Tên Tào tặc quá cuồng ngạo, mỗ tuyệt đối không chịu thua..
Bàng Đức nổi giận đùng đùng, tức giận quát. Nhưng rống được một nửa, lời sau đó liền bị nuốt vào trong. Tất cả mọi người nhìn y một cách kì quái, Bàng Minh vừa mới tỉnh lại, trên mặt cũng lộ vẻ kì quái, nhìn qua rất thú vị.
- Ngươi muốn thả ta đi.
- Đúng vậy?
- Ngươi.
Ngươi không giết ta?
Tào Bằng không kìm nổi cười ha ha…
- Lệnh Minh, nếu ta chiếm Võ Uy, thì dễ như lấy đồ trong túi, ngươi không thể ngăn cản. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải giết ngươi? Ta thấy ngươi cũng là kẻ hảo hán, nếu giết thì không hay tí nào. Hơn nữa, trong lòng ngươi nhất định không phục, vậy đợi khi binh ta gần tới dưới thành Cô Tang, chúng ta một lần nữa quyết đấu. Đến lúc đó, nhất định khiến ngươi khuất phục.
Ta thật muốn chiêu hàng ngươi, tuy nhiên không phải vì quận Võ Uy.
Ta muốn đánh Võ Uy, ai cũng không thể ngăn cản bước chân của ta, ta chỉ muốn tìm hiểu ngươi, vì thế muốn đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Vô cùng khí phách, vô cùng liều lĩnh.
Ngay cả Bàng Đức cũng nói không ra lời, sau một lúc lâu, y cúi đầu.
Mã Đằng tuyệt không có khí khái này như Tào Bằng. Y cũng rất khí phách, nhưng nhìn chung vẫn khiếnngười khác vẫn thấy không thể bằng.
Lời nói này nếu xuất phát từ miệng người khác, Bàng Đức không chừng sẽ nổi trận lôi đình.
Quả thực không coi trọng anh hùng trong thiên hạ ra gì mà.
Nhưng lời nói từ miệng Tào Bằng ra, lại khiến Bàng Đức nghe lại cảm thấy thoải mái vậy. Cảm giác này không biết từ đâu mà có, có lẽ cũng từ sự thành thật của Tào Bằng, kiểu anh hùng dũng cảm ngạo nghễ này làm y lập tức cảm thấy trong lòng kính trọng.
- Tiểu Địch, cởi trói cho Bàng tướng quân.
Thái Địch không nói hai lời, thu hồi đoản côn, từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, cắt sợi dây thừng trên người Bàng Đức.
Bàng Đức do dự một chút:
- Khí chất của công tử, Bàng mỗ kính phục, không biết, công tử có thể để cho bộ khúc của ta một con đường sống không?
- Sẽ thả hết!
Tào Bằng vung tay lên, dây thừng trên người Bàng Minh và đám quân xe tổng cộng trăm người đều bị cắt đứt.
- Chuẩn bị cho Bàng tướng quân hai con ngựa, mang Hổ Bảo Đao của ta tới.
Có người dẫn ngựa, Vương Song nắm đao tiến đến.
Tào Bằng tiếp nhận Bảo Đao, sau khi nhìn lướt qua, mặt giãn ra cười nói:
- Thân là đại tướng, sao thân lại không có bảo đao? Tướng quân là thượng tướng, cần có bảo đao tương xứng. Đao này là gia phụ làm ra, là vật ta rất quý. Nay ta đem đao này tặng cho tướng quân, tượng trưng cho tình hữu nghị ta ngươi ở Hứa Đô. Ngày sau khi gặp trên chiến trường, chúng ta mỗi người một chủ, mỗ nhất định ta lưu tình, mong rằng tướng quân sẽ anh dũng mà chiến, không cần nể nang. Tuyên Uy, đã chuẩn bị cho ta rồi, tướng quân trở về Cô Tang đi…
Nói xong, y cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, tiến lên hai bước, khoác lên người Bàng Đức.
- Lệnh Minh, hãy đi đi!
Nói xong, Tào Bằng xoay người bước đi.
Vương Song dẫn ngựa đến, hắn cầm dây cương xoay người lên ngựa.
Sư Hổ Thú hí dài một tiếng, binh lạc đà trắng phía sau cũng cưỡi lên, nhanh như chớp đi khỏi theo Tào Bằng.
Mà quân Tào ở hai bờ sông cũng đều tản đi.
Bãi sông to như vậy, trong chớp mắt chỉ còn lại đám người Bàng Đức, còn có vài chiến mã trên bờ sông hí vang.
Bàng Đức lắc đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
- An Bình, hắn đi rồi?
- Vâng.
- Có quỷ kế gì ở đây chăng?
- Đại ca, lúc này, ta và huynh đều trong bộ dạng này, hắn còn cởi áo tặng đao, liệu có quỷ kế gì không?
- Điều này…
Bàng Đức cảm giác như vừa trong giấc mộng tỉnh lại.
Y cúi đầu nhìn, chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt. Thanh Hổ Bảo Đao trong tay kia, dài chín thước, vết đao đỏ thậm, phát ra một chum huyết quang, hơi lạnh ghê người, đúng là cây bảo đao.
Trên đao, có khắc: “Kiến An thất niên cấp tạo, ngô nhi quan lễ.”
Đây là lễ vật khi Tào Bằng hai mươi chín tuổi, chính thức làm lễ hành quan, Tào Cấp đã tự tay tặng cho hắn.
Nếu là binh khí tâm thường, Bàng Đức có lẽ không việc gì phải cảm động.
Nhưng thanh Hổ Bảo Đao này, tạo hình như một con hổ đang thè lưỡi, vô cùng sắc bén, lại thêm ý nghĩa độc đáo của thanh Hổ Bảo Đao, khiến Bàng Đức cảm nhận được, Tào Bằng coi trọng y như thế nào. Trong lúc nhất thời, ánh mắt Bàng Đức đỏ lên…
- Huynh, chúng ta hàng đi.
Bàng Minh đột nhiên nói.
- Cha con Mã Đằng coi huynh đệ ta như tay sai, chỉ vì một chút nghi kị mà đem chúng ta đầy tới Long Giả thành, chịu khổ bốn năm. Nay lại triệu hồi chúng ta, thật là khó hiểu. Gã muốn lập Mã Thiết làm trưởng, vì thế muốn huynh đệ ta bán mạng vì con gã. Đám người này, không đáng để chúng ta phải trung thành, nếu hàng Tào công tử, ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều.
Lời nói của Bàng Minh không có chút che dấu.
Bàng Đức giật mình, suy nghĩ kì quái. Y phát hiện, hơn trăm binh Tây Lương kia, dường như cũng có chút dao động.
- An Bình, chớ có nói càn.
Bàng Đức giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Y từ nhỏ đã được dạy bảo, trung hiếu nhân nghĩa thì chữ trung phải đặt lên hàng đầu.
Bàng Đức cảm thấy xấu hổ với những ý nghĩ vừa rồi, lạnh lùng nói:
- Tướng quân không coi thường ta bần hàn, có ơn lớn với ta. Đối nhân xử thế bất trung, thì chẳng bằng loài cầm thú? An Bình, ngươi nói xằng nói bậy, sao có thể thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?
- Tào Bằng nói Tuyên Uy thất thủ, Tuyên Uy tất sẽ thất thủ, ta và ngươi trở về, chẳng khác gì chui đầu vòa lưới. Nay đi Cô Tang, hiệp lực với Tam công tử chống lại Tào tặc. Việc hôm nay, không được nói ra ngoài, coi như chưa từng xảy ra.
Dứt lời, y trút bỏ chiếc áo khoác trên người, đang định vứt bỏ luôn Hổ Bảo Đao, nhưng hạ quyết tâm mãi cuối cùng vẫn không nỡ. Đại tướng sao lại không có bảo đao? Được lắm, sau này trên chiến trường, ta sẽ tha cho Tào Bằng ngươi một mạng, coi như để tạ ơn.
Nhưng Tào Bằng cũng tha ta một lần.
Ân tình này, còn tới khi nào?
Bàng Đức nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mở to mắt, ánh mắt dừng chiếc áo choàng đỏ thẫm dưới đất kia. Áo đã dính bùn lầy lội, nhìn qua không còn sắc thái mĩ lệ như trước. Bàng Đức đi nhanh vài bước, tiến lên nhặt chiếc áo choàng, cẩn thận lau vết bẩn. Do dự một lát, y thu gọn rồi đặt trên lưng ngựa.
Làm người phải trung thành như một.
Cũng phải biết được tốt xấu, hảo ý của người khác, cởi áo tặng đao. Y ném chiếc áo khoác này đi, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp chứ?
Nghĩ đến đây, Bàng Đức trong lòng chua xót.
Nói sao đi nữa, ân tình này, chỉ sợ cả đời không hoàn trả được.
- Đi, tới Cô Thích.
Ánh trăng, se lạnh.
Hàn Toại ngã trên một đống cỏ dại, thần sắc yếu ớt.
Gã thân trúng ba đao, đao nào cũng vào chỗ hiểm, cơ bản đã không thể cứu chữa.
Diêm Hành và Thành Công Anh sắc mặt xanh mét, mà thê tử Diêm Hành chính là Hàn Thị nữ, đang ôm Hàn Toại khóc không ngừng.
- Không còn cách cứu sao?
Thành Công Anh nhìn đại phu đi ra, giọng điệu có chút nặng nề.
Đại phu, thật ra là một thầy lang ở nông thôn, y thuật cũng bình thường. Nếu là những bệnh dễ chữa, may ra có thể chữa trị một phen. Nhưng tình hình Hàn Toại trước mắt đâu phải bệnh gì nhẹ? Y cũng bó tay không cách cứu chữa.
Quá nửa đêm.
Người từ những ổ chăn ấm áp chui ra.
Không ngờ một việc như thế, trong lòng vốn dĩ như có lửa đốt, nhưng hiện tại, y chỉ thấy vô cùng sợ hãi.
- Người đâu?
- Đại Vương tha mạng.
Lang trung sợ hãi, lớn tiếng cầu xin, ôm đùi Thành Công Anh:
- Là tiểu nhân đã tận tâm, nhưng thương thế của lão gia vô cùng nghiêm trọng, tiểu nhân y thuật yếu kém không thể chuẩn đoán được. Tiểu nhân đã dốc hết sức, Đại vương tha mạng!
Thành Công Anh dở khóc dở cười, lắc đầu, nâng y lên.
- Tiên sinh chớ sợ, ta không phải muốn giết ngươi.
Y do dự một chút, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên, tình thế hiện giờ, ta cũng không thể thả ngươi đi được. Như vậy đi, ngươi hãy ở đây một đêm, trời sáng hãy đi, ta đảm bảo tính mạng cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Cũng chỉ sợ lang trung đi mật báo.
Lang trung nào dám cự tuyệt, liên tục gật đầu nói:
- Nguyện theo Đại vương chỉ bảo, nguyện theo Đại vương chỉ bảo.
- Người đâu, mời tiên sinh nghỉ tạm trong động.
Vài tên thân binh, tiến lên đưa tên lang trung đi.
Thành Công Anh do dự một chút, theo dốc thoải, chậm rãi trèo lên gò đất.
Đứng trên đồi núi, có thể quan sát đại địa Kim Thành.
Xa xa, sông Hà Thủy nước chảy cuồn cuộn, tuôn trào theo hướng đông, hội tụ với sông lớn.
Diêm Hành thân hình cao lớn, như một gốc cây cổ tùng, đứng ở trên núi, nhìn nước sông xa xa, sắc mặt ngưng trệ. Y nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nhưng không quay đầu lại. Thành Công Anh đi đến bên Diêm Hành, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng xa xa nhìn nước sông.
- Ngạn Minh, dòng nước lớn nữa, cũng chung quy là muốn về với nước sông.
Một lúc lâu, Thành Công Anh không nói câu nào, cuối cùng cũng thốt lên lời.
Diêm Hành thân mình run lên, hai gò má co giật.
Y không quay đầu lại, hạ giọng nói:
- Nhạc phụ, thật sự không cứu được sao?
- Ba đao đều trúng chỗ hiểm, tên Hầu Tuyển kia không có chút lưu tình.
- Nếu ta không tới đúng lúc, và Hầu Tuyển không mang nhiều binh lực thì thủ cấp cũng khó lòng mà giữ được. Ngạn Minh, xin thứ lỗi, cũng là do ta không tận tâm. Ta đã tận lực, mặc dù người nhà thì thoát được nhưng chủ công khó bảo toàn tính mạng.
Ánh mắt Diêm Hành nhất thời đỏ lên.
Y cố nén đau thương, cười không trách cứ Thành Công Anh.
Y thật sự không có cách nào trách cứ Thành Công Anh, vì bảo vệ cả nhà Hàn Toại, y đã không còn một người thân nào, ba đứa con trai chết trận trong thành, thiếp tự sát ở đầu giếng, vợ tự tử. Tình thế như vậy, Diêm Hành còn có thể trách cứ sao? Trách cứ y sao không đến đúng lúc sao, y là con rể Hàn Toại, nếu không vì Dương Kỳ liều chết ngăn trở Mã Siêu, chỉ sợ y giờ đã chết. Cho nên, Thành Công Anh thỉnh tội, y chỉ có thể vỗ bả vai Thành Công anh.
Trong đầu, hiện ta đủ mọi việc…
Diêm Hành, xuất thân bần hàn, vỗ dĩ là đứa trẻ mồ côi ở Hoàng Trung.
Lúc trước do ngộ sát con chó của Hoàng Trung lệnh, nên bị định tử tội.
Khi y bị đi lĩnh tôi, Hàn Toại xuất hiện.
Khi đó, Hàn Toại vẫn chưa phải thái thú quận Kim Thành, chỉ có điều, y rất có danh vọng trong danh sĩ Kim Thành ở Lương Châu.
Thấy Diêm Thành đáng thương vì thế liền xin tha mua tội cho y, bảo vệ tính mạng Diêm Hành.
Năm đó, Diêm Hành mười tuổi.
Mà năm đó, đúng là năm đầu trung bình.
Hàn Toại thu dưỡng Diêm Hành, cũng dạy hắn đọc sách biết chữ, tập văn luyện võ. Diêm Hành trời sinh khỏe mạnh, hơn nữa vô cùng thông minh.
Hàn Toại lúc đó nói đùa, ngươi sau này trưởng thành, hãy làm con rể ta.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Hàn Toại chỉ là vui đùa. Nhưng sau này, ai cũng không ngờ, Hàn Toại thật sự gả con gái cho Diêm Hành. Có thể nói, không có Hàn Toại, thì không có Diêm Hành. Diêm Hành chứng kiến từng bước quật khởi của Hàn Toại.
Lúc đầu bị đám bắc cung bá ngọc, Lý Văn Hầu dẫn đầu tạo phản.
Sau này, Hàn Toại có căn cơ, Diêm Hành khôn lớn, võ nghệ tinh thông, tinh ranh khôn khéo trong chiến sự và chính vụ.
Diêm Hành cảm kích Hàn Toại, tất cả đều thành tâm.
Hàn Toại tuy không phải thân phụ y, nhưng trong mắt hắn, Hàn Toại chính là phụ thân y.
Hiện tại…
Diêm Hành nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, bàn tay máu tươi đầm đìa, y hít một hơi dài:
- Công Anh, ngươi hãy thay ta ở đây quan sát, ta vào gặp nhạc phụ, xem người có điều gì chỉ bảo, chúng ta sẽ quyết định tiếp, bước tiếp theo?
- Dạ!
Diêm Hành xoay người, bước đi xuống gò đất.
Y chưa vào tới động, đã nghe thấy tiếng thê tử khóc.
- Người đâu, dậy mau.
- Phu quân, cha….
Hàn Thị nữ nhìn Diêm Hành, khóc nức nở.
Hàn Toại thở không ra hơi:
- Ngạn Minh tới rồi?
- Cha.
- Con gái, con ra ngoài trước, ta có việc cần nói riêng với Ngạn Minh. Con ngoan, cha có một câu, con phải nhỡ kĩ. Ngày sau phải giữ đạo nữ nhân, nghe lời phu quân, thiết không được như trước, cả ngày cáu giận, làm một người vợ ngoan.
- Con, xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân.
Hàn Thị nữ ánh mắt đỏ bừng, quỳ xuống, hướng tới Hàn Toại dập đầu lạy ba cái.
Diêm Hành biết đây là lời trăn trối của Hàn Toại. Y suýt nữa khóc thành tiếng, có thể y biết, chính mình không được khóc. Y là người tâm phúc, nếu y khóc, thì tất cả mọi người sẽ không biết làm gì.
Quỳ xuống bên cạnh Hàn Toại, Diêm Hành như thời niên thiếu:
- Xin nhạc phụ chỉ dạy.
Lúc nhỏ, y luôn nói:
- Xin người chỉ dạy.
Mà nay, tiên sinh đã thành cha vợ, tình nghĩa này, càng ngày càng sâu đậm. Hàn Toại gương mặt tái nhợt, tươi cười. Y vươn tay, cầm lấy tay Diêm Hoành. Nếu ta năm đó chưa theo giặc, ta và ngươi hiện giờ, nói không chừng vẫn còn ở quê hương an cư vui sống. Ta có thể vẫn thấy được tình cảm của ngươi với con ta, và cả đứa cháu ta nữa…
- Nhạc phụ, là Diêm Hoành vô dụng.
- Ngạn Minh à, trách sao được ngươi, trách sao được ngươi.
Hàn Toại ho dữ dội, khóe miệng ho ra máu, hạ giọng nói:
- Ta cả đời mưu kế, thậm chí còn bị gọi là cửu khúc Hoàng Hà, không ngờ, kết quả lại bị tên Mã Đằng mãng phu hãm hại…Tuy nhiên, ta không oán thán! Ta tính kế với người khác, người khác dùng kế với ta, chỉ để xem ai thủ đoạn hơn, ai cao minh hơn thôi.
Bây giờ, ta mất đi, kim thành không còn là ngươi trú chân của ngươi nữa.
Ngươi cùng Công Anh, mang theo con gái ta, tìm một nơi lập công lao, tạo dựng công lao sự nghiệp.
-Nhạc phụ, con nên đầu quân cho ai? Tào Tháo sao?
- Tào Tháo đúng là minh chủ, nhưng đối với ngươi mà nói, đó không phải lựa chọn tốt nhất.
Mưu sĩ dưới trướng y như mây, mãnh tướng vô song…Ngươi tài hoa hơn người, lại không có nửa điểm căn cơ, muốn đứng vững, cũng không dễ dàng. Ta nghĩ ngươi nên tìm một người! Tuổi của hắn tuy rằng không lớn, nhưng thanh danh vang dội, càng được Tào Tháo coi trọng.
- Bắc Trung Lang tướng?
Hàn Toại mỉm cười!
- Ngạn Minh, người có thể ngăn cản Mã Đằng nhất thống Lương Châu, chỉ có thể là Tào Hữu Học.
Đầu quân cho hắn…Hắn sẽ tiếp nhận ngươi, ngươi lại có đại tài, vả lại rất có tâm. Đầu quân cho hắn, ngươi sau này ắt có thành tựu, tất không thể không thành đại sự…