Tào Bằng mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lúc trưa uống một chút rượu, sau cùng cũng không biết đã nói cái gì, dù sao khi tỉnh lại hắn phát hiện đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
Xoay người ngồi dậy, chỉ cảm thấy người rất mát mẻ, dường như có điều gì đó không đúng!
Cúi đầu nhìn lại mới phát hiện mình đúng thật là trống trãi.
Bồn lửa trong phòng đang cháy cho nên cũng không lạnh lắm. Trong không khí có mùi hoa mai, không ngờ ngửi lại có một mùi hương lạ kỳ như thế, khiến cho trong lòng của hắn có chút bấn loạn. Hắn không phải là lần đầu! Phản ứng của cơ thể nói cho hắn biết, sau khi hắn say rượu, quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Trong đầu, một hình ảnh cuối cùng trước khi say rượu, dường như là đã cùng với Thái Diễm đối ẩm với nhau.
Là nàng sao?
Tào Bằng hoàn toàn không nhớ được!
Thậm chí ngay cả bản thân đã trải qua chuyện gì cũng nghĩ không ra.
Tuy rằng cơ thể đã được lau chùi, nhưng dấu vết vẫn còn lưu lại trong ký ức kia lại chân thật nói cho hắn biết chắc chắn đã xảy ra một việc.
Đứng lên, mặc quần áo vào.
Tào Bằng bưng bát nước mát ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Đầu óc mơ hồ dường như được tỉnh táo rất nhiều. Nhưng đoạn trí nhớ trống rỗng vẫn không hiện ra như cũ.
Là Thái Diễm!
Tào Bằng có thể khẳng định.
Việc này có thể xem như là say rượu loạn tính, hoặc là…
Không thể phủ nhận, Tào Bằng rất có thiện cảm đối với Thái Diễm. Không phải chỉ vì Thái Diễm xinh đẹp, mà còn bởi vì nàng có học thức sâu rộng. Sau khi từ nam Hung Nô trở về, Thái Diễm vẫn luôn duy trì trạng thái bình tĩnh, không vì chút đau khổ đã trải qua mà sầu khổ.
Không chỉ có Tào Bằng có thiện cảm với nàng, mà còn có cả Quách Hoàn và Bộ Loan cũng cực kỳ khâm phục.
Nàng có một loại phong cách quý phái, đồng thời cũng có dáng vẻ thành thục mê người. Tào Bằng thừa nhận hắn cũng có đôi lúc có ý không đứng đắn một chút nhưng rốt cục cũng không dám tiếp cận. Dù sao tài học của Thái Diễm, không phải để cái loại đạo tặc như hắn có thể so sánh cùng. Mỗi khi hắn cùng với Thái Diễm đàm luận thi từ văn chương, Tào Bằng đều nơm nớp lo sợ, có một loại cảm giác đặc biệt cẩn thận.
Mà hiện tại…
…An Bình…
Tào Bằng mặc quần áo đi ra khỏi phòng.
Vào cuối thu gió đêm rất lạnh khiến hắn không kìm nổi phải rùng mình.
Từ góc hiên đi ra một nam tử cường tráng, chính là Bàng Minh. Chỉ thấy Bàng Minh bước tới trước, vòng tay thi lễ nói:
- Công tử, có gì sai bảo?
- Ta…
Tào Bằng đột nhiên không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ hỏi Bàng Minh có phải hắn và Thái Diễm cùng ngủ với nhau hay không?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn hạ giọng nói:
- Thái đại gia đã trở về?
- Đúng vậy, đã về hơn một canh giờ rồi.
- Nàng không có việc gì chứ?
Vẻ mặt của Bàng Minh mờ mịt:
- Có lẽ là không có việc gì…chỉ có điều buổi trưa công tử và Thái đại gia không ngừng uống rượu, sau đó đều say, Thái đại gia nghỉ tạm ở bên cạnh. Lúc ấy mạt tướng bị Cảnh huyện trưởng gọi đi bàn công việc, cho nên vẫn chưa làm xong việc. Lúc Thái đại gia rời đi cũng không có gì bất thường. Chẳng lẽ công tử đã đánh mất cái gì sao?
