Trước bậc cửa còn đặt một chậu than. Khi Tào Bằng vào cửa, phải bước qua chậu than đó để xua đi vận xui.
Vận xui!
Đúng vậy, chính là vận xui!
Trương thị cho rằng Tào Bằng chắc chắn là dính vào vận xui, nếu không đã không xui xẻo đến như thế.
Một trận đại hỏa thiêu trụi tám ngàn người của Viên Thiệu, trận chiến Tiểu Đàm hắn lại lập công lao hiển hách.
Trước đó nữa, Tào Bằng còn phá được đại án Tuy Dương, trước nữa là trận chiến ở Hạ Bi và Khúc Dương. Bốn năm liền, hắn lập vô số công lao, đủ cho hắn làm Thượng tướng quân. Nhưng sau khi trận chiến Hạ Bi kết thúc, vì thả gia quyến Lã Bố, vừa có công vừa có tội, hắn bị bãi chức quan. Giờ, lại xảy ra chuyện Tào Nam bị ngựa đâm bị thương, Tào Bằng giận dữ, xông vào phủ Phụ Quốc tướng quân, bị giam giữ bốn tháng, kết quả lại tay trắng.
Tuy nói vẫn giữ lại Kỵ đô úy nhưng…
Chức Việt Kỵ giáo úy nghe nói hàng tháng được nhận một trăm tích bổng lộc, lại có thực quyền, đã biến mất không còn dấu vết.
-Lần trước, sau khi A Phúc ra tù vẫn chưa trừ vận xấu.
Trương thị kéo tay Tào Nam, chợt hỏi.
-Lần trước?
-Chính là lúc chúng ta vừa tới Hứa Đô. Không phải A Phúc đánh nhau với người ta, kết quả bị giam vào nhà lao sao? Ta cảm thấy nhất định là lần đó A Phúc ra khỏi tù không được bước qua chậu than, xua đi vận rủi. Nếu không vì sao hai năm nay nó lại xui xẻo như thế? Mỗi lần vừa lập được công lớn lại chuốc lấy đại họa. Giờ chúng ta nhất định phải xử lý cẩn thận mới được.
Trương thị nói một thôi một hồi, Tào Nam liên tục gật đầu, ngay đến cả Hoàng Nguyệt Anh cũng tin luôn.
Đúng vậy, nhất định là dính vận rủi, nếu không sao lại có thể xui xẻo như thế?
Chậu than cháy đỏ rực, Tào Bằng nhìn mà hoa cả mắt.
Sau khi bước qua chậu than, Hồng nương tử cản hắn lại:
-A Phúc, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi. Mấy đứa đi tắm đi, để chậu than lại cho ta. Tắm rửa trừ vận xui. Tử U, ngươi đừng có trốn, ngươi là người đầu tiên phải làm đấy. Nhanh lên, nhanh lên, đừng có chần chừ nữa.
Hồng nương tử cao giọng nói lớn.
Mấy tên gia nô tiến lên, đẩy đám người Hạ Hầu Lan vào trong sương phòng bên cạnh, trong phòng có một bồn tắm thật lớn, nước nóng bỏng. Nguồn tại http://Trà Truyện
Tào Bằng phát hiện ngoài cửa ngoài Hồng nương tử ra, còn có mấy tên gia nô nữa.
Tào Cấp và Trương thị không có ở đó.
-Thẩm thẩm, nương ta đâu?
-Lão phu nhân ở bên trong. Nhưng ngươi không xóa vận xui thì không gặp được bọn họ, nếu không họ sẽ bị xui theo mất.
Đây là chuyện gì chứ?!
Nhưng Tào Bằng hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Ngẫm lại hai năm này, hắn thật đúng là xui xẻo. Chức quan thăng lên rất mau nhưng rơi xuống cũng nhanh. Đặng Tắc tuy không thăng chức nhanh như Tào Bằng nhưng lại ổn định hơn nhiều. Bốn năm làm một huyện lệnh của một tiểu huyện tiêu điều giờ đã thành đại quan bổng lộc hai ngàn thạch.
Không kể Đặng Tắc, ngay cả Vương Mãi, Đặng Phạm giờ cũng đã có bổng lộc ngàn thạch.
Bộ Chất càng không cần phải nói nữa, không chỉ ngàn thạch, hàng tháng y còn nhận thêm tám mươi giảng bổng lộc, coi như ngang với chư hầu một vùng nhỏ rồi.
Chỉ có nhưng người đi theo Tào Bằng như Hạ Hầu Lan, Hám Trạch vẫn còn đang dở dang.
Mãi mới lên làm quan được, vừa nghe nói Tào Bằng bị bãi chức quan, Hám Trạch đến chức chủ bộ cũng chẳng làm nữa, quay thẳng về nhà. Hách Chiêu và Hàn Đức lại càng rõ ràng hơn, từ chức quan, dẫn theo bốn trăm Hắc Mạo rời khỏi đại doanh, đóng quân ở điền trang Tào thị. Những người này quả là trung thành và tận tâm với Tào Bằng, vì vậy mà cũng chịu đủ xui xẻo theo.
Hắn sung sướng ra khỏi lao tù, không ngờ về nhà lại phiền hà như vậy.
Tào Bằng gãi gãi đầu, theo sự chỉ dẫn của Hồng nương tử đi về phía một gian phòng nhỏ.
Hai năm nay, Hồng thẩm thẩm đã béo lên nhiều.
So với năm đó khi ở Đặng thôn ở Cức Dương, dường như bà cũng mạnh miệng hơn nhiều.
-A Phúc, vào nhà đi.
Cả Tào phủ cũng chỉ có mình Hồng nương tử có tư cách gọi nhũ danh của Tào Bằng, đây là lời dặn dò riêng của Trương thị.
Tào Bằng day day mũi, bất đắc dĩ đẩy cửa ra, cất bước đi vào một gian phòng nhỏ. Chỉ thấy trong gian phòng đó, hơi nước nghi nghút, một thùng tắm cao ngất đặt ở giữa phòng, nước nóng bốc lên. Bên cạnh thùng tắm là một tiểu tỳ mặc y phục mỏng manh, hơi nước làm nàng ướt nhẹp, để lộ ra đường cong yểu điệu. Nàng dùng sức khua nước trong thùng gỗ, vừa nghe thấy tiếng người liền xoay người lại.
-Tiểu Loan?
Một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không biết vì nhiệt độ cao trong phòng hay vốn do nàng ngượng ngùng chợt đỏ bừng lên.
Bộ Loan vừa thấy Tào Bằng liền tươi cười, vui vẻ. Nàng nhanh chân bước hai bước, lại chợt cảm nhận được cái gì đó, bỗng hét lên chói tai.
-Tiểu Loan, tiểu Loan, có chuyện gì thế?
Từ căn phòng cách vách, một tiểu tỳ nữa chạy ra.
Nàng mặc xiêm y đơn giản, bó sát người, để lộ ra đường cong dịu dàng, thuần thục.
-Công tử, công tử về rồi!
-Tiểu Loan, tiểu Hoàn?
Tào Bằng cũng ngẩn ra, nhìn hai tiểu tỳ nữ gần như không mặc gì mà ngây người.
Ai, thật biết khoe dáng người dậy thì của các nàng a.
-Công tử, xin hãy cởi áo ra.
Bộ Loan cố nén ngượng ngùng, tiến lên cởi y phục cho Tào Bằng.
Tào Bằng hoảng hốt, vội vàng lùi về sau:
-Cởi áo ư? Khoan đã.
-Công tử, công tử muốn xả xui, lẽ nào lại không định cởi áo ra? Chẳng lẽ mặc cả quần áo mà tắm sao?
Quách Hoàn ngây người, lại khiến Tào Bằng tá hỏa. Đúng là giết người mà! Tào Bằng hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười, nói:
-Tiểu Loan, tiểu Hoàn, để ta tự tắm được rồi.
-Không được, lão phu nhân nói muốn chúng nô tỳ ở trong này hầu hạ người, nếu không sau này sẽ không cho chúng nô tỳ phục vụ người nữa.
-Chuyện này…
Tào Bằng khá hài lòng.
Nhưng bảo hắn cởi sạch quần áo trước mặt hai thiếu nữ dậy thì thì đúng là có chút mất mặt. Quách Hoàn và Bộ Loan lại rất kiên quyết, khăng khăng nói đây là lệnh của Trương thị. Cuối cùng, Tào Bằng đành phải cởi thật, nhưng bên dưới hắn vẫn mặc một cái quần lót rộng thùng thình do hắn phát minh ra. Cả người gần như trần truồng nhảy vào trong thùng tắm.
-Á.
Nước nóng bỏng, bỏng đến mức Tào Bằng phải nhăn mặt.
Bên trong còn có mùi hương rất quái dị.
-Trong này thả cái gì vậy?
-Là bùa trừ tà của phu nhân đi xin.
Tào Bằng ngồi trong thùng tắm, cởi quần lót ném sang một bên.
Tuy nói trong nhà lao có Tào Nhân chiếu cố nhưng hắn cũng chỉ có thể tắm nước lạnh. Tính từ đó tới giờ cũng đã bốn tháng hắn không được tắm rửa thoải mái như vậy rồi. Tào Bằng chìm trong thùng tắm, thoải mái nhắm mắt lại, cảm thấy hết sức sảng khoái. Lúc này, Quách Hoàn và Bộ Loan mỗi người cầm một cây côn bằng gỗ diệp, đi tới dùng lá cây nhẹ nhàng phất qua đầu Tào Bằng.
-Lại làm gì nữa vậy?
-Trừ vận rủi!
Phong kiến, quả là trò mê tín thời phong kiến mà.
Nhưng cũng chỉ ở xã hội phong kiến, hắn mới có thể cảm nhận kiểu cách quý tộc như thế này.
Tào Bằng không cự tuyệt, bởi hắn biết có cự tuyệt cũng vô dụng. Hắn thoải mái gối đầu lên miệng thùng tắm, không để tâm đến Bộ Loan và Quách Hoàn làm gì nữa.
Nhưng chợp mắt chưa được bao lâu, Tào Bằng chợt nghe "ùm" một tiếng, ngay sau đó một thân thể nóng như lửa áp sát lại.
-Tiểu Loan?
-Thiếu gia, để nô tỳ tắm cho người.
Cái đầu nhỏ nhắn, xinh xắn của Bộ Loan hiện lên trên thùng tắm, hơn nửa người nàng ở dưới nước. Hai quả ngọc cầu lộ ra phần nào, mơ hồ nhìn thấy hai điểm đỏ sẫm lay động trong nước. Nha đầu kia không ngờ lại…Tào Bằng sợ tới mức vội vàng đứng lên, lại thuận tay ôm lấy Bộ Loan vào lòng. Thân thẩ hắn tức thì có phản ứng. Bộ Loan chợt cảm thấy có một vật cứng, rắn, nóng đặt ở bụng nàng, mặt nàng thoáng đỏ ửng.
Tào Bằng chưa kịp phản ứng gì, phía sau lại vang lên tiếng "ùm" khác.
Quách Hoàn cũng nhảy vào trong!
Bầu ngực mềm mại của nàng áp sát lên lưng Tào Bằng, khiến hắn…
-Tiểu Hoàn, các ngươi làm gì thế?
-Phu nhân nói phải tắm cho công tử sạch sẽ.
Đúng là Trương thị có thể dặn dò như vậy nhưng chắc sẽ không dặn những phần này.
Bốn bàn tay bỏ nhé đặt trước ngực và sau lưng Tào Bằng, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn đến mức khí huyết sôi trào, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Hắn bị hai tiểu tỳ xinh đẹp kẹp ở giữa, chỉ cần khẽ cử động sẽ chạm vào hai thân thể kia. Tào Bằng huyết mạch sôi sục, mấy lần suýt không kìm nổi.
Cũng may, hai tiểu mỹ tỳ này chỉ chà xát, cọ rửa giúp hắn chứ không có làm gì khác.
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé, mềm mại xoa bóp trên người Tào Bằng, nhất thời khiến hắn bấn loạn.
Lần tắm này là lần khó chịu nhất trong đời Tào Bằng.
Vất vả mãi mới tắm xong, hai tiểu mỹ tỳ ra khỏi thùng tắm, thay quần áo xong liền mang khăn tắm và quần áo khô cho hắn thay.
Bộ Loan và Quách Hoàn xấu hổ đến không ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng các nàng cũng biết bản thân đi theo Tào Bằng lâu như thế, sớm muộn gì cũng là người của hắn.
Các nàng dốc hết dũng khí mới dám làm một chuyện xấu hổ như vậy, đương nhiên Tào Bằng cũng hiểu rõ.
Hắn không cự tuyệt, chứng tỏ…
Quách Hoàn suy nghĩ sâu xa hơn Bộ Loan, hơn nữa lòng tự trọng cũng rất cao. Nếu vừa rồi Tào Bằng cưỡng ép, đuổi nàng đi, nàng nhất định sẽ đâm đầu vào đâu đó chết.
Lần này Đặng Tắc trở về, Tào Nam và Đặng Tắc đã bàn bạc để y cưới Quách Dục làm thiếp.
Hàng năm Đặng Tắc đều ở bên ngoài, dù sao bên cạnh cũng cần người hầu hạ. Mà Tào Nam thân là chính thế, chức quan của Đặng Tắc càng cao, nàng càng không thể đi theo y mãi được. Quách Hoàn xinh đẹp hơn Quách Dục, đương nhiên không muốn thua tỷ tỷ, vì thế mới lôi kéo Bộ Loan làm chuyện hôm nay.
Còn Bộ Loan sớm đã lao vào ái tình.
Tào Bằng thay đổi y phục xong liền ra khỏi phòng.
Đầu tiên, hắn đi gặp Trương thị, bà lại khóc lóc một hồi khiến hắn phải khuyên giải mãi mới thôi.
Ghé thắm tỷ tỷ Tào Nam, Tào Bằng nhận ra tinh thần của nàng đã tốt hơn trước nhiều, hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Đêm đó, sau khi Tào Cấp về nhà, cả gia đình cùng thiết yến nghênh đón Tào Bằng ra tù. Lần đầu tiên trong đời Hạ Hầu lan được ngồi chính thức trong bữa tiệc rượu.
Kể từ giờ khắc này, Hạ Hầu Lan đường đường chính chính trở thành người của Tào gia.
Đêm đó, Tào Bằng ngủ rất say.
Chuyện tương lai sau này ư?
Tào Bằng không suy nghĩ, cũng không kịp suy nghĩ nữa.
Trận chiến Quan Độ, có lẽ vì Tào Bằng rời khỏi mà không đi lệch quỹ đạo lịch sử nữa, phát triển theo đúng hướng vốn có.
Có lẽ không được bao lâu nữa, Hứa Du sẽ tìm đến nương nhờ Tào Tháo.
Cho đến lúc này, Tào Tháo đánh lén Ô Sào. Trận chiến Quan Độ phe Tào Tháo toàn thắng, Viên Thiệu lui về Hà Bắc. Sau đó mới dẫn đến chuyện Tào Tháo liên tiếp đại chiến, chinh phạt Hà Bắc. Hà Bắc bình định chính là trận Xích Bích! Nói vậy, lúc này Tào Tháo nhất định có thể toàn thắng, thống nhất thiên hạ.
Như vậy trong tương lai, Tào Bằng nên trở thành nhân vậy như thế nào đây?
Hắn phải thật cẩn thận suy xét đến tương lai mới được, nhưng trước khi trận chiến Quan Độ chấm dứt, ít ra hắn cũng có chút thời gian nhàn nhã.
**********
Quan Độ, đại doanh Viên quân.
Từ tháng ba khi Viên Thiệu dẫn binh đến Quan Độ đến nay đã được gần bốn tháng.
Hơn mười vạn đại quân bao vây khu vực Quan Độ nhỏ hẹp này, khổ chiến, hao binh tổn tướng, hao phí vô số thuế ruộng mà mãi vẫn không có tiến triển gì.
Chuyện này khiến Viên Thiệu cảm tháy vô cùng uất ức.
Sự hăng hái khi mới xuất chinh sau mấy lần suy sụp giờ đã chẳng còn lại chút gì.
Viên Thiệu giờ cũng bắt đầu cảm thấy do dự, không biết trận đại chiến này sẽ còn kéo dài đến bao giờ.
Bầu không khí trong đại trướng trung quân rất áp lực.
Đến Quách Đồ thường ngày rất biết ăn nói cũng trở nên lặng lẽ.
Hứa Du cất bước đi vào đại trướng, chắp tay thi lễ nói:
-Chủ công.
-Tử Viễn, chuyện gì?
Hứa Du cảm nhận được trong lời nói của Viên Thiệu toát lên sự xa cách. Nếu là ngày xưa, khi hắn tới gặp Viên Thiệu, chắc chắn gã sẽ nhiệt tình tiếp đón, cầm tay ngồi xuống. Nhưng hôm nay, biểu hiện của Viên Thiệu rất lạnh nhạt, hoặc nên nói là lạnh lùng lại càng chính xác hơn.
-Chủ công, hôm nay ta bắt được một mật thám của Tào Tháo.
-Ồ?
-Tào Tháo sai người điều động hai vạn binh mã từ Hứa Đô tới, chạng vạng ngày hôm nay sẽ đến thành Quan Độ. Chủ công, đây là cơ hội trời ban cho chủ công. Binh mã thành Quan Độ của Tào Tháo đã là trứng chọi đá, mà giờ binh mã của y không nhiều lắm, muốn điều thêm hai vạn người đến tất Hứa Đô sẽ vắng lặng. Sao chủ công không lệnh các tướng phân một đội kỳ binh đến tập kích Hứa Đô? Hứa Đô không có binh lực, chỉ cần một lần tấn công là có thể chiếm được. Tào Tháo chắc chắn bại trận. Kể cả binh lực của Hứa Đô có thì chủ công cũng có thể nghi binh đánh Hứa Đô. Đến lúc đó, Tào Tháo chắc chắn sẽ hoảng hốt, chủ công nhân đó mà tấn công chính diện. Đến lúc đó, Tào Tháo cũng phải bại trận.
Hứa Du hăng hái nói một hồi, khoa tay múa chân sung sướng.
Viên Thiệu nhíu mày, hình như đang suy nghĩ.
Quách Đồ nói:
-Kể của Tử Viễn tuy hay nhưng Tào Tháo có mưu ma chước quỷ, không thể không đề phòng được. Nếu chẳng may đây là quỷ kế của Tào Tháo, chủ công phái ra binh mã chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Theo ta thấy, nên hạ lệnh cho Tam công tử, bảo hắn cố gắng điều động binh mã. Đến lúc đó, thúc quân cổ động, công phá thành Quan Độ là hơn. Quan Độ chính là lá chắn cuối cùng của Hứa Đô. Quan Độ bị phá, Hứa Đô ắt bị phá theo. Giờ chia binh mã không phải thượng sách. Xin chủ công suy nghĩ kỹ. Tử Viễn, kế sách này của ngươi có chút lỗ mãng.
-Công Tắc, ngươi nói thế là có ý gì?
-Không có ý gì, chỉ là theo việc mà xét thôi.
-Vừa rồi ta đi quan sát doanh trại của Tào Tháo, đích thật là có gia tăng binh mã. Dù chủ công điều binh mã đi Lê Dương, Tào Tháo vẫn có thể dựa vào địa hình ác chiến vối chúng ta, nếu cứ kéo dài như thế, chủ công sẽ gặp bất lợi.
-Ngày xưa, Đổng Trác cũng từng dùng kế nghi binh, vì sao giờ Tào Tháo không dùng được?
-Chuyện này…
Hứa Du lập tức á khẩu, không trả lời được.
Quách Đồ muốn nói đến điển cố năm đó Đổng Trác đến Tuy Dương, dùng kế nghi binh mà thành công.
Hứa Du còn muốn tranh luận tiếp, lại nghe Viên Thiệu quát chói tai:
-Đừng tranh cãi ầm ĩ nữa. Tào A Man thích dụng binh, thích dùng chiêu hiểm, ta phải tùy cơ ứng biến. Công Tắc nói rất đúng. Rất có thể Tào Tháo dùng kế nghi binh, chờ ta điều động nhân mã đến Lê Dương, sẽ quyết chiến với Tào A Man.
-Nhưng…
-Tử Viễn, trận chiến Quan Độ này ngươi đừng xen vào nữa.
-A?
-Sáng sớm ngày mai, ngươi trở về Hàm thành.
-Trở về Hàm thành?
-Sau khi trở về, trông giữ người nhà của ngươi cho tốt đi.
Viên Thiệu nói xong, cầm một phong thư trên bàn ném tới trước mặt Hứa Du.
Hứa Du ngạc nhiên, nhặt bức thư lên, vừa mở ra xem đã hoảng sợ. Hóa ra, nội dung bức thư là do Thẩm Phối, đang trấn giữ ở Hàm thành gửi tới, nói với Viên Thiệu người nhà Hứa Du phạm pháp, bản thân Hứa Du càng tham ô vô độ. Thẩm Phối đã bắt người nhà của Hứa Du, còn gia sản của hắn nữa, xin Viên Thiệu định đoạt.
-Chuyện này…
-Còn không mau lui ra!
Viên Thiệu chán nản, phất tay áo.
Hứa Du bối rối ra khỏi quân trướng, quay lại doanh của mình, ngồi yên thật lâu.
Ta toàn tâm toàn ý phò tá cho Viên Thiệu, kết quả lại là như thế này sao. Thẩm Phối thật đáng giận, ngươi và ta bất đồng ý kiến nhưng vì sao phải hại ta? Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy loạn cả đầu. Đúng vậy, hắn tham tiền, nhưng hắn chưa từng làm lỡ dở chuyện của Viên Thiệu.
Viên Thiệu giờ rõ ràng đã không còn tin ta nữa, nếu ta trở về Hàm thành chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt của Điền Phong và Thư Thụ.
Hứa Du cười khổ, vốn tưởng rằng tận tâm làm việc cho Viên Thiệu sẽ không có bất cứ chuyện gì, nào ngờ…
Viên Bản Sơ xem ra chẳng phải là minh chủ?!
Nhớ ngày đó ta tìm đến nương nhờ gã, vì gã lập bao công lao.
Thế mà nay, đến thân cũng khó giữ nổi.
Một chủ công như vậy, bảo hắn phải làm sao đây?
Bao nhiêu suy nghĩ nảy ra trong đầu Hứa Đu. Hắn ngồi lưỡng lự thật lâu trong quân trướng, cuối cùng cắn răng, quyết định.
Nếu ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Trời vẫn chưa sáng, Tào Bằng đã tỉnh lại.
Hắn có thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ giấc, mặt trời lên hắn dậy, làm việc, mặt trời lặn hắn tạm nghỉ ngơi.
Chạy mười vòng quanh tiểu giáo trường, thân thể Tào Bằng dần nóng lên. Phía chân trời đã hiện ra chút ánh sáng mặt trời, rặng mây đỏ điểm xuyết nơi chân trời.
Tào Bằng luyện một bài quyền rồi đón nắng mặt trời, bắt đầu luyện Bát Đoạn Cẩm Thung Công, phối hơp với Bát Tự Chân Ngôn.
Sáng sớm đầu thu vô cùng mát mẻ.
Tào Bằng luyện xong Bát Đoạn Cẩm liền tập Bạch Hổ Thất biến trên tiểu giáo trường.
Chỉ thấy hắn một thân mặc thường phục, đi qua tâm của sàn đấu, bất ngờ vồ tới trước, bất ngờ dừng lại tại chỗ, bất ngờ bay lên rồi lại bất ngờ ngửa mặt thét dài. Mãi cho đến khi vầng thái dương hoàn toàn hiện lên, Tào Bằng mới ngừng tu luyện. Hắn bắt đầu quay chung quanh sàn đấu nhỏ, chậm rãi bình ổn khí huyết.
Hạ Hầu Lan lững thững đến.
Về điểm này, Hạ Hầu Lan không được chăm chỉ như Tào Bằng.
Rõ ràng ban đầu Tào Bằng thua y rất xa, nhưng bây giờ y lại kém Tào Bằng.
Bị Tào Bằng quở trách, Hạ Hầu Lan bắt đầu vận động.
Lúc này, Hoàng Nguyệt Anh dẫn Quách Hoàn, Bộ Loan chậm rãi đi từ xa tới.
Quách Hoàn và Bộ Loan nhìn thấy Tào Bằng liền đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống. Tào Bằng ít nhiều cũng cảm thấy mất tự nhiên theo.
-A Phúc, dạy ta luyện quyền.
Hoàng Nguyệt Anh kéo Tào Bằng, vui vẻ nói.
Không biết vì sao nhìn thấy Hoàng Nguyệt Anh, Tào Bằng lại cảm thấy hổ thẹn.
Cho nên khi chỉ dạy cho nàng cũng không tập trung lắm.
-A Phúc!
-Ừ?
-Hôm nay, huynh có bận gì không?
-Không có gì. Chuyện này nàng cũng biết rồi mà. Ta giờ là dân thường, làm gì có việc gì. Sao thế?
Hoàng Nguyệt Anh nói:
-Ta chợt nhớ đến một chuyện. Hồi năm mới, cha ta từng có một cái nỏ của nước Đại Tần, tên là Âu Nạp Cách. Loại nỏ Âu Nạp Cách này có thể bắn liền mấy tên một lúc, uy lực vô cùng lớn. Chỉ có điều cách chế tạo rất phức tạp, nhất thời ta không thể khôi phục nó lại được. Huynh hiểu biết hơn ta, chi bằng giúp ta xem một chút. Nói không chừng lại có cách thì sao.
Âu Nạp Cách?
Tào Bằng thoáng ngạc nhiên.
Nghe Hoàng Nguyệt Anh nói thì đây hẳn là một loại liên nỏ (nỏ bắn tên liên tục).
Kể từ thời Xuân Thu, liên nỏ đã xuất hiện, một lúc có thể bắn được hai mũi tên. Tới thời Tam Quốc, liên nỏ có thể bắn được năm mũi tên, rồi sau đó Gia Cát Lượng lại sáng chế ra Gia Cát liên nỏ (Nỏ Liên Châu), nghe nói có thể bắn mười mũi tên một lúc. Tuy nhiên ở hậu thế, Nỏ liên châu dường như đã thát truyền, không có mất người biết về cái này.
Hoàng Nguyệt Anh nói đến nước Đại Tần, Tào Bằng biết đó chắc chắn là đế quốc La Mã.
Đế quốc La Mã có liên nỏ ư?
Tào Bằng lần đầu nghe thấy thế.
Khoan đã, khoan đã, Hoàng Nguyệt Anh nói nàng đã nhìn thấy liên nỏ tên Âu Nạp Cách kia.
Chẳng lẽ nỏ liên châu của Gia Cát sau này là phiên bản mạnh hơn của Hoàng Nguyệt Anh? Tào Bằng hiếu kỳ, liên tục gật đầu.
Hắn cũng biết Hoàng Nguyệt Anh chẳng có bằng hữu ở Hứa Đô, ngày thường cũng không ra ngoài.
Bản tính trời sinh của nàng là thích tìm hiểu những vật lạ, cho nên Tào Bằng không ngăn cản nàng.
Nghe Hoàng Nguyệt Anh nói đến đồ bỏ Âu Nạp Cách kia, Tào Bằng chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quái.
-Nguyệt Anh có biết cách làm giấy không?
Hoàng Nguyệt Anh ngẫm nghĩ một chút:
-Hồi xưa, ta từng nhìn thấy văn bản ghi cái đó trong thư phòng của phụ thân, nên có biết một chút.
-Hồi còn nhỏ, ta từng nghe vị sư phụ phương sĩ kia nhắc đến một cách tạo giấy, dường như còn làm thành trang giấy rất tốt nữa, phí tổn lại không cao.
-Ồ? Làm như thế nào?
Tào Bằng nói:
-Đợi luyện quyền xong, ta sẽ nói cho nàng!
-Được!
Đối với tất cả những chuyện chưa biết, Hoàng Nguyệt Anh đều rất thích thú.
Tào Bằng vừa dạy Hoàng Nguyệt Anh luyện quyền, vừa cố gắng nhớ lại một chút. Kiếp trước tùy là thời hiện đại, nhưng hắn không biết nhiều lắm. Có rất nhiều đồ vật là bình thường ở hiện đại nhưng ở thời này lại đại diện cho sự văn minh và tiến bộ.
Ví như cách làm giấy chẳng hạn!
Hiện giờ, tuy giờ Thái Luân đã cải tiến cách tạo giấy nhưng phí tổn lại rất lớn, người bình thường không thể dùng được.
Còn cả cách in ấn nữa…
Chuyện in ấn cũng không có gì phức tạp lắm. Nếu không được, Tào Bằng cũng có thể tìm Nguyệt Anh cùng nhau nghiên cứu.
Vừa nảy ra ý định này trong đầu, hắn đã lập tức nảy ra các ý tưởng kỳ diệu khác.
Trước đây, Tào Bằng không có thời gian, cũng chưa từng trải nghiệm, thậm chí còn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nhưng nay trận chiến Quan Độ đã không còn liên quan đến hắn, hắn lại bị bãi chức quan. Không làm quan, không bị bó buộc thời gian, hắn có thể thoải mái suy nghĩ những chuyện này.
Thân là người vượt thời gian, hắn dù không thể thay đổi lịch sử nhưng ít nhất cũng có thể thúc đẩy văn minh.
Đây chẳng phải là chuyện mà một người xuyên không như hắn cần phải giác ngộ sao?
-Nguyệt Anh, nàng cứ ở đây luyện quyền đã, ta chợt có một vài ý tưởng, cần trở về ghi chép một chút. Chờ một lúc nữa, ta sẽ tìm nàng bàn bạc.
Tào Bằng vội vã, khó nén nổi!
Hoàng Nguyệt Anh đồng ý, Tào Bằng vội rời đi.
Đi xuyên qua cổng hình vòm, hắn đang định đi về phía thư phòng đã thấy Hồ Ban hấp tấp đi về phía hắn.
Lần này, Hồ Ban theo Đặng Tắc trở về Hứa Đô nhưng vì trong nhà nhiều việc, nên khi Đặng Tắc đi Mai Sơn không dẫn Hồ Ban đi, mà để lão ở lại Tào phủ.
-Công tử!
-Hồ Ban, sao lại vội vã như vậy? Có chuyện gì sao?
-Công tử, người của Điển phủ tới, nói là mời công tử lập tức qua đó.
Điển phủ?
Tào Bằng vừa nghe thấy, tức thì ngây ngẩn cả người.
Điển phủ chính là phủ đệ của Điển Vi.
Nhưng Điển Vi hiện đang ở Quan Độ, Điển Mãn cũng ở Quan Độ. Điển gia ngoài hai phụ tử của hắn ra, Tào Bằng không quen ai cả.