Tào Bằng ngồi trên ngựa, lớn tiếng hỏi bên ngoài cửa phủ Tư Không.
- Công tử, ta biết!
- Đi trước dẫn đường đi!
Tào Bằng không nói nhiều, cầm roi ngựa chỉ tên gia nhân kia.
Tên gia nhân càng không dám chậm trễ, vội vàng lên ngựa đi trước dẫn đường. Khi Tào Bằng đi khỏi rồi thì Điển Vi mới mang người ra đến ngoài cửa phủ.
Thấy Tào Bằng đã đi rồi, Điển Vi tức giận chửi ầm lên:
- Các ngươi còn không lập tức chuẩn bị ngựa!
Gia nhân phủ Tư Không lập tức ba chân bốn cẳng chạy tứ tung. Một lát sau thì ngựa đã đến. Điển Vi đẩy tên gia nhân ra rồi xoay người lên ngựa, hướng theo phía Tào Bằng, quất roi phóng theo.
Từng trận gió đêm.
Trận tuyết đầu mùa qua đi khiến cho nhiệt độ ban đêm ở Hứa Đô cực kỳ lạnh giá.
Tào Bằng ngồi trên ngựa đón gió, phóng nhanh như tên bắn.
Sau khi đám người Cao Thuận đến Hứa Đô, bè đảng ủng hộ Hán Đế luôn biểu hiện hết sức bình tĩnh. Không phải là Tào Bằng muốn sinh sự nhưng về tình về lý phe đảng Hán đế không nên bình tĩnh như vậy. Càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ là phe đảng Hán đế đang âm mưu một việc đại sự gì đó. Nếu không chẳng phải là phe đảng Hán đế trơ mắt ngồi chờ chết, nhìn Lã thị Hán quốc quy thuận, Tào Tháo nhờ đó mà giành được daanh vọng lớn, tiến thêm một bước giành quyền lực của Hán Đế sao?
Tào Bằng cũng đồng ý, nếu như hắn thuộc về phe đảng hoàng đế thì tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.
Chẳng qua là thời gian qua Tào Bằng đã lơi lỏng tính cảnh giác.
Nhưng hắn ngàn lần không ngờ là phe đảng Hán đế lại an bài chuyện này. Nếu như trong bữa tiệc, Cao Thuận lại bị hạ độc chết, vậy thì Lã Hán vừa mới quy thuận sẽ có thái độ thế nào? Cao Thuận là cánh tay đắc lực của Lã Hán. Nếu như Cao Thuận chết thì dù Lã Hán có lòng quy thuận cũng không thể tiếp tục kiềm chế Cao Cú Lệ. Bọn họ ở Tam Hàn tất sẽ gặp phải thế cục hỗn loạn, thậm chí sẽ rơi vào thế hạ phong.
Ai cũng biết rằng bây giờ Lã Hán phải đối địch hai mặt.
Cho nên việc Lã Hán quy thuận Trung Nguyên tất nhiên là có lý do cá nhân bên trong.
Nhưng về phương diện công việc, Lã Hán hy vọng nhờ lần quy thuận này có thể nhờ cậy sự ủng hộ và viện trợ của Trung Nguyên. Dù sao thì Tam Hàn là một nơi hoang dã. Đặc biệt, tuy Bách Tể Mã Hàn là một bang chế quốc gia nhưng thể chế rất rời rạc. Nếu như phải chống đối với một thế lực lớn như Cao Cú Lệ mà không có sự ủng hộ từ bên ngoài thì sẽ là một việc hết sức phiền toái. Theo lịch sử, về sau Cao Cú Lệ ở Tào Ngụy, không ngừng phát triển lớn mạnh. Trải qua năm trăm năm phát triển, bọn họ gần như chiếm lĩnh lưu vực sông Hán Giang, áp chế một góc của bán đảo Triều Tiên.
Quốc gia này chung quy không phải là đối thủ của bè đảng tập quyền.
Nếu Cao Thuận chết thì việc Lã Hán quy thuận cũng tiêu tan, mà danh vọng của Tào Tháo cũng giảm bớt đi.
Một mũi tên hạ hai con chim!
Có thể nói thủ đoạn của phe đảng Hán đế thật độc ác.
Tuy nhiên Tào Bằng đã không ngờ rằng phe đảng Hán đế mượn cơ hội này đổ hết nghi ngờ và liên lụy vào Tào Xung và Chu Bất Nghi.
Tháng trước Tào Xung đã bị đưa tới thư viện Toánh Xuyên. Hắn có tên gì trong thư viện chỉ có hai người Tào Tháo và Chung Diêu biết.
Còn Chu Bất Nghi…
Tuyệt đối hắn không có thủ đoạn như vậy.
Y là đứa trẻ kiêu căng cao ngạo, có chút cố chấp.
Nhưng ngoài bản chất này ra thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bây giờ Tào Bằng lo rằng phe đảng Hán đế sẽ mượn cơ hội này để Chu Bất Nghi trở thành người chịu tội thay. Tất nhiên sẽ phải chịu tội chết.
Chu Bất Nghi không chịu nổi đả kích của Tào Bằng đã nản lòng thoái chí.
Sau buổi tối hôm đó, y đã mai danh ẩn tích, rất ít khi xuất đầu lộ diện.
Tào Bằng có linh tính rằng Chu Bất Nghi sẽ về nhà. Nhưng phe đảng Hán đế sẽ dễ dàng để Chu Bất Nghi về nhà sao?.
Tào Bằng không tin!
- Công tử, phía trước chính là ngõ Đồng Đà.
Gia nhân dẫn đường đột nhiên ghìm ngựa, quay đầu lại nói lớn.
Tào Bằng cũng lập tức ghìm ngựa nhìn kỹ lại.
Ngõ Đồng Đà nằm ở cuối phố Dục Tú, là một ngõ hẻm vắng vẻ tĩnh mịch, xung quanh rất thư thái. Năm Kiến An thứ tư, Hứa Đô xây dựng thêm nên mới có cái ngõ này. Lúc đó tường thành mới hướng ra phía ngoài sáu dặm, còn ở chỗ tường thành cũ đổ nát thì xây lại thành ngõ Đồng Đà.
Quy mô của thành Hứa Đô cũng giống với thành Lạc Dương, đều có nước chảy xuôi qua. Ngõ Đồng Đà cũng là chỗ có thể nhìn thấy nước chảy qua. Diện tích của ngõ không lớn, là nơi rất u tĩnh, khung cảnh cũng rất đẹp. Nhưng vì nơi này cách xa phố xá sầm uất, ra vào không tiện lợi nên người ở ngõ Đồng Đà phần lớn là thư sinh và sĩ tử.
Mùa đông đến, ngõ Đồng Đà rất ít người nên rất vắng vẻ.
Tuyết đọng trên đường còn chưa tan, vẫn còn nhìn thấy dấu chân người đi.
Tên gia nhân đi trước dẫn đường, Tào Bằng đi theo sau.
- Nơi này vốn trước kia là một tòa biệt viện. Năm trước phu nhân đã sửa lại cái sân nhỏ rồi cho Chu Bất Nghi ở. Tiểu nhân từng vài lần phụng mệnh Ngũ công tử đưa đồ cho Chu công tử nên không lạ nơi này. Công tử cẩn thận. Mặt đường nơi này không bằng phẳng.
Tên gia nhân đi phía trước dẫn đường, nhờ vào ánh sáng của lồng đèn treo trước cửa các nhà bên đường mà mơ hồ có thể nhìn thấy được tình trạng mặt đường.
Tào Bằng không lên tiếng, tay cầm trường đao, cảnh giác đi theo sau tên gia nhân. Đi một lúc cho ngõ nhỏ mờ tối, rất nhanh họ đi tới cuối ngõ Đồng Đà. Chỗ ở của Chu Bất Nghi ở tận cùng bên trong ngõ Đồng Đà, ngoài cửa có trồng mấy bụi cổ tùng, thương hùng.
Cửa sân đóng chặt. Tên gia nhân tiến lên đập cửa ầm ầm.
Nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Tào Bằng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tránh ra.
Tên gia nhân vội vàng nghiêng mình, thấy Tào Bằng tiến lên đá một cú mạnh vào cửa.