Lập tức Tào Bằng lộ ra vẻ xấu hổ.
Lão tử đã đánh mất trinh tiết!
Nhưng chẳng lẽ ta lại nói với ngươi như thế sao?
Hắn khoát tay nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười ha hả nói:
- Không có, chỉ có điều lo lắng cho Thái đại gia uống rượu quá say sẽ tổn hại sức khỏe.
Tuy nhiên nếu nàng đã không xảy ra việc gì, vậy ngươi hãy về nghỉ đi. Có chuyện ta sẽ gọi ngươi.
Bàng Minh khom người tuân mệnh.
- Đúng rồi, có tin tức gì của huynh trưởng ngươi không?
- Vẫn chưa có tin tức gì báo về.
Tào Bằng nhíu mày, cũng không hỏi gì thêm.
Hắn lệnh cho Bàng Đức đi tới Lũng Tây trợ giúp Vương Mãnh, nhưng cho đến nay cũng không có bất kỳ tin tức nào báo về. Đương nhiên Tào Bằng cũng không muốn trách cứ Bàng Đức, tính thời gian, thời điểm huyện Bạch Thạch bị phá, Bàng Đức chắc là vẫn chưa đến Lũng Tây, việc này cũng không phải là sai lầm của y. Chỉ có điều, Bàng Đức chắc là phải có tin tức báo về mới đúng. Dù cho người không trở về, ít nhất cũng phải có tin tức. Nhưng Bàng Đức, Khương Phố, cùng với một trăm lẻ tám Phi Đà Binh kia, lại giống như đá chìm đáy biển, toàn bộ bặt tăm bặt tích. Điều này làm cho Tào Bằng it nhiều cảm thấy lo lắng, hay là đã có điều bất trắc xảy ra?
Tào Bằng không lo Bàng Đức sẽ mang theo Phi Đà Binh bội phản bởi vì y sẽ không mang đi.
Hơn nữa, Bàng Đức tính tình chân chất, vả lại cực kỳ trung thành. Lúc trước, nếu không phải vì Mã Thiết một lần, rồi lại một lần, đến ba lần thúc ép Bàng Đức, chỉ sợ y cũng sẽ không quy hàng Tào Bằng. Người này độ trung thành cực cao, không có khả năng nay Tần mai Sở, không lo. Tào Bằng sợ là Bàng Đức nghĩ quẩn mà phát sinh sự cố không đáng có.
Hắn phái Bàng Đức đi bảo vệ Vương Mãnh!
Kết quả Vương Mãnh đã chết, huyện Lâm Điêu đã bị mất, tung tích của Thạch Thao và Vương Mãi không rõ.
Đôi khi Bàng Đức lại là một người nóng nảy, nếu chẳng may nghĩ không thông, mang theo Phi Đà Binh tìm Mã Đằng liều mạng, vậy thì nguy hiểm vô cùng.
Không được, phải phái người đi hỏi thăm một chút về tung tích của Bàng Đức.
Hách Chiêu hiện giờ đã đến yên ổn, nghe nói Cam Vũ sắp tiến vào chiếm giữ Quan Trung, bảo hai người bọn họ đi dò la một chút vậy.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng đã có tính toán, cất bước đi vào thư phòng.
Thư phòng rất sạch sẽ, một cái thư án (bàn làm việc), một cái bàn nhỏ, còn có một cái sa bàn thật lớn bày ra ở trong phòng. Thức ăn ở trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ, trong phòng thoang thoảng có mùi hương hoa mai, cùng với mùi hương ở trong phòng ngủ lại rất giống nhau.
Trên thư án thật chỉnh tề, nhưng vừa xem liền hiểu ngay.
Sau khi Tào Bằng đốt lên ngọn đèn, bỗng chốc đứng ngây người ở trong phòng.
Hắn phát hiện, bản thân đã không còn vô cùng buồn bã chán nản giống như trước nữa! Cũng không biết là vì nguyên nhân gì? Tuy rằng hắn vẫn còn tưởng niệm Vương Mãnh như trước, nhưng trong lòng hình như đã nhẹ nhỏm hơn nhiều. Nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, Tào Bằng không khỏi cười khổ.
Thật đúng là say rượu loạn tính mà.
Vặn ngọn đèn cho sáng lên, hắn chậm rãi đi tới cạnh sa bàn.
Vứt bỏ các tạp niệm, ánh mắt lại dừng ở phía trên sa bàn.
Lệnh Cư – Thương Tùng; Trương Dịch – Loan Điểu!
Bốn tòa thành trì đập vào mắt, cũng không có gì thay đổi. Nhưng Tào Bằng lại có cảm tưởng dường như hắn đã nắm bắt được cái gì đó.
Có lẽ… Hôm sau, ngay tờ mờ sáng, Tào Bằng đã đi tới hoa viên.
Trong vườn phần lớn những bông hoa đã úa tàn, chỉ có vài bông hoa cúc vẫn quật cường nở rộ. Trên mặt đất phủ kín những bông hoa héo úa làm cho không khí có vẻ đìu hiu. Hoa cúc tàn… có lẽ cũng chỉ là một cảnh tượng như vậy thôi.
Tuy nhiên, cũng không phải hắn tới xem hoa cúc.
Thái Diễm có thói quen vào sáng sớm, sau khi thức dậy sẽ dẫn theo A Mi Quải tản bộ trong hoa viên.
Tào Bằng đợi một lát, chỉ thấy ở cuối con đường, Thái Diễm chậm rãi bước đi, thoạt nhìn vô cùng thoải mái. Khuôn mặt nàng hồng hào, tinh thần cũng rất tốt, thần sắc có chút thản nhiên. Tào Bằng nhìn thấy Thái Diễm, vội bước nhanh tới đón.
- Tỷ tỷ.
Hắn vòng tay thi lễ:
- Sao lại dậy sớm thế, không nghỉ ngơi thêm một chút nữa?
Trong ánh mắt của Thái Diễm hiện lên chút quái dị, vẻ mặt có phần hơi lúng túng thoáng qua. Tuy nhiên, mặc dù như thế, vẫn bị Tào Bằng nhìn thấy được! Nhất định là nàng…ngày hôm qua nhất định đã cùng nàng, sau khi uống rượu say loạn tính đã có quan hệ.
Nhưng vì sao nhìn qua nàng vẫn thoải mái thản nhiên như thế, vẫn dửng dưng coi như không có chuyện gì?
Thái Diễm nói:
- Mỗi ngày ta đều thức dậy vào giờ này, vì sao đệ đệ lại hỏi như thế?
- Ta…
Tào Bằng ấp úng, không biết phải nói như thế nào mới phải.
Trái lại Thái Diễm lại rất thản nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra cả:
- Hôm nay đệ đệ làm sao vậy?
- A, không có gì.
- Ừ, vậy phải chú ý nhiều tới sức khỏe của bản thân.
Chuyện của Mãnh bá phụ đã xảy ra rồi, cũng không nên tự trách. Loại sự việc này cũng không trách ai được, quan trọng là…phải nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, báo thù cho Mãnh bá phụ mới đúng. Đúng rồi, hai ngày nữa, ta sẽ về Cô Giảm.
- Nhanh vậy sao?
- Đúng vậy, ở Cô Giảm còn rất nhiều việc phải làm.
Dù sao cũng không thể đem mọi việc đều giao cho Vương tỷ tỷ, ta là chủ quản (người phụ trách chính) lại cả ngày tiêu dao khoái hoạt
(thong dong vui vẻ) ở bên ngoài.
Vốn chỉ là một câu nói rất bình thường, Tào Bằng cũng không biết vì sao lại cảm thấy có chút quái dị.
Nàng muốn trốn tránh ta!
Đừng thấy nàng làm ra vẻ như không có việc gì nhưng kỳ thật là nàng đang trốn tránh ta!.... Nếu không, vì sao lại nói tiêu dao khoái hoạt? Nếu không, nàng cần gì phải vội vã rời đi? Nhất định là như vậy, nàng không biết phải làm sao để đối mặt với ta cho nên mới phải rời đi.
- Đúng rồi, ngươi ở đây cũng cần phải có người chăm sóc mới được.
- Hả?
Thái Diễm mỉm cười nói:
- Trời giá rét, ngươi ở đây bận rộn quân vụ, vất vả về chiến sự, bên cạnh ngay cả một người để săn sóc cũng không có… tiểu Loan và tiểu Hoàn trong lúc này cũng không có ở đây cho nên để tiểu Mật ở lại bên cạnh chăm sóc ngươi cũng tốt. Nha đầu kia tuy rằng có chút vụng về nhưng tâm địa thiện lương, cũng là người biết quan tâm, ngươi không được lại ức hiếp nàng…
Vì sao lại nói “lại”?
Tào Bằng cũng không lưu ý, chỉ gật đầu.
Nếu đêm qua không xảy ra chuyện, có lẽ hắn đã khách sáo nói câu cảm tạ.
Nhưng hiện giờ, Thái Diễm nói những lời này hắn xem như là chuyện đương nhiên, cũng không có gì là bất ngờ.
- Ta sẽ cẩn thận.
Hắn còn muốn nói nữa, nào ngờ Thái Diễm cũng không cho hắn cơ hội đã bỏ đi.
Đứng ở trên đường mòn, Tào Bằng gãi gãi đầu…Thái Diễm làm cho hắn có cảm tưởng hơi khác thường, dường như là muốn giữ khoảng cách với hắn.
Kiếp trước của Tào Bằng cũng không phải là một người hay suy đoán tâm tư của phụ nữ.
Mà sau khi tái sinh dường như hắn cũng không có cơ hội để rèn luyện. Hắn cùng với Hoàng Nguyệt Anh cũng tốt, Hạ Hầu Chân cũng được, có thể ở cùng với nhau coi như là duyên phận. Duyên phận tới rồi, nước chảy thành sông, trên cơ bản cũng không hao tổn nhiều tâm tư.
Bao gồm cả Bộ Loan và Quách Hoàn cũng như thế!
Hiện giờ khiến cho hắn phải suy đoán tâm tư của Thái Diễm, thật sự là có chút đau đầu.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lắc đầu cười khổ, đi theo con đường nhỏ của Thái Diễm, rời khỏi hoa viên.
Kỳ lạ, sao lại không thấy Chân Mật?
Trước kia khi Thái Diễm tản bộ trong hoa viên, Chân Mật nhất định sẽ đi theo nàng làm bạn, nhưng hôm nay tại sao lại chỉ có Thái tỷ tỷ đến đây?
Sau khi trở lại thư phòng, Tào Bằng lại đứng bên cạnh sa bàn bắt đầu suy nghĩ.
Mã Siêu vẫn cứ như cũ không khai chiến, cũng giống như lúc trước, một mặt vẫn gây áp lực đối với Loan Điểu, mặt khác bày thế trận sẵn sàng nghênh địch.
Người này, giống như một con nhím làm cho người ta không thể nào mở miệng.
Không đánh cũng không lui làm cho Tào Bằng cảm thấy vô cùng đau đầu. Tuy nhiên, suy nghĩ của Tào Bằng lại dần dần dịch chuyển theo ánh mắt tới phía trước mặt. Hắn đứng bên cạnh sa bàn, ánh mắt lướt qua huyện Trương Dịch, theo sông Đại Thông, lướt qua Niết Thủy, chăm chú nhìn Doãn Ngô.
Trước mắt mọi việc đã được thông suốt.
Hắn dường như đã tìm được phương pháp phá giải, trên mặt hiện ra một chút tươi cười quỷ dị.
- Công tử!
Bàng Minh ở bên ngoài thư phòng, nhẹ giọng gọi.
- Chuyện gì?
- Cố quân sư đến đây!
- Sao?
Tào Bằng ngẩn ra, chợt mừng rỡ, vội vàng bước nhanh ra khỏi thư phòng, trầm giọng nói: