Tào Tặc

Chương 408: Buôn bán

Hồng Sa Cương, nằm ở dưới chân Hạ Lan Sơn.

Hạ Lan Sơn đi về hướng Tây, ở đây xuất hiện một địa hình đặc trưng ngoằn ngoèo luợn khúc, tạo thành Hồng Sa Cương cực kỳ độc đáo, độ cao so với mực nước biển cao hơn đường chân trời của toàn Hà Tây, dường như nối liền thành một thể với Hạ Lan Sơn. Đồng cỏ và nguồn nước ở đây rất phong phú, diện tích cũng không nhỏ. Trong núi có khe nước, róc rách chảy ra, tụ hội ở đây thành một con sông với lượng nước dồi dào.

Đàn Chá tạp chủng dân Tiên Bi, dừng lại ở trên Hồng Sa Cương.

Toàn bộ số người này, ít hơn Hồng Trạch, nhưng quý ở chỗ nghe lệnh một người.

Toàn bộ khu vực Hà Tây, tạp chủng dân tộc Tiên Ti và Hồng Trạch hình thành song song, ai cũng không làm gì được đối phương.

Mà các bộ lạc khác rải rác ở Hà Tây, rõ ràng không so được thế lực hai bên. Cho nên cũng chỉ có thể tránh đi hai chỗ thảo nguyên đẹp màu mỡ này, tìm một nơi thích hợp hơn để bọn họ cư trú. Đây không phải là lần đầu tiên Tào Bằng đến Hồng Sa Cương! Nhưng lần trước hắn vội vàng đến, rồi vội vàng đi, không hề quan sát kỹ chỗ thảo nguyên này; nhưng bây giờ, hắn có nhiều thời gian. Khi một lần nữa hạ cố đến chơi Hồng Sa, Tào Bằng không khỏi ngợi khen, địa thế độc đáo của Hồng Sa Cương.

Nơi này, cũng có thể trở thành cơ sở, xây dựng thành trì.

Nếu như không phải vị trí địa lý của Hồng Sa Cương có hạn chế, Tào Bằng thậm chí muốn bỏ đi mảnh Hồng Trạch kia....

Địa thế Hồng Sa thật tốt!

Dễ phòng thủ khó bị tấn công, chất đất cũng phù hợp cho dân Hán canh tác.

Tiến có thể lấy thảo nguyên Hà Tây, lùi có thể dựa vào căn cứ Hạ Lan Sơn!

Chỉ có điều vị trí của hắn, so sánh các khu thảo nguyên Hà Tây để mà nói có chút chênh lệch, cũng đã làm cho sức ảnh hưởng của đồi Hồng Sơn không bằng Hồng Trạch.

Muốn xây dựng thành trì, phải cần suy xét về rất nhiều nhân tố.

Nhân tố về quân sự, đời sống, giao thông, còn cả về chính trị...vân vânđều phải tính toán trong đó. Tào Bằng kiếp trước chỉ là một cảnh sát, nói thật đối với những việc này không hề hiểu biết gì nhiều.

Nhưng sau khi sống lại,hắn không ngừng tiếp xúc với tầng lớp cao, cũng khiến cho tầm nhìn của hắn dần dần thay đổi!

Nếu như vào thởi điểm vừa sống lại, Tào Bằng nhất định sẽ không do dự lấy Hồng Sa Cương làm căn cứ địa.

Nhưng hiện tại..

Vừa tiến vào Hồng Sa Cương, Đàn Chá liền nhận được thông tin.

Hồng Đô dẫn bộ tiến đến nghênh đón Tào Bằng, hai người gặp nhau, lại được một bữa hàn huyên.

- Công tử, cơn gió nào đến đây vậy?

Tào Bằng cười nói:

- Sao vậy, không hoan nghênh à?

Hồng Đô vội vàng lắc đầu,

- Tại sao lại có thể không hoan nghênh Công tử được chứ? Công tử là khách quý của bộ lạc ta.

Ban đầu, đại nhân nhà ta muốn tự mình đến, nhưng không ngờ lại có một vị khách quý đến, cho nên đành lệnh cho ta đến đây tiếp đón. Trước lúc đi, đại nhân ta còn nói, ngài sẽ ở vương trại(trướng) chuẩn bị yến tiệc, để chiêu đãi Công tử đến.

- Khách nhân?

- Ừ, từ Trung Sơn đến.

Tào Bằng vừa nghe thấy, trong lòng khẽ động.

Trung Sơn, người của Viên gia?

Hắn nhìn về phía Hồng Đô, lại thấy Hồng Đô lắc đầu.

Ra hiệu cho Nha tướng bên cạnh lùi mấy bước, Hồng Đô nói:

- Công tử yên tâm, tâm tư của đại nhân ta vẫn chưa hề thay đổi, thời gian gần đây, vẫn luôn bắt tay chuẩn bị việc ra Mạc Bắc. Chẳng qua là...ngài cũng biết, dân số của bộ lạc này nhiều, để di dời, khó tránh khỏi liên lụy đến mọi mặt, cho nên cũng thấy được rất nhiều khó khăn.

Dự tính, Đàn Chá sau khi khai xuân sẽ tiến vào Mạc Bắc thảo nguyên...

- Khai xuân xong mới làm? Liệu có muộn không?

- Không còn cách nào nữa, nếu như bây giờ tiến vào Mạc Bắc, ắt phải đối mặt với cái rét của mùa đông. Đàn Chá cũng buộc phải suy nghĩ về vấn đề này.

Nghe đâu, thế cục Nam Hung Nô vẫn còn chưa rõ lắm, Đàn Chá cảm thấy, hiện giờ liên lạc với Khứ Ti, cũng không phải là thời cơ. Hắn cần phải chờ, chờ khi khai xuân, Nam Hung Nô có thể sẽ rõ hơn, khi đó sẽ liên thủ cùng với Khứ Ti....

Quả là coi thường người thiên hạ rồi!

Tào Bằng vốn cho rằng, Đàn Chá không khó lừa. Nhưng giờ xem ra, suy nghĩ của người này, cũng thật thấu đáo!

Hai người vừa đi đường vừa đàm chuyện.

Hồng Đô cố gắng đem hình thức bên trong bộ lạc báo cho Tào Bằng biết, cũng một lần nữa xin cam đoan, Đàn Chá tuyệt đối không thể thay đổi chủ định nữa.

Mà trong suy nghĩ của Tào Bằng, đã có một cách.

Chỉ có điều, cách này không được hoàn thiện lắm, Tào Bằng quyết định, đợi sau khi ổn định trở lại, sẽ cùng bàn bạc với đám người Bàng Thống...

Lúc trời nhá nhem, đoàn người Tào Bằng, đến vương trướng(trại) Hồng Sa Cương.

Đàn Chá đi ra nghênh đón nhiệt tình, và cùng với Tào Bằng hàn huyên một hồi.

Rồi sau đó, hắn dẫn Tào Bằng vào trong vương trướng (trại), đem các mỹ nhân trong vương trướng (trại) ra.

- Bắc Trung Lang Tướng sao lại có thời gian đến chỗ ta thế này?

Ha ha, nhưng ta nghe nói, Bắc Trung Lang Tướng gần đây làm tốt một việc rất lớn, làm cho Hồng Trạch gần như bát nháo loạn trở nên sáng sủa, còn khiến cho Mã Đằng thua một cú rất đau. Tuy nhiên, Bắc Trung Lang Tướng cần cẩn thận một chút, Mã Thọ Thành cũng không phải loại người chịu thiệt đâu. Hắn nhất định sẽ trả thù, hơn nữa ta còn nghe nói, gần đây Đường Đế và Võ Uy qua lại rất mật thiết)

Đàn Chá cười, không cẩn thận, để lộ ra một tin tức.

Cũng có thể là vô ý, cũng có thế là cố tình!

Trong lòng Tào Bằng không khỏi hồi hộp, thầm nghĩ: Mã Đằng, không quyết lấy được Hồng Trạch, quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.

Tuy nhiên, ngoài mặt, Tào Bằng lại tỏ ra hoàn toàn không thèm để ý.

- Mã Đằng, không đáng để lo nghĩ.

Nếu hắn không đến, thực ra ta cũng không ngại cùng hắn sống yên ổn; nhưng nếu như hắn đến đây, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Ha ha ha, ta đã biết, Bắc Trung Lang Tướng sớm đã có phòng bị rồi.

Nói xong, Đàn Chá nâng cốc mời rượu Tào Bằng. Chiếc cốc đồng (loại cốc đựng rượu có ba chân ngày xưa) trong tay hắn, nhìn có vẻ cũng cổ xưa, là đồ đựng rượu tốt không dễ có được. loại rượu mà hai người uống, cũng là Ngọc Tương thượng hạng đến từ Trung Nguyên, tuy nói không sánh bằng rượu ngon cất giữ trong hầm của phủ Tư Không, nhưng lại ngon hơn nhiều loại rượu mà Tào Bằng đã uống qua...

Bình rượu Ngọc Tương này, chừng trên dưới mười quan.

Tào Bằng không khỏi nheo mắt, thầm suy ngẫm, lai lịch của những người Đàn Chá tiếp đón trước đó.

Hà Bắc, Trung Sơn?

Cũng không phải người của Viên gia...

Trong lúc nhất thời Tào Bằng thật đúng là không nghĩ ra được, người mà Đàn Chá tiếp đón có lai lịch ra sao.

Loại rượu Ngọc Tương này, cũng không phải là người bình thường có thể mua được. Mặc dù số ít quan viên, cho dù là Thái Thú một quận cũng chưa chắc có thể mua được loại rượu này. Mà người đến từ Hà Bắc, lại có thể đưa đến rượu ngon như vậy, há chẳng phải cũng nói rõ một chút tình hình.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng càng tò mò hơn.

Rượu quá ba tuần, đồ uống qua ngũ vị.

Đàn Chá bỗng nhiên hỏi:

- Bắc Trung Lang Tướng, ta nghe nói (trong tay) ngươi còn rất nhiều việc công, hôm nay đến Hồng Sa Cương này của ta, sợ rằng không đơn giản vì mấy chén ruợu này chứ.

Tào Bằng trầm ngâm một chút, chắp tay nói:

- Đàn đại nhân...

- Ôi chao, cái gì đại nhân không đại nhân chứ, đó đều là cách gọi của kẻ dưới.

Bắc Trung Lang Tướng là cháu của Tư Không, lại là Bắc Trung Lang Tướng, quản lý thảo nguyênHà Tây. Sau này Đàn Chá phải phiền đến Bắc Trung Lang Tướng. Nếu Bắc Trung Lang Tướng không ghét bỏ Đàn Chá tầm thường này, chúng ta gọi nhau là huynh đệ, chẳng phải thân thiết hơn sao? Sau này Đàn Chá tới Mạc Bắc rồi có thể nói với người nhà của ta là được làm huynh đệ với Bắc Trung Lang Tướng, cũng thấy nở mày nở mặt.

Dứt lời, Đàn Chá cười ha ha.

Tào Bằng cũng cười, vừa chắp tay nói:

- Đây vốn cũng là nguyện vọng của ta, ta không dám thỉnh cầu mà thôi.

Hắn sắp xếp lại ngôn từ, rồi mới mở miệng nói:

- Huynh trưởng, hôm nay tiểu đệ đến, thực là có một số việc, muốn nhờ huynh trưởng giúp đỡ. Đệ biết, huynh trưởng ở Hồng Sa Cương mấy năm nay, trong tay cũng có không ít nô lệ. Mà tiểu đệ hiện giờ cái thiếu nhất chính là công nhân. Đặc biệt là lao động cường tráng, khiến cho tiểu đệ cảm thấy có chút lo lắng...

Huynh trưởng sắp ra thảo nguyên Mạc Bắc, nhất định sẽ có một số nô lệ cần xử lý.

Nếu như có thể, mong huynh trưởng giúp đỡ. Tiểu đệ cũng sẽ không yêu cầu suông, sẽ có đền bù thỏa đáng.

- Đền bù?

Đàn Chá ánh mắt sáng lên,

- Đền bù thế nào?

- Lại không biết huynh trưởng muốn đền bù thế nào đây?

Đàn Chá cười ha ha,

- Tiểu đệ, hiện giờ huynh cần rất nhiều thứ... Vả lại đừng nói đến cái khác, huynh chuẩn bị năm sau đến Mạc Bắc, đến lúc đó tranh đoạt thảo nguyên chăn nuôi với không ít người. Binh khí, nón giáp sắt, cung tiễn, huynh đều rất cần, không biết huynh đệ có thể cung cấp được không?

- Cái này...

Tào Bằng lặng im suy nghĩ.

Từ khi Hán Vũ đế thi hành lệnh phát triển rộng sắt muối, Trung Nguyên vẫn khống chế việc mua bán binh khí phía Bắc biên giới.

Lệnh phát triển rộng sắt muối trở thành thời điểm nghiêm khắc, ngoại tộc phía Bắc biên giới mang lượng lớn tiền đồng đem nấu, coi trọng đúc thành vũ khí. Có một khoảng thời gian, Trung Nguyên thậm chí cấm lưu hành đồng tiền ra biên giới phía Bắc, rõ ràng cho thấy mức độ nghiêm trọng của nó.

Đương nhiên rồi, lúc này không phải là lúc đó.

Hiện giờ Trung Nguyên hỗn loạn, sắt muối quá ít không có.

Tuy nhiên dù là như vậy, Tào Bằng muốn đem lượng lớn đồ sắt bán cho Đàn Chá, tương tự cũng không có khả năng lắm. Sự khống chế của Tào Tháo đối với đồ sắt cũng nghiêm ngặt như thế. Mặc dù không thể so với thời kỳ nghiêm ngặt nhất trong lịch sử, nhưng cũng vô cùng coi trọng.

Dù sao, ngoại tộc phía Bắc biên giới mang đến cho Trung Nguyên không ít tai vạ.

- Nếu như không cần nhiều lắm, tiểu đệ thật ra có thể nghĩ thêm một số cách. Nhưng nếu số lượng nhiều, đệ e là...

Đàn Chá khua tay,

- Hiền đệ, ta không cần đệ phải bán đồ sắt cho ta.

- Ồ?

- Như vậy đi, ta sẽ giới thiệu cho đệ một người.

Nói xong, Đàn Chá nâng tay, vỗ tay ba cái.

Chỉ thấy màn trướng vén lên, từ bên ngoài vương trại, đi vào một người đàn ông trung niên mặc y phục màu trắng, trên người khoác chiếc áo lông đỏ thẫm.

Người này cao khoảng chừng bảy thước bảy tấc, dáng người gầy còm ốm yếu.

Tuổi tác, trong khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, dưới hàm là một bộ râu quai nón rất đẹp, trên ngực có một mảng râu (lông).

Y đi vào vương trướng(trại), chắp tay váiTào Bằng chắp tay:

- Ra mắt Bắc Trung Lang Tướng.

- Các hạ là....

Đàn Chá cười nói:

- Huynh đệ, đây là người bằng hữu lâu năm của ta, năm đó khi ở Hà Đông, có qua lại... nói ra, hắn và ngươi còn có chút ân oán. Hôm nay ta gọi hắn đến, chính là hy vọng đệ có thể tha thứ cho hắn.

Có ân hoán với đệ?

Tào Bằng không khỏi nheo mắt lại.

- Ngươi, là người ở đâu?

- Tại hạ là người nước Trung Sơn.

Trung Sơn!

Trên mặt Tào Bằng, lộ ra chút giật mình, bỗng nhiên cười nói:

- Người nước Trung Sơn...và ta có ân oán?

Hắn uống một ngụm rượu, nhắm mắt lại, trầm ngâm.

Người đàn ông trung niên kia và Đàn Chá, đều để lộ ra căng thẳng.

Một lúc sau đó, Tào Bằng nói:

- Rượu ngon thế này, không phải người bình thường có thể có được, càng không cần nói là lặn lội đường xa vận chuyển. Nước Trung Sơn có rất nhiều phú thương, mà lại còn có chút ân oán của người ta...Ngươi là họ Tô, hay là họ Trương?

Người đàn ông trung niên ngẩn ra, chợt lộ ra nụ cười cay đắng.

- Từ lâu đã nghe Bắc Trung Lang Tướng tài trí hơn người, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiểu nhân Tô Song, vài năm trước khi ở Lạc Dương, có chút hiểu lầm với Bắc Trung Lang Tướng, có chỗ đắc tội, mong Bắc Trung Lang Tướng tha thứ cho.