Một tiếng “rắc” vang lên. Một cú đá vào cửa chính đang khép kín của Tào Bằng khiến cho cánh cửa đổ ầm. Tào Bằng không nói nhiều, cất bước đi vào sân. Diện tích sân không lớn, bức tường vây xung quanh ước chừng cao khoảng hai thước, trên tường có dây leo của cây mây, càng làm cho không khí đình viện thêm vài phần u nhã. Tổng cộng có ba gian phòng. Ở chính giữa là chính đường, mặt sau hợp với hai gian nhà kề. Lúc này trong viện im ắng, trong phòng cũng tối đèn, đường như không có ai. Tào Bằng ở trong đình viện hô hai lần tên Chu Bất Nghi nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
- Có vật nhóm lửa không?
- Bẩm công tử, tiểu nhân có hỏa chiết tự. (dụng cụ đánh lửa thô sơ)
- Được, đi theo ta.
Tào Bằng nói xong liền cất bước đi lên bậc cửa chính đường.
Cửa khép hờ, bên trong im ắng tối như mực. Tào Bằng đẩy cửa vào, ánh trắng rọi vào trong khiến hắn lập tức biến sắc.
- Đốt đèn lên!
- Vâng!
Gia nhân vội vàng đánh hỏa chiết tự và tìm thấy ngọn đèn dầu bên cửa sổ.
Sau khi gã thắp sáng ngọn đèn thì trong phòng lập tức có ánh sáng. Trong chính đường có một bàn ăn, một thiếu niên đang nằm gục trên bàn không nhúc nhích. Tào Bằng ngồi xổm bên cạnh tên thiếu niên, ra hiệu tên gia nhân đem ngọn đèn đến gần.
Quả nhiên là Chu Bất Nghi!
Sắc mặt tên thiếu niên kia trắng như tờ giấy, hơi thở không còn.
Tào Bằng vội vàng bắt mạch cho y, nhíu mày rồi quay qua nhìn bàn thức ăn.
- Lập tức mời Trương Trọng Cảnh tiên sinh và Hoa Đà tiên sinh lại đây.
Thấy tình huống như vậy, tất nhiên tên gia nhân cũng tự hiểu chuyện gì xảy ra. Gã vội vàng đặt lại ngọn đèn rồi lảo đảo chạy ra ngoài. Một lát sau, tiếng vó ngựa vọng lại từ bên ngoài, đi kèm với tiếng hô hào của Điển Vi vọng đến.
- A Phúc, A Phúc, có sao không?
- Thúc phụ vào đi.
Tào Bằng ôm lấy Chu Bất Nghi mang vào trong sương phòng.
Hắn đem Chu Bất Nghi đặt lên giường rồi do dự một lát quay ra thì gặp đúng lúc Điển Vi đi vào:
- Đứa nhỏ này bị người ta đầu độc.
- Hả?
- Chuyện ở phủ Tư Không chắc có quan hệ với hắn. E rằng đứa nhỏ này bị người ta xui khiến nhưng nguyên nhân thế nào chắc hắn cũng không hiểu rõ hết. Đối phương muốn mang hắn ra làm kẻ chịu tội thay nên đầu độc hắn trước. Vừa rồi ta thấy thức ăn và rượu trên bàn đã lạnh, có lẽ hung thủ đã bỏ đi lâu rồi. Ta đã phái người đi mời Hoa Đà và Trương Cơ tiên sinh đến đây, hy vọng có thể tới kịp để cứu đứa nhỏ này.
- A Phúc, ngươi đúng là người có thiện tâm.
Điển Vi không kìm nổi phát ra một tiếng cảm thán.
Nhưng ông cũng biết rõ là hai năm nay Chu Bất Nghi này đã phạm phải điều gì.
Hắn liên tiếp chửi bới Tào Bằng và Hồ Chiêu với vẻ bệ vệ cực kỳ kiêu ngạo. Tuy nhiên thời gian vừa qua, tên tiểu tử này cũng coi như là có nề nếp, không gây ra chuyện gì. Nhưng trong mắt Điển Vi, Chu Bất Nghi tuyệt đối không phải thứ gì tốt lành. Thậm chí khi nghe hắn trúng độc, ông còn có chút vui sướng.
- Hãy đốt lửa lên, bảo người qua phòng bếp nấu nước. Lát nữa mấy người Hoa tiên sinh đến, không chừng sẽ cần dùng.
Tào Bằng không trả lời Điển Vi, mắt nhìn lướt qua phòng thì thấy một cái gói vải màu xám ở bên cạnh gối gỗ trên giường. Hắn đi đến mở cái bao vải ra. Điển Vi giơ cây đuốc sát bên cạnh để chiếu sáng cho hắn. Trong bao vải là một ít quần áo, còn có mấy quyển sách cùng với một túi lương khô và một gói tiền to. Gói tiền to ước chừng khoảng chừng ba xâu tiền, số lượng cũng không nhiều.
