Y cúi đầu tiếp tục nướng mà không cãi nhau với Tào Bằng nữa.
Miếng thịt lợn rừng bị nướng vàng, từng giọt mỡ chảy xuống lửa phát ra những tiếng lách tách. Trên dòng suối nhỏ, mùi hương tản ra bốn phía.
- Ăn no trước đã.
Ngụy Diên cắt miếng thịt nướng đưa cho Tào Bằng.
Một ngày không ăn gì, đúng là Tào Bằng hơi đói bụng nên hắn cũng chẳng khách khí, đưa tay đón lấy miếng thịt nướng rồi ăn ngầu nghiến.
- Trời sắp tối rồi, bây giờ ngươi đi cũng không an toàn. - Ngụy Diên nhìn Tào Bằng ăn mà nở nụ cười. Có điều nụ cười đó nhanh chóng biến mất. Y cúi đầu, cắn miếng thịt nướng rồi lên tiếng:
- Đợi sáng ngày mai, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Từ đây tới Lão Hà khẩu mất khoảng nửa ngày. Sau khi ngươi tới Lão Hà khẩu có thể ngồi thuyền mà đi, cũng có thể đi thẳng về hướng nam. Đi đường nhớ đi đường lớn, không được đi đường nhỏ thì tới rạng sáng là có thể tới được Cức Dương.
Nếu nói hiểu biết về quận Nam Dương, Ngụy Diên hết sức quen thuộc.
Tào Bằng nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ngụy Diên nói rất đúng. Lúc này, mặc dù Uyển thành nhìn như sóng êm gió lặng nhưng không hề an toàn. Tào Bằng cũng không rõ lắm Tào Tháo có tới Uyển thành hay không, lại càng không biết có dính tới thím của Trương Tú. Nhưng cho dù thế nào, Ngụy Diên đồng ý đưa hắn đi một đoạn đường cũng coi như hai người đã đạt tới một mức nào đó.
Chỉ có điều, kiếp trước, hắn biết Ngụy Diên tìm tới nương tựa Lưu Bị. Dù chưa từng được độc lĩnh một đạo quân nhưng ở Thục Hán cũng là một người có tiếng tăm. Mà nay, y lại lựa chọn Tào Tháo. Tào Bằng đem một vị thượng tướng của Thục Hán đổ lên phía Tào Tháo. Cái hiệu ứng này khiến cho Tào Bằng cũng bắt đầu hồ đồ. Tương lai của Ngụy Diên không biết rồi sẽ như thế nào. Có lẽ, Ngụy Diên sẽ tốt hơn mà cũng có thể từ nay về sau y sẽ biến mất.
Dù sao thì Tào Tháo và Lưu Bị cũng không hề giống nhau.
Khi Ngụy Diên tìm tới Lưu bị, lúc đó Lưu Bị còn chưa mạnh lắm, cho nên nhanh chóng nhận được sự ưu ái. Mà nay tới dưới trướng Tào Tháo, binh hùng tướng mạnh, mãnh tướng có vô số, mưu sĩ nhiều như mây. Trong lịch sử, Tào Thào có năm mưu sĩ lớn, hiện giờ, chỉ còn có Giả Hủ là chưa tới mà thôi. Nếu Ngụy Diên gia nhập vào Tào Tháo thì cơ hội càng ít mà khiêu chiến lại càng nhiều. Bên phía Tào Tháo cạnh tranh rất mạnh.
Nếu đây là sự lựa chọn của Ngụy Diên...
Tào Bằng cũng không biết sự lựa chọn của gã là chính xác hay là sai lầm?
Tóm lại, từ nay về sau, Ngụy Diên sẽ đi một con đường không giống như hắn biết. Mà người tạo ra sự thay đổi đó chính là Tào Bằng.
Nếu như không có Tào Bằng, có lẽ Ngụy Diên vẫn tiếp tục làm lính ở đây.
Trong tương lai có một thời điểm, gã có khả năng được Văn Sính để ý, trở thành nha tướng. Rồi sau đó, Lưu Bị xuất hiện, Lưu Biểu sẽ ốm chết và Ngụy Diên sẽ lựa chọn theo Lưu Bị. Từ đó mà trở thành người qua cửa trảm tướng, tạo nên vô số quân công...có điều bây giờ tất cả đã thay đổi.
Đêm đó, Tào Bằng nằm dưới tán cây...
Gió đêm lạnh lẽo khiến cho hắn cuộn mình thành một đống.
Ngụy Diên vẫn ngồi ở đó, ôm chân không biết suy nghĩ cái gì.
Nơi này có tên là đồi Đại Vương.
Nghe nói khi Lưu Tú lập ra Đông Hán, một trong hai mươi tám người có công lớn, được xưng là mãnh tướng số một dưới trướng Lưu Tú - Giả Phục từng ở đây, tụ chúng thành vương, phản kháng lại chính quyền của Vương Mãng. Sau khi quy phục Lưu Tú, mỗi trận chiến, y đều dũng mãnh gan dạ. Sau này bị thương nặng, lúc tuổi già, thân thể yếu nhược. Mỗi khi nằm mơ lại thấy quay về đồi Đại Vương gặp gỡ các huynh đệ. Vì vậy mà lão mới dâng biểu tấu với Lưu Tú xin ban tên cho chỗ lão tụ nghĩa năm đó là đồi Đại Vương.
Cách chỗ Tào Bằng và Ngụy Diên nghỉ ngơi chừng hai mươi dặm vẫn còn di tích trại Đại vương.
- A Phúc!
- Cái gì?
- Nếu ta tìm tới nương tựa Tào Công có thể báo thù được hay không?
Tào Bằng trầm mặc một lúc thật lâu rồi nói:
- Nếu Ngụy đại ca muốn đạp bằng Kinh Tương thì có lẽ có thể thực hiện. Nhưng nếu muốn ngay lập tức báo thù thì sợ có chút khó khăn.
- Tại sao?
- Dù sao thì Lưu Kinh châu cũng là dòng dõi nhà Hán. Mặc dù Tào công nói phụng mệnh thiên tử, chiếm được đại nghĩa nhưng cũng vì vậy mà y bị vô số người ghen ghét. Hiện giờ, bên cạnh Tào công còn có Viên Thuật, Viên Thiệu và Lã Bố như hổ đói rình mồi. Quan Trung thì có Lý Thôi, Quách Dĩ vẫn chưa bình định được. Nếu bây giờ, y dụng binh với Lưu Kinh Châu thì sẽ bị khắp nơi liên hợp đánh. Cho nên, nếu Ngụy Đại ca muốn báo thù thì phương Bắc có thể là nơi không có khả năng.
Ngụy Diên đột nhiên xoay người nhìn Tào Bằng với sự ngạc nhiên.
Lời nói đó nếu xuất phát từ một vị danh sĩ, chẳng hạn như Bàng đức công hay Tư Mã Huy, thậm chí là Văn Sinh thì Ngụy Diên không cảm thấy lạ. Nhưng đó lại do một thiếu niên nói ra mà không khiến cho Ngụy Diên ngạc nhiên mới là quái dị.
Đột nhiên, y nở nụ cười.
Tào Bằng ngồi dậy:
- Huynh cười cái gì?
- Đêm hôm đó, khi ngươi tới Nghĩa Dương truân, Đặng Tiết tòng từng nói với ta về ngươi. Hắn nói với ta rằng, ngươi không thông thi thơ, võ thì hời hợt. Nhưng nếu nói tới hai chữ "Đại cục" thì người cùng lứa tuổi không thể nào ngang hàng với ngươi. Vốn ta cũng không tin nhưng bây giờ thì tin rồi.
Tào Bằng nghe nói vậy không hề có chút vui vẻ mà nét mặt trở nên đau thương.
Hắn nhớ tới Đặng Tắc, nhớ tới Vương Mãi.
Cho dù có nhìn được đại cục thì sao? Cho dù hắn có thể nắm giữ được tình thế của thiên hạ, thậm chí là hướng đi của tương lai trong mấy trăm năm tới thì thế nào?
Hiện tại, ngay cả người nhà của hắn cũng không thể bảo vệ, cho dù một lời hứa nhỏ bé cũng không làm được.
"Cái nhìn đại cục... Ta nhổ vào!"
Nghĩ tới đây, Tào Bằng lấy hai tay bưng mặt, một lúc lâu không nói gì.
Còn Ngụy Diên thấy vậy thì cũng biết mình nói sai, lập tức ngậm miệng không nói. Gã kinh ngạc nhìn về phía lửa trại.
Lửa trải trong gió đêm bốc chày phừng phừng.
Dòng suối nhỏ ở xa chảy róc rách hòa với tiếng lửa cháy tạo ra một thứ âm thanh cô tịch...
.........
Trong soái phủ của Uyển thành.
Một nam tử trung niên nghiến răng nghiến lợi cầm lấy cái nghiên mực mà đập mạnh xuống bàn.
Do lực quá mạnh khiến cho mực bắn tung tóe, đồng thời cái trường án bằng gỗ nứt toác. Còn nghiên mực thì vỡ ra làm mấy mảnh.
- Tào Tặc! Ngươi ép ta quá đáng.
Người trung niên như một con dã thú rít lên, hai tay nắm chặt, cố gắn ức chế cơn giận của mình.
Trong phòng còn có ba thanh niên, nét mặt người nào người nấy âm trầm, nhưng trong mắt đều bốc lên lửa giận.
- Phụ thân! Tào tặc làm nhục chúng ta như vậy, nếu cứ nén giận thì chẳng phải để cho người trong thiên hạ cười nhạo rằng phụ tử chúng ta phải dựa vào nữ nhân để cầu lấy vinh hoa phú quý. Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện
- Đúng thế! Tào tặc đáng chết. Chúng ta liều mạng với y.
Người lên tiếng là một thiếu niên tướng mạo anh vũ, với một nước da màu đồng.
- Trương Tín câm mồm.
Người trung niên nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn tức trong lòng mà quát lớn.
Lúc này, người trung niên có một thứ uy nghiêm. Y cao một mét tám mươi, người vừa phải. Mỗi động tác đều để lộ một sự dũng mãnh. So với vẻ ngoài nho nhã của y thì hình như có chút không hợp.
Y chính là người đứng đầu Uyển thành, Kiến Trung tướng quân Trương Tú - Trương Bá Loan.
Trương Tú xuất thân từ Tây Lương, cha mẹ mất từ nhỏ, được thúc phụ Trương Tế nuôi lớn, đồng thời luyện được một thân võ nghệ. Sau đó, y tìm tới nương tựa dưới trướng của Thái thú Tây Lương là Đổng Trác. Ở Tây Lương, người Khương và người Hán sống lẫn lộn với nhau, ai nấy đều mãnh mẽ và hiếu chiến. Trương Tú ở đây hẳng những đánh thương, cưỡi ngựa thuần thục mà còn có thể làm nhiều việc cùng lúc, thậm chí được Đổng Trác yêu mến. Sau đó, Đổng Trác về Lạc Dương, Trương Tú cùng với thúc phụ Trương Tế tọa trấn ở Quan trung.
Còn khi Đổng Trác dời đô về Trường An, hai chú cháu Trương Tế và Trương Tú tới đóng ở cửa Hàm Cốc.
Khi thái sư Vương Doãn hiến kế ly gián Đổng Trác với Lã Bố, Lã Bố tiêu diệt Đổng Trác, Vương Doãn tàn sát quân Tây Lương xung quanh. Trương Tế lo lắng bị liên lụy vì vậy mà dẫn nhân mã bản bộ cùng với Trương Tú về tới Lạc Dương. Sau khi Lý Thôi, Quách Dĩ đoạt được Lạc Dương xong, Giả Hủ là chủ mưu lại không hài lòng với hành động của hai người vì vậy mới tới nương tựa vào Đoàn Ổi. Sau đó không lâu, Giả Hủ lại rời khỏi Đoàn Ổi, tìm tới với chú cháu Trương Tế. Từ đó y liền ở lại bên cạnh Trương Tú. Trong quân Tây Lương, thanh danh của Giả Hủ không được hiển hách như Lý Nho nhưng luận về thủ đoạn thì cũng được mọi người kính trọng.
Giả Hủ cho rằng không lâu nữa, Trung Nguyên sẽ loạn.
Lạc Dương có đường lớn đi ra tám hướng, mặc dù có quan ải ngăn cản nhưng không phải là nơi nghỉ ngơi lấy sức.
Vì thế, nhân dịp Trung Nguyên hỗn chiến, y đề nghị chú cháu Trương Tế rời khỏi Lạc Dương tới quận Nam Dương tìm nơi sống yên ổn.
Chú cháu Trương Tế đều chấp nhận.
Vì vậy mới có việc quân Tây Lương tiến vào chiếm giữ quận Nam Dương. Trương Tế phá được Uyển thành nhưng khi tới ngoài thành lại bị tên lạc giết chết. Trương Tú tiếp quản quân Tây Lương.