Tào Bằng thấy rõ tên hương dũng kia liền hét lên một tiếng kinh hãi.
Ba người Điển Vi từ lúc người nọ gọi tên Tào Bằng đã cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng nhìn đối phương chằm chằm, chuẩn bị ra tay.
Chỉ thấy người tới cao ước chừng một mét bảy mươi lăm, nước da màu đồng, ngoại hình khôi ngô, cường tráng.
Y mặc một chiếc bố giáp, chân quấn xà cạp, tay cầm một thanh trường mâu. Đó chẳng phải ai khác mà chính là Đặng Phạm, đứa con của Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp.
Đặng Phạm dường như không để ý tới sự đề phòng của ba người Điển Vi.
Y hưng phấn, cười cười chạy tới. Tào Bằng khoát một tay lên vai Điển Vi, một tay khẽ ngăn Ngụy Diên rồi lắc đầu, cười hì hì từ trên xe nhảy xuống đón Đặng Phạm.
- A Phúc! Cô phụ, cô mẫu có khỏe không? Nháy mắt mà đã bốn, năm năm. Nhìn ngươi so với trước kia dường như khỏe mạnh hơn. Ta vừa rồi suýt nữa thì không nhận ra ngươi. - Đặng Phạm nói xong liền hưng phấn đi tới bên cạnh Tào Bằng. Cắm trường mâu trên mặt đất rồi dang hai tay ra mà ôm:
- A Phúc! Sao ngươi còn dám quay lại? Huyện lệnh sai người giăng lưới, đang muốn bắt ngươi.
Đặng Phạm cúi đầu nói nhỏ vào tai Tào Bằng.
Tào Bằng hơi giật mình nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên:
- Đặng Phạm ca ca! Huynh càng lúc càng rắn chắc. Khi ta ra ngoài, cha còn nói với ta là trên đường tới đây, tới thăm các ngươi.
Đột nhiên, hắn hạ giọng:
- Tại sao lại bắt ta?
Đặng Phạm liếc mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói:
- Đây không phải chỗ nói chuyện. Ngươi lập tức tới vườn đào Trương gia cách phía Đông thành Niết Dương mười hai dặm thì biết...ta còn có chuyện ở đây, có lẽ muộn mới tới được. Ngươi phải cẩn thận.
- A Phúc! Ngươi định như thế nào?
Việc lén lén, lút lút thế này khiến cho Tào Bằng đột nhiên có cảm giác giống như kiếp trước.
Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
- Làm phiền Đặng Phạm ca ca phải lo lắng. Đệ đệ đang chuẩn bị tới Niết Dương gặp một vị trưởng bối đang tạm thời ở đó. Chờ xong chuyện, chắc chắn sẽ tới gặp ca ca.
- Hóa ra là còn có chuyện quan trọng... Nếu như vậy, ta không giữ ngươi nữa. Nhớ xong chuyện phải tới chơi với ta. Ta sẽ về nói với cha mẹ, bọn họ chắc chắn là rất vui.
- Nhất định.
Tào Bằng chắp tay, nói lời từ biệt với Đặng Phạm.
Sau đó, hắn lên xe ngựa, thấp giọng nói vào tai Ngụy Diên:
- Quay đầu. Có biết vườn đào của Trương gia không?
Ngụy Diên lắc đầu:
- Không biết! Nhưng họ trương là một tộc lớn ở Niết Dương, chỉ cần hỏi thăm một chút là được. Để cho Hạ Hầu ra mặt thì tiện hơn.
Gã cũng nhận ra tình hình có gì đó khác thường.
Tào Bằng tiến vào thùng xe, Ngụy Diên thì kéo Hạ Hầu Lan tới, ghé vào tai y mà nói vài câu. Hạ Hầu Lan gật đầu, xoay người rời đi.
- Điền đại ca! Sự tình có thay đổi, chúng ta quay đầu.
Ngụy Diên nói với Điển Vi một câu, Điển Vi lập tức lên xe, Ngụy Diên giục ngựa bước đi.
Đặng Phạm đứng ở bên đường nhìn xe ngựa đi xa dần mà thở phào một cái.
- Đặng Phạm! Sao ngươi ngây người ra đấy? Người vừa rồi là ai?
Một cái bàn tay vỗ vào vai Đặng Phạm khiến cho gã giật mình, ớn lạnh. Quay đầu lại thì thấy đó là một nam tử, đứng ở phía sau, đang theo dõi mình.
- Mã Hắc tử. Ngươi làm ta giật mình.
- Đang yên lành, ngươi sợ cái gì?
- Nói thừa. Ngươi bất thình lình vỗ vào vai ta một cái, làm ta giật mình... Nếu lão tử không lớn gan thì đã có chuyện rồi. Đó là một người họ xa của cha ta. Vào lúc loạn Thái Bình họ đã rời nhà đi chạy loạn, tới Hoằng nông. Sau đó không biết may mắn thế nào mà lại gả được con gái làm vợ lẽ cho một người có hoàn cảnh tốt. Hình...hình như là họ Dương còn tên là gì thì ta không nhớ. Người ta sinh được một đứa con chính là tên tiểu tử vừ rồi...ngươi xe có phô trương không? Con mẹ nó! Đúng là phát thèm.
Đặng Phạm nói dối không hề có chút ngượng mồm.
Mặc dù Tào Bằng ở Cức Dương nhưng dù sao thì thời gian cũng rất ngắn, hơn nữa lại ít vào thành. Ngoại trừ người trong Đặng thôn ra, ở Cức Dương rất ít người nhận ra hắn.
Mã hắc tử thuộc loại không biết cái danh sách kia, nghe thấy vậy chỉ biết mở to mắt nhìn.
- Hoằng Nông! Họ Dương? Chẳng lẽ là người họ Dương ở Hoằng Nông... Thế có gì mà phô trương đâu? Đúng rồi, tại sao họ không tới nhà ngươi mà lại đi ngược về Niết Dương?
- Ta bực chính là chuyện này. Tốt xấu gì thì cha mẹ ta cũng là trưởng bối của tên tiểu tử đó. Nhưng ngươi thấy đấy, bây giờ người ta phát đạt chẳng thèm để ý tới chúng ta. Nếu vừa rồi ta không ngăn lại thì có lẽ ngay cả nhà ta, hắn cũng chẳng nhớ. Ta có ý tốt mời về, nhưng hình như người ta muốn đi Niết Dương gặp trưởng bối... Trưởng bối nào? Cha mẹ ta không phải là trưởng bối hay sao? Mã hắc tử! Ngươi nói xem, người này có phải là mắt chó nhìn người hay không?
Đặng Phạm làm như nổi giận khiến cho Mã Hắc tử gật đầu liên tục, có phần đồng ý.
- Thôi! Đừng vì người như vậy mà tức giận. Ngũ trưởng bảo ta tới gặp ngươi, tại sao ban ngày còn chưa về? Đi thôi. Cố thêm một canh giờ nữa là thay người. Ca ca mời ngươi uống rượu. Không đáng làm cái chuyện phí công đó.
Đặng Phạm thở dài, gật đầu nói:
- Đúng vậy... Có điều uống rượu cho nó xong. chốc nữa, ta còn phải về nhà nói với cha mẹ.
Mã hắc tử cũng không tiếp tục, vỗ vai Đặng phạm rồi quay đầu đi về trại.
Đặng Phạm quay đầu liếc qua. Chiếc xe ngựa của Tào Bằng đã không còn thấy bóng dáng.
Gã thở phào một cái, rướn thêm vài bước rồi gọi:
- Mã Hắc tử! Ngươi chờ ta một chút.
Nói xong gã liền ba chân bốn cẳng đuổi theo Mã Hắc tử về hướng trạm canh.
.......
- A phúc! Tình hình thế nào?
Chiếc xe ngựa đi được một đoạn xa, Điển Vi quay lại hỏi.
Nét mặt Tào Bằng ngưng trọng, hơi lắc đầu:
- Không rõ lắm. Có điều vị bằng hữu của ta có nói, chúng ta tới vườn đào họ Trương thì rõ.
Trong lòng hắn có một dự cảm trong nhà đã xảy ra chuyện.
Khoái Chính biết rõ thân phận của hắn vậy mà vẫn còn hạ lệnh truy bắt mình.
Như vậy chỉ có một khả năng đó là phía sau lưng y có một thế lực nào đó gây áp lực. Mà người có thể gây được áp lực với y chỉ sợ có mình Hoàng Xạ. Khoái gia là một thế lực tương đối ở Tương Dương, nhưng Khoái Chính không phải là dòng chính của Khoái Gia. Mặc dù Tào Bằng như có thân phận người của Lộc Sơn môn nhưng Bàng Đức công chưa chắc sẽ vì hắn mà đối mặt với người giàu ở Kinh Tương.
Họ Hoàng ở Giang Hạ thật sự là một dòng họ lớn...
Tào Bằng gãi gãi đầu. Nhất định Hoàng Xạ không phát hiện ra thi thể của hắn cho nên quyết định ra tay đối với người thân.
Với chức Giang Hạ binh tào sử của y, thân phận chủ soái đại doanh thành Cửu Nữ thì Khoái Chính làm sao mà chống lại.
Nhưng việc này và Trương gia có gì liên quan? Chẳng lẽ là nàng...
Trong đầu Tào Bằng lại hiện lên khuôn mặt tươi tắn của Nguyệt Anh mà gật nhẹ đầu. "Chắc chắn là nàng. Cũng chỉ có nàng...nàng nghe được điều gì đó nên mới cứu người nhà của mình ra ngoài, giấu ở vườn đào họ Trương hay sao?" Giải thích như vậy có phần lưu loát hơn. Tào Bằng hít một hơi thật sâu liền lên tiếng:
- Ngụy đại ca! Hạ Hầu đi hỏi đã về chưa?
...........
Trương gia là một gia tộc lớn ở Niết Dương...
Có điều cũng chỉ là một gia tộc lớn chứ không phải giàu có.
Nhưng ở Niết Dương, Trương gia chính là một nhân vật đầu bảng, lại thêm họ thừa kế nghề thuốc, cứu sống vô số người. Mà người họ Trương hiện nay là Trương Cơ đúng là một nhân vật điển hình như vậy. Năm Nam Dương gặp ôn dịch, Trương Cơ cứu sống rất nhiều người. Họ Trương vì cứu người nên gần như dốc toàn bộ gia sản. Vì vậy mà ở Niết Dương rất ít người không biết tới họ. Nhắc tới Trương gia là mọi người nhắc tới với sự kính trọng.
Hạ Hầu Lan hỏi được vị trí vườn đào của Trương gia rất dễ.
Nó nằm ở bên ngoài Trương thôn, mặc dù thuộc sản nghiệp của Trương gia nhưng lại độc lập.
Nơi này, trước là sản nghiệp của riêng Thái thú Trường Sa là Trương Cơ. Lúc trước, sau trận ôn dịch ở Nam Dương, thái thú quận Nam Dương ban cho Trương Cơ để thưởng.
Nó nằm bên dãy núi Hạnh Hoa, khắp núi đều là Đào Hạnh, bao phủ vườn đào vào bên trong khiến cho cảnh trí mê người.
Xe ngựa tới bên ngoài vườn đào, Ngụy Diên liền nhảy xuống. Hạ Hầu Lan nhanh chóng bước tới, cầm lấy tay nắm cửa mà đập mấy cái.
Trong vườn đào im ắng như không có người ở.
Mất một lúc mới nghe thấy có tiếng bước chân. Sau đó cánh cửa hé ra một chút, rồi một cái đầu bạc thò ra:
- Các ngươi tìm ai?
- A...
Hạ Hầu Lan không biết mở miệng như thế nào.
Lão già nói:
- Đây là nhà tư không chứa người. Mau rời đi. Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện
Nói xong, lão liền rút đầu, đóng cửa.
Lúc này, Tào Bằng mới xuống xe ngựa, thấy vậy liền vội vàng kêu lên:
- Lão trượng! Khoan đã.
Hắn bước nhanh lên bậc cửa, đẩy Hạ Hầu Lan sang một bên rồi hạ thấp người, nhỏ giọng nói:
- Là Đặng Phạm ở Đặng thôn bảo ta tới đây.
- Đặng Phạm.
Lão nhân hơi nhíu mày.
- Là Trương tiểu thư sao?
- Trưởng tiểu thư? - Lão già lập tức cảnh gaics:
- Ta không biết trương tiểu thư. Công tử đi nhầm chỗ rồi.
Nói xong, cánh cửa rầm một tiếng rồi đóng lại.
Điều này khiến cho Tào Bằng ngớ người...
"Thế này là thế nào?"
- Hạ Hầu! Niết Dương còn có vườn đào nào nữa không?
Hạ Hầu La ngạc nhiên nói:
- Chỉ có một chỗ này tên là Đào viên, còn không có chỗ nào khác.
"Thế này là thế nào? Đặng Phạm nói rõ ràng là đào viên của Trương gia. Nhưng tại sao người ở đây lại đuổi mình? Không biết Đặng Phạm thì thôi, nhưng tại sao ngay cả Trương tiểu thư cũng không biết?"
- A Phúc! Tránh ra.
Vào lúc Tào Bằng đang cảm thấy khó hiểu, chợt nghe Điển Vi gầm lên một tiếng. Tào Bằng theo bản năng nghiêng người, Điển Vi liền xông lên, đặt hai tay lên cửa. Không thấy y có động tác gì khác, song chưởng phát lực khiến cho cánh cửa bị đẩy ra.
Phía sau cửa có cài then, nhưng bị Điển Vi đẩy gãy.
Tiếng động lớn khiến cho lão nhân chưa đi xa, quay đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa mở rộng, một đại hán khôi ngô bước vào vườn đào.
- Các ngươi muốn làm gì? Chẳng phải nói rồi sao? Ta không biết Đặng Phạm. Nơi này cũng không có Trương tiểu thư.
Tào Bằng vội vàng túm lấy cánh tay Điển Vi:
- Điển đại ca! Xin đừng nóng.
Hắn quay lại đang định xin lỗi lão nhân thì thấy trong đại sảnh chợt có một bóng người lao xuống, lớn tiếng quát:
- Sớm biết các ngươi sẽ tím tới. Ông nội các ngươi ở đây. Muốn bắt thì tới đi.
Tào Bằng nghe thấy âm thanh quen thuộc thì rùng mình.
Hắn xoay người, mở to mắt nhìn người thiếu niên đứng trong sân vườn mà kêu: