Tào Tặc

Chương 305: Đại chiến bắt đầu Bạch Mã bị vây

Bắc Quân Trung Hậu thuộc về Chấp Kim Âm. Tuy nhiên có một vấn đề, trước đó chức Chấp Kim Ngô vẫn luôn bỏ trống, không có ai đảm nhiệm. Bắc Quân Ngũ Doanh thuộc về sở hạt của Vệ Úy, còn Bắc Quân Trung Hậu thì trực thuộc phủ Tư Không, do Tào Tháo chỉ huy. Tất nhiên việc phân bổ như vậy có phần lộn xộn nhưng lại giúp quản lý giám sát sát sao. Ít ra, trước khi Tào Bằng đi theo Tào Cấp đến Tiếu Huyện thì chức Chấp Kim Ngô còn chưa chọn được người.

-Đương nhiệm Chấp Kim Ngô là ai?

Trên đường đi tới nha môn Chấp Kim Ngô, Tào Bằng không nhịn được liền hỏi tiểu giáo dẫn đường. Tiểu giáo tuổi không lớn, nhìn qua xấp xỉ bằng Tào Bằng, người tuy cao nhưng mày thanh mặt tú, chỉ hơi đen đủi gầy gò và hơi yếu ớt.

-Chắc Tào Trung Hầu còn chưa biết, Chấp Kim Ngô hiện nay là Đô Đình Hậu Giả Hủ đại nhân.

Giả Hủ?

Tào Bằng chợt hồi hộp một chút. Hắn đã nghe tin Trương Tú quy hàng, nhưng tình hình cụ thể thì không hiểu rõ. Đặc biệt việc bố trí Giả Hủ, hắn càng không hề biết gì. Cũng không thể trách được Tào Bằng. Hắn mới trở về vài canh giờ mà thôi, căn bản chưa thể hỏi rõ ràng tình hình. Hắn không tự hỏi, đám người Lý Nho cũng không nói, bọn họ còn tưởng là Tào Bằng đã biết rồi.

-Chấp Kim Ngô là Giả Hủ?

-Đúng vậy. Tào Trung Hầu, vì sao lại giật mình? Không phải ngài nói với Tào công là muốn bái Đô Đình Hậu làm thầy sao?

Ta đã nói những lời này sao? Được rồi. Ta đúng là đã nói qua, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Tào Bằng đột nhiên ghìm ngựa, nhìn tên tiểu giáo kia:

-Ngươi là ai, sao lại biết rõ chuyện này?

-Tại hạ là Giả Tinh, nghĩa tử của Đô Đình Hậu.

Giả Tinh. Chưa hề nghe qua. Ít nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hắn không hề có một chút ấn tượng nào về cái tên này.

Tào Bằng ngờ vực nhìn người thiếu niên, trong lòng nhanh chóng tính toán. Nhìn qua có vẻ như bình thường, thân là thượng cấp muốn gặp mặt hạ cấp một chút, cũng không có gì bất thường. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Tào Bằng luôn cảm thấy thấp thỏm không yên. Giả Hủ kia là danh sĩ thâm độc đệ nhất trong tam quốc. Nhưng nếu bảo Tào Bằng nói y độc như thế nào, thì Tào Bằng lại không nói ra được. Chỉ có điều theo bản năng, hắn có phần hơi sợ Giả Hủ. Mặc dù khi đối mặt với Tào Tháo, Tào Bằng chưa từng có cảm giác này. Nhưng hiện tại đi gặp Giả Hủ khiến Tào Bằng có chút sợ hãi. Loại cảm giác này không thể nói rõ được. Có lẽ là bản năng sợ hãi chăng?

-Tào Trung Hầu, chúng ta đi thôi, Đô Đình Hậu đang chờ.

Xem ra có vẻ là triệu kiến đặc biệt. Tào Bằng thầm hít một hơi sâu, ra vẻ thản nhiên nói:

-Cũng tốt, chúng ta mau đi thôi.

Nha môn Chấp Kim Ngô ở cửa Dục Tú. Từ thời Tần, chức Chấp Kim Ngô vốn gọi là Trung Úy, có trách nhiệm quản lý các quan viên trong cung và kinh thành, nói về quân đội thì xếp vào bắc quân.

Năm đầu của thời Hán Vũ đế, chức Trung Úy đã được sửa thành Chấp Kim Ngô. Chấp Kim Ngô chịu trách nhiệm tuần tra kinh thành, cấm bạo lực, cùng chức Vệ Úy bảo vệ trong ngoài cung, hưởng lộc hai nghìn lượng, dưới trướng có một Tư Mã và một nghìn người. Tuy nhiên, những năm Đông Hán thì chức Chấp Kim Ngô còn quản lý luôn cả chức Vũ Khố Lệnh.

Mà Vũ Khố Lệnh hiện giờ là Tào Cấp, cha của Tào Bằng. Tào Cấp là Phụng Xa Hầu, đảm nhiệm chức Dân Tào Đô Úy, kiêm Vũ Khố Lệnh. Nói cách khác, cha con Tào Bằng hiện nay đang giữ chức quan dưới quyền của Giả Hủ.

Nhắc đến chức Chấp Kim Ngô, e rằngngười đời sau ấn tượng nhất về một câu nói: "Làm quan làm như Chấp Kim Ngô, lấy vợ thì cưới Âm Lệ Hoa". Người nói lời này chính là khai quốc Đông Hán, Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú. Nhưng có điều đến thời Đông Hán này thì quyền hạn của Chấp Kim Ngô càng ngày càng nhỏ. Tào Tháo cho Giả Hủ làm Chấp Kim Ngô thực ra cũng chỉ một cái danh nghĩa vinh hiển mà thôi. Chức vụ thực sự bây giờ của Giả Hủ chính là tham vấn quân sự cho Tư Không, phụ tá cho phủ Tư Không.

Từ thời Hán tới nay, quan phân tước, giai,

Ở trong nha môn Chấp Kim Ngô, cuối cùng Tào Bằng cũng gặp được độc sĩ Giả Hủ đại danh lừng lẫy này. Giả Hủ đúng là người huyện Cô Tang, quận Vũ Uy, cao hơn người thường cả một cái đầu. Người y cao, da màu đỏ đồng, rõ ràng là người chịu gió sương lâu năm. Ngươi chuyện bày mưu hiến kế cho chủ nhân không nhất định phải đứng cả ngày ở trong phòng, chưa kể y lại thích làm việc ở bên ngoài hơn. Giả Hủ quả thật rất anh tuấn, uy vũ, khi còn trẻ hẳn y là kiểu người bảnh bao, ưa nhìn. Dưới bộ râu dài, y mang một nụ cười hiền từ như của các bậc trưởng lão.

-Tào Trung Hầu!

-Ty chức Tào Bằng, xin ra mắt Đô Đình Hậu.

-Haha, không cần khách khí, không cần khách khí. Tào Trung Hầu xin mời ngồi.

Đừng tưởng lão già này cười nói rạng rỡ, bề ngoài thì hiền lành, nhưng chưa gìTào Bằng đã cảm thấy sởn tóc gáy. Ánh mắt của Giả Hủ nhìn Tào Bằng giống như một con rắn độc núp trong bụi cỏ, khiến Tào Bằng nổi da gà tàn thân.

Người này còn đáng sợ hơn Quách Gia!

Quách Gia lợi hại ở chỗ, bản tính quỷ quái của y rất hay thay đổi, khó mà suy xét được. Còn Giả Hủ dường như không những khó xét đoán, mà còn có phần hung ác, nham hiểm. Mưu kế của y thường đánh thẳng vào chỗ yếu của đối phương. Không xuất chiêu thì thôi, mà hễ xuất rồi là dồn người ta vào chỗ chết. Lý Nho và Giả Hủ đều từng phục vụ cho Đổng Trác. Nhưng Lý Nho từng nói rằng, nếu xét về mưu lược thì mình kém Giả Hủ rất nhiều. Vì sao lại nói như vậy? Vì lúc đó, Giả Hủ là người duy nhất Lý Nho không hiểu được.

Mà dường như Giả Hủ cũng không tận sức vì Đổng Trác. Về chuyện này thì đúng là Đổng Trác đã coi thường Giả Hủ. Sau khi tiến vào Tuy Dương, Đổng Trác chỉ xem trọng các con cháu nhà quý tộc, thờ ơ với những hàn môn, sĩ tử đi theo lão.

Lý Nho cũng đã nói với Tào Bằng là nếu như gặp Giả Hủ thì nên lấy tĩnh chế động. Nếu không thì từng lời nói của hắn sẽ bị Giả Hủ nhìn ra sơ hở. Tào Bằng nho nhã, lễ độ ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống rồi, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, lương thiện chẳng khác nào lão tăng nhập định cả

Dường như Giả Hủ có ác cảm với Tào Bằng? Cũng không phải. Chẳng qua Giả Hủ khó chịu vì Tào Bằng đã làm hỏng dự định giấu tài của y sau khi đến Hứa Đô, khiến y hơi xấu hổ.

Trong thâm tâm, y vẫn chưa hả dạ lắm.

Nhưng dù sao thì Tào Bằng cũng là người trong họ Tào Tháo, lại sáng tác ra "Bát Bách Tự Văn" nổi tiếng, ít nhiều cũng là người có tiếng tăm. Có thể được Tào Bằng tán dương, nếu Giả Hủ nói không vui thì chỉ là nói bậy. Sau khi y trả t





-Nghe nói Tào Trung Hầu là người Vũ Âm?

-À, trước đây, gia phụ từng ở Vũ Âm, là người trấn Trung Dương.

-Trấn Trung Dương à? Ta cũng biết chỗ ấy, ta còn đi qua chỗ ấy rồi nữa. Nhưng mà vì sao Tào Trung Hầu lại phải đi tới Hứa Đô? Lệnh tôn là người tài hoa. Nếu như lúc ấy sẵn sàng góp sức với Trương Bá Loan thì cũng có thể nổi tiếng rồi.

-Việc này… Chỉ vì lúc đó đắc tội với Vũ Âm lệnh nên phải lưu vong. Nguồn tại http://Trà Truyện

-Thì ra là thế.

Giả Hủ khẽ gật đầu:

-Họ Thành kia không phải là người lương thiện, nhưng nhờ thế chúng ta được gặp mặt nhau.

-Về sau còn xin Đô Đình Hậu chiếu cố nhiều hơn.

-Ha ha, đó là tất nhiên. Đó là tất nhiên!

Con mắt Giả Hủ nheo lại, y trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói:

-Giả mỗ mới tới Hứa Đô thì đã nghe người ta nói về oai phong của Tào Trung Hầu. Lại nhờ Tào Trung Hầu khen tặng nên Giả mỗ mới được chủ công coi trọng cho làm Chấp Kim Ngô, thật hổ thẹn. Tuy nhiên có một việc muốn xin Tào Trung Hầu bỏ quá cho.

-Là chuyện gì?

-Trước đây, ta có bàn bạc với chủ công nên thiết lập binh mã ở Mai Sơn. Lúc đó, chủ công liền hỏi ta người nào thích hợp. Ta lại không biết những người ở đây, cho nên đã tùy tiện nhắc đến tên lệnh huynh. Không biết ý Tào Trung Hầu thế nào?

Ngươi hỏi ý ta? Tào Bằng thầm nổi giận. Ta còn tự hỏi lão Tào sao lại bất ngờ triệu tỷ phu từ Hải Tây về. Hóa ra nguyên nhân là do lão già này ở bên trong xúi giục. Ta và ngươi không thù không oán, thế mà ngươi thiếu chút nữa đã làm hỏng đường tài lộc của ta. Bây giờ, nếu ngươi đã nói ra, được lắm, sớm muộn gì ta cũng phải báo thù.

Tào Bằng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

-Đô Đình Hậu quá lời rồi, chúng ta đều dốc sức vì triều đình, Bằng làm sao có thể oán hận được?

-Ha ha, được câu không oán hận này là tốt rồi, không oán hận là tốt.

Giả Hủ càng cười tươi hơn. Tào Bằng vẫn như cũ: ngươi hỏi ta một câu, ta trả lời một câu. Hai người mỗi người đều có tâm tư riêng. Hàn huyên một lúc thì Tào Bằng cáo từ ra về.

Hắn vừa mới bước chân đi thì nụ cười trên mặt Giả Hủ lập tức biến mất. Giả Hủ day day mũi, chợt nói:

-Thật là một tên tiểu tử thú vị.

-Phụ thân, người này thế nào?

Giả Tinh đứng phía sau Giả Hủ, thấp giọng hỏi nhỏ.

-Tiểu tử này hình như hiểu rất rõ ta. Vừa rồi khi nói chuyện, không ngờ hắn lấy tĩnh chế động, che giấu không một chút sơ hở. Tuy nhiên, rất có thể tên tiểu tử này sẽ hạ chiến thư với ta.

-Lúc nào?

Giả Tinh luôn hầu hạ bên cạnh, nghe thấy thế liền ngẩn người ra.

Giả Hủ cười ha hả nói:

-Vừa rồi ta nói cho hắn biết là ta triệu hồi tỷ phu hắn về Hứa Đô, hỏi ý hắn như thế nào. Con còn nhớ rõ là hắn đã trả lời thế nào không? Hắn nói: "Làm sao có thể oán hận!" Làm sao có thể, tức là có. Tên tiểu tử này nhất định sẽ có hành động.

-Vậy…

-Ha ha, như vậy cũng không tồi. Dù sao thì nhàn rỗi cũng chán. Có tên tiểu tử kia để ta đùa vui cũng tốt. Thối Chi, từ ngày mai trở đi, con làm việc dưới quyền của hắn.

-Hả?

-Ở dưới trướng của Bắc Quân Trung Hầu còn trống chức Trung Thừa. Trước tiên, con hãy làm Bắc Quân Trung Thừa đã.

-Vâng!

-Hắn nói cái gì thì con làm cái đó. Ý ta là con giúp ta trông chừng tên tiểu tử này.

Giả Tinh có phần không hiểu, nhưng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.

***

-Tên Giả Hủ này thật đáng hận!

Tào Bằng trở lại phật đường trong phủ, nổi trận lôi đình:

-Ta đã làm gì trêu chọc y chứ? Không ngờ y thiếu chút nữa làm hỏng cả đường tài lộc của ta.

Lý Nho khoác một cái áo choàng lông cừu, có phần nhàn nhã lấy tay ngoáy lỗ tai. Đợi sau khi Tào Bằng mắng xong, y mới mở miệng nói:

-Theo ta thấy, ngươi đâu chỉ là trêu chọc y, mà còn làm hỏng đại sự của nữa kia.

-Xin chỉ giáo cho?

-Tào Mạnh Đức Đa nghi, tâm cơ sâu sắc, ít người có thể sánh bằng. Khi Văn Hòa đến Hứa Đô, vốn định giấu tài. Nhưng tên tiểu tử đáng chết ngươi lại ở trước mặt Tào Tháo nói một câu muốn bái y làm thầy, chẳng khác nào bắt y đứng mũi chịu sào. Công tử, ngươi cũng không phải là tên tiểu dân đầu đường xó chợ, mà là người sáng tác ra "Bát Bách Tự Văn" được cả thiên hạ tán thưởng. Ngươi muốn bái Giả Văn Hòa làm thầy ư? Chẳng phải là đặt y lên bàn, cho y bẽ mặt sao?

-Bẽ mặt cái gì chứ, đồ ngốc đó.

Tào Bằng thở phì phì nói một câu, rồi chợt cười.

-Nếu không có tiên sinh nhắc nhở thì ta suýt nữa không biết trong việc này có điều khó hiểu.

-Tên kia nếu không dụng mưu thì thôi, dụng mưu thì ắt có kẻ chết. Y không ác ý nhiều, chỉ muốn trút giận lên ngươi một chút thôi.

-Vậy ta đây sẽ bắt y phải thất vọng quay về..

-Ồ?

Tào Bằng gãi đầu, cười khổ nói:

-Tuy nhiên ta còn chưa nghĩ ra nên làm y thất vọng thế nào đây.

Ánh mắt Lý Nho lập tức rực sáng, hạ giọng nói:

-Việc này còn không dễ dàng sao? Y càng không muốnkhoe khoang, ngươi lại càng bắt yphải khoe khoang là được rồi.

Tào Bằng ngẩn ra, không nhịn được cười ha hả.

-Nói rất hay. Nói rất hay.

Tào Bằng liền tính toán xem nên chơi xấu Giả Hủ như thế nào.

Tối đó, Tào Bằng thiết yến trong phủ, mở tiệc chiêu đãi Ngụy Diên. Từ sau khi hai người từ biệt ở Nhữ Nam đã hai năm chưa gặp lại, dĩ nhiên có rất nhiều lời muốn nói, ôn lại rất nhiều tình cảm.

Nhớ ngày đó, Ngụy Diên chỉ là một đại đầu binh. Mà bây giờ gã đã thành đại tướng của Tào Tháo. Kể từ đó trở đi, Tào Tháo đã vài lần triệu kiến, hỏi ý kiến gã về rất nhiều chuyện. Có thể thấy được Ngụy Diên đã không còn là tên thất bại, luôn buồn bực trước kia, lại được thăng chức rất nhanh. Vì thế Tào Bằng và gã uống cạn vài bát rượu. Hai người nói đến thành Cửu Nữ, nói đến những lần tụ họp dưới ánh trời chiều lại còn nói tới Đường Cát tử chiến quyết không lùi.

-A Phúc, còn nhớ rõ lời thề trước kia của chúng ta không?

-Hả?

-"Một ngày nào đó chúng ta phải thúc ngựa đến Giang Hạ, lấy đầu Hoàng Xạ kia, chém thành trăm ngàn mảnh."

Ở trước cửa Tào Phủ, Ngụy Diên kéo cánh tay Tào Bằng.

Tào Bằng trịnh trọng gật đầu:

-Ngụy đại ca yên tâm, ta không hề quên!

Nhưng trong lòng Tào Bằng còn có chút mâu thuẫn. Hoàng Xạ quyết không thể bỏ qua. Nhưng ta đã hứa với Nguyệt Anh, sẽ tha mạng cho hắn.Nhưng mối thù với Dương Vũ năm xưa hắn lại không thể nào quên. Sau khi Tào Bằng tiễn bước Ngụy Diên thì tâm sự trùng trùng, cả đêm không ngủ. Một bên là huynh đệ, một bên là Nguyệt Anh. Ta nên chọn thế nào?

Ngày hai mươi hai tháng mười hai năm Kiến An thứ tư, hai bên bờ sông Đại Hà có trận bão tuyết lớn. Đây cũng là trận tuyết cuối cùng của năm Kiến An thứ tư!

Lưu Diên đi lên trước, đưa mắt nhìn trời đất vùng quê mênh mông, chỉ thấy từ thượng đến hạ nguồn, nơi nơi đóng băng thành ngàn dặm, mờ mịt trong tuyết trắng.

Hai ngày nay, quân của Viên Thiệu bên kia sông rất yên tĩnh. Sự yên tĩnh khiến trong lòng Lưu Diên có chút hoảng sợ. Lúc này, không thể nảy sinh chiến sự gì. Dù sao cũng gần tất niên, mọi người chưa chắc đã tập trung vào trận chiến. Đối với cả hai bên, trận quyết chiến sắp tới chỉ cần có chút biến chuyển đều sẽ để lại hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Tuyết lớn như vậy, nếu chẳng may quân Viên Thiệu tấn công thì việc phòng ngự sẽ chẳng dễ dàng gì.

-Dân chúng trong thành đã di chuyển xong chưa?

Lưu Diên xoa huyệt thái dương, thấp giọng hỏi. Tào Tháo giao Đông Quận cho hắn khiến Lưu Diên cảm thấy áp lực rất lớn. Đông quận ở ngay bên bờ sông. Một khi hai bên khai chiến, Đông Quận phải đứng mũi chịu sào đầu tiên. Vì thế, Lưu Diên quyết định để toàn bộ dân chúng Bạch Mã di chuyển tới Bộc Dương. Nếu hai bên khai chiến thì cũng có thể kéo dài. Nghĩ đến đây, Lưu Diên lại thở dài một tiếng. Hơi thở từ miệng phả ra có thể thấy rõ trong bóng đêm.

-Thái thú, có chuyện lớn không tốt rồi!

Ngay lúc Lưu Diên chuẩn bị xuống thành thì một gã trinh sát lảo đảo chạy tới.

-Quân Viên Thiệu, quân Viên Thiệu…

Một luồng khí lạnh từ bên hông chạy dọc theo sống lưng lên tới đỉnh đầu Lưu Diên. Hắn run rẩy toàn thân, vội vàng chạy tới túm lấy tên trinh sát.

-Quân Viên Thiệu làm sao?

-Quân Viên Thiệu qua sông rồi!

-Hả?

Lưu Diên cảm thấy trong đầu vang tên tiếng ù ù, mắt nổ đom đóm. Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ giáng xuống thật. Không ngờ Viên Thiệu lại xuất binh. Xuất binh vào lúc này ư?

-Có bao nhiêu nhân mã?

-Ước chừng có mấy nghìn người, thẳng hướng này tới.

Lưu Diên vội vàng chạy đến lầu quan sát, đầu nhô ra khỏi lỗ châu mai nhìn xuống phía dưới. Một đám dân chúng đang dẫn theo cả gia đình nối đuôi nhau đi ra ngoài thành. Nếu như quân Viên Thiệu đuổi theo thì tất nhiên họ sẽ chết thảm.

-Truyền lệnh ta, lập tức bảo bọn họ trở về.

-Nhưng…

-Chớ nhiều lời. Lập tức truyền lệnh. Ngươi lập tức tới Bộc Dương cầu viện, khẩn cấp xin Từ Hoảng tướng quân xuất binh cứu viện. Người đâu, chuẩn bị ngựa và đao cho ta.

Vừa nói xong thì từ phía xa vọng đến tiếng ầm ầm. Lưu Diên tập trung quan sát thì chỉ thấy một trận tuyết cuồn cuộn.

-Là kỵ quân của Viên Thiệu!

Có tên binh sĩ vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của đám quân trong tuyết kia, lớn tiếng hô lên. Lúc này, dân chúng ngoài thành đã bắt đầu trở về. Nhưng ra khỏi thành thì dễ mà vào thành lại khó khăn. Rất nhiều người tụ lại một chỗ khiến cho cửa thành không thể lập tức đóng lại. Nhìn tốc độ đánh tới của đội quân trong tuyết kia thì có lẽ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đến dưới chân thành.

Lưu Diên bất chấp an nguy, sải bước lên ngựa, dẫn quân lao ra khỏi cửa thành. Trên đường đi, hắn liên tiếp vung đao đẩy lui hơn mười người dân đứng chắn ở cửa thành, lập tức mọi người rẽ ra thành một con đường.

-Ta là thái thú Đông quận Lưu Diên, các ngươi mau chóng xếp hàng vào thành, không được hỗn loạn. Mỗ gia phải dẫn binh ngăn quân địch ngoài thành, nhưng nếu có một người chưa vào thành thì Lưu Diên quết không lui binh.

-Đại nhân…

Có lẽ lời cam đoan của Lưu Diên phát sinh tác dụng. Có lẽ khi sự sống chết ở ngay trước mắt, người dân cũng hiểu được nặng nhẹ là thế nào. Cửa thành mở ra, dân chúng bắt đầu tiến vào trong thành. Cùng lúc đó, Lưu Diên sai một nhóm người khẩn trương dàn trận ở dưới thành.

-Nếu như ta chết trận thì để Bạch Mã lệnh tạm quản quân sự, đóng cửa không ra, chờ quân tiếp viện.

-Rõ!

Sau khi Lưu Diên dặn dò thỏa đáng thì lập tức cầm đao, tiến ra trận tiền.

Gió rất lớn, cuốn theo tuyết đập vào mặt, khiến người không mở nổi mắt. Một đội kỵ binh giống như thác lũ hiện ra trong tầm nhìn của Lưu Diên. Cầm đầu là một viên đại tướng mặc bộ giáp màu đen, tay cầm đại hoàn đao, giống như giẫm đạp lên cuồng phong bão tuyết, nhằm thẳng cửa thành. Đôi mắt Lưu Diên nheo lại, lòng càng thêm hồi hộp.

-Mau đóng cửa thành!

Lưu Diên quát lớn.

Ngay trong phút chốc, có một đại tướng phi ngựa tới rống to:

-Ta là đại tướng Nhan Lương. Người nào dám cản đường, giết không tha!