- Chính là Trương Cơ - Trương thái thú. - Vương Mãi nhỏ giọng nói:
- Vườn đào này chính là chỗ ở của Trương tiên sinh. Người biết thân phận của ta và tỷ phu xong liền đưa chúng ta tới đây.
- Nói như vậy, hai người chưa về nhà?
Vương Mãi buồn bã lắc đầu không nói gì.
Trong lòng Tào Bằng lập tức xuất hiện một cảm giác không ổn.
Hắn nắm lấy cánh tay Vương Mãi:
- Đầu Hổ ca! Trong nhà có chuyện gì phải không?
- A Phúc!
Đặng Tắc lên tiếng, khoát tay, bảo Tào Bằng tỉnh táo lại. Lúc này đầu óc hắn đang rối loạn nên cố gắng hít sâu một hơi, tới bên Đặng Tắc ngồi xuống, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh. truyện được lấy tại Trà Truyện
- Sau khi chúng ta tới đây, Đầu Hổ từng có ý qua sông về gặp cha mẹ và tỷ tỷ của ngươi. Nhưng không ngờ trên đường liền bị Đặng Phạm ngăn lại, nói ở quanh nhà chúng ta có rất nhiều người lạ. Đặng Tài vừa mới về, còn nhận chức Tá sử của ta, giám thị trong nhà.
- A!
- Ngày hôm trước, Đặng Phạm truyền tin tới nói, Huyện lệnh dẫn người, bắt cha mẹ và tỷ tỷ của ngươi đi, hiện giờ đang giam trong đại lao ở Cức Dương.
Thân hình gầy yếu của Tào Bằng run lẩy bẩy.
Hắn cắn chặt môi khiến cho chảy máu mà không hề biết.
- A Phúc! Lúc trước, ta đã bàn với tỷ phu xông vào đại lao Cức Dương, đón thúc phụ, thẩm thẩm và tỷ tỷ...
Trong phút chốc, Tào Bằng liền hiểu ý của Đặng Tắc.
Cha mẹ, vợ con bị bắt, Đặng Tắc cũng không muốn sống một mình. Hắn quyết xông vào đại lao cho dù phải chết thì cả nhà cùng chết một chỗ. Trong trường hợp nếu Tào Bằng chưa về thì còn có thể giữ cho nhà họ Tào một giọt máu. Nhưng hiện tại hắn trở về...có khác nào chịu chết.
"Chẳng trách mà tỷ phu nói ta không nên quay về."
Một dòng nhiệt huyết bốc lên đầu hắn.
Tào Bằng đột nhiên đứng dậy, nắm chặt hai tay, ngửa lên trời mà hét.
- Hoàng Xạ! Ta thề không đội trời chung với ngươi.
Cổ ngữ có câu: Tội không dính tới người nhà.
Có lẽ trong suy nghĩ của Hoàng Xạ, Tào Bằng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể. Nhưng Tào Bằng là Tào Bằng, không nên lôi người nhà của hắn vào. Nhưng thật ra đối với chuyện này, Tào Bằng cũng đã từng trải qua. Kiếp trước, chính vì sự quật cường của hắn và sự chấp nhất khiến cho nhà cửa tan nát...nhưng hắn không ngờ được vừa mới sống lại chưa lâu, hắn lại phải đối mặt với tình cảnh này.
Hoàng Xạ bắt vợ chồng Tào Cấp và Tào Nam rõ ràng là muốn thể hiện một sự đuổi tận giết tuyệt.
Kiếp trước, Tào Bằng bất ngờ nên không cứu được cha mẹ. Nhưng kiếp này, hắn không thể để cho chuyện đó xảy ra một lần nữa.
Tào Bằng đứng dậy đi ra ngoài.
- A Phúc! Ngươi định làm gì?
- Ta đi tìm Hoàng Xạ. Người hắn muốn đối phó chính là ta, không liên quan tới cha mẹ và tỷ tỷ. Ta tìm hắn để hắn thả cha mẹ và tỷ tỷ ra.
Đặng Tắc đứng bật dậy:
- Đầu Hổ! Ngăn nó lại.
Không để cho Vương Mãi ra tay, Điển Vi và Ngụy Diên đã vọt tới, giữ cánh tay Tào Bằng lại.
Cả hai người đều rất cao cho nên Tào Bằng bị xách lên, chỉ biết giãy dụa.
- Buông ta ra. Ta đi tìm Hoàng Xạ nói chuyện.
Đặng Tắc bước nhanh tới, đưa tay tát một cái vào mặt Tào Bằng.
- Ngươi đi nói cái gì? Ngươi định chịu chết hay sao? Cho ngươi đi, Hoàng Xạ sẽ thả cha mẹ và tỷ tỷ ngươi sao? Cái loại người đó sẽ quan tâm tới tính mạng của người khác hay sao? Ngươi tới đó cho dù có chết thì Hoàng Xạ cũng không tha cho họ.
- Tại sao? Hắn chỉ muốn ta mà thôi.
Tào Bằng gân cổ, chất vấn.
Đặng Tắc lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói tới việc nhổ cỏ tận rễ hay sao?
Hoàng Xạ sẽ quan tâm tới việc giết người sao?
Đáp án rất rõ ràng.
Nếu Tào Bằng đã chết, vợ chồng Tào Cấp sẽ phải đối diện với cái tang của con mình, kết quả sẽ như thế nào? Hoàng Xạ không sợ đám người Tào Cấp nhưng cũng chẳng nề hà chuyện giết họ tránh cho sau này gặp rắc rối.
Đặng Tắc nói:
- Ngày nào ngươi còn không xuất hiện, cha mẹ và tỷ tỷ ngươi, cùng với đứa bé trong bụng tỷ tỷ ngươi còn an toàn. Nhưng chỉ cần ngươi xuất hiện, tính mạng của bọn họ khó giữ được. Ngươi đi tìm Hoàng Xạ là muốn cứu cha mẹ hay là hại họ?
- Ta?
Trong lòng Tào Bằng như có một tảng đá lớn không thể thở nổi.
Cái cảm giác uất nghẹn làm cho hắn đau đớn.
Hắn quát to một tiếng, rồi ngồi thụp xuống.
Sống cũng không được mà chết cũng không xong. Nên làm thế nào bây giờ?
Điển Vi và Ngụy Diên lui tới bên cạnh, yên lặng nhìn nét mặt đau đớn của Tào Bằng mà không biết nói thế nào.
Đặng Tắc nói đúng. Tào Bằng không xuất hiện còn tốt, chỉ cần xuất hiện thì khiến cho người nhà chết.
Ngụy Diên cũng biết được chân tướng của chuyện này. Là một người vô tội nhưng Hoàng Xạ cũng chẳng hề do dự hy sinh binh lính Nghĩa Dương. Với tính tình của người này, xét một cách toàn thể có thể đoán được đó là loại người lòng lang dạ sói.
Gã cũng muốn giết Hoàng Xạ nhưng so với Tào Bằng thì rõ ràng là Ngụy Diên tình táo hơn.
Đặng Tắc thở phào một cái, mệt mỏi ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại. Vốn gã đã chuẩn bị từ trước, nhưng sự xuất hiện của Tào Bằng khiến cho bản thân phải thay đổi ý kiến. Điển Vi, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan đều không phải là người bình thường.
Chưa tính cả Vương Mãi ở bên cạnh mình.
Nhiều người có mặt ở đây như vậy có lẽ có thể thả tay đánh cược một lần.
Đối với vấn đề đại cục, Tào Bằng là người vượt qua thời gian cho nên không ai có thể bằng được. Nhưng nếu nói với mưu kế thì Tào Bằng lại kém hơn so với Đặng Tắc. Hàng năm, gã sống trong quan trường, nếu Đặng Tắc không có bản lĩnh thật sự thì làm sao có thể chế ngự được người khác.
