Những bông tuyết lớn như lông ngỗng tung bay càng làm tăng thêm không khí lạnh lẽo.
Thái Mạo nửa nằm trên giường, một bàn tay thò vào chiếc váy từ cặp đùi thon dài của nữ tỳ xinh đẹp bên cạnh. Một nữ tỳ xinh đẹp khác thì từ trên quầy rượu cầm một bình rượu nóng tới, cẩn thận rót.
Lúc Trương Doãn đến thì Thái Mạo đang trêu ghẹo nữ tỳ xinh đẹp.
Công đường đèn đuốc sáng trưng, toát lên bầu không khí ướt át.
Trương Doãn thấy thế bật cười ha ha. Ông phẩy phẩy bông tuyết bám trên người ra, cởi áo khoác hất cho tỳ nữ bên canh, miệng trêu đùa:
- Đức Khuê thật quá nhàn nhã, ngược lại cho gọi tiểu đệ đến đây vào lúc tuyết lớn thế này, không biết có chuyện gì quan trọng?
Thái Mạo xoay người ngồi dậy, xua tay ra hiệu tỳ nữ lui ra.
Gã sai tỳ nữ rót rượu nóng đưa cho Trương Doãn một cốc, rồi sau đó trầm giọng nói:
- Phía bên tiểu muội đã bắt đầu có hành động rồi.
- Ồ?
Trương Doãn thu lại nụ cười, sau khi uống một ngụm rượu, tùy ý hỏi:
- Vậy Khổng Minh có nói gì không?
- Chủ trương của Khổng Minh ư? Chỉ sợ là chỉ thảo luận với Lưu Huyền Đức thôi.
Thái Mạo nói:
- Hôm qua hắn đã rời khỏi Tương Dương, nói vậy hiện giờ chắc đã đến Tân Dã...Cũng là một người thông minh, không biết vì sao lại có lựa chọn hồ đồ như vậy. Lúc trước tiểu muội từng muốn để hắn ở lại đây, lại bị hắn cự tuyệt. Mà nay lại như Thiên lôi bị Lưu Huyền Đức sai đâu đánh đó, thật sự là có chút đáng tiếc. Tuy nhiên, nếu như Lưu Huyền Đức thật lòng đầu nhập, không phải không là chuyện tốt, từ lúc đó, địa vị của Thiếu chủ càng thêm củng cố.
Đoán chừng một hai ngày nữa sẽ có tin tức.
Cũng không biết cuối cùng Lưu Huyền Đức sẽ lựa chọn như nào.
Trương Doãn mỉm cười:
- Chuyện nào có đáng gì? Để phu nhân mời chủ công phái người đến chiêu mộ Lưu Huyền Đức là có thể.
Nếu Lưu Huyền Đức vẫn trước sau tỏ thái độ không chịu theo, theo ta thấy, người này không giữ lại nữa, hãy mau chóng diệt trừ để tránh hậu hoạn.
- Có phải quá gấp gáp không?
Trương Doãn cười lạnh:
- Không gấp, nếu Lưu Huyền Đức còn do dự, chỉ sợ mà khó được việc.
Nói như vậy, không bằng sớm động thủ đi. Chẳng may tương lai Tân Dã nắm trong tay hắn, vậy chẳng phải Thiếu Chủ đã dưỡng một con mãnh hổ trước cửa sao?
Ông ta nhìn thoáng qua nữ tỳ rót rượu, Thái Mạo lập tức hiểu.
Cười cười, Thái Mạo nói:
- Ngươi yên tâm, nếu đã để nàng ở đây, đương nhiên là đáng tin.
- Đức Khuê, Lưu Huyền Đức cũng là kẻ kiêu hùng!
Trương Doãn hạ thấp giọng, lạnh lùng nói:
- Người này ý chí rất lớn, lại là Hoàng thúc, chỉ dưới Y Đai Chiếu, thanh danh truyền xa. Hiện tại ngươi thấy hắn thành thật, đó là bị chúng ta áp chế. Nhưng dù vậy, trước sau vẫn có nhiều người ngưỡng mộ danh tiến hắn, tương lai để hắn phụ tá Thiếu chủ, có lẽ sẽ không còn nghe theo chúng ta nữa? Chớ nuôi hổ thành họa, sớm muộn gì cũng gây thành đại họa.
Thái Mạo gật đầu trầm ngâm không nói.