Khi cầm lấy cuốn sách, Tào Bằng ngẩn ra.
“Tam Tự Kinh”, còn có một quyển “Tam thập lục kế”
Cuốn “tam thập lục kế” của Tào Bằng mới hoàn thành nhưng không in thành sách, ngoài chợ cũng không hề lưu truyền. Ngoại trừ một số ít người ra, không ai biết được hắn viết một bộ binh thư như vậy. Trong số ít người này, ngoại trừ người nhà Tào Bằng, Bàng Đức, Bàng Thống, Hạ Hầu Lan, Cam Ninh và bộ hạ còn có Tào Tháo, Quách Gia, Trần Quần, Tuân Úc và vài người nữa. Làm sao Chu Bất Nghi có được cuốn “tam thập lục kế” mới hoàn thành của hắn được? Tuy nhiên suy nghĩ một hồi thì cũng không có gì là kỳ lạ. Chắc chắn Tào Xung có bộ sách này. Chu Bất Nghi và Tào Xung có quan hệ tốt như vậy, có bản in sách này cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều xem điệu bộ của Chu Bất Nghi… Tào Bằng không khỏi nhíu mày.
- Chuyện gì vậy?
- Đứa nhỏ này chắc là sợ mà muốn trốn.
- Hắn như thế nào?
- Phỏng chừng chính vì hắn muốn đi nên mới có đại nạn này.
- Phỏng chừng chính vì hắn muốn đi nên mới có đại nạn này.
Lúc này ngõ Đồng Đà hết sức nhốn nháo.
Vệ tướng quân Hạ Hầu Đôn đã lãnh binh mã phong tỏa toàn bộ Hứa Đô, ngõ Đồng Đà càng tụ tập nhiều nhân mã.
Người dẫn binh đến chính là thành môn Biệt Bộ Tư Mã Hạ Hầu Thương, anh ruột Hạ Hầu Chân, cậu cả của Tào Bằng.
Y vội vàng chạy vào, nhìn Tào Bằng và Điển Vi, vội vàng chắp tay nói:
- Điển Trung Lang, mạt tướng phụng mệnh Vệ tướng quân đặc biệt đến điều tra.
Tào Bằng quay đầu nói:
- Nhóm người Hoa tiên sinh đã đến đây rồi sao?
Còn chưa dứt lời thì có tiếng vọng từ ngoài cửa vào:
- Đừng vội, đừng vội. Lão phu ở đây.
Hoa Đà cất bước đi vào, giọng thở hổn hển, đi đến chắp tay với Tào Bằng:
- Công tử, lão phu đã đến đây. Không biết công tử có gì chỉ bảo?
- Đứa nhỏ này trúng độc!
Tào Bằng chỉ Chu Bất Nghi, sau đó nghiêng người tránh ra.
Hoa Đà liền bước tới phía trước, cúi người xuống kiểm tra Chu Bất Nghi một chút.
- Đổng thảo?
- Hử?
- Đó là một loại độc thảo, độc tính rất mãnh liệt. Trong miệng và mũi của người trúng độc sẽ có một mùi ngọt rất riêng biệt. Tuy nhiên loại cây này rất dễ nhận rõ cho nên thường bị người ta đem băm nhỏ và trộn với thịt khi ăn. Nhưng cũng vì vậy nên độc tính của đổng thảo cũng bị loãng đi, độc tính sẽ tương đối bị yếu bớt. Nếu như độc tính còn chưa thâm nhập vào bên trong phế tạng thì còn có thể cứu được. Tuy nhiên sau khi cứu được, sợ là sẽ có di chứng. Nhưng cụ thể tình trạng sẽ như thế nào thì do mỗi người mỗi khác nên ta cũng không nói chính xác được.
- Xin tiên sinh hãy ra tay cứu giúp hắn.
- Đó là việc tất nhiên. Tất nhiên.
Hoa Đà không dài dòng, lập tức ra tay.
Tào Bằng kéo Điển Vi và Hạ Hầu Thượng ra sương phòng, chỉ để Hoa Đà và hai đệ tử bận rộn ở trong phòng. Một lát sau thì Trương Cơ cũng đến. Nghe Hoa Đà đang ở bên trong cứu người, y cũng không khách khí, mang theo đồ đệ là Mã Thực vào trong phòng.
- Hai đại thần y liên thủ ra tay cứu, nếu mà không cứu được thì e là cũng không còn biện pháp nào.
Tào Bằng hít một hơi sâu, đi xuống cửa hiên.
- Bá Nhân.
- Dạ?
- Phiền ngươi phái người đi đến phủ Tư Không, bảm báo chủ công, nói rằng việc này không liên hệ gì tới Chu Bất Nghi, mà bây giờ hắn bị người ta hạ độc đang được cứu chữa không biết kết quả thế nào.
- Không liên hệ gì tới hắn?
Tào Bằng cười khổ, mang đến cái gói vải của Chu Bất Nghi.
- Đứa nhỏ này xem ra chuẩn bị về nhà, tội gì phải làm cái chuyện này?
- Nói không chừng?
Hạ Hầu Thượng vốn định nói là “không chừng là chạy tội”. Nhưng nếu chạy tội thì cũng không đến mức để mình phải bị hạ độc thế này. Hắn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu bằng lòng, lập tức sai người trở về.
- A Phúc, ta đi về trước?
- À, tình hình trước mắt trong phủ Tư Không không rõ, có một người bị chết thì khó mà bảo đảm không có người thứ hai. Hay là thúc phụ hãy trở vệ bảo vệ cho Tư Không, đồng thời nhắc nhở Tư Không hãy cẩn thận đảm bảo an toàn cho sứ giả Lã thị Hán Quốc. Chỉ sợ khi xảy ra sự tình gì mà có ít người thì sẽ không an tâm.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên xoay người, cất bước đi ra ngoài.
- A Phúc, ngươi muốn đi đâu?
Tào Bằng không trả lời, chỉ quay đầu lại nói với Hạ Hầu Thượng:
- Bá Nhân, nơi này không cần nhiều binh mã lắm. Ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại.
Nói xong hắn liền vọt ra ngoài cửa.
Chạy về phía một con ngựa của một gã lính, Tào Bằng xoay người ngồi lên rồi lập tức giơ roi quất ngựa.
Khi Hạ Hầu Thượng chạy đến thì Tào Bằng đã đi rồi. Y vội vàng bảo một đội quân chạy theo. Sau đó y đứng ở trong đình viện mà không biết làm thế nào.
Tào Bằng phóng ngựa lao ra ngõ Đồng Đà, thẳng đến phố Dục Tú.
Chỉ một thoáng công phu, hắn đã đến trước cổng lớn của một tòa nhà trên đường Dục Tú. Thả người nhảy xuống ngựa, Tào Bằng bước vội lên bậc cửa, nắm lấy chốt đập cửa mà đập liên tục ầm ầm. Cửa nhỏ hé ra một kẽ hở, bên trong thò ra một cái đầu.
- Ai da!
Tào Bằng không nói năng rườm rà, lấy tay đè cánh cửa nhỏ rồi vận lực.
Lập tức cánh cửa nhỏ bị đẩy ra, tên đầy tớ ở bên trong bị một lực đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Tào Bằng cất bước đi vào bên trong.
Những gia đinh trong phủ nghe tiếng động truyền từ bên ngoài cửa liền đi ra xem xét.
- Có thích khách!
Một gia đinh quát to.
Gã chưa kịp hô xong thì Tào Bằng đã tung một cú đấm khiến gã bắn ra bên khung cửa.
- Lưu Quang, nếu ngươi không ra thì đừng trách ta đập nát cửa nhà ngươi!
- A Phúc đi đến nhà Lưu Tử Ngọc?
***
Trong phủ Tư Không, Tào Tháo cau mày, thoáng lộ ra vẻ suy nghĩ.
Những đại thần văn võ tham gia thương nghị, ngoại trừ Quách Gia và vài người ra, phần lớn những người khác ở lại thượng đường. Cao Thuận cũng đi vào thư phòng Tào Tháo, nhìn qua như không có chuyện gì xảy ra, tiện tay cầm lấy một quyển sách đọc say mê, dường như hồn nhiên không thèm để ý.
Nhưng trên thực tế, làm sao y lại có thể không thèm để ý.
- Tình hình Chu Bất Nghi thế nào?
- Hình như hơi rắc rối. Hoa thái y và Trương Cơ tiên sinh đều ở đó, nhưng có lẽ một thoáng cũng không có kết quả ngay được.
- Phụng Hiếu, ngươi nói A Phúc có tính toán gì?
Tào Tháo ngẩng đầu nhìn Quách Gia.
Quách Gia khẽ mỉm cười, nhìn thoáng qua Cao Thuận.
- Theo ta thấy, Hữu Học muốn bảo vệ Chu Nguyên Trực.
- Ồ?
Tào Tháo cũng nhìn Cao Thuận, liếc mắt một cái. Cao Thuận đang cầm cuốn “Mạnh Đức tân thư” trong tay thì bỏ xuống.
- Chu Bất Nghi là ai?
- Một tiểu tử có chút trí tuệ nhưng lại cuồng sinh.
- Hắn rất lợi hại sao?
Quách Gia cười nói:
- Lợi hại hay không thì không nói chính xác được. Tuy nhiên hắn có chút nhanh trí, tài hùng biện của hắn cũng không tầm thường. Năm ngoái hắn từng nhiều lần chửi mắng Hữu Học nhưng Hữu Học không để ý đến hắn. Lúc trước có thời điểm hai người tranh cãi với nhau. Hữu Học đã mắng hắn thậm tệ một chút cho nên gần đây hắn có phần im lặng. Nếu không thì không biết đứa nhỏ này lại phát biểu cái gì nữa.
Tào Tháo lướt mắt nhìn qua Quách Gia, cười một tiếng mà không nói gì.
Hắn loáng thoáng đoán được tâm tư Tào Bằng nhưng lại không thể quyết định.
Lúc ban đầu Tào Tháo thật sự rất thưởng thức Chu Bất Nghi.
Nhưng sau đó Chu Bất Nghi liên tiếp gây hấn ở Hứa Đô khiến cho Tào Tháo ít nhiều cảm thấy không thích nữa.
Hơn nữa bối cảnh của đứa nhỏ này có chút phức tạp, phía sau nó thấp thoáng bóng dáng của phe đảng Hán đế càng khiến cho Tào Thào mất hứng. Chỉ có điều Tào Xung thích Chu Bất Nghi và giao lưu nên Tào Tháo không ngăn cản. Đồng thời, căn bản là Tào Tháo không nghi ngờ, coi thường và không thèm để ý Chu Bất Nghi. Về phương diện khác, hắn cũng hy vọng Tào Xung có thể mượn cơ hội này mà mở mang kiến thức và có dịp được học hỏi kinh nghiệm.
Nói vậy, lúc này đây hẳn Tào Xung cũng đã được một bài học!
Hay là A Phúc muốn đưa Chu Bất Nghi đi Lã Hán?
Ngược lại cũng không phải là không có khả năng.
Thực tế Tào Tháo cũng nghe nói là Tào Bằng đã đem Bàng Minh Vương Song cùng sáu trăm binh tốt đi đến Bột Hải, dường như chuẩn bị để đi tới Lã Thị Hán Quốc.
Đối với hành động như vậy, Tào Tháo bắt đầu cảm thấy không vừa lòng.
Nghĩ lại thì năm xưa giữa Tào Bằng và Lã thị có tồn tại một mối quan hệ không minh bạch. Năm đó hắn đã liều mạng đem cả nhà của Lã thị đưa ra ngoài, cũng có thể chứng minh chuyện này. Nghe nói, quốc chủ của Lã Thị Hán Quốc và Tào Bằng… Lúc Tào Tháo và Cao Thuận ngẫu nhiên nói chuyện phiếm đã vô tình biết chuyện này. Lúc ấy Tào Tháo cảm thấy buồn cười mà không nghĩ rằng A Phúc này là một người phong lưu giàu tình cảm.
Trong nhà có hai thê tam thiếp không nói, nay lại có điều không minh bạch với Thái Diễm.
Bây giờ lại nảy sinh ra thêm chuyện với Lã Hán quốc chủ, đúng là một “diệu nhân”.
Nghĩ đến đây, Tào Tháo liền cảm thấy thoải mái.
Vì sao Lã thị Hán Quốc lại yêu cầu miễn trừ Tào Bằng? Nói thẳng ra cũng là vì chuyện nam nữ này. Mà Tào Bằng cũng có qua có lại, tất nhiên cũng sẽ vì Lã Hán mà lo nghĩ. Bây giờ Lã Hán có áp lực rất lớn. Đặc biệt một khi Lã Hán đồng ý kiềm hãm Cao Cú Lệ thì mối đe dọa sẽ càng ngày càng tăng lên. Tào Bằng giúp đỡ Lã Hán, có thể nói là tư thông với ngoại bang, nhưng cũng có thể nói là hắn giúp tiểu tình nhân của mình.
Về phần Chu Bất Nghi, Tào Tháo có chút phân vân.
Nói thật lòng, tuy rằng Chu Bất Nghi thông minh, hơn nữa lại có tài hùng biện nhưng người như vậy dưới trướng Tào Tháo còn thiếu sao? Luận về cơ trí thì y không bằng Quách Gia. Luận giỏi giang thì y không bằng Tuân Du. Luận trầm ổn thì y không bằng Tuân Úc. Luận thủ đoạn thì y không bằng Giả Hủ. Luận trung thành thì y lại càng không thể so sánh với Trình Dục. Càng không phải nói, dưới tay Tào Tháo còn có Đổng Chiêu, Mãn Sủng, Mao Giai, Trần Quần. Bao nhiêu người tài ba như vậy sao lại có thể để ý đến Chu Bất Nghi? Có lẽ Tào Tháo thưởng thức trí tuệ của Chu Bất Nghi nhưng lại không hề nghĩ tới một ngày kia sẽ trọng dụng y. Cho dù là lai lịch của Chu Bất Nghi có rõ ràng thì Tào Tháo cũng không để y ở trong lòng.
Tào Tháo đứng lên bước ra thư phòng.
Quách Gia cũng biết điều đi theo Tào Tháo. Hai người dừng lại ở góc hiên.
- Phụng Hiếu, ngươi nghĩ như thế nào?
- Còn phải xem chủ công có ý muốn xử lý Chu Bất Nghi không.
- Xử lý hắn làm cái gì chứ? Một tên tiểu hài tử không có tâm tư sâu sắc. Trong chuyện này, e là không liên quan gì tới hắn.
- Chỉ sợ A Phúc cũng cho rằng như vậy.
- Vậy cứ thế mà tha cho hắn sao?
Tào Tháo lại cảm thấy có phần không hài lòng.
- Việc này còn phải nhìn xem chủ công đã chuẩn bị tốt hay chưa.
- Chuẩn bị tốt chuyện gì?
- Đương nhiên chính là chuẩn bị tốt cho việc trở mặt với phe đảng Hán đế.
Trong lịch sử ghi chép, năm Kiến An thứ mười chín, Tào Tháo phế hậu, xem như hoàn toàn đối mặt với phe đảng Hán đế. Nhưng nếu cẩn thận cân nhắc thì sẽ phát hiện ra thời điểm Tào Tháo trở mặt với phe đảng Hán đế thì thực lực hai bên hoàn toàn đối lập. Trong lịch sử, năm Kiến An thứ mười hai, Tào Tháo thiết lập phủ thừa tướng rồi sau đó đánh trận chiến Xích Bích. Sau thất bại của Xích Bích, hắn phát lệnh chỉ có người tài mới được trọng dụng. Trong thời gian năm năm ngắn ngủi hắn phát ra lệnh này ba lần, chẳng khác chim được chắp thêm cánh. Dựa vào việc chiếm Lương Châu, công kích Hán Trung, quyền thế của Tào Tháo càng ngày càng kinh người. Năm Kiến An thứ mười chín, Tào Tháo đã là Ngụy vương. Có thể nói, cục diện ở phía bắc đã bị hắn nắm chặt trong tay, không ai có thể chống lại được.
Mà lúc đó kẻ nghiêng về Hán đế, hay có thể nói là đồng minh của Hán đế, đồng thời là cánh tay của Tào Tháo là Tuân Úc đã chết.
Phe đảng Hán đế thực sự rơi xuống chỗ thất thế còn quyền thế của Tào Tháo như mặt trời ban trưa. Dưới tình huống như vậy, Tào Tháo mới có hành động phế hậu.
Bây giờ Tào Tháo tuy rằng mạnh mẽ cứng rắn cướp lấy tây bắc nhưng chưa xây dựng quyền thế thật sự của chính mình.