(Lý học: phái triết học duy tâm đời nhà Tống và nhà Minh, Trung Quốc)
Đối với sự ràng buộc nữ tử cũng không khắc nghiệt như triều Minh Thanh vậy. Tổng thể mà nói, nho học Lưỡng Hán ở giai đoạn hình thức ban đầu còn chưa hình thành, cho nên nữ tử những năm này còn khá tự do, tự có chủ ý đối với hôn nhân và các phương diện khác của mình. Nhưng khá tự do cũng chỉ là tương đối, địa vị nữ tử thấp, mà thời đại này thậm chí cả ngàn năm sau cũng không hề thay đổi được sự thật này. Đặc biệt là sau thời Ban Chiêu thì sự trói buộc với nữ tử so với những năm đầu Đông Hán, thậm chí ở thời kỳ sớm hơn còn tăng mạnh hơn rất nhiều.
Ban Chiêu, là ai?
Nàng là Huệ Ban, người Phù Phong An Lăng, là con gái của Ban Bưu, và là muội muội của Ban Cố và Ban Siêu.
Ban Cố từng viết “Hán Thư Bát Biểu” với “Thiên Văn Chí” nhưng lại chưa tốt, sau này Ban Chiêu kế thừa ý chí của Ban Cố đã hoàn thành Hán Thư Thất Biểu gồm “Bách quan công khanh biểu” cùng với Lục chí “Thiên Văn Chí’. Để rồi sau này, “Hán Thư” mới có thể trở thành sách lưu truyền đời sau.
Ban Chiêu còn làm thầy dạy cho Hoàng Hậu và các Quý nhân, được gọi là Tào phu nhân.
Thời Đông Hán, Ban Chiêu là một trong những nhân vật đại diện cho nữ nhân được người đời ca ngợi.
Sở dĩ được gọi là Tào phu nhân là vì nàng được gả cho Tào Thọ. Ban Chiêu năm ngoái thủ tiết, đã làm dấy lên hành vi thủ tiết của nữ tử đương thời.
Cho nên, một nhị phụ tài cán bôn ba vì nam tử, không tiếc xuất đầu lộ diện thật sự khiến người khác kinh ngạc?
Thái Diễm năm xưa từng bất hòa với Vệ gia, mà nay nàng vì Tào Bằng thậm chí tự rước lấy nhục, cầu xin Vệ Ký, tình cảm này gọi là bình thường sao?
Dương Hàng cũng không phải là không nghe được những lời đồn nhảm này.
Nhưng nói thật, gã cũng không dám tin.
Tào Bằng với Thái Diễm tuổi tác chênh lệch nhiều, bên cạnh Tào Bằng lại không thiếu nữ nhân, sao có thể có tình cảm với Thái Diễm chứ? Nhưng từ miệng của Quách Gia mà có thể thấy có sự khác biệt. Đúng vậy, Thái Diễm vì một người nam nhân mà đã cầu xin người nhà chồng đã từng bất hòa với mình, nếu chỉ là tình cảm bình thường thì sao có thể làm như thế? Hơn nữa, nhìn thái độ của Tào Tháo thì có vẻ như không hề phản đối chuyện này mà ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ.
Ẩn ý ở đây có thể đã rõ...
Dương Hàng từ lâu đã nghe danh Tào Bằng nhưng vẫn chưa từng gặp Tào Bằng.
Lần này, Tào Tháo khăn gói đơn giản gọn nhẹ cũng không thông báo trước cho Thái Thú quận Huỳnh Dương, lại càng không thông báo cho Hà Nam doãn Hạ Hầu Uyên, chỉ mang theo hai người Quách Gia và Dương Hàng cùng với mấy nha binh hầu cận tách khỏi đội nhân mã đi về hướng Huỳnh Dương, chứng minh ông cũng không muốn nhiều người biết.
Dương Hàng tuy là người hầu cận của Tào Tháo nhưng lại không phải tâm phúc của Tào Tháo.
Lần này ông ta đối với gã lại không chút e dè, dường như đã chứng minh một số vấn đề.
Đó là, Tào Tháo cho rằng, giữa Dương Hàng và Tào Bằng dường như có chút quan hệ cho nên mới không có ý tránh né Dương Hàng.
Xem ra chuyện này cần phải nói với phụ thân biết mới được.
Trên đường đi Dương Hàng âm thầm quyết định.
Phụ thân gã tên là Dương Tục, từng ở Linh Đế đảm nhiên chức Thái Thú Nam Dương. Sau này bởi vì triều cương hỗn loạn mà từ quan về quê.
Dương Tục, lúc Thái Ung gian khổ nhất thì đã từng giúp Thái Ung.
Cũng bởi vì tình nghĩa này mà sau đó Thái Ung đã gả con thứ Thái Trinh Cơ cho con trai của Dương Tục là Dương Hàng.
Chờ chút, Phụ thân từng làm Thái Thú Nam Dương.
Nghe nói gia đình Tào Bằng mấy đời đều ở sau núi Trung Dương, vậy chẳng phải nói là năm xưa Tào gia với nhà mình cũng có chút liên hệ sao?
Trong lòng Dương Hàng suy tính rất nhiều nên vô tình đã đi ngang hàng với Tào Tháo tiến vào khu vực huyện Huỳnh Dương.
Khoảng cách với trận chiến Quan Độ đã khá xa rồi.
Là một trong những chiến trường chính của toàn bộ trận chiến đấu, Huỳnh Dương cũng bị ảnh hưởng của cuộc chiến. Trước khi tiến vào Huỳnh Dương nơi nơi đều nhìn thấy dấu vết chiến hỏa. Nhưng khi tiến vào khu vực huyện Huỳnh Dương thì cảm nhận sự khác biệt rõ ràng. Cuối mùa thu, mưa dầm lả lướt, đất đai hai bên đường đã thu gặt xong, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy dân chúng thừa dịp mưa cuối thu mà sửa sang lại đất vườn nhà mình.
Đây là một trong những trình tự cần thiết của nông canh.
Thổ địa sau mùa thu hoạch thì tiến hành chỉnh trang, sau đó trải qua một mùa đông dài tĩnh dưỡng, đợi năm sau sẽ tiến hành gieo trồng.
Cũng giống như con người sau khi mệt mỏi sẽ nghỉ ngơi.
Sửa sang đất vườn, chính là sau mùa thu hoạch thì vào đông, để đất đai được nghỉ ngơi.
- Không ngờ huyện Huỳnh Dương này cũng rất khá.
Quách Gia không kìm nổi khen một câu.
Cũng khó trách, dọc đường đi đâu đâu cũng thấy chiến hỏa.
Nhưng ngược lại ở Huỳnh Dương lại giống như Niết Bàn, những dân chúng bận rộn này nhìn rất tiêu dao, toát lên thần thái sung sướng.
Nói vậy là năm này Huỳnh Dương thu hoạch cũng rất khá.
Tào Tháo không phải lần đầu tiên đến thăm hà nhất xưởng cho nên cũng không thấy lạ lẫm.
Bọn họ cũng biết nhà Tào Bằng bên cạnh hà nhất xưởng, cho nên không cần hỏi thăm mà đi thẳng tới bên sông Tỷ Thủy, chợt nghe có tiếng kêu thét.
Dương Hàng thầm cả kinh vội vàng xua tay ra hiệu hộ vệ tiến lên.
Nào ngờ Tào Tháo lại yêu cầu bọn họ tản ra, cùng với Quách Gia thúc ngựa đi lên một gò đất nhìn xuống dưới xa xa, thấy cách đó không xa trên một bãi sông một đội nhân mã đang luyện tập ở đó. Nhưng người này không phải là quan quân, mà mặc trang phục tư binh, không có mang theo binh khí, chỉ chạy lên chạy xuống ở bãi sông, làm đủ mọi động tác. Có mấy người ngồi trên lưng ngựa mặc áo khoác đơn hô lớn quát tháo.
Nhưng những quân tốt lại không hề oán hận mà răm rắp làm theo chỉ bảo của người cưỡi ngựa, không ngừng tiến hành thao diễn.
Quách Gia đột nhiên chỉ tay về phía xa xa liền nhìn thấy một người đàn ông mặt đỏ đang thao luyện một đội quân tốt. Số người ở bên cạnh không nhiều lắm chỉ chừng mười người, bọn họ người nào cũng để trần nửa trên, một tiếng thét ra lệnh, quân tốt lập tức xếp thành hàng ở bãi sông, đem vây mười người vào trong vòng tròn.
Tiếp theo, thấy mười người kia bắt đầu giao thủ với quân tốt.
Lúc đầu thì một chọi một, sau đó thì một chọi mười, đánh cực kỳ thảm liệt...
Là hương xã ẩu đả tập thể với nhau sao?
Dường như không phải!
Nhưng mà Dương Hàng chưa bao giờ thấy phương pháp luyện binh như vậy.
Mười quân tốt kia rõ ràng là rất tinh nhuệ.
Nhưng qua trận đấu liên tục đến cuối cùng đã bị đối thủ khống chế, cảnh tượng khốc liệt kia khiến Dương Hàng giật mình.
Đúng lúc này, Dương Hàng bỗng nghe Quách Gia khẽ nói:
- Chủ công, mau nhìn xem, kia chẳng phải là Tào công tử sao?
Tào Tháo ngạc nhiên nhìn theo ngón tay chỉ của Quách Gia.
Một viên tiểu tướng dẫn một đội nhân mã xuất hiện trên bãi sông.
- An Bình, tiên sinh phân phó cho ngươi ngày mai mang Bạch đà binh vào núi để luyện.
- Hả?
- Ha hả, nhiệm vụ này thôi...
Tiểu tướng ghìm ngựa quay sang nhìn người đàn ông mặt đỏ kia:
- Chúc tiên sinh, đêm nay các ngươi vào núi, ngày mai An Bình sẽ phái Bạch đà binh vào núi, bao vây tiêu trừ các ngươi. Cách luyện này sẽ liên tục mười ngày...Trong vòng mười ngày này sẽ không có bất cứ sự trợ giúp nào. Chỉ cần kiên trì được qua mười ngày, thủ hạ của ngươi còn lại ba nhân thủ coi như là thắng rồi. An Bình, nếu ngươi thua...Tiên sinh cũng có phân phó rồi, đến lúc đó không thiếu một trận đặc biệt. Đúng rồi, ta và Lệnh Minh sẽ làm trọng tài, các ngươi lúc đó hãy cẩn thận.
Không quan tâm tới người đàn ông mặt đỏ kia, nét mặt của Đại hán cường tráng đang cưỡi ngựa lập tức lộ vẻ khổ sở.
Tào Chương đắc ý cười to, trong lúc vô tình ánh mắt ngước lên liền phát hiện đám người Tào Tháo trên núi xa xa.
Chỉ có điều khoảng cách hơi xa nên Tào Chương không nhìn rõ là ai, lập tức Tào Chương chau mày lại, không nói hai lời thúc ngựa xông lên gò đất.
- Chủ công...
Tào Tháo không kìm nổi khẽ cười.
- Thôi đi, đừng trốn nữa, bị người ta thấy rồi, trốn nữa, chỉ sợ sẽ gặp phải chuyện. Phụng Hiếu, chúng ta đến đó xem nào, tiện thể hỏi thăm một chút những người này đang làm trò quỷ gì. A Phúc lại đang giở trò gì.
-Vâng!
Quách Gia lập tức đáp, cùng Tào Tháo đơn độc cưỡi ngựa lao xuống đồi núi.
Còn lúc này, Tào Chương cũng đã nhìn rõ Tào Tháo, lập tức chấn động.
Y vừa định hô lên đã thấy Tào Tháo làm động tác đặt tay lên môi, ra hiệu y không được kêu lên.
Tào Chương thúc ngựa đi tới trước mặt Tào Tháo, xuống ngựa bước tới quỳ một gối xuống, nói:
- Phụ thân, cha đến Huỳnh Dương lúc nào vậy?
- Mới đến.
Tào Tháo ngẩng đầu nhìn đám quân tốt đang đầy cảnh giác như hổ rình mồi, vì thế giơ tay kéo Tào Chương:
- Giải tán bọn họ đi, sau đó giúp ta đi tìm chỗ ở.
- Vâng.
Tào Chương vội vàng lên ngựa chạy về chỗ Bàng Minh, Chúc Đạo nói một tiếng, rồi lại quay lại bên Tào Tháo.
Mà đám người Bàng Minh dù không rõ người đó là ai nhưng nghĩ chắc là cũng có địa vị cao, trong thời gian này trong nhà không thiếu những nhân vật ẩn sĩ nổi tiếng, cho nên hai người cũng không để ý. Từ lúc Tào Bằng mở lầu Phúc Chỉ, trong nhà đã luôn luôn náo nhiệt, không ít người đến thăm hỏi, hy vọng có thể từ phía Tào Bằng được một ít loại giấy quý báu. Đồng thời cũng có người hy vọng liên kết với Tào Bằng cùng nhau kinh doanh phúc giấy.
Trong đó, còn có sứ giả Vệ thị Đông Hà.
Bàng Minh không cảm thấy kỳ lạ nên kéo đội ngũ trở về bãi sông.
- Tử Văn, bọn họ làm gì?
Tào Chương nói:
- Người đàn ông cưỡi ngựa kia là Bàng Minh, là một trong hai mãnh hổ mà tiên sinh đã thu phục được ở Tây Lương, quân tốt kia là Bạch đà binh của tiên sinh đang thao luyện. Mặt đỏ, chính là Chúc Đạo, là một du hiệp, lúc trước từng làm việc ở Thương hội quận Hà Tây. Trận chiến tại Lâm Thao, hắn và Vương Đô Úy lẻn vào thị trấn Lâm Thao hiệp trợ Cam tướng quân đánh chiếm Lâm Thao, chiến công hiển hách.
Những môn khách dưới trướng tiên sinh hiện nay mười người, là tiên sinh sai người từ trong quân tuyển chọn đội quân tinh nhuệ.
Tiên sinh có phương pháp huấn luyện rất đặc biệt với bọn họ, lúc ấy con tò mò còn đi theo luyện mấy ngày, sau đó thật sự là không thể chịu đựng được nên rời khỏi.
-Hả?
Tào Tháo sững sờ.
Phải biết rằng Tào Chương trong con cháu Tào gia là loại người có thể chịu đựng được gian khổ nhất.
Người tập võ, sao lại không chịu được gian khổ chứ?
Cho nên nghe Tào Chương nói y cũng không chịu được loại huấn luyện gian khổ này đã khiến ông giật mình, rốt cuộc là Tào Bằng đã huấn luyện như nào?
- Thuật bắn cung, đao thuật, cưỡi ngựa, kỹ thuật sống, kỹ thuật vật lộn...
Tào Chương ở trên ngựa bấm đốt ngón tay bắt đầu kể khổ:
- Tổng cộng tiên sinh đặt ra mười loại phương pháp huấn luyện, một số phương pháp còn rất kỳ quái. Lúc ban đầu, tiên sinh từ bản địa chọn lựa ngươì nhưng cũng không chọn được ai. Sau đó tiên sinh lại chạy đi tìm Hạ Hầu thúc phụ, nhập ngũ chọn tuyển được nhóm người này. Phụ thân, người có biết không, cách chọn người của tiên sinh vô cùng khắc nghiệt. Người dài quá cũng không được, khó coi quá cũng không được, cao quá cũng không được, thấp quá cũng không được, chỉ biết đánh thôi cũng không được, không biết đánh cũng không được, tuổi quá lớn cũng không được, mà tuổi quá nhỏ cũng không được...
Thiếu chút nữa thì đã chọc giận Hạ Hầu thúc phụ.
Tuy nhiên sau đó Hạ Hầu thúc phụ đến xem cách luyện thì không hề truy vấn nữa.
Trong ba đội người thì lựa chọn được mười người. Con thật sự không hiểu tiên sinh rốt cuộc là muốn làm gì. Hỏi tiên sinh, thì tiên sinh cứ thần thần bí bí...
Trong ba nghìn người chỉ chọn được mười người ư?
Tào Tháo cũng thầm giật mình.
Ông biết, với quan hệ giữa Hạ Hầu Uyên và Tào Bằng thì chắc chắn Hạ Hầu Uyên sẽ không đưa ra những tàn binh già yếu, mà sẽ phải là những tinh nhuệ.
Từ ba nghìn binh tốt chỉ chọn ra được mười người?
Đó phải là tiêu chuẩn tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt.
Tào Tháo liếc sang Quách Gia, thấy vẻ mặt y cũng mờ mịt.
Vì thế, ông liền chuyển đề tài:
- Tử Văn, con ở đây thì hàng ngày làm những gì?
- Buổi sáng tập võ, buổi trưa đọc sách, sau giờ ngọ thì đi theo Bạch đà binh của tiên sinh xem bọn họ huấn luyện, buổi tối thì phải qua khảo hạch của tiên sinh, được thông qua mới có thể nghỉ ngơi.
Tào Tháo nghe xong chau mày lại.
Ông đánh giá Tào Chương một lượt, có thể cảm nhận được, Hoàng Tu Nhi ngày trước chỉ biết múa thương cầm bổng, nay đã thật sự trưởng thành rồi.
Nhìn hơi gầy một chút nhưng rất tinh tráng.
Đồng thời càng tăng thêm khí chất trầm ổn điềm đạm chững chạc.
- Vậy con đọc sách gì?
- Lúc đầu thì là Bát Bách Tự Văn, sau đó là Tam Tự kinh.
Giờ thì bắt đầu đọc Luận, thỉnh thoảng có thể đọc được Tôn Vũ – Mười ba thiên chú thích mà cha đã đưa cho con, đôi lúc còn thảo luận cùng với Tiểu Ngải “Ba mươi sáu kế”, không thì đọc Lục thao tam lược. Ồ, tiên sinh còn bắt con đọc “Thư”, nói không đọc “Thư” thì không đủ để bàn chiến sự.
Trong thời gian này thật sự là con rất cực khổ!
Tào Tháo bật cười to không ngừng, liên tục gật đầu.
- Đúng rồi, “Ba mươi sáu kế” của Hữu Học đã thành sách rồi à?
- Vâng!
Tào Tháo quay sang cười nói với Quách Gia:
- Phụng Hiếu nói không sai, để hoàn thành nó cũng đã phải mất một khoảng thời gian. Ta đã phải đợi “Ba mươi sáu kế” này của nó chừng hai năm rồi, giờ thì cuối cùng đã hoàn thành sách! Vừa lúc có để để nó dùng giấy bạch lộc vân tiên sao chép cho ta một bộ, đợi khi nào về thì sẽ đọc.
Quách Gia cười mà không nói gì.
Vô tình, đoàn người đã tiến vào trong điền trang.
Khi biết Tào Tháo đến, người trong điền trang vô cùng hoảng sợ.
Trương thị vội vàng mang theo người nhà đến nghênh đón.
Vả lại, Tào gia cũng không coi là người ngoài nên cũng không quá xa lạ.
Tuy nhiên, ông không gặp Tào Bằng nên cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế liền hỏi.
- A Phúc hai ngày nay ở trong xưởng, rất ít khi ở nhà.
- Nó ở xưởng làm gì?
Trương thị cứng họng, một lúc lâu mới lắp bắp:
- Thúc thúc quên rồi sao? Hiện giờ A Phúc đang phải “quỷ tân”, đương nhiên là phải đi xưởng.
Nhờ ngươi đó, là ngươi phán nó quỷ tân tam tuế!
Tào Tháo lập tức lộ vẻ ngượng ngùng, không biết nên nói gì.
Ta phạt nó quỷ tân tam tuế, cũng không thật sự bắt nó đi làm lao dịch mà. Nhưng những câu này ông không thể nói ra, lại càng không thể nói với Trương thị là: ta bắt nó quỷ tân tam tuế, chỉ là giả vờ thôi, không cần phải làm thật. Vậy chẳng phải thể diện của ông sẽ không còn sao?
Hoàng Nguyệt Anh đoán được tâm tư Tào Tháo, vội nói:
- Chủ công, kỳ thật phu quân đi công xưởng là có nguyên do.
- Ồ?
- Phu quân cảm thấy hiệu xuất công xưởng không cao, cho nên muốn tới đó tạo ra một dây chuyền sản xuất.
Mấy ngày nay, chương trình mới vừa mới bắt đầu thi hành, phải có người theo dõi sát sao mới được. Cho nên phu quân mới ở trong xưởng, tiện cho việc sửa chữa luôn. Đợi sau khi dây chuyền mới này mọi người đã quen thuộc rồi thì mới đi, xin chủ công chớ nên trách tội.
- Dây chuyền sản xuất?
Tào Tháo ngạc nhiên, khó hiểu.
Dương Hàng cũng thấy kỳ lạ, chương trình thợ khéo từ xưa đến nay vẫn vậy, cần thay đổi cái gì?
- Nguyệt Anh, rốt cuộc là dây chuyền sản xuất gì?
Quách Gia cũng quá tò mò, vì thế đành hỏi.
Hoàng Nguyệt Anh ngẫm nghĩ một chút:
- Thật ra, theo lời phu quân nói thì có thể khái quát thành sáu từ là: tiêu chuẩn hóa, chế độ hóa!
Nàng bắt đầu tỉ mỉ giảng giải phương pháp cách thức của dây chuyền sản xuất này. Tào Tháo nghe xong liên tục gật đầu, còn Quách Gia thì rơi vào trầm tư, đợi Hoàng Nguyệt Anh nói xong, y mới trầm giọng hỏi:
- Cách thức này giống như bạo Tần đã từng sử dụng. Sau khi bạo Tần diệt vong thì cũng không ai biết nữa. Không ngờ Hữu Học lại có thể nghĩ ra biện pháp này, thật là không đơn giản. Xem ra hai năm hắn ở Tây Bắc đã thu hoạch không nhỏ, thật đáng mừng.