Sau một lúc lâu, gã mở miệng nói:
- Lưu Bị này thật sự là một phiền toái.
Hắn ta dũng mãnh thiện chiến, dưới trướng lại có những mãnh tướng như Quan, Trương, ngay cả Tuân Hữu cũng bày mưu tính kế cho hắn. Ừm, nếu ra tay với hắn, e là rất khó. Ý của tiểu muội là, trước thì trấn an hắn, từ từ diệt trừ, tước đi nhuệ khí của bộ khúc hắn. Đợi khi trong tay hắn không còn binh quyền thì mới hạ thủ cũng không muộn. Đúng rồi, dường như Lưu Huyền Đức đến nay vẫn không có con nối dòng, ta dự định hứa một cuộc hôn nhân tốt đẹp để cho hắn yên lòng, thấy được không?
Trương Doãn ngẫm nghĩ một chút, rồi tỏ vẻ đồng ý.
Ông ta hỏi:
- Đức Khuê đã chọn được người chưa?
- Hướng Lãng tại Nghi Thành có con gái dung mạo xinh đẹp.
Lão già đó xưa nay cao ngạo, không thích hợp quần, còn vài lần chửi bới ngươi ta, ta đã sớm không chịu đựng nổi lão ta. Ta muốn để tiểu muội ra mặt đem nữ nhân đó gả cho Lưu Bị. Ha ha, với bản tính của lão già đó, sao có thể đồng ý? Đến lúc đó, tất nhiên sẽ phản đối, cũng có thể nhân cơ hội đó làm khó Lưu Huyền Đức kia.
Hướng Lãng, tự là Đại Đạt, phong quan làm Lâm Tự Trường.
Trương Doãn tỏ vẻ đáng tiếc:
- Hướng tiểu thư thật xinh đẹp, thật đáng tiếc khi gả cho Lưu Huyền Đức.
Thái Mạo cười lạnh một tiếng:
- Đợi khi Lưu Huyền Đức chết, ai có lợi vẫn còn chưa biết.
Nói xong, gã và Trương Doãn cùng hợp ý bật cười to.
Còn Trương Doãn luôn tỏ ra tán thành, liên tục gật đầu.
***
- Giả Thái Trung sao lại cười?
Ngụy Diên đẩy thêm than vào lò sười, nghi hoặc hỏi Giả Hủ.
Ngụy Diên lúc này đã không còn nghèo túng như năm xưa ở thành Cửu Nữ nữa. Gã chạy đến dựa hơi Tào Tháo đã được chín năm rồi, mặc dù không được coi là có công lao hiển hách nhưng cũng đã lập nhiều công huân, được phong làm Kỵ Đô Úy Hồ Dương Trường, cao hơn so với Thủy Giáo Úy, cũng được coi là độc trấn một phương. Giả Hủ đến đây một năm trước vẫn luôn ở Hồ Dương, cho nên Ngụy Diên và Giả Hù cũng vô cùng thân thiết. Ngụy Diên biết Giả Hủ kia lợi hại ra sao. Năm xưa Giả Hủ ở Uyển thành phụ tá Trương Tú đã khiến người khác cảm nhận được sự cao thâm khó lường.
Đồng thời, y cũng là mưu sĩ được Tào Bằng vô cùng tôn sùng.
Có lẽ Ngụy Diên không phục Giả Hủ, nhưng đối với Tào Bằng thì lại cực kỳ tôn trọng.
Không chỉ năm xưa gã và Tào Bằng cùng nhau tìm Tào Tháo nương tựa, cũng không phải bởi vì Tào Bằng là tộc chất của Tào Tháo, mà là bởi vì những năm gần đây Tào Bằng đã làm được rất nhiều việc, từng việc từng việc đã khiến cho Ngụy Diên không thể không cảm thán: đúng là thiếu niên anh hùng.
Mà nay, Đặng Tắc được phong quan làm Thái Thú Đông quận.
Một kẻ cụt tay năm xưa nay đã thành quan to một phương.
Càng không cần nói đến Tào Cấp được phong quan làm Thứ Sử Lương châu, quản lý một phương. Ngụy Diên đôi khi hối hận, nếu như năm xưa gã không ở lại Nhữ Nam mà đi theo người Tào gia, thì địa vị hiện nay chỉ sợ cũng không hề kém. Những người năm xưa đi theo Tào Bằng đều đã trở nên nổi bật: Cam Ninh – Thái Thú; Bộ Chất – Thái Thú; Bàng Thống – Thái Thú...Ngay cả Hạ Hầu Lan kia cũng trở thành Giáo úy Thống binh.
Ngược lại, hiện tại Ngụy Diên không phải là không tốt.
Nhưng so với những người như Cam Ninh kia thì Ngụy Diên có vẻ không thể nổi bật bằng.
Cũng bởi vậy, vài năm nay Ngụy Diên vẫn không ngừng lui tới Tào gia. Cho dù Tào Bằng bị quỷ tân tam tuế tù đày tại Huỳnh Dương, Ngụy Diên vẫn phái người đến thăm và tặng không ít lễ vật. Gã biết, sớm muộn gì Tào Bằng cũng sẽ lại quật khởi! Điểm này, từ việc thấy Cam Ninh đảm nhiệm Thái Thú quận Thùy Nam là có thể nhìn ra manh mối. Với việc duy trì quan hệ tốt với Tào Bằng, đối với Ngụy Diên không thể nghi ngờ là có lợi thật lớn, sao không làm chứ?
Giả Hủ cười ha hả:
- Không có gì...Dùng câu nói của tiểu quỷ kia như nào nhỉ? Đúng rồi, chờ xem trò hay đi.
Vẻ mặt Ngụy Diên mờ mịt.
Trên thực tế, Giả Hủ vẫn luôn chú ý tình hình Lưu Bị.
Trải qua thời gian một năm, y thông qua các loại con đường mua chuộc được một người của Thái gia.
Người này tên là Thái Hòa, là tộc đệ của Thái Mạo. Thái Hòa này vốn không được người nhà coi trọng, nói trắng ra gã chỉ là một tay ăn chơi mà thôi.
Người này trời sinh tính tình ham đánh bạc, ngồi đâu là thiếu nợ ở đó.
Giả Hủ sai người tiếp cận với Thái Hòa, cũng thông qua Thái Hòa khuyên bảo Thái phu nhân để lôi kéo Lưu Bị.
Đây là một sự liều lĩnh.
Nếu Lưu Bị đồng ý ủng hộ Lưu Tống, chắc chắn sẽ trở mặt thành thù với Lưu Khởi và Sơn Dương bộ cũ; Nếu như Lưu Bị cự tuyệt ý tốt của Thái phu nhân, thì sẽ khiến Thái phu nhân và hắn ta thù hận càng sau. Vậy thì hiện nay, thế tộc Kinh Tương chắc chắn sẽ gia mạnh tăng đả kích đối với sự mạnh yếu của Lưu Bị. Đây là một trong hai lựa chọn mà Giả Hủ quyết không để cho Lưu Bị có lựa chọn thứ ba. Hiện giờ, y thật sự muốn xem Lưu Bị lựa chọn như nào.
Cho dù Lưu Bị cuối cùng lựa chọn Lưu Tống cũng không cần lo lắng.
Thế tộc Kinh Tương là một đoàn thể cực kỳ bài xích người ngoài, Lưu Bị có thể dung nhập được không cũng còn chưa biết, cho dù là dung nhập vào được, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá rất lớn. Hơn nữa, thế tộc Kinh Tương sẽ thật tâm tiếp nhận Lưu Bị sao? Với sự hiểu biết của Giả Hủ với những người đó, khả năng đó không lớn.
Dù sao y cũng sống ở Nam Dương nhiều năm.
Cũng đã từng qua lại nhiều với đám người Lưu Biểu kia.
Từ sau khi vào Nam Dương, Giả Hủ rất khiêm tốn, không hề rời khỏi động thủ, mà yên lặng quan sát cẩn trọng.
Thời điểm động thủ cần phải có một kế sách thật tốt, sẽ thắng được thiên quân vạn mã.
Hiện giờ dưới tình hình của Lưu Bị, nếu không đưa ra lựa chọn, chỉ sợ thời gian ở Kinh Châu sẽ không còn nhiều nữa.
Cho nên, bất kể là Lưu Bị lựa chọn ai thì cũng đã đắc tội với người kia. Thế tộc Kinh Tương rất khó đối phó, mà bộ cũ Sơn Dương cũng vậy, cũng không dễ đối phó.
Y quyết định, tiếp tục quan sát.
Gia Cát Lượng?
Giả Hủ cũng không chút để tâm.
Điều y thật sự lo lắng chính là Tuân Kham.
Người đó tuyệt đối là một kẻ địch lớn, kế này của y thành công hay không chính là phải xem Tuân Kham kia sẽ bày mưu tính kế cho Lưu Bị như nào.
Giả Hủ không kìm nổi cười lạnh.
Khiến cho Ngụy Diên ở bên cạnh phải co rúm lại.
A Phúc nói, tên này là một độc sĩ.
Nhìn điệu bộ cười tươi của hắn ta, là không hiểu trong lòng hắn ta đang nghĩ ra quỷ kế gì để hại người. Người này, không thể đắc tội, vẫn quan hệ tốt là hơn.
- Đúng rồi, hai ngày tới ta định phái Hòa Nhạc đi Huỳnh Dương một chuyến.
Cửa ải cuối năm rất lạnh, A Phúc ở Huỳnh Dương chịu khổ, mỗi khi nghĩ đến ta đều rất buồn...ta đã sai người đến Vũ Âm chọn mua một ít đặc sản địa phương để đi tặng, Thái Trung có quay về Hứa Đô không? Hoặc có gửi thư đến đó không? Vừa lúc tiện đường, không biết Thái Trung có dự định gì?
Sau Quan Độ, Giả Hủ được phong quan Thái Trung Đại Phu.
- Văn Trường, đừng vội phí tâm với tiểu tử đó.
Giả Hủ hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử đó thông minh hơn bất cứ ai, có thể gây sức ép hơn bất cứ ai. Ngươi cho là hắn sẽ ở Huỳnh Dương chịu khổ sao? Ngươi có thấy hắn tạo ra phúc giấy đã gần như một lưới bắt hết toàn bộ đại tộc khu vực Tánh Xuyên và Hà Lạc. Cho dù là chủ công không làm khó hắn, nhưng những đại tộc này sẽ để hắn làm gì cũng được sao? Ta nghe nói, tiểu tử này lúc này đang rất vui sướng! Kiều thê mỹ thiếp hàng đàn, thật đúng là tiêu dao khoát hoạt.
Ngược lại chúng ta ở trong này còn khổ hơn so với hắn.
Nói xong, Giả Hủ khẽ phì một cái.
Không phải là y có định kiến với Tào Bằng, chỉ là do thói quan không muốn thấy Tào Bằng quá ung dung tự tại.
Năm đó, chỉ một câu nói của Tào Bằng đã khiến Tào Tháo để ý Giả Hủ. Y muốn khiêm tốn, không muốn người khác chú ý cũng không được, rồi còn phải bôn ba vất vả.
Thái Thú Nam Dương Hạ Hầu Đôn là người tính tình nóng nảy khiến Giả Hủ không chịu đựng được.
Trốn khỏi được Hồ Dương, Lại phải phí công phí sức vắt hết óc để giám thị Lưu Bị, y không thể thu thập được Lưu Bị, nhưng lại thành công trong việc áp chế sự phát triển của Lưu Bị. Mặc dù Lưu Bị đã chiếm cứ ba huyện Tân Dã nhưng trước sau vẫn không tiến thêm một bước lớn nào. Trong đó, Giả Hủ đã lao tâm rất nhiều, nếu không có y sai người âm thầm châm ngòi khiến cho Lưu Bị trước sau bị gạt bỏ ra tận giải đất sát biên giới. Nếu không, với thanh danh của Lưu Bị, rất có khả năng sẽ sống yên ổn ở Kinh Châu, đến lúc đó sẽ gây thành họa lớn.
Toàn bộ tinh lực của Tào Tháo đều tập trung ở Phương Bắc, căn bản không rảnh để quan tâm phía nam.
Điều Giả Hủ cần làm chính là vì Tào Tháo mà tranh thủ thời gian ngăn chặn sự lớn mạnh của Lưu Bị.
Ngụy Diên cười ha hả, không nói thêm nữa.
Trong đầu gã đang có tính toán nên tặng lễ vật gì mới tốt đây?
Phải như nào để biểu đạt được tâm ý?
Hòa Nhạc, tên gã vốn là Phó Đồng, Hòa Nhạc là tên tự của gã.
Người này là đồng hương của Ngụy Diên, là người Nghĩa Dương. Năm Kiến An thứ sáu, Ngụy Diên trở về Nam Dương, đóng quân tại huyện Hồ Dương, từng về nhà một chuyến.
Cái gọi là áo gấm về nhà đại khái như thế.
Chỉ không ngờ lúc ở Nghĩa Dương lại quen biết Phó Đồng.
Tình hình lúc ấy khá thê thảm, hắn ta giết một quan bản địa, bị bắt vào nhà lao chuẩn bị chém đầu. Ngụy Diên gặp Phó Đồng như thấy được chính mình năm xưa, vì thế gã liền dùng tiền chuộc tội cho Phó Đồng, đưa Phó Đồng từ huyện Nghĩa Dương tới Hồ Dương.
Giữa Giả Hủ và Tào Bằng từng có quan hệ như nào?
Ngụy Diên cũng không có hứng thú tìm hiểu!
Gã chỉ biết là, đi theo Tào Bằng có thể đạt được tiền đồ to lớn.
***
Kiến An năm thứ mười sắp qua.
Huyện Huỳnh Dương nghênh đón một trận tuyết lớn.
Tào Bằng từ xưởng trở về, thấy trong nhà giăng đèn kết hoa, các nô bộc mặt tươi hớn hở.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm Kiến An thứ mười, mọi nhà đều chuẩn bị đón giao thừa, đón một năm mới sắp tới.
Trận tuyết đông nay có lẽ là trận tuyết cuối cùng.
Qua hôm nay, xuân về khắp nơi, vạn vật sống lại sẽ nghênh đón một mùa màng tốt.
Trương phu nhân dẫn theo Quách Hoàn tuần tra đình viện, thỉnh thoảng ra mệnh lệnh để người nhà thu dọn và sửa chữa. Tren khung cửa treo biển được chăng tấm lụa tỏ thẫm càng nổi bật trong tuyết trắng, vô cùng bắt mắt, toát lên màu sắc vui vẻ. Bên ngoài tòa nhà, hai bên đường nhỏ cũng được giăng lụa đỏ, từ xa nhìn lại màu đỏ trắng rõ ràng, càng khiến người ta vui vẻ.
Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân ở trong phòng nghỉ tạm.
Không phải hai nàng nhàn hạn, mà là hai nàng mang thai.
Bộ Loan và Chân Mật đang chơi đùa cùng con nhỏ ở trên kháng.
Còn Đặng Ngải và Thái Địch đang ném tuyết ngoài hiên với Tào Oản và Tào Dương.
Cơm chiều này chắc chắn đông vui rồi.
Tào Nam đã sai người đi Hứa Đô đón vợ chồng Đặng Cự Nghiệp đến để hai người đó đỡ cô đơn. Nàng và Hồng nương tử ở trong phòng bếp chỉ đạo người hầu làm bánh sủi cảo, nói chuyện, thỉnh thoảng cười càng khiến cho Tào phủ thêm nhiều sinh khí.
- Bao giờ tỷ phu trở về?
Tào Bằng thay quần áo, thò đầu ra hỏi.
Tào Nam cười nói:
- Lúc trước có phái người đến đây nói là phải ở lại Thùy Long Thành một ngày.
Đoán chừng lúc này đang trên đường đi, trước khi trời tối sẽ về kịp. Sao vậy, đói bụng rồi à? Vậy ăn trước chút gì đi.
Tào Bằng lập tức chạy vào, cầm lấy một miếng thịt bò, không đợi Tào Nam mở miệng đã cho nhanh vào mồm.
Tào Nam cười mắng:
- Lớn như vậy rồi mà chẳng khác nào đứa trẻ, thật quá kỳ cục.
Hồng nương tử lại nói:
- Nhìn A Phúc như thế mới là người có phúc khí. Đại Hùng và Đầu Hổ không có phúc này, hiện tại mãi vẫn chưa lập gia đình. Từ lúc A Phúc đến đây nơi này thật náo nhiệt, hai năm trước lúc A Phúc không ở đây, trong nhà thật vắng lạnh mà.
- Đúng vậy!
Trong mắt Tào Nam hiện lên chút nhớ nhung.
Trong nhà có đàn ông, cảm giác thật tốt.
Không biết lần này Thúc Tôn về bao lâu?
Năm sau huynh ấy đi Bộc Dương nhậm chức rồi, hiện tại A Phúc đã trở lại, mẫu thân cũng đã hồi phục lại sức khỏe bình thường. Đến lúc đó sẽ giữ Quách Dục lại, nghe nói nàng cũng có thai, vừa đúng lúc ở lại nhà để nghỉ ngơi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào.