Ngồi ở sảnh, Khoái Chính nhìn người thanh niên anh tuấn uy vũ trước mắt, không khỏi cảm thán thế sự vô thường.
Nhớ năm trước, ai có thể ngờ, người thiếu niên nho nhã yếu đuối kia mà nay lại có thành tựu giống như thế này? Lúc trước hắn niệm tình Bàng thị ở núi Lộc Môn, chiếu cố cho một nhà Tào Bằng. Cũng không nghĩ hôm nay lại dựa vào họ Tào, tái khởi Đông Sơn, thực làm cho người ta cảm thán.
Tuy nhiên, Khoái Chính vô cùng vui mừng vì Tào Bằng vẫn còn nhớ y.
Lúc nhận ra y, Tào Bằng tỏ ra vô cùng phấn khởi, nắm tay y, không chịu buông
Cả lão quản gia kia, cũng nhận được sự tôn trọng của Tào Bằng, được sắp xếp cho một chỗ ngồi. Thời Đông Hán rất chú trọng tôn ti cao thấp. Nếu đổi là người khác, thái độ này của Tào Bằng đối với lão quản gia, sẽ lập tức phẩy tay áo bỏ đi, thậm chí cho rằng Tào Bằng làm nhục y. Nhưng Khoái Chính lại không như vậy... Mười năm nay y rất lận đận, năm đó người đi theo hắn đều chạy, chỉ có vị lão quản gia này là không rời y, chăm sóc y. Ở trong lòng Khoái Chính, lão quản gia không phải là nô bộc của y mà là người thân tín nhiệm nhất của y.
Sự tôn kính của Tào Bằng đối với lão quản gia, đối với Khoái Chính càng nói rõ Tào Bằng nhớ ân tình cũ.
- Bá Bình huynh, sau này ta từng cho người đi dò la tin tức của huynh, thì biết được Bá Bình huynh bị triệu về Tương Dương. Không biết hiện nay, tình hình thế nào?
Tào Bằng thật sự là rất vui
Có thể gặp lại cố nhân, tuyệt đối là một chuyện vui.
Năm đó Khoái Chính đối đãi nhà hắn không tệ, ân tình này, hắn nhớ kỹ trong lòng.
Nào ngờ Khoái Chính nghe xong lại lộ ra nụ cười chua xót.
- Nhắc đến thì quả là một lời khó nói hết.
Khoái Chính liền dem cảnh ngội mười năm nay đại khái kể cho Tào Bằng nghe, khiến cho Tào Bằng thổn thức không ngừng.
- Nói ra năm đó ta tuy là chịu Hoàng Xạ bức bách, bị buộc hạ lệnh tôn một nhà. Nhưng trong lòng ta luôn không thoải mái. Sau tuy ta muốn lấy lại công đạo, nhưng không biết làm thế nào với thế lực Hoàng thị, mà địa vị ta ở trong tộc không cao, cho nên cũng không có tác dụng gì. Suy nghĩ lại, hổ thẹn với hiền đệ nhiều rồi.
Lời hay ai cũng biết nói, Khoái Chính thân là đệ tử Khoái thị, tất nhiên cũng hiểu được nghệ thuật nói chuyện này.
Y nói những chuyện vặt vãnh của năm đó, nhưng không hề trách cứ Tào Bằng liên luỵ đến mình, mà chỉ nói y không thể bảo hộ một nhà Tào Cấp, mà cảm thấy áy náy.
Y càng áy náy, Tào Bằng cũng lại càng áy náy.
Mặc kệ lúc đó Khoái Chính xuất phát từ cái gì mà bảo vệ ích lợi một nhà của mình. Nhưng y chung quy là bởi vì mình, mà gặp nhiều năm đau khổ như vậy. Mười năm! Tính ngày, rời khỏi thành Cửu Nữ suốt mười năm,. Một đời người có bao nhiêu cái mười năm? Huống chi là là mười năm quan trọng nhất của Khoái Chính... Mà nay, Khoái Chính đã hơn ba mươi. Bộ dáng già cả kia, nhìn vào có vẻ là tuổi bốn mươi.
Tào Bằng cắn răng nói:
- Huynh trưởng đừng vội nói hai chữ xấu hổ, người nói như vậy, chẳng phải là trách mắng tiểu đệ? Hiện giờ huynh trưởng nếu đến đây, cũng đừng đi vội! Tiểu đệ mặc dù bất tài, không thể cho huynh trưởng tiền đồ sáng lạn, nhưng trở nên nổi bật thì có chút chắc chắn. Về phần những người năm đó làm nhục người, không phải không báo thù, chỉ là chưa tới thời điểm. Đợi một ngày kia, tiểu đệ nhất định là vì huynh trưởng lấy lại công đạo.
- Bằng công tử, công tử nhà tôi không cần công đạo gì, nhưng chỉ xin Bằng công tử có thể ra mặt, cứu công tử thiếu gia nhà tôi về.
- Sao?
- Lúc trước Thiếu phu nhân và công tử huỷ bỏ hôn ước, mang cả tiểu công tử đi. Công tử nhà tôi ngày nhớ đêm mong, hy vọng có thể được gặp lại tiểu công tử. thế nhưng Thiếu phu nhân trong nhà thế lực lớn, mà trong tộc lại không chịu ra mặt vì công tử, thế cho nên tiểu công tử... Công tử không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng tiểu công tử, không theo họ khác, bôi nhọ thanh danh tổ tông.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn Khoái Chính.
Sau một lúc lâu, hắn than nhẹ một tiếng,
- Xin hỏi lai lịch gia đình nhà gái kia?
- Đó là Linh Lăng Lưu thị.
Linh Lăng Lưu thị?
Đó chẳng phải là gia tộc mẫu thân của Chu Bất Nghi sao?
Tào Bằng nhíu mi, trầm ngâm một lát sau, đột nhiên cao giọng nói:
- Bá hầu đâu?
- Công tử!
Đỗ Kỳ vội vàng đi vào đại sảnh, khom mình thi lễ.
Tào Bằng nói:
- Lấy danh nghĩa của ta, lập tức phái người tới Võ Lăng, nói với Thái Thú Võ Lăng Lưu Tiên, nói Lưu gia của hắn đem công tử của Bá Bình huynh giao ra đây, coi như là ta nợ hắn một ân tình..
Lưu Tiên thân là Thái Thú Võ Lăng, thuộc loại Tào phái điển hình.
Hắn rất nghiêng về Tào thị, hơn nữa được Tào Tháo trọng dụng, mới có chức vụ Thái Thú Võ Lăng.
Tuy nói Lưu Tiên ở trong dòng họ Lưu thị không phải là nhân tài kiệt xuất. Nhưng địa vị cũng không tính rất thấp... Dù sao đại viên bổng lộc hai ngàn thạch, cho dù là Lưu Ba, nhân tài xuất sắc nhất Lưu thị hiện nay, cũng không thể đánh đồng. Cũng bởi vì như vậy, lời nói của Lưu Tiên trong gia tộc có thể coi như là có chút trọng lượng. Tào Bằng và Lưu Tiên, cũng không có giao tình gì. Nhưng vậy cũng không có gì trở ngại, Lưu Tiên nguyện ý kết giao Tào Bằng.
Huống chi, Tào Bằng hôm nay, đã không phải là tội thân nữa.
Thái Thú Nam Dương hai ngàn thạch, bổng lộc bằng nhau, nhưng so với Thái Thú Võ Lăng hai ngàn thạch Lưu Tiên kia thì vẫn cao hơn hai cấp bậc...
Khoái Chính không khỏi nước mắt giàn giụa, đứng dậy vái chào sát đất.
- Ân nghĩa hiền đệ, Chính trọn đời khó quên.
Tào Bằng cười nói:
- Bá Bình huynh, huynh đệ ta cũng coi như quen biết nhau mười năm, những lời nói khách sáo, không cần phải nói ra. Huynh đệ ta hôm nay gặp lại, nhất định phải uống cho thật say. Tuy nhiên, ta tin tưởng Bá Bình nay tới tìm ta, chắc chắn mang sứ mệnh. Huynh cứ nói ra, nếu có thể đáp ứng, ta tuyệt sẽ không chối từ... Đợi thương lượng chính sự xong, xin mời lão quản gia trở về báo tin còn huynh ở lại, đợi ta hiểu rõ tình hình sẽ sắp xếp ổn thoả cho Bá Bình huynh
Tào Bằng nói chuyện, không quanh co lòng vòng, mà là đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng càng là như thế, trong lòng Khoái Chính lại càng kích động.
Y hít sâu một hơi, nói với Tào Bằng:
- Hiền đệ, cách nói năng giống như hiền đệ như vậy, thực không hiểu được làm sao đi đến hốm nay.
Trong giọng nói, có lẽ thoải mái hơn một ít, thậm chí còn ra trêu ghẹo Tào Bằng.
- Quanh co lòng vòng, ta cũng biết... Chỉ có điều phải xem là đối với người nào. Nếu là không quen, hoặc là chướng mắt, ta không ngại cùng hắn đóng kịch. Nhưng ta với huynh trưởng, coi như là bạn cũ, nói chuyện với bằng hữu, cần gì phải sử dụng tính toán? Nếu có tinh thần kia, không bằng uống hai hai chén sảng khoái.
Khoái Chính được nghe, không khỏi mỉm cười.
- Ta lần này đến, là phụng mệnh tộc trưởng, đưa một phong thư.
Khoái Chính vừa nói chuyện vừa quay lại nhìn lão quản gia.
Đã thấy lão quản gia cởi ra bố bào trên người, vạch tìm áo kép, lấy ra một phong thư, hai tay trình đưa cho Tào Bằng.
Tào Bằng tiếp nhận thư, mở ngay tại chỗ, nhìn sơ qua một lần.
Trong thư của Khoái Lương thật ra không nói thêm chuyện gì, chỉ là nói hắn ta có đứa cháu Khoái Chính, nghe nói là bạn cũ với Tào Công tử. Mà nay đứa cháu này ở Kinh Tương, lại không có ngày ngẩng đầu, cho nên muốn xin Tào Công tử an bài cho y một chút, tương lai cũng có thể có một vị trí. Trong thư còn nhắc tới Bàng Đức Công, nói Đức Công gần đây sức khoẻ không tốt lắm, nhờ hắn mang hỏi thăm Tào Bằng, hỏi hắn có thể đọc thông 《 Thượng thư 》.
Nhớ ngày đó, Bàng Đức Công nhận Tào Bằng 《 Thượng thư 》, ở một mức nào đó, đã nhận Tào Bằng này làm đệ tử.
Chỉ có điều tạo hóa trêu người, Tào Bằng sau lại bái Hồ Chiêu làm thầy...
Trong thư của Khoái Lương không hề nhắc tới công vụ, nhưng đâu đâu cũng lại có ý nghĩa khác trong đó.
Sau khi Tào Bằng xem xong thư, trầm ngâm không nói.
Đại khái hắn hiểu ý của Khoái Lương, thật ra là hy vọng ở Kinh Tương, khởi việc binh đao, bảo vệ thái bình của Kinh Tương.
- Lão quản gia.
- Công tử, có gì chỉ bảo?
- Phiền ngươi trở về nói cho Lương công, Bằng phụng ý chỉ triều đình, ra trấn Nam Dương, cũng chỉ là hy vọng Kinh Tương thái bình, cũng không có ác ý gì. Nhưng, từ xưa đến nay, đất mọi nơi ở đâu không là đất của vua… Ta phụng chỉ mà đến, là nhận mệnh, thừa lệnh vua. Nhưng Nam Dương này, đã có hai Thái Thú. Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, ta cũng rất khó xử. Mà nay Thừa tướng chinh phạt bắc cương, chính là vì phục hưng Hán thất. Nhưng luôn có những những người ở trong đâm bị thóc, chọc bị gạo, gây chia rẽ.. Những năm gần đây Nam Dương chiến sự không ngừng, Lưu Kinh Châu và Thừa tướng bản đều là người hiểu lí lẽ, tiểu nhân liên tục quấy phá, thế cho nên xung đột không dứt. Kết quả, cũng chỉ có thể là làm dân chúng Kinh Tương chịu đủ... Đây không phải là kết quả mà ta kỳ vọng, cũng không phải kết quả mà Lương công kỳ vọng. Ta vẫn tin là chuyện Kinh Châu, người Kinh châu lo. Nghĩ chín quận Kinh Tương, từ xưa đến nay vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, là nơi lớp lớp tinh anh xuất hiện. nay lại phải xem ánh mắt người khác, chịu xúi giục của người ngoài? Bất hạnh này của Kinh Châu, bất hạnh của người Kinh Châu.
Những lời này của Tào Bằng, tuyệt đối là nói trúng chỗ hiểm.
Khoái Chính đứng bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
- Lời của Hiền đệ không sai, chuyện Kinh Châu, người Kinh Châu lo, cần gì người ngoài nhúng tay vào?
Người ngoài ở đây là ai?
Không cần nói cũng biết...
Tào Bằng không có nói rõ, Khoái Chính cũng không có nói ra, nhưng trong lòng mọi người biết rõ ràng: Lưu Bị!
Chuyện Kinh Châu, người Kinh Châu lo.
Không nghi ngờ Tào Bằng rõ ràng là nói cho Khoái Lương, phương châm chính sách của hắn, thậm chí sau này, phương châm chính sách Tào Tháo sẽ thi hành. Mà bảy chữ này, cũng là mấu chốt. Lão quản gia nghe Tào Bằng và Khoái Chính lặp đi lặp lại sáu chữ này, còn có thể không rõ hàm nghĩa của nó?
Những lời nói khác có thể nhớ đại khái
Quan trọng là sáu chữ này, tuyệt đối không được nhớ sai ….
Tào Bằng không có khả năng cho Khoái Lương câu trả lời trên giấy, nghĩ đó cũng không phải kết quả mà Khoái Lương hy vọng.
Chỉ cần có sáu chữ này, lão quản gia có thể ăn nói với Khoái Lương.
- Như vậy, lão bộc lập tức xuất phát.
- Khoan!
Tào Bằng gọi lão quản gia, cho người mang tới một bộ áo mới rất đẹp, sau đó tự tay khoác lên người lão quản gia.
- Công tử, cần gì làm vậy?
- Lão quản gia, năm đó ta cùng với tỷ phu, lúc đi tới thành Cửu Nữ, lão quản gia ngài từng đích thân đưa tiễn. Tình nghĩa này, Bằng nhớ kỹ trong lòng. Ta đã cho người ta sắp xếp xe ngựa đưa lão quản gia trở về. Sau khi gặp Lương công, mong rằng lão quản gia sớm ngày trở lại. Ta tin tưởng, Bá Bình huynh nhất định sẽ vô cùng nhớ người, chớ để hắn lo lắng quá mức. Đợi lão quản gia trở lại nói không chừng Bá Bình huynh đã có một tiền đố sáng lạn.
Lão quản gia nghe được, không khỏi rơi lệ.
Ông cả đời này trung thành và tận tâm, tất cả kỳ vọng chính là một ngày nào đó Khoái Chính vượt hẳn hơn người.
- Bằng công tử xin yên tâm, lão bộc còn muốn sớm trở lại hơn để cùng công tử hưởng những tháng ngày thanh bình.