- A Phúc! Không được nóng. - Gã gõ nhẹ lên thành ghế, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Suy nghĩ thật lâu, Đặng Tắc trầm giọng nói:
- Tin tức của Đặng Phạm đưa tới, mặc dù Khoái Chính bắt cha mẹ đi nhưng cũng không có khắt khe. Điều này chứng tỏ Khoái Chính hoàn toàn bất đắc dĩ...chỉ cần hắn còn ở Cức Dương thì cha mẹ và tỷ tỷ đệ tạm thời không có gì nguy hiểm. Chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn.
- Bàn bạc cái gì? - Tào Bằng ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhưng âm thanh lại lạnh lùng.
Đặng Tắc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào Bằng:
- Chính mình trước tiên phải tỉnh táo. Chờ ngươi bình tĩnh mới có thể bàn bạc cứu người.
Tào Bằng cúi đầu.
Hiện tại hắn thực sự khó bình tĩnh, vì thế đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
Vương Mãi cũng định đi theo, nhưng lại bị Đặng Tắc ngăn lại:
- Đầu Hổ! Đừng đi! Để cho hắn suy nghĩ sẽ bình tĩnh.
- Nhưng...
- Đừng lo lắng! Hắn có thể khống chế được mình.
Nếu Đặng Tắc đã nói như vậy, Vương Mãi cũng không đòi đi nữa.
Thực ra niềm tin của gã đối với Tào Bằng thậm chí còn hơn cả Đặng Tắc. Lúc trước, Tào Bằng nói với gã Tào Tháo thất bại. Mà nay, Tào Tháo thật sự thất bại và đúng như Tào Bằng nói là rút khỏi quận Nam Dương... Cái việc đoán trước sự việc như thần đó, Vương Mãi làm sao có thể không phục.
Gã tin rằng chỉ cần Tào Bằng có thể tỉnh táo lại thì nhất định sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt.
Đặng Tắc cũng như vậy, đồng thời trong lòng có thêm chút hy vọng.
................
Tào Bằng tìm được một cái giếng nước ở dưới gốc đào.
Hắn lấy thùng nước, múc nước rửa mặt. Nước giếng lạnh lẽo khiến cho đầu óc đang hoảng loạn của Tào Bằng tỉnh táo ra nhiều.
Hoàng Xạ bắt Khoái Chính giam cầm vợ chồng Tào Cấp chỉ có một đích giản là chờ Tào Bằng mắc câu.
Nhưng hắn có thể đợi bao lâu đâu?
Sau khi chiến sự ở Uyển thành bình ổn, Trương Tú và Lưu Biểu chỉnh lại ước hẹn. Nhiệm vụ đại doanh thành Cửu Nữ cũng chỉ còn chuyển vận lương thảo.
Nói một cách khác, Hoàng Xạ không thể đứng lâu dài ở thành Cửu Nữ mà sớm muộn gì cũng phải trở về Giang Hạ.
Dù sao thì căn cơ của Hoàng Xạ là quận Giang Hạ, để cho Hoàng Xạ ở quận Nam Dương lâu dài là không thực tế, cũng không phù hợp với lợi ích Lưu Biểu.
Nếu Hoàng Xạ phải đi thì y sẽ làm thế nào?
Đơn giản chỉ có hai biện pháp, dẫn vợ chồng Tào Cấp đi hoặc xử lý ngay ở chỗ.
- Nhóc con! Tỉnh táo lại rồi hay sao?
Một âm thanh già nua, cắt đứt suy nghĩ của Tào Bằng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy lão nhân đầu bạc đang từ trong chuồng ngựa đi ra.
Còn nhớ rõ Đặng Tắc và Vương Mãi đều gọi lão là Mậu Bá. Tào Bằng không không dám đánh mất lễ. Dù sao thì người ta nhận bọn họ, hơn nữa Trương Cơ lại còn là ân nhân cứu mạng Đặng Tắc vì vậy mà Tào Bằng không thể thất lễ. Vì thế hắn vàng chắp tay, lên tiếng:
- Mậu bá.
- Sư phụ ngươi là ai?
- A!
- Tiểu tử Đầu Hổ luyện được một thân công phu, nói là ngươi dạy cho nó. Ta muốn biết sư phụ của ngươi là ai?
Chỉ một câu nói khiến cho Tào Bằng phải nhìn Mậu bá với ánh mắt khác.