"Đức Công, người làm như vậy có phần khinh suất hay không?"
Tư Mã Huy ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói mang theo một chút ngưng trọng.
Đối diện hắn, một người đàn ông trung niên nằm nghiêng, đầu đội khăn chít đầu. Bây giờ đang là mùa đông giá rét, nhưng người đàn ông lại mở tung cúc áo hở ngực. Y cầm trong tay một dùi trống, thỉnh thoảng gõ vào cái trống nhỏ bên cạnh, làm nó vang lên một tiếng.
"Có gì khinh suất?"
"Ngươi biết rõ tên tiểu tử kia chỉ mượn các ngươi để sinh sự gây chuyện, chẳng những không trách cứ, mà trái lại…"
"Ta trách cứ hắn à? » Người đàn ông trung niên cười nói rằng: « Ta không phải cho hắn một câu nói sao? Nhân chi sinh dã trực, võng chi sinh dã, hạnh nhi miễn. Nếu tên tiểu tử kia thông minh, tự nhiên có thể lĩnh hội ý của ta. Nếu như lĩnh hội không ra, hắn sẽ không có tư cách bước vào Lộc Môn Sơn. »
Khi người trung niên nói đến « Nhân chi sinh » thì lên giọng một chút.
Sau đó hắn xoay người ngồi dậy, lấy một chén rượu ấm, một ngụm uống cạn rồi thở ra một hơi.
"Đức Tháo, ngươi và ta tương giao nhiều năm, học vấn của ngươi, phẩm hạnh của ngươi, ta xưa nay kính nể. Nhưng đôi khi ngươi rất cố chấp hình thức, bất chấp tình hình. Ta hỏi ngươi, ngươi rõ ràng xem trọng tên tiểu tử đó, vì sao lại không mang hắn đến?"
Tư Mã Huy ngẩn ra nói: "Tên tiểu tử có cái nhìn đặc biệt, xác thực có vài phần tài hoa văn chương. Thực ra ta với hắn không quen biết, chỉ thấy mới gặp một lần mà đã nhận hắn làm đệ tử, có phần vội vàng quá chăng? Ta với hắn căn bản không biết nhau, làm sao có thể tùy tiện thu làm đệ tử?"
"Đức Tháo, ngươi chỉ ngôn luận lý do. Ta hỏi ngươi, học vấn là quan trọng hay đức hạnh quan trọng?"
"Đương nhiên đức hạnh quan trọng."
"Ta đây hỏi lại ngươi, Ngươi để tên tiểu tử ra bên ngoài, nói là theo dõi, kỳ thực ngươi có thể cho hắn chút giúp đỡ gì? Ta không tiếp nhận việc mượn danh nghĩa huynh đệ để làm điều gì lệch lạc. Hiểu được thời thế, chứng minh người này là thông minh. Dĩ nhiên, hắn có thể thủ đoạn và khả năng mắc sai lầm, nhưng chúng ta có thể chỉ cho hắn chỗ sai mà uốn nắn. Giống như ngươi vậy, chỉ biết nhồi nhét mà không hỏi, hắn có phạm sai lầm cũng không biết, làm sao có thể tu tâm? »
« Ngươi phải biết rằng, việc này Tào Hữu học không giống với Gia Cát. Gia đình Gia Cát có truyền thống học giỏi. Quân Cống huynh mặc dù đã qua đời nhưng còn có bạn cũ chiếu cố. Hắn từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy lúc nào cũng có người dìu dắt, lúc nào cũng được chỉ bảo. Kể cả Bàng Thống cũng như vậy. Còn như tên tiểu tử kia, lại chỉ có thể dựa vào chính mình. Càng như vậy ta càng phải chỉ bảo cho hắn, chứ không phải bàng quan không quan tâm. Còn nữa, hành vi của hắn ở Cức Dương cũng không có gì là sai trái. «
« Ta tặng hắn xe ngựa, thư tịch thực ra cũng là cho hắn một bộ gông cùm trên người. Sau này hắn làm việc sẽ nghĩ đến ta đã nói cho hắn một câu kia. Như vậy, mặc dù hắn có ý gì khác, cũng có thể tỉnh ngộ. «
Tư Mã Huy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Đức Công, tại sao ngươi không cùng ta thụ nghiệp?"
"Thụ nghiệp?"
Bàng Đức Công cười ha hả "Đức Tháo, ngươi nghiên cứu học vấn nhiều năm, vì sao lại mở miêng nói ra những lời này?"
Thiên hà ngôn tai. Tứ thì hành yên. Bách vật sinh yên. Thiên hà ngôn tai.
Nói xong hắn liền im lặng không nói, lẳng lặng nhìn Tư Mã Huy.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Bàng Đức Công và Tư Mã Huy. Tư Mã Huy xem trọng thiên, địa, quân, thần, sư, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Ý nệm dạy dỗ của hắn đúng là đem chính sở học truyền thụ cho đệ tự, vì vậy tiến thêm một bước lĩnh hội thánh nhân. Mà Bàng Đức Công lại không phải vậy. Hắn cho rằng như vậy có quá nhiều ràng buộc, chỉ tăng cho học trò thêm gong cùm. Ngươi xem lão thiên gia nói chuyện chưa? Vậy mà bốn mùa rõ rệt, mưa thuận gió hòa.
Người thầy dạy về đối nhân xử thế, cần phải dẫn dắt chỉ bảo, không phải chỉ đem tư tưởng suy nghĩ của mình truyền thụ cho đệ tử.
Các thánh nhân đã đem đạo lý nói rất rõ ràng, rất minh bạch, cần để học trò tự mình hiểu rõ. Làm lão sư, chính là ở bên cạnh nâng đỡ, không cho hắn đi đường ngang ngõ tắt. Dù sao, mọi người không giống nhau, đạo lý nguyên tắc hàng trăm dạng không giống nhau, ngôn ngữ lời nói mỗi người khác nhau. Ngươi cần gì phải đem ý nghĩ của mình gán ép cho đệ tử? Để khiến hắn tự lĩnh hội không phải là rất tốt sao?
Tư Mã Huy không sai, hắn muốn làm người thầy dẫn đường.
Bàng Đức Công cũng không sai, hắn hy vọng có thể giải phóng thiên tính bẩm sinh được tự do phát triển.
Hai người ngồi ở trong phòng, im lặng nhìn nhau, không ai nói gì. Đó là sự bất đồng quan niệm. Hai đại gia đều kiên trì, ai cũng không có biện pháp thuyết phục đối phương bên kia. Cho nên khi xuất hiện loại tình huống này, biện pháp tốt nhất, hình như chỉ có thể im lặng.
Ngoài phòng, hai người thiếu niên ngồi xổm trên bờ ruộng.
"Bàng Lâm, người sẽ nói cho ta, đêm hôm kia Tào Bằng rốt cuộc đã nói như thế nào?"
"Anh à, ta đã lập lại nhiều lần, ngươi muốn thế nào. Được rồi, đêm đó, phụ thân cùng Đức Tháo tiên sinh ở trong Trạm Dịch đun rượu bàn về sự tình. Tào bằng đột nhiên đi tới rồi chỉ ra chỗ sai của phụ thân và Đức Tháo tiên sinh…"
Thiếu niên đem chuyện thập thắng thập bại của Tào Bằng thuật lại một lần nữa.
Thiếu niên kia thì lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Hắn lớn lên tương đối xấu xí, da dẻ biến thành màu đen, lông mày rậm, đôi mắt con ngươi nhỏ, mũi củ tỏi, miệng rộng, khuôn mặt gầy nhom, thoạt nhìn có vẻ giống như hầu tử.
"Thật không thể nghĩ rằng quận Nam Dương lại có nhân vật này. Bàng Lâm, vì sao trước đây không nghe nói qua về hắn? Theo đạo lý mà nói, hắn có thể nói ra những lời như vậy, hẳn là phải có chút danh tiếng mới đúng. »
"Sao ta biết được"
Tên thiếu niên lắc đầu: "Thực ra hắn không có nói sai. Lúc biệt ly hôm đó, Văn thúc phụ vẫn còn phái người đi một chuyến tới huyện Vũ Âm Nghe Văn thúc phụ nói, trong gia đình Tào Bằng còn có án mạng. Nếu như tính toán thời gian, khi chúng ta gặp nhau, bọn họ đang lẩn trốn trên đường. Nhưng mà ta không rõ, bọn họ rõ ràng có thể thẳng tiến về phía tây Cức Dương. Vì sao còn muốn đi đường vòng? «
"Chuyện này có gì khó hiểu? Chắc là bọn họ hiểu rõ, nếu thẳng hướng Cức Dương, ắt sẽ gặp phải truy bắt. Đi đường vòng qua huyện Bỉ Dương có thể đánh lạc hướng của nhiều người, tránh thoát truy bắt ở huyện Vũ Âm, còn hơn đi thẳng phía Tây. Đường xá tuy xa nhưng an toàn hơn nhiều. Ngươi nói, chủ ý này có thể là do Tào Bằng nghĩ ra? »
"Cái này, ta cũng không biết. Có điều ta xem người nhà tên Tào Bằng kia, hoặc là người thiển cận nông cạn, hoặc là chuẩn mực đạo đức gia đình không có khả năng mưu lược chu toàn. Ta cảm thấy, chủ ý này hẳn là xuất phát từ Tào Bằng. Có điều chuyện này có gì đâu? Huynh trưởng, tại sao lại hoảng hốt vậy chứ?"
Tên thiếu niên nở nụ cười khó coi "Bàng Lâm, nếu như đổi lại là ngươi, ở vào tình huống lúc đó, ngươi có thể nghĩ một biện pháp như vậy?"
Bàng Lâm ngẩn ra, một lát sau lắc đầu. "Ta sợ là cũng không nghĩ ra được. Việc Tào Bằng can đảm cẩn trọng, hơn nữa còn hiểu biết thời thế. Không đơn giản, thực sự không đơn giản. Haha, nếu sau này Lộc Môn Sơn chúng ta có thể có thêm người…. Thúc phụ coi trọng hắn như vậy, cuối cùng lại tặng hắn "Thi", "Luận". Ta thật muốn sớm gặp mặt người này. »
Bàng Lâm dường như có phần không chịu, nhưng lại có chút sợ sệt huynh trưởng, vì thế im lặng không nói.
Người thiếu niên xấu xí đứng dậy, lẩm bẩm: "Nếu chiếu theo những gì hắn nói, Tào Tháo hình như cũng là một nhân vật đáng chú ý. Thực sự hiếu kỳ"
Đại hàn tới, mọi người đắp sáu con trâu đất, đặt ở ngoài ruộng để tiễn đại hàn đi xa. Sau đại hàn, chính là lập xuân, cũng là thời điểm vạn vật sinh sôi. Tập tục đắp trâu đất có liên quan tới nông nghiệp vào thời đó, cũng là một hoạt động hiến tế rất quan trọng.
Trong nhà Đặng Tắc cũng có đất vườn, có điều thường ngày thuê người trồng trọt. Vì vậy mà thời điểm đắp trâu, Đặng Tắc chẳng những phải tham dự mà còn là một nhân vật chủ yếu.
Sau khi địa vị của y ở nha huyện cao lên, Đặng Tắc cũng dần có tiếng nói ở Đặng thôn. Lễ đắp trâu năm nay, y được sắp xếp ở vị trí thứ ba, cũng thể hiện địa vị của mình ở Đặng thôn bây giờ. Tập tục đắp trâu tới sau này hoàn toàn thất truyền nên Tào Bằng chưa bao giờ được thấy. Vì vậy mà trong những ngày này, từ sáng sớm hắn đã dậy nhưng thậm chí còn không luyện công, theo Đặng Tắc ra ngoài đồng đắp trâu. Đối với lