Lại đến Hứa Đô, tâm tình của Tào Bằng rất bình tĩnh.
Tòa đô thành này thuộc những năm cuối Đông Hán, từ lúc ban đầu bị tàn phá, đến nay phồn vinh, nhưng không cách nào khiến cho hắn có chút cảm xúc. Mà Hứa Đô nay với Hứa Đô bốn năm trước hình dạng đã khác nhau. Hoàng thành, tường thành nguy nga dường như cao hơn rất nhiều so với bốn năm trước, diện tích cũng đã gia tăng rất nhiều. Nhưng trong mắt Tào Bằng, kia chẳng qua là một nhà giam bị mở rộng, tính chất cũng không khác nhau nhiều lắm.
- Năm trước bệ hạ nói, Hoàng thành quá nhỏ, không đủ khí phách.
Trên mặt Tào Chân lộ ra vẻ xem thường, lạnh lùng nói:
- Vì thế nên lão già kia liền ở trên triều đình cầu xin, nói là cần phải xây dựng thêm đô thành. Phụ thân bất đắc dĩ, đành phải đồng ý với thỉnh cầu đó. Nhưng lão già kia cũng không bỏ qua, năm nay lại đề xuất rất nhiều đòi hỏi không biết điều.
Tào Bằng biết, Tào Chân trong miệng "Lão gia này", là nói lão thần Đông Quy.
Nói bọn họ trung thành với Hán thất, nhưng trên thực tế lại đều có tính toán; nói bọn họ có mang tư tâm, nhưng một đám có thể kiên định đứng cạnh Hán Đế.
Nếu nói bọn họ là trụ cột quốc gia, chẳng thà nói bọn họ là một đám sâu mọt.
Tào Bằng đối với những người này, kỳ thật cũng không có thiện cảm.
- Văn cử công, có từng làm gì không?
Tào Chân ngẩn ra, chợt lắc đầu.
- Khổng Dung trong hai năm nay vô cùng lặng lẽ, rất ít ra mặt, đại đa số thời gian ở trong nhà dốc lòng học tập.
Đầu năm, hắn và Lưu Trinh, Nguyễn Ly làm đồng tác giả cuốn “Văn luận”, đã được nhiều người coi trọng..
Phụ thân cũng vô cùng tán thưởng, còn khen ngợi hành động này của hắn, chính là công ở xã tắc, lợi ở sự nghiệp to lớn thiên thu, cũng ban thưởng ba trăm kim, cho bọn họ dùng để sưu tập những sách quý đã thất truyền, chỉnh lý biên soạn lại. Chuyện này cũng là chuyện được nghị luận nhiều nhất trong khoảng thời gian gần đây ở Hứa Đô. Không ít người chịu ảnh hưởng đám người Khổng Dung, cũng bắt đầu tham gia chỉnh lý biên soạn. Như là đám người Trần Lâm, Vương Xán, Từ Can, đều thường xuyên đi thỉnh giáo Khổng Dung.
Những cái tên quen thuộc mà lại xa lạ vang bên tai Tào Bằng.
Vương Xán, Trần Lâm, Từ Can, Lưu Trinh…..
Đó chẳng phải là Kiến An thất tử đỉnh đỉnh đại danh ở trong truyền thuyết đó sao?
(Kiến An thất tử: bảy danh sĩ thời Kiến An gồm 7 người: Vương Xán, Khổng Dung, Trần Lâm, Từ Can, Lưu Trinh, Nguyễn Vũ, Ứng Xương. Đây là nhóm nhà thơ nổi tiếng thời Đông Hán, Trung Quốc)
Tuy nhiên ở trong trí nhớ Tào Bằng, Kiến An thất tử hình như là không ai có kết cục tốt. Trong đó tiêu biểu nhất là Khổng Dung.
Ở trong lòng Tào Bằng, Khổng Dung chính là một thư sinh văn sĩ không hơn không kém.
Điều ông ta cần phải làm nên là dốc lòng học tập, mà không phải tham dự sự việc lộn xộn ở trong triều đình. Tuy nói tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, là khát vọng trong lòng của mỗi một người đọc sách, nhưng cũng phải tùy mỗi người. Khổng Dung chỉ là văn nhân rất thuần túy, căn bản không hiểu được mưu quyền lừa gạt trên triều đình. Nếu đem ông ta đầu nhập triều đình, sớm muộn gì đều đã bị xé thành mảnh nhỏ, ngay cả xương cốt cũng không còn. Ngược lại là để ông ta dốc lòng học tập, có lòng thì đi hỏi hai câu, không có lòng thì lạnh nhạt hờ hững.. Bàng quan, mới có thể giữ được tính mạng. Nếu trong lịch sử Khổng Dung thật sự có thể làm được như vậy, thì lão Tào cũng sẽ không hạ độc thủ, giết cả nhà ông ta.
Tổ chim đã bị phá, trứng có còn không?
May mắn là ngay từ đầu Tào Bằng đã qua lại thân thiết với Khổng Dung.
Mà thời gian sau này lại càng không ngừngkéo Khổng Dung ra khỏi, không dính dáng đến triều đình. Cũng bởi vậy, mới có “Văn luận” hôm nay.
Còn về cuốn “Văn Luận” thì Tào Bằng không có ấn tượng gì.
Dù sao trong trí nhớ, Khổng Dung không viết ra quyển sách này...
Mà nay, một quyển sách vốn chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử lại được ra đời phải chăng cũng đại diện cho một đoạn lịch sử mới hay không?
Tào Bằng không biết, lại mơ hồ có chút chờ mong!
- A Phúc, a Phúc?
- Hả?
Tào Bằng đang trầm tư liền bừng tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trước một tòa phủ đệ dòng dõi cao xa nghỉ chân.
Điển phủ!
- Mang ta tới chỗ này để làm gì?
Tào Bằng kinh ngạc nên hỏi.
Nơi này là Điển phủ, hơn nữa lại là cửa bên của Điển phủ.
Hiện giờ Điển Vi được phong làm oai vũ tướng quân, thêm Thành môn Giáo úy, quan nội hầu, đã lập phủ đệ khác. Tuy nhiên nơi này cách Tào phủ cũng không quá xa, cùng Tư Không phủ là lưng tựa lưng mà xây dựng. Hoá ra Điển phủ, bị Tư Không phủ thôn tính. Nhưng được bồi thường, Điển Vi đạt được một tòa phủ đệ cực kỳ xa hoa, hơn nữa vẫn như trước là liên kết với Tư Không phủ. Nếu không biết, sẽ nghĩ nơi này chính là cửa sau Tư Không phủ.
Nhưng trên thực tế, Điển phủ và Tư Không phủ, cũng là liên kết chặt chẽ, ở giữa chỉ cách một ngõ nhỏ.
Ra khỏi cửa sau ĐIển phủ, chính là cửa sau Tư Không phủ.
Cũng có thể nhìn ra được đến, địa vị Điển Vi ở trong mắt Tào Tháo, không có bị giảm sút.
- Phụ thân bảo ta đem ngươi tạm thời an bài ở trong này, chờ sau khi ông ấy gặp ngươi, sẽ an bài nơi khác.
- Không cho ta về nhà sao?
Tào Chân vẻ mặt nghiêm túc.
- A Phúc, ngươi là tù nhân, làm sao có thể tùy ý trở về nhà?
Tào Bằng không khỏi cười khổ!
Ở Hứa Đô hắn cũng có chỗ ở, là Phụng Xa Hầu phủ, mà nay lại bỏ không như cũ. Chỉ có điều, Tào Bằng là tù nhân, thân phận hạn chế, nhất định hắn không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện. Ít nhất ở tình huống trước mắt, hắn mà ra mặt, sẽ khiến cho nhóm lão thần Hán thất ồn ào náo động.
Điển Vi là thế, không thích nghe giảng đạo.
Tào Tháo và Điển Vi lại quan hệ chặt chẽ, Tào Bằng ở nơi này, cũng sẽ không bị ai chú ý
Đó là vì sao Tào Tháo lại phái Tào Chân, còn mang theo Hổ Báo kỵ đến tiếp nhận Tào Bằng. Giờ Tào Bằng ăn mặc giống như quân tốt của Hổ Báo kỵ. Hắc khôi hắc giáp, mặt đeo mặt nạ mãnh hổ bằng hắc thiết, trộn lẫn giữa đám người, căn bản là sẽ không để cho người khác chú ý.
Gã còn có rất nhiều việc, không thể ở lại với Tào Bằng, điểm này, Tào Bằng cũng có thể hiểu được.
Trong Điển phủ, Ngưu Cương, Điển Phất, Điển Tồn, còn có Điển Kiến, đều ở nhà. Sau khi nhìn thấy Tào Bằng, tất cả đều hưng phấn đứng lên.
Toàn bộ là do Ngưu Cương tuyên truyền, sau khi cùng Tào Chương trở về gã khoe ra với mọi người, những việc gã và Tào Chương đã trải qua ở Tây Bắc. Trong đó không thiếu chỗ khoa trương, làm cho đám con cháu của Điển gia như say như dại, một đám hâm mộ hận không thể lập tức đi tới tây bắc.
Tào Bằng và đám con cháu Điển gia cũng không phải xa lạ, cho nên cười ha hả tiếp đón.
Rồi sau đó, thê tử Điển Vi là Ngưu thị, cũng đi ra gặp Tào Bằng. Đầu tiên là cảm tạ Tào Bằng đã chiếu cố Ngưu Cương, sau đó lại an ủi một chút, rồi đi xuống chuẩn bị rượu và thức ăn.
Điển Vi dẫn Tào Bằng ngồi xuống ở lương đình tại hoa viên.
Lập tức có gia nô mang rượu tới, để ở lương đình
Mà đám con cháu Điển gia thì hi hi ha ha ngồi ở một bên nhìn kia bình rượu kia, nuốt nước miếng.
Một đám tiểu tửu quỷ!
Trong đám này tên lớn nhất cũng mới mười ba mười bốn tuổi, không ngờ......
Tào Bằng dở khóc dở cười, phát hiện Điển Vi cũng không có ngăn trở. Ngược lại sai đứa ít tuổi nhất là Điển Kiến đến rót rượu còn tiện tay đưa cho Điển Kiến một chén rượu
Có phụ thân thế này đúng là cực phẩm.
Nhưng cũng là bình thường!
Ở thời đại này, cũng không có đồ uống như kiểu Coca Cola.
Thậm chí, ngay cả thói quen uống trà cũng không có. Tiếp đãi khách nhân, chỉ đơn giản hai loại là rượu và canh •... Rượu, đương nhiên dễ dàng lý giải; nhưng canh cũng không như canh đời sau này mà là một loại trải qua đơn giản xử lý, hầm kỹ là thành đồ uống. Điển Vi, đương nhiên sẽ không thích “canh” như vậy. Cho nên ngày thường, sử dụng rượu để thay thế. Nên trong nhà cũng cất giữ vô số rượu ngon.
- Thúc phụ, không phải nói là Tư Không lát nữa đến đây sao?
Sáng sớm tinh mơ liền uống rượu, Tào Bằng thật sự là hơi chịu không nổi.
Nào biết nói Điển Vi khoát tay chặn lại, cười nói:
- A Phúc đừng lo lắng, hôm nay Tư Không công vụ bận rộn, e là ban ngày không thể đến được. Hắn hôm qua đã báo, đến tối may ra tới được. Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, không cần lo lắng. Sau giờ ngọ Viên Đức sẽ trở về, đến lúc đó để hắn gặp ngươi.
- Đúng rồi, Nhị ca và Tam ca... •...
Bất tri bất giác Tào Bằng đẩy một chén rượu, nghi hoặc hỏi.
Viên Đức, chính là Điển Mãn.
Điển Vi nói:
- Viên Đức và lão Tam gần đây có chút bận rộn, đang kiểm tra binh mã, ít ngày nữa xuất chinh.
- Xuất chinh?
Tào Bằng kinh ngạc nói:
- Đi Hà Bắc sao?
Điển Vi lắc đầu.
- Không phải, đi Diệp huyện.
- Diệp huyện?
- Nguyên Nhượng, thua rồi...
- Hả?
Tào Bằng bất ngờ không thể phản ứng, kinh ngạc hỏi:
- Nguyên Nhượng thua cái gì?
Nhưng hắn chợt hiểu, Nguyên Nhượng không phải là Hạ Hầu Đôn sao?
Trước đây, Hạ Hầu Đôn làm Thái Thú Nam Dương, đóng ở Uyển Thành. Y thua? Chẳng lẽ nói, Lưu Bị đối với Tào Tháo, dụng binh bất thành hay sao?
Điển Vi đột nhiên giận dữ, lớn tiếng quát:
- Đại Nhĩ Tặc xảo trá, lại dùng quỷ kế lấy Uyển Thành. Nguyên Nhượng không phân biệt được nên đã bị Đại Nhĩ Tặc áp chế, kết quả •... Nếu không phải Ngụy Diên và Giả Văn Hòa xuất binh đúng lúc thìsuýt nữa đã đánh mất tính mạng. Mà nay, hắn đóng ở Diệp huyện, là thân phải chịu tội. Viên Đức và lão Tam phụng mệnh, đi tới Diệp huyện.
Ngụy Diên đến tiếp nhận phòng ngự ở Diệp huyện, Nguyên Nhượng sẽ phải trả vềHứa Đô đểhỏi tội.
Tào Bằng, như ở trong mộng!
- Chuyện xảy ra vào lúc nào?
- Mười ngày trước!
Điển Vi cười khổ một tiếng.
- Nguyên Nhượng một đời anh hùng, không ngờ thất bại trong tay Đại Nhĩ tặc, ta thật sự là vì hắn cảm thấy không đáng giá … Tuy nhiên, ngươi nói xem Uyển Thành này cũng thực con mẹ nó tà môn. Lúc trước chủ công chinh phạt Uyển Thành, kết quả bị truy đuổi gần chết. Nếu không có ngươi, ta suýt nữa chết ở đó; sau Trương Bá Loan cũng chiến bại, chết không toàn thây … Mà nay, Nguyên Nhượng cũng thua, thậm chí ngay cả Uyển Thành, cũng sẽ bị mất.
Điển Vi mắng một lúc lâu, cũng không có nói đến vấn đề chính.
Tào Bằng càng nghe càng mơ hồ, vẫn không biết, Hạ Hầu bị mất Uyển Thành như thế nào.
Vẫn là Ngưu Cương nhìn ra sự nghi hoặc của Tào Bằng, vì thế tiến lên giải thích nói:
- Ba tháng trước, Lưu Bị ở Tương Dương thành thân. Lúc ấy Nguyên Nhượng thúc phụ nghĩ đến hắn không ở đó, cho nên cũng mất cảnh giác. Không nghĩ đến, đầu tháng, Kinh Châu đột nhiên khởi binh, tập kết binh mã ở Niết Dương, ý đồ chiếm Cức Dương. Nguyên Nhượng thúc phụ nghe nói Cức Dương nguy hiểm, vì thế lãnh binh đi tới giải cứu, nào biết bị Trương Phi ở Tịch Dương Tụ phục kích, tổn binh hao tướng.
Hận nhất là, tên Đại Nhĩ Tặc kia đã lặng lẽ trở về Tân Dã, cũng tự mình dẫn binh mã, khi Nguyên Nhượng thúc phụ đi cứu viện Cức Dương, mở cổng Uyển Thành. Khi Nguyên Nhượng thúc phụ trở về Uyển Thành, lại suýt nữa bị một người tên là Triệu Vân giết chết, bản thân bị trọng thương. Nếu không có Giả Thái Trung nhìn thấu gian kế của Đại Nhĩ tặc, mệnh lệnh cho Ngụy Văn Trường đúng lúc cứu viện, chỉ sợ... Tuy nhiên, Uyển Thành đã mất, cũng là cực kỳ nghiêm trọng. Giả Thái Trung tự mình ra trấn thủ huyện Vũ Âm, lại lệnh Ngụy Diên ra trấn thủ Diệp huyện, cuối cùng đã ổn định trận tuyến. Chủ công sở dĩ đến muộn cũng chính là bởi vì chuyện này. Hai ngày nay, Hứa Đô khá là huyên náo, tuy nhiên phần lớn đã bị chủ công áp chế, mới không còn rung chuyển nữa.
Không biết vì sao, trong đầu Tào Bằng đột nhiên hiện lên bốn chữ “Hỏa thiêu bác vọng”.
Trong lịch sử, Hạ Hầu Đôn cũng từng bị Lưu Bị đánh bại.
Thật không ngờ, lịch sử ở lúc này, không ngờ lại trình diễn Hạ Hầu Đôn thảm bại, thực tại làm cho Tào Bằng, cảm thấy vài phần khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng, Tào Tháo gọi hắn đến, là vì việc Lã thị Hán quốc.
Nhưng hiện giờ xem ra, cũng không có đơn giản như vậy.
Tào Bằng không khỏi rơi vào trầm tư, lại không để ý đến, Điển Vi đột nhiên ngừng chửi, mà là nhìn Tào Bằng đầy thâm ý.
Đôi mắt hơi có vẻ mờ đục kia lại lóe sáng.
- Nói như thế, Uyển Thành đã mất?
- Đúng vậy.
- Vậy tình trạng quận Nam Dương, hiện giờ ra sao?
Không đợi Ngưu Cương mở miệng, chợt nghe Điển Vi nói:
- Không quá yên ổn.
- Ồ?
Tào Bằng thật không có chú ý tới điểm này, bật thốt lên hỏi:
- Còn Toánh Xuyên thì sao?
- Toánh Xuyên, thật ra lại rất yên bình..
Tào Bằng đột nhiên ngẩng đầu, hướng Điển Vi nhìn lại.
- Thúc phụ, ngươi......
- Ha ha ha, ngươi thật đúng là trí tuệ.
Điển Vi đột nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nếu Viên Đức có một phần mười trí tuệ của ngươi, ta cũng có thể yên tâm.
Ở trong cảm nhận của Tào Bằng, Điển Vi vẫn là một người lỗ mãng thẳng thắn.
Thậm chí trongTam Quốc Diễn Nghĩa hậu thế, rất nhiều người thích Điển Vi, chính là bởi vì ông ta ngay thẳng như vậy.
Mà nếu ngươi thật sự cho rằng, Điển Vi chỉ là người tứ chi phát triển, đầu ócđơn giản, thì hoàn toàn sai rồi. Điển Vi có thể làm đến vị trí như vậy, hơn nữa trước sau rất được Tào Tháo tín nhiệm, nếu thật sự là tứ chi phát phát triển đầu óc đơn giản, tuyệt đối không có khả năng...
Điển Vi là hộ vệ của Tào Tháo, đồng thời lại bảo đảm cuối cùng bên cạnh Tào Tháo.
Ai lại dám nói, bảo vệ Trung Nam Hải không có đầu óc?
Điển Vi đảm nhiệm, chính là thủ lĩnh bảo vệ Trung Nam Hải. Cho nên, càng cần can đảm cẩn trọng, và có trực giác nhạy bén.
Cuộc chiến Uyển Thành, ông ta từng vì tham rượu hỏng việc, suýt nữa hại chết Tào Tháo.
Rồi sau đó, Điển Vi rất ít uống rượu khi làm việc. Có thể khống chế được chính mình, Điển Vi càng trở nên càng thêm đáng sợ. Đó cũng là nguyên nhân nhiều thủ hạ dũng mãnh dưới tay Tào Tháo như vậy lại hết lần này tới lần khác luôn coi trọng Điển Vi- một người bề ngoài thì hào phóng, nhưng tâm tư thì tinh tế.
- Phụng Hiếu tiến cử ngươi làm Thái Thú Nam Dương.
- Ta?
Điển Vi gật gật đầu.
- Nguyên Nhượng là phải chịu tội, cho dù tránh được lần này, chỉ sợ cũng phải bị trách phạt.
Hơn nữa bản thân hắn bị trọng thương, Tư Không đã mời Hoa Đà tới, ít ngày nữa đem dẫn hắn trả. Kể từ đó, vị trí Thái Thú quận Nam Dương bị trống, đã trở thành một vấn đề. Mà hiện nay quận Nam Dương, lòng người hoảng sợ, cần người có thủ đoạn, có đảm lược tới đó. Phụng Hiếu hướng chủ công tiến cử ngươi tới tiếp quản, cũng là xuất phát từ nhiều phương diện. Điều này, chủ công đã cân nhắc suy xét, cho nên mới sai Tử Đan mang ngươi trở về.
Điển Vi tự rót tự uống, ha hả cười nói:
- Nếu không có Phụng Hiếu tiến cử, ta và Trọng Khang lại sao có thể có thể đồng ý để Viên Đức và lão Tam vào lúc này chen chân đến bên trong bãi nước đục kia. Nếu là ngươi đi tới quận Nam Dương, ta và Trọng Khang đều cực kỳ yên tâm.
Thái Thú quận Nam Dương?
Lúc này đây, đầu Tào Bằng thật có chút choáng váng...