Cách thức dây chuyền sản xuất công việc từ Triều Tần đã có rồi.
Chỉ là loại phương pháp này sau khi Triều Tần diệt vong thì không ai biết nữa rồi dần dần thất truyền.
Nếu không phải Quách Gia đọc nhiều sách, chỉ sợ cũng không biết chuyện này. Y nghĩ, Tào Bằng có thể nghĩ ra phương pháp dây chuyền sản xuất làm việc này hẳn là do Tào Bằng ở Tây Bắc hai năm mà biết, dù gì thì ở đó cũng từng là căn cơ của lão Tần, nói không chừng sẽ có người biết được.
Tào Tháo chợt cảm thấy dễ chịu.
Đúng lúc này, Tào Bằng quay về!
Hắn được Tào Chương thông báo tin tức Tào Tháo đến đây.
Liền vội vàng chạy về nhà, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Thấy Tào Bằng người toàn bùn đất, mồ hôi ướt đẫm, không hiểu vì sao, Tào Tháo thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Đây, là công thần hàng đầu bị ta khiến cho rơi vào tình cảnh này đây!
Là bởi vì tên Vi Đoan mọt quốc kia mà rơi vào tình trạng như hiện nay.
- A Phúc, có khỏe không?
Tào Bằng vội trả lời:
- Bẩm chủ công, tội thần khỏe.
- Tốt tốt tốt lắm, đừng nói từ tội thần, việc này...Ta vừa từ Hổ Lao quan đến, nhân tiện đi qua Huỳnh Dương nên đến thăm ngươi.
Ngày mai ngươi không cần phải đi xưởng nữa mà đi theo ta để trò chuyện.
Còn nữa, nháy mắt đã ba năm trôi qua rồi, chúng ta vẫn chưa từng gặp nhau. Đúng rồi, vừa rồi trên đường, Tử Văn có nói luyện tập gì gì đó, ngày mai để ta đi cùng để tham quan.
- Việc này cháu xin nghe.
Trương thị thấy Tào Bằng đã về, liền cùng Hoàng Nguyệt Anh lui ra.
Trong đại sảnh chỉ còn lại năm người Tào Tháo, Quách Gia, Tào Chương, Dương Hàng và Tào Bằng.
- A Phúc, nghe nói ngươi lại làm cha rồi?
Vì sao lại nói từ “lại”. Là vì trước đó không lâu Tào Bằng lại có thể một con gái. Quách Hoàn đã sinh cho Tào Bằng một con gái, tên là Tào Yên, mà Chân Mật thì sinh cho Tào Bằng một con trai, tuy nhiên tên của cậu bé có chút kỳ lạ, tên là Tào Chiến, ý nghĩa là thông minh.
Dựa theo cách nói của Chân Mật, là hy vọng cậu bé sẽ trở thành một người thông minh.
Nhưng Tào Bằng lại cảm thấy không được thông cho lắm!
Đơn giản Tào Chiến này chính là Ngụy Minh Đế trong lịch sử, là con trai của Tào Phi.
Trong lòng hắn phản đối, nhưng bất đắc dĩ vì người nhà đều cho rằng tên này rất hay, khiến hắn không tìm được lý do thích hợp phản đối. Vì thể, trong lòng hắn không được thoải mái trong một thời gian dài.Tuy nhiên thời gian trôi dần, hắn cũng đã dần bỏ qua chuyện cũ.
Dù sao Tào Phi đã chết!
Tào Chiến, là con hắn.
Quách Gia tò mò hỏi:
- Sao không thấy đám người Bộ Loan?
- Ồ, các nàng đi Lạc Dương chùa Bạch Mã dâng hương rồi.
- Ừm.
Ta ở Tây Bắc nạp thiếp phòng mới, có chút tin phật, cho nên sau khi sinh con nên muốn đi cầu phúc trạch cho con trẻ. Tiểu Loan và Tiểu Hoàn cũng có tâm, liền mang theo bọn trẻ đi cùng. Ha hả, đoán chừng mấy ngày nữa các nàng mới quay về Huỳnh Dương.
- Thì ra là thế.
Quách Gia cũng không hỏi thêm nữa.
Mấy người hàn huyên một lát, Quách Gia đột nhiên hỏi:
- Hữu Học, nay Tôn Quyền tại Giang Đông đóng quân tại Nhu Tu Khẩu, rất thèm muốn Hợp Phì, ngươi cũng biết chứ?
Tào Bằng ngẩn ra:
- Gần đây quá bận việc trong xưởng, quả thật là không rõ lắm.