Bên ngoài thành huyện Hồng Thủy, Chân Nghiêu mặt đỏ tía tai từ trên xe bước xuống.
Tiếng kêu gào của hai tộc người khiến gã cảm giác không còn mặt mũi nào nữa, thậm chí hơi khó chịu. Chân gia nhà gã từ khi nào phải mượn danh kẻ khác để sống yên? Nhưng không còn cách nào, Chân gia giờ chỉ là một con phượng hoàng gặp nạn, không bằng cả con gà.
Từ Trung Sơn Quốc đi một mạch, không hiểu đã gặp biết bao khó khăn.
Bởi vì bỏ đi vội vàng nên Chân Nghiêu cũng không mang nhiều tiền bạc, cũng chẳng có nhiều hộ quân lắm.
Trên đường thường xuyên gặp bọn thổ phỉ, cho nên khi thoát khỏi Ký Châu, tổn thất cực kỳ thê thảm. Đám hộ quân kẻ chết, kẻ bỏ đi, chỉ còn lại có mấy chục lão gia thần còn đi theo bảo hộ. Của cải của gã cũng bị mất không ít. Trong đó có rất nhiều là do đám hộ quân tiện tay lấy trộm khi bỏ đi. Chân Nghiêu muốn ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm.
Mãi cho đến khi tiến vào Hà Đông, tình hình mới coi như có chiều hướng tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên lúc qua sông vẫn gặp phải một vài chuyện. Do trên người bọn họ không mang theo bất kỳ giấy tờ gì, suýt nữa bị quân Tào ở cửa sông Hoàng Hà khám xét như lưu dân. Người Hà Đông bỏ đi khiến Tào Nhân không biết làm sao. Hắn không thể trách Tào Bằng nên chỉ có thể cố gắng hết sức kiểm soát tình hình này. Không mang theo giấy tờ sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Thêm vào đó đoàn người Chân Nghiêu có khẩu âm Hà Đông, khiến quân Tào rất chú ý.
Trong lúc rơi vào đường cùng, Lão phu nhân đã đưa ra một cách, đó là bảo Chân Nghiêu lấy danh nghĩa của Thái Thú quận Hà Tây, Bắc Trung Lang tướng Tào Bằng.
Nói ra thật khéo trùng hợp, tướng lãnh quân Tào đóng ở núi Long Môn rõ ràng chính là Cam Ninh Cam Hưng Bá từ núi Châu Tòng Hoắc rút xuống. Nghe nói có gia quyến Tào Bằng muốn qua sông, Cam Ninh cũng vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng là người nhà của Tào Bằng liền đến gặp. Nào ngờ... Lão phu nhân lấy ra một phong thư, trên đó có đại ấn của quận phủ Hà Tây để chứng minh mình không phải là gian tế của Viên Thiệu. Cam Ninh nhìn thấy ấn tín và triện của Hà Tây trên phong thư mới tin.
Mặc dù không rõ Tào Bằng có quan hệ với Chân gia từ khi nào, nhưng nhớ đến việc trước đây Tô Song mượn đường Hà Đông, Cam Ninh cũng không nghi ngờ nhiều. Tuy nhiên y vẫn sai người hộ tống Chân gia tới bến Phú Bình, để bọn họ bình an qua sông. Cam Ninh muốn đề phòng người nhà Chân gia; Thật không ngờ hành động này đã gây hiểu lầm, rất nhiều gia thần của Chân gia đều cho rằng, Chân Mậtvà Tào Bằng nhất định có mối quan hệ cực kỳ thân thiết và đặc biệt.
- Các ngươi là gia quyến của Thái Thú?
Tên môn tốt ở huyện Hồng Thủy tỏ vẻ nghi ngờ.
Đúng lúc này, Tào Bằng dẫn người tới, giơ tay ra nói:
- Lấy giấy đi đường ra cho ta xem.
Môn tốt thấy thế vội thi lễ, dâng lên giấy đi đường do Cam Ninh viết.
- Các ngươi là gia quyến của Tào Bằng ư?
- Đúng vậy.
Một gia thần lớn tiếng nói:
- Tiểu thư nhà ta chính là nội thất của Thái thú các ngươi, vì thế mau tránh đường.
Tào Bằng thoáng trầm nét mặt.
Nội thất của ta?
Đó chẳng phải là nói phu nhân của ta?
Tiểu thư nhà ngươi là ai... sao lại không biết xấu hổ như thế?
Hắn mở giấy đi đường ra, nhìn lướt qua, sắc mặt bỗng chợt trở nên kỳ quái.
Chân thị ở huyện Vô Cực của Trung Sơn Quốc sao?
Tào Bằng gãi đầu, dường như đã hiểu ra được sự trùng hợp trong đó, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đúng vậy, Chân Mật bị bắt cóc đều không phải do hắn bày mưu tính kế, thậm chí chẳng hề liên quan gì đến hắn. Nhưng dù nói thế nào thì hiện giờ Chân Mật quả thật đang ở Hà Tây, ngay chính huyện Hồng Thủy, hơn nữa còn sống trong phủ Thái Diễm. Sau khi mẹ con Thái Diễm tới huyện Hồng Thủy, Tào Bằng lo rằng cuộc sống của Thái Diễm buồn bã nên nhất quyết bảo nàng sống trong Quận Ma và xây hai cửa chính mô phỏng theo mô hình kiến trúc của phủ Tư Không và phủ Điển Vi, nhìn như hai căn nhà, nhưng trên thực tế chính là từ phủ Quận Ma chia ra mà thôi…
Mục đích là để tiện chăm sóc.
Thái Diễm có chuyện gì, có thể nhanh chóng thông báo về; Bộ Loan và Quách Hoàn cũng có thêm một người nói chuyện, có thể giải khuây.
Thế nhưng vấn đề là chuyện này không nói rõ được.
Hắn còn từng nhìn thấy cơ thể lõa lồ của Chân Mật, càng có chút…
Chân Mật giờ nhìn thấy Tào Bằng vẫn còn hơi sợ hãi, thường trốn sau lưng Thái Diễm. Mặc dù không nơm nớp lo sợ như lúc đầu nhưng ít nhiều vẫn hơi kích động. Tương tự, mỗi lần Tào Bằng nhìn thấy Chân Mật, trong đầu cũng sẽ hiện ra tấm thân nõn nà trắng như ngọc kia... Cho nên, Tào Bằng cũng cố gắng không ở một mình với Chân Mật.
Giờ người nhà của người ta tìm đến đây!
Hắn vò đầu bèn thu lại giấy đi đường.
- Để bọn họ đi đi.
- Ấy, trả lại giấy đi đường cho chúng ta.
Đám gia thần vừa thấy Tào Bằng tịch thu giấy đi đường liền lập tức nổi giận.
Dọc đường đi, đặc biệt từ sau khi đi vào quận Hà Tây, giấy đi đường này có tác dụng rất lớn, vì thế bọn họ không dám làm mất.
Tào Bằng nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Đừng có làm loạn! Giấy đi đường, ta thu hồi... Các ngươi vào thành đi. Sẽ có người dẫn các ngươi đi tới chỗ ở, trên đường chớ gây chuyện sinh sự, nếu vi phạm luật pháp, không ai bảo đảm được cho các ngươi đầu... Tử Sơn, tìm người dẫn bọn họ tới phủ của Thái đại gia, nói là người nhà của Chân tiểu thư, không được thất lễ.
Bộ Oanh vừa từ lầu trên thành bước xuống, nghe nói thế không khỏi sững sờ.
Bất chợt, trên mặt y nở nụ cười kỳ quái, khiến Tào Bằng chợt mặt đỏ tía tai.
Bên này Tào Bằng cũng không chần chừ, xoay người lên ngựa, cùng huynh đệ Bàng Đức rời khỏi cửa thành.
Bộ Oanh tiến lên, liếc nhìn hai chiếc xe ngựa ở cửa thành, đã thấy Chân Nghiêu bước nhanh tới, quát lũ gia thần lui ra.
- Tại hạ Chân Nghiêu, bất biết...
- Tam công tử, xin đi theo ta, ta dẫn mọi người đi gặp lệnh muội.
Bộ Oanh và Tào Bằng đều mặc thường phục, vì thế nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Y cũng không muốn nói năng rườm rà, tiến thẳng lên ngựa, dẫn đường phía trước. Còn Chân Nghiêu thì không hiểu ra sao, trèo lên xe ngựa, theo Bộ Oanh đi vào huyện thành Hồng Thủy.
Huyện Hồng Thủy này vẫn chưa xây dựng xong.
Tuy nhiên bố cục của toàn bộ huyện thành đã bước đầu có quy mô, khiến mọi người nhìn là thấy ngay.
Huyện thành được chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, trong đó phía tây là thao trường, phía đông là chợ. Nam Bắc lần lượt là các hộ gia đình. Hành lang quận Hà Tây nối liền với huyện giải Hồng Thủy, nằm ở vị trí trung tâm của huyện thành. Trong đó, Quận Ma sát với thao trường, hơn nữa huyện giải lại ngay cạnh chợ. Công trình chính của huyện thành đã hoàn thành, nhưng bên trong thành phố vẫn đang xây dựng.
Đường phố rất sạch sẽ, có một số chỗ còn chưa xây xong.
Ngồi trong xe, Chân Nghiêu có thể nhìn thấy cảnh tượng thi công đó...
Một đám người mặc quần áo phạm nhân, nhấc từng sọt đá vụn rải ra đường. Sau đó những con trâu đực cường tráng kéo máy cán đá nặng nề, đè từng lượt từng lượt trên đường, làm cho mặt đường bằng phẳng. Không hề có sai dịch giám sát, cũng chẳng trông thấy quân tốt trông coi nào. Tuy nhiên đám tù nhân đó lại cực kỳ chăm chỉ, không có chút biểu hiện lười biếng nào.
Thái Thú của Hà Tây này thật có bản lĩnh!
Chân Nghiêu thầm lấy làm kỳ lạ, liên tục gật đầu.
Thật ra, những cảnh tượng như thế này không phải lần đầu tiên y nhìn thấy.
Lần đầu tới Hà Tây, các con đường của quận Hà Tây đã khiến gã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. So với quan đạo của Hà Bắc, đường ở vùng đất Hà Tây hoang dã này rõ ràng hơn hẳn một bậc. Bằng phẳng, rộng rãi, hai bên đường trồng nhiều cây cối khiến phong cảnh càng thêm tuyệt đẹp. Ngựa phi nhanh trên đường mà không hề phải lo lắng tới chuyện đường có thông suốt hay không. Bên con đường ven sông cũng trồng nhiều cây, nghe nói đều là mệnh lệnh của Thái Thú Hà Tây.
- Đám tù nô đó sao lại bận rộn như thế mà không cần người giám sát?
Lúc ấy Chân Nghiêu tò mò hỏi dân bản xứ.
- Vừa nhìn khách nhân đã biết là người nơi khác đến... Thái Thú của chúng tôi có lệnh, tất cả nô lệ chỉ cần hoàn thành một trăm công điểm là có thể thoát khỏi thân phận nô lệ để trở thành người bình thường. Tới lúc đó, có thể báo với quan phủ để sắp xếp sản nghiệp khai hoang như người bình thường, được hưởng năm phần lợi nhuận. Từng đoạn đường này đều được phân chia. Mỗi một đoạn đường chính là một công điểm. Nếu hoàn thành nhanh và sớm, sau khi đạt được một trăm công điểm là đã có thể trở thành dân thường, ai còn muốn lười biếng đây?
Cái này tương tự với chế độ nhận khoán ở đời sau, điều động được tối đa tính tích cực của nô lệ.
Cùng với số lượng nô lệ ở Hà Tây ngày càng tăng nhanh thì tiến trình dân thường hóa cũng phải tăng tốc hơn nữa...
Cho nên Tào Bằng liền nghĩ ra cách công điểm đổi hộ tịch, khích lệ các nô lệ lao động để đổi lấy đủ công điểm.
Còn các nô lệ có niềm hy vọng, đương nhiên cũng không muốn lười biếng.
Phải biết rằng, mỗi công trình đều đại diện cho khoảng cách của họ càng được tiến gần thêm một bước tới cuộc sống của người bình thường...
Quận Hà Tây có luật lệ, tất cả nô lệ bỏ trốn, bất kể lý do gì đều sẽ bị giết. Đồng thời, Tào Bằng không ngừng cải thiện điều kiện sống của nô lệ, giúp bọn họ tránh được cuộc sống khó khăn. Một bên là dao giết, một bên là hy vọng... Đại đa số nô lệ đều muốn lựa chọn hy vọng, chứ không phải là chết. Sau khi đã cung cấp đủ bằng chứng vật chất, Tào Bằng bắt đầu sử dụng phương pháp là tội liên đới. Một nô lệ bỏ trốn thì xét tội liên đới cho mười người; Một bộ tộc bỏ trốn sẽ liên đới một trăm người..., để cho các nô lệ giám sát lẫn nhau.
- Mẫu thân, theo hài nhi thấy, Hà Tây này không đến mười năm nữa chắc chắn sẽ vượt cả Trung Sơn.
Lão phu nhân có hơi mệt mỏi, nghe lời Chân Nghiêu nói cũng gật đầu:
- Vị Tào Tam Thiên này quả thực có bản lĩnh.
Bất giác, xe đã tới ngoài cửa phủ đệ.
Bộ Oanh sai người đi thông báo, sau đó cũng không cáo từ đám Chân Nghiêu mà rời đi thẳng.
- Mẫu thân, người đó thật vô lễ.
Đứa bé gái ngồi co lại trong lòng lão phu nhân, gương mặt xinh xắn đột nhiên cất tiếng nói.
Đứa bé gái đó chính là muội muội nhỏ nhất của Chân Nghiêu, tên là Chân Vinh.
- Con gái ngoan, chớ có nói linh tinh... vị tiên sinh đó có vẻ có chức vị, khí phách bất phàm, không phải là người bình thường. Y đích thân dẫn đường, đã là sự quan tâm rất lớn rồi, sao có thể nói người ta không phải? Nơi này không phải huyện Vô Cực, cũng không phải phủ Chân gia chúng ta. Sau này nói năng phải để ý một chút, đừng để người ta xem thường, nói chúng ta dạy dỗ không nghiêm.
Phong thái của lão phu nhân dịu dàng nhưng trong lời nói lại có ý nhắc nhở.
Chân Vinh bĩu môi, dù không bằng lòng nhưng vẫn gật đầu, khẽ nói:
- Nữ nhi nhớ rồi!
- Mẫu thân!
Khi đang thì thầm nói chuyện trong đám đông, Chân Mật như một con chim sơn ca, từ trong phủ đệ chạy ra. Nàng đứng trên bậc thềm, nhìn lão phu nhân cùng đám người mà nước mắt lưng tròng, òa khóc từ bậc thềm lao xuống, nhào vào trong lòng lão phu nhân.
- Con gái ta, mẫu thân đã làm khổ con!
Lão phu nhân ôm Chân Mật òa khóc.
Thái Diễm dẫn A Mi Quải từ trong phủ đi ra. Thấy cảnh này, mặt nàng mỉm cười, khẽ gật đầu.
- Nơi này sao lại viết là Thái phủ?
- Mẫu thân, đây là nhà của Thái tỷ tỷ... À, con vẫn chưa giới thiệu với mẫu thân, đây là Thái tỷ tỷ, con gái của Thái Bá Công, Thái Diễm Thái đại gia.
- Con gái của Thái Bá?
Lão phu nhân kinh ngạc, vội vàng cung kính tiến lên tiếp kiến.
Chân gia dù có chút địa vị, nhưng dù sao cũng không so được với danh tiếng vang dội của Thái Bá Công.
Thái Diễm càng nổi danh thiên hạ về tài học, từ nhỏ đã có danh xưng tài nữ, không cho phép lão phu nhân dám thất lễ.
Trong lòng có chút nghi ngờ, sao để nữ nhi sống trong nhà Thái Diễm?
- Tiểu muội, ban nãy người dẫn chúng ta đến là ai vậy?
- Người dẫn mọi người đến ư?
Chân Mật ngẩn người, nhìn về phía gia đinh.
Gia đinh đó vội nói:
- Là Bộ quận thừa Bộ Tử Sơn đích thân đến.
- Hả?
Chân Mật hoảng sợ:
- Sao lại cảm phiền Bộ tiên sinh đại giá?
Người đưa chúng ta tới chính là nhân vật thứ hai của quận Hà Tây, nắm đại quyền tài chính trong tay, là tâm phúc của Tào Bằng. Nghe nói, y còn là thân thích của Tào Bằng, đường muội của y chính là thê thiếp được Tào Bằng sủng ái nhất... Chả trách, người đó không hòa nhã với chúng ta. Quả thật là vì nguyên nhân này... Thế nhưng hình như có gì đó không đúng!
Bộ Oanh là nhân vật đứng thứ hai ở quận Hà Tây, như vậy người có thể chỉ huy y...
Chân Mật đột nhiên nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở cửa thành. Bộ Oanh hình như theo lời sai bảo của một chàng trai nên mới đi dẫn đường.
Ở quận Hà Tây, người có thể sai khiến được Bộ Oanh không phải chỉ có...
- Tiểu muội, Tào Công tử có tướng mạo thế nào?
Chân Mật ngẩn ra, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên.
- Ca ca nói tới vị Tào Công tử nào?
- Quận Hà Tây này còn có thể có mấy vị Tào Công tử?
- À, còn có tam công tử của Tư Không, là học trò của Tào tướng quân, cũng là Tào công tử.
- Ta đương nhiên nói đến Tào tướng quân...
- Tướng mạo của Tào tướng quân...
Chân Mật đúng là không biết phải trả lời ra sao?
Trong giây phút hoảng hốt đó liền nhớ đến người đàn ông với cơ thể trần truồng, cực kỳ sợ hãi; Sau đó vì lúng túng, tâm trạng bất ổn nên cũng không chú ý tới tướng mạo của hắn. Mãi sau này, Tào Bằng bắt đầu chinh chiến Võ Uy, Chân Mật càng ít khi nhìn thấy Tào Bằng. Mặc dù gần đây đã gặp mấy lần, nhưng mỗi lần, nàng đều không dám nhìn thẳng, trong lòng luôn có vẻ căng thẳng.
Nếu nói về tướng mạo?
Tào tướng quân dường như rất uy phong, nhưng cũng cực kỳ bình thường.
Chỉ có điều phong thái và uy thế đó khiến người ta có ấn tượng sâu sắc...
Chân Mật không hiểu nên trả lời như thế nào mới phải, Chân Nghiêu đã cảm thấy có gì đó không ổn.
- Tiểu muội, muội và Tào tướng quân...
- Ca ca sao lại nói thế, muội với Tào tướng quân không hề có quan hệ gì. Huynh ấy luôn đối xử với muội một cách rất tôn trọng, bảo muội giúp Thái đại gia ghi chép kinh văn.
Nói xong, Chân Mật mở to đôi mắt như nước trong veo, ánh mắt dịu dàng:
- Ca ca, sao lại hỏi như thế?
Hỏng rồi, hình như đã gây họa rồi!
Mặt Chân Nghiêu biến sắc, thầm kêu một tiếng không hay.
Đồng thời, gã mơ hồ đoán ra được thân phận của vị tướng quân trẻ tuổi xuất hiện ở cửa thành.
Chuyện này là sao? Muội muội và Tào tướng quân không hề có mối quan hệ gì, chẳng phải là nói cả nhà ta đã mạo muội tới Hà Tây ư?
Nếu không có sự ủng hộ của Tào tướng quân, Chân gia nhà ta sao có thể sống yên ổn ở Hà Tây?
Chân Nghiêu đảo con ngươi liên tục, thầm than thở trong lòng. Sự việc không hề như gã và lão phu nhân nghĩ, Tào Tam Thiên dường như không có ý gì với muội tử nhà ta. Thế nhưng giờ đã tới Hà Tây thì cũng phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Chuyện này đã không còn là cái mà Chân Nghiêu có thể làm chủ được nữa. Trên đường, bọn họ đều lấy danh nghĩa là gia quyến của Tào Bằng. Hiện giờ mới biết muội tử và Tào Bằng không có liên quan gì, nếu Tào Bằng truy cứu, chẳng phải là tai vạ đến nơi sao?
Trên bậc thang, lão phu nhân chuyện trò vui vẻ với Thái Diễm.
Chân Nghiêu nhíu mày, sau một hồi suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Tiểu muội, đợi lát nữa hãy nói với ta chuyện về Tào tướng quân. Cả tình hình hiện giờ của Hà Tây... Việc này liên quan đến sự tồn vong sinh tử sau này của nhà Chân gia chúng ta.