Tào Tặc

Chương 298: Sứ quân

- Hóa ra, thiếu niên vừa rồi chính là Tào Bát Nghĩa sao? Quả nhiên dáng vẻ phi phàm.

- Nghe nói hắn là người trong họ của Tư Không đại nhân, vừa mới lưu lạc ngoài trở về…

-Đúng vậy, nghe tiếng con trai của Cửu Văn Phụng Xa Hầu tướng mạo phi phàm, quả nhiên danh bất hư truyền!

So với trước kia, gia thế họ Tào ở Hứa Đô giờ đã thay đổi rất nhiều. Khi trước Tào Cấp, Đặng Tắc hay Tào Bằng đều chưa có tiếng tăm gì. Hiện tại, Tào Cấp rèn được đao tốt, tạo ra Tào Công lê rồi Tào Công xa, có thể nói là danh tiếng vang dội; Đặng Tắc chủ trì đồn điền Hải Tây, liên tục hai mùa thu hoạch lớn. Bọn họ chức quan không cao lắm, nhưng quyền lực rất lớn. Tào Bằng sáng tạo ra kim lan phổ cùng Tào Chân, Điển Mãn, Hứa Nghi kết nghĩa, nổi danh Tiểu Bát Nghĩa.

Tào bát nghĩa lại bái Hồ Chiêu làm sư phụ.

Vừa nhậm chức Tuy Dương Bắc Bộ Đô Úy được vài ngày liền phá ngay được đại án, thanh danh vang dội.

Quan trọng hơn, chữ "Tào" trong Tào Bằng và chữ "Tào" trong Tào Tháo, vô ý hợp lại là một.

Ai cũng biết rằng, Tào Tháo cực kỳ coi trọng người trong dòng tộc, con cháu họ Tào đều được trọng dụng. Tiền đồ Tào Bằng, cũng vì thế rõ ràng được đẩy lên…

Việc những người ngoài cửa phủ Tư Không bàn tán chẳng liên quan gì tới Tào Bằng.

Sau khi đi vào trong phủ Tư Không, hắn liền để cho đám người Hạ Hầu Lan chờ chỗ người gác cổng còn mình đi thẳng vào phòng công.

Điển Vi vừa mới tuần tra quanh thành xong.

Nhìn thấy Tào Bằng, hắn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tiến tới một tay ôm lấy Tào Bằng.

-A Phúc, ngươi làm rất tốt.

-Thúc Phụ, người này là….

-Khà khà, tên tiểu tử này thật đúng là có thể gây ra sức ép.

Điển Vi cười ha hả kéo Tào Bằng vào nhà ngồi.

- Việc làm của ngươi tại Tuy Dương ta đều nghe cả. Làm tốt thật! Ta chỉ biết, A Phúc ra tay, nhất định tìm ra manh mối. Chủ công hôm qua cũng nói với ta, tên tiểu tử nhà ngươi quả thật có tài.

- Được rồi, chủ công tìm ta…

-A, có thể chủ công muốn hỏi ngươi một số chuyện tình ở Tuy Dương. Giờ ngươi hãy ở đây chờ, chủ công đang cùng Diệu Tài thảo luận nghị sự…

- Hạ Hầu tướng quân đã trở về?

- Đúng vậy, sáng sớm hôm nay trở về, chúa công liền gọi tới thưa nghị sự.

Tào Bằng giật mình. Hạ Hầu Uyên là Trần Lưu Thái Thú trấn giữ Duyện Châu trách nhiệm trọng đại. Hắn đột nhiên về Hứa Đô, ắt là có chuyện lớn. Chẳng lẽ, Viên Thiệu có động tĩnh gì sao? Trận chiến Quan Độ phải xảy ra sao?

Vừa nghĩ tới trận chiến Quan Độ, Tào không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi sùng sục.

Vận mệnh của Tào Ngụy then chốt là ở trận chiến này, Tào Tháo triệu hồi ta chẳng nhẽ vì việc này? Nhưng bất quá, tình thế hôm nay biến đổi khó lường, Tào Bằng cũng không hiểu rõ, rốt cục mọi chuyện là như thế nào. Theo ghi chép, lúc này Lưu Bị chiếm lĩnh Từ Châu. Bởi vì Tào Bằng xuất hiện cho nên Lưu Bị không thể nhận chức ở Từ Châu, ngược lại sớm chiếm lĩnh Nhữ Nam...

Nghĩ tới Lưu Bị, Tào Bằng bỗng thất kinh.

Hắn tựa hồ cảm thấy có cái gì đó, lẽ nào Tào Tháo tiến đánh Nhữ Nam?

Lưu Bị thông qua Hứa Đô xúi giục nhóm ủng hộ hoàng đế đánh cắp binh khí quân đội, kỳ thực dụng ý đã biểu lộ.

Tào Tháo đem quân đánh Lưu Bị, về tình về lý cũng không ngoài dự tính của Tào Bằng.

Trên thực tế, Bị chiếm lĩnh Nhữ Nam, mặt sau Kinh Tương, đối với Tào Tháo, đây là mối họa lớn. Nếu như không sớm tiêu diệt Lưu Bị, tương lai trận chiến Quan Độ ắt có thêm nhiều nguy hiểm.

Thế nhưng, vì sao muốn ta trở về?

Không phải Tào Tháo muốn ta đi đánh Lưu Bị Đấy chứ?

Chuyện này cũng rất có khả năng, rất có khả năng a. Lý Nho nói, bất luận Tào Tháo đưa ra yêu cầu gì, cũng không được do dự, nhất định phải đồng ý ngay.

Nói ra, đây đúng là chuyện rắc rối.

Vừa nghĩ đến việc giao thủ với Lưu Bị, Tào Bằng không khỏi có chút kích động.

Hơn nữa, trong đầu hắn mơ hồ cảm thấy bị ép buộc. Bởi vì bây giờ đánh Lưu Bị, không chỉ gói gọn trong trận chiến giữa hai người, mà rất có thể hắn sẽ gặp lại Triệu Vân.

Tào Bằng không nhớ rõ, Triệu Vân quy phục Lưu Bị lúc nào nhưng rõ ràng không phải là vào lúc này…

Quan nhị ca, một mình ngày đi ngàn dặm!

Quan, Trương, Triệu…Chậc chậc, bất luận là người nào cũng rất khó đối phó.

Trong tay Tào Bằng bây giờ chỉ có một mình Cam Ninh. Dù sao cũng may là nếu thực sự đánh Lưu Bị, hắn còn có rất nhiều tướng lĩnh bên quân Tào trợ giúp.

"Chà! Ta cũng muốn biết bản lĩnh của Quan, Trương một chút."

Tào Bằng nghĩ tới đấy, cảm thấy huyết mạch sôi sùng sục. Hắn cùng Điển Vi trò chuyện phiếm, vừa nói chuyện không để ý đã qua một canh giờ.

Mắt thấy trời đã sẩm tối, Tào Bằng ngồi chờ không khỏi sốt ruột.

Đúng lúc này, có người vào báo. Tào Tháo cho gọi Tào Bằng.

Tào Bằng chỉnh y phục, theo Điển Vi đi đến Phủ Tư Không. Đi qua trung các, men theo con đường, hắn thấy trước mặt có hai người đang đi tới.

-Diệu Tài, Trọng Đức cùng chủ công thương nghị xong rồi sao?

-Ừ!

Điển Vi chào hỏi hai người.

Người trung niên đi trước gật đầu đưa mắt nhìn Tào Bằng.

- Ngươi chính là Tào Hữu Học trước kia không nể mặt ta phải không?

- Ủa?

- Ủa cái gì mà ủa, cưỡi con Chiếu Dạ Bạch của ta, mà không nhận ra ta sao?

-Mạt tướng bái kiến Hạ Hầu tướng quân.

- Hừ!

Hạ Hầu Uyên hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không quá tức giận.

- Được rồi Diệu Tài, người đừng dọa hắn nữa. Hữu Học làm rất tốt, đến nhận chức không lâu đã làm được chuyện đó. Chẳng phải vừa rồi trước mặt chủ công, ngươi cũng khen ngợi đó sao?

Nam tử bên cạnh Hạ Hầu Uyên, không khỏi cười nói.

Điển Vi nói:

-A Phúc, vị này là Hà Nam doãn tức Trình phủ doãn.

Trình Dục!

Tào Bằng vội hành lễ, Trình Dục liên tục xua tay.

- Hữu Học mau đi thôi, chủ công đang chờ người đấy.

Tào Bằng vội cáo từ, cùng Điển Vi đi tiếp.

Điển Vi cười nói:

-Trọng Đức xưa nay rất nghiêm khắc, rất ít khi ôn hòa. A Phúc, xem ra hắn rất hài lòng về ngươi, bằng không đã không biểu lộ tình cảm như thế.

Tào Bằng gãi đầu, thoáng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Trình Dục và Hạ Hầu Uyên.

Hạ Hầu Uyên tới!

Trình Dục cũng đã trở về…

Rõ ràng chuyện này không hề nhỏ.

Tào Bằng đang mải suy nghĩ, đột nhiên Điển Vi dừng lại.

-A Phúc, ta không đi với ngươi tiếp, chủ công có nói chỉ mình ngươi thôi.

-Vâng. Được rồi.

Tào Bằng ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra mình đang đứng trước cổng phủ.

Hắn hít sâu một lúc, cất bước tiến lên, đứng trước cổng phủ nói:

-Tuy Dương Bắc Bộ Đô Úy Tào Bằng phụng mệnh Tư Không đại nhân đến đây trình diện.

So với nửa năm trước, Tào Tháo có vẻ già đi nhiều.

Năm nay, Tào Tháo bốn mươi bốn tuổi, nhưng nhìn mái tóc hoa râm của y chắc hẳn sẽ có người nghĩ rằng y đã qua tuổi năm mươi.

Ánh sáng trong phòng khách có phần hơi mờ ảo, Tào Bằng nhìn không rõ lắm. Nhưng hắn vẫn có cảm giác Tào Tháo đang rất mệt mỏi.

-Ti chức Tào Bằng bái kiến Tư không.

Tào Tháo khoát tay áo:

-Hữu Học, ngồi đi.

-Vâng!

Tào Tháo tựa người trên sập, không nói chuyện ngay.

Thật lâu sau, y mới trầm giọng nói:

-Cuối năm nay, cha ngươi trình gia phả lên Tiếu huyện, rồi về nhận tổ nhận tông được rồi.

-A?

-Chi của nhà ngươi từ năm thứ hai Chinh Hòa đã phải lênh đênh, phiêu bạt, đến nay đã gần ba trăm năm qua, thật đúng là đã chịu nhiều khổ cực rồi. Giờ cũng đến lúc nhập lại gia tộc thôi.

Cách nói chuyện của Tào Tháo hôm nay nghe rất truyền cảm, hấp dẫn.

Tào Bằng vội vàng phủ phục trên mặt đất:

-Nếu không nhờ Tư không, cha ta sao có thể quy tông được.

-Được rồi, đứng lên đi. Ta đã tra qua gia phả, luận về bối phận, cha ngươi và ta cùng thế hệ, ngươi phải gọi ta là thế phụ. A Phúc, ta không giấu gì ngươi, gần đây ta thường xuyên có cảm giác bất lực, nhưng lại không thể nói với người ngoài. Ngươi tuy còn nhỏ nhưng là đứa nhỏ biết điều. Những gì ngươi làm được ở Tuy Dương rất tốt, thậm chí còn vượt ngoài dự tính của ta. Chỉ có điều, chuyện này cũng khó có thể chấm dứt được, thậm chí giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi. Ta thật không biết nên nói như thế nào mới phải. Lần này ngươi phá được án, ta rất cao hứng; nhưng sâu trong lòng ta, ta lại mong ngươi không phá được án.

-Tại sao thế phụ lại nói như thế?

Đôi mâu quang của Tào Tháo chớp động, y hạ giọng nói:

-Ngươi có biết lần này ngươi phá được án, khiến ta buộc phải đối mặt với Hán gia chứ?

Tào Bằng hít sâu một hơi.

Đúng vậy, vụ án ở Tuy Dương được phá, nhất định sẽ có một số người bị liên lụy theo.

Trong số đó, rất có khả năng sẽ liên lụy đến Hán thất. Đối với Tào Tháo mà nói, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Tào Bằng không hiểu rõ lắm, trong lịch sử, sau khi Tào Tháo giải quyết xong vấn đề Y Đái chiếu đã có những suy nghĩ như thế nào. Nhưng đúng là cũng vì chuyện này, Tào Tháo mới bị gán danh quốc tặc, hoàn toàn phản bội lại nhà Hán. Tuy nói từ nay về sau, đôi bên vẫn hoàn toàn đối đãi bình thường với nhau, nhưng chẳng qua là bằng mặt chứ không bằng lòng, sâu bên trong, vẫn đấu chọi gay gắt, chưa hề ngơi nghỉ.

Thế gia luôn thay đổi bất định, khiến Tào Tháo váng đầu hoa mắt.