Ngay khi thanh đao trong tay Tào Bằng vừa hạ xuống thì đột nhiên Vương Mãi xông lên bắt lấy cánh tay Tào Bằng.
-Ta muốn tự tay giết kẻ khốn kiếp đã hại chết cha ta.
Yêu cầu của Vương Mãi rất hợp tình hợp lý. Không biết nguyên nhân là gì nhưng khi Vương Mãi xông lên, theo bản năng, Bàng Thống và Thạch Thao thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vương Mãnh là cha của Vương Mãi. Vậy mà Vi Đoan ngồi nhìn Vương Mãnh bị giết mà không phát binh cứu viện, là kẻ thù hại chết Vương Mãnh. Cho nên việc Vương Mãi giết Vi Đoan là hoàn toàn chính đáng, không có gì là sai lầm.
Vậy mà khi Vương Mãi muốn giành lấy đao của Tào Bằng thì lại bị Tào Bằng xoay cổ tay, hơi nghiêng người rồi dùng tay hất văng tay của Vương Mãi ra. Sau đó hắn ôm lấy cổ Vương Mãi, kề đầu với đầu Vương Mãi, hung tợn nói:
- Đầu Hổ, chúng ta có phải huynh đệ hay không?
- Đương nhiên!
- Hai đời cha con ta đã nhận rất nhiều ân nghĩa của bá phụ. Khi ta bị bệnh, bá phụ lên núi săn bắn, cho ta thịt săn để ăn bổ thân. Đến bây giờ ta vẫn không thể quên được. Ngươi và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuy không phải anh em ruột thịt nhưng lại thân hơn tay chân. Bá phụ là cha của ngươi cũng là cha của ta. Ngươi có điều gì dị nghị không?
Hai gò má Vương Mãi giật giật, lắc đầu. Tào Bằng hạ giọng nói:
- Đầu Hổ, trong linh đường này ngoại trừ ta ra thì không ai có thể giết được lão tặc này. Ngươi có biết nguyên nhân vì sao không? Vì phía sau lão tặc này còn có sự ủng hộ của gia tộc Quan Trung. Nếu như ngươi giết hắn thì tất nhiên sẽ bị liên lụy. Bá phụ bị lão tặc này hại chết. Ta không thể để lão tặc này đã chết lại còn liên lụy ngươi, cắt đứt huyết mạch của bá phụ. Ta thì khác! Nếu như ta giết hắn, mặc dù bị liên lụy nhưng sẽ không mất mạng. Không chừng qua vài năm ta còn có thể vùng lên được. Nhưng ngươi lại không giống với ta. Nếu là ngươi thì sẽ trầm luân khó mà cứu vãn.
Ánh mắt cha con Vi Đoan đột nhiên hiện lên vẻ buồn bã. Khi Vương Mãi xông lên, hai người họ còn có tia hy vọng. Nhưng khi Tào Bằng nói ra một hơi lại khiến cho bọn chúng trở nên tuyệt vọng. Tào Bằng nói đúng. Nếu Vương Mãi giết cha con Vi Đoan thì lực lượng Vi thị ở Quan Trung sẽ giết chết Vương Mãi, đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy. Nhưng nếu đổi lại là Tào Bằng thì không tốt chút nào. Phía sau Vi Đoan tuy rằng có tập đoàn thế tộc đại biểu cho Quan Trung, nhưng phía sau Tào Bằng cũng có thanh lưu danh sĩ Trung Nguyên làm chỗ dựa. Sư phụ của hắn ta là Hồ Chiêu, là nhân vật đại biểu cho thanh lưu Trung Nguyên. Bản thân Tào Bằng có ba ngàn bài văn nổi tiếng, chiếm được không ít sự ủng hộ của các thế tộc. Nếu Tào Bằng giết phụ tử ông ta thì đúng như lời Tào Bằng nói: sẽ không phải tội chết. Còn nếu là Vương Mãi, thậm chí linh đường của mỗi người, kể cả Bàng Thống đều khiến sự tình trở nên nghiêm trọng.
Vương Mãi ngẩn cả người!
- Đầu Hổ, hai chúng ta là huynh đệ cả đời. Phụ thân ngươi chính là cha ta. Ta giết lão tặc này chính là ngươi giết lão tặc này. Ta đã bẩm báo với triều đình tiến cử ngươi làm Tây Bộ đô úy. Nếu như ta rời khỏi Lương Châu, ta muốn ngươi ở lại đây thật tốt, giữ vững đường thương lộ của Kim thành. Như vậy chỉ là ta ra tay thay ngươi mà thôi.
Cả người Vương Mãi run lên dữ dội. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên lui ra phía sau một bước, phủ phục trước mặt Tào Bằng:
- A Phúc, ta thay mặt phụ thân dập đầu với ngươi!
- Tào Bằng, ngươi chớ có tự đắc!
Chuyện cho đến bây giờ, Vi Đoan thật sự sợ hãi thốt lên. Không chờ ông ta nói hết lời, Tào Bằng bóp cổ Vi Đoan, hung hăng kẹp ngực Vi Đoan lại. Vi Đoan mở to hai mắt nhìn, cổ họng ú ớ mấy tiếng “ôi, ôi…”, nói không nên lời.
- Tên súc sinh ngươi, Tào mỗ đầu đội trời chân đạp đất, làm sao có thể sợ ngươi?
Nói xong, Tào Bằng đột nhiên rút ra đao nhọn. Một chùm máu nóng phun tung tóe lên mặt, lên thân Tào Bằng. Áo tang trắng lập tức nhuộm thành màu đỏ. Giữa màu trắng của linh đường nhuộm thêm màu máu đỏ.
Vi Đoan lảo đảo trong vũng máu, thân thể co giật một hồi rồi tắt thở vong mạng. Máu tươi từ người gã ồ ạt chảy ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất. Một đao của Tào Bằng đã khiến bao tâm tư tích tụ lâu nay được giải tỏa.
Thật ra, sau khi tái sinh vào những năm cuối thời Đông Hán, ngoại trừ giết chết Thành Kỷ ở núi Trung Dương năm đó, Tào Bằng nhờ không hề giết nhân vật đặc biệt nào. Hoàng Xạ có lẽ tính là một, Đặng Tài là hai. Nhưng hai người kia, đối với Tào Bằng bây giờ chỉ là vô danh tiểu tốt, không có giá trị nhắc đến. Hắn vẫn luôn cẩn thận tiến từng bước như đi trên băng mỏng. Tuy rằng có những lúc hắn làm náo động mọi việc. Nhưng phần lớn thời gian, Tào Bằng luôn duy trì vẻ trầm mặc và khiêm tốn. Bởi vì hắn không muốn làm anh hùng. Kết quả làm anh hùng kiếp trước đến nay hắn vẫn không thể quên.
Điều xấu nhất trên đời này chính là lòng người. Tuy nói rằng trong Tam Tự Kinh có nói “Nhân chi sơ, tính bản thiện”. Nhưng có rất nhiều lúc, nhân tính bản ác rất đúng với sự thật. Tào Bằng vẫn nhẫn nại, luôn luôn quan sát. Trảm Nhan Lương, giết Văn Sú đều không phải là tâm nguyện của hắn. Đó chỉ vì kỳ chủ, cũng không phải là hành vi sính anh hùng.
Giống như hắn và Bàng Thống nói vậy: tái sinh đến bây giờ, hắn tính kế đến, tính kế lui, cuối cùng cũng không biết có giống như tính kế hay không. Cuối cùng thì tính để làm gì? Mãi cho đến khi hắn giết Mã Đằng thì hắn đã đột nhiên hiểu ra! Tái sinh gần mười năm, hắn đã hòa nhập vào thời đại này. Hắn vốn không phải là người có dã tâm lớn, cũng không thể coi là anh minh thần võ, làm vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất khiến người trong thiên hạ đều phải thuần phục. Hắn đến cõi đời này chính là để sống cho thỏa thích.
Chỗ dựa vững chắc? Hắn đã có! Dựa vào Tào Tháo thì còn có chỗ dựa nào vững chắc hơn nữa? Tào Phi đã chết. Tư Mã Ý không rõ tung tích. Còn Tào Chương Tào Xung đều là môn hạ đệ tự của hắn. Mặc dù Tào Bằng có thể cầu được bình an phú quý. Phụ thân hắn phong quan làm Thành Môn giáo Úy, hưởng hai ngàn bổng lộc. Tỷ phu hắn bây giờ làm thái thú Đông quận, nếu sớm hơn mười năm thì đã là một chư hầu một phương. Hắn còn phải lo lắng gì?
Cuộc sống này căn bản không cần phải cố gắng gì nữa. Hà Tây miễn thuế hai mươi năm, giống như là tương lai hai mươi năm giao Hà Tây cho Tào Bằng. Tương lai hai mươi năm nữa, quận Hà Tây sẽ sản sinh ra biết bao nhiêu của cải? Tào Tháo bọn họ có lẽ không biết rõ nhưng Tào Bằng lại biết rất rõ ràng. Nắm giữ của cải của một quận trong tay, hắn còn phải đi tính kế với Vi Đoan làm gì, phải lo lắng gì?
Nếu việc này không cần phải lo lắng thì điều hắn cần chính là thoải mái. Để một nhân vật kiêu hùng, đại danh lừng lẫy trong lịch sử chết trong tay hắn, Tào Bằng cảm thấy rất thoải mái.
Đây vốn là thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp. Đây vốn là cõi niên kỷ rung chuyển trời đất.Kỵ binh lưỡi mác, chỉ điểm giang sơn mới là bản sắc nam nhi. Căn bản hắn không muốn mưu cầu gì, vì sao phải nơm nớp lo sợ? Những nhân vật sừng sỏ kia cũng không hùng mạnh giống như tưởng tượng. Bọn họ cũng là người. Bọn họ cũng có thất tình lục dục. Bọn họ cũng có hỉ nộ ái ồ, cũng không khác biệt gì với Tào Bằng hắn.
Trước đó không lâu, hắn rất ngưỡng mộ Gia Cát Lượng. Nhưng khi hắn chính tay đâm Mã Đằng thì lại có cảm giác Gia Cát Lượng dường như không có gì đáng sợ. Tào Bằng hắn có thể thay đổi lịch sử. Mà Gia Cát Lượng lại không thể! Hắn có ưu thế vượt thời gian, hai ngàn năm văn hóa đúc kết lại, vì sao hắn phải sợ hãi? Nếu như không cần sợ thì cứ đơn giản oanh oanh liệt liệt làm đại một hồi, cùng những nhân vật sừng sỏ kia giao phong. Lúc đó chẳng phải là một điều thú vị sao? Ít nhất đây là điều không ai có thể trải qua được. Mặc dù không thể nắm trong tay mạch đập lịch sự lần nữa, nhưng có ngại gì?
Khi hắn cầm đao nhọn cắm vào ngực Vi Đoan, cảm giác này càng mãnh liệt hơn. Ánh mắt hắn lướt qua Vi Khang.
Nhưng lúc này Vi Khang lại hết sức tỉnh táo.Y không giống như phụ thân thích tính toán âm mưu. Ngược lại mà nói, tâm tư Vi Khang rất đơn thuần. Trong lịch sử, y cũng là người đức vao trọng vọng. Sau khi tiếp nhận Lương Châu, y lấy nhân nghĩa mà nổi danh. Sau này Mã Siêu trả thù Lịch thành. Sau khi giết chết Vi Khang, Dương Phụ Triệu tiếp chưởng. Nhưng vì sao phải phí tâm suy nghĩ việc chống lại Mã Siêu. Vì cuối cùng việc đảm nhiệm Lương Châu là không xấu.
Vi Khang vốn còn có chút sợ hãi. Nhưng khi Vi Đoan bị giết trong nháy mắt, tâm tư y đột nhiên bình tĩnh trở lại.
- Hôm nay đúng là ngày báo nhân quả. Nếu lúc trước phụ thân vứt bỏ những tính toán kia, xuất binh cứu viện Vương đô úy thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.
Y nói kết cục không phải là việc bị giết. Mà là việc bị mất Lũng Tây, mất đi Thu Ách. Lũng Tây là gốc rễ của Vi thị. Y đánh mất Lũng Tây cũng là mất đi đại diện ủng hộ mình. Nếu quận Lũng Tây không mất đi, nếu Vi Đoan không sợ địch mà chạy thì làm sao lại có thể rơi vào kết quả như hôm nay?
Vi Khang bình tĩnh nhìn Tào Bằng, đột nhiên mỉm cười.
-T ào công tử, hôm nay ngươi vì Tào Công lập nên công lao thật lớn.
- Hừ?
- Phụ tử ta chiếm Lương Châu. Mặc dù Mã Hàn đã bị mất mạng. Ngươi chiếm Kim thành ở Võ Uy. Nhưng nếu Tào Công muốn tiếp chưởng tây bắc vẫn còn rất nhiều khó khăn. Nhưng phụ tử ta chết thì Tào Công tiếp chưởng Lương Châu không có bất cứ trở ngại gì. Ngươi đổi một người mà lấy được cả một châu cho Tào Công. Đây chẳng phải là công lao thật lớn sao? Diệu kế, quả nhiên là diệu kế.
Tào Bằng ngẩn cả người. Hắn có thể thề với trời là lúc này hắn thực sự không hề tính kế gì. Hắn không cho Vương Mãi động thủ là thực sự quan tâm đến Vương Mãi. Còn về việc giết cha con Vi Đoan sẽ có kết quả thế nào, thật sự Tào Bằng không suy nghĩ nhiều. Vi Khang vừa nói xong thì Tào Bằng lập tức hiểu rõ là hắn đã lập công lao.
- Nói như vậy, ta sẽ càng lâu không chết?
-Đương nhiên là không. Hơn nữa ta còn dám cam đoan là sau khi công từ rời núi sẽ được thăng chức rất nhanh, không ai có thể ngăn cản. Chỉ có điều hôm nay công tử giết chết hai cha con ta, Vi Khang không có một lời oán trách. Lúc trước ta từng phản đối quyết định của phụ thân. Có điều bây giờ nói ra những lời này dường như đã vô ích. Vi Khang chỉ có một thỉnh cầu duy nhất. Cầu xin công tử ban cho Vi Khang một cái chết không đổ máu. Không biết công tử có thể đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng này của Khang hay không?
Tào Bằng bình tĩnh nhìn Vi Khang, đột nhiên trong lòng nảy sinh xúc động. Đây cũng là một nhân vật đặc biệt. Chỉ tiếc là hắn không có ấn tượng gì để lại trong lịch sử.
- Được!
Tào Bằng lấy tay xé ra một dải lụa trắng. Hắn tiến lên quấn tấm vải quanh cổ Vi Khang thì nghe Vi Khang thấp giọng nói:
-Cần phải đề phòng lòng tham của Lưỡng Khương, phản phúc vô thường. Nếu sau này công tử muốn lấy được quận Vũ Đô thì có thể bắt tay từ Lưỡng Khương, nhất định mã đáo thành công.
Tào Bằng kinh ngạc nhìn thoáng qua VI Khang, tay buông lỏng.
Một lát sau y thấp giọng nói một câu.
– Không quá mười năm, Lưỡng Khương tất vong. Đại công tử, ra tay đi!
Dứt lời, Tào Bằng siết chặt tay, nghe một tiếng “rắc” nhỏ. Vi Khang ngã xuống linh đường.