu tặc đó. Truyền lệnh của ta, lập tức khởi binh… Trương Đạt, ngươi hãy dẫn một nhóm binh mã mai phục ngoài thành. Đợi nghe tiếng mõ kêu trong thành hãy xông ra, chúng ta đánh gọng kìm, nhất định sẽ cho tên kia sáng mắt.
Đúng rồi, kể từ giờ, ngươi sẽ thống lĩnh một bộ quân sĩ cho Quân Tư Mã.
Tên Trương Đạt này vốn chỉ là một quân hầu nhỏ trong quân, nhưng không ngờ chỉ nói vài câu đã trở thành Quân Tư Mã, được thăng một cấp.
Trương Đạt mừng rỡ, vội vạng khom người hành lễ nói:
- Mạt tướng nhất định quên mình phục vụ cho tướng quân.
- Mau đi xuống chuẩn bị, chúng ta hãy tới ôm cây đợi thỏ, chờ tên kia xem.
Triệu Dung vừa nói vừa sai người khởi binh mã. Y đội mũ giáp, đích thân leo lên lầu thành của Uyển Thành, tay che che ngước mắt nhìn ra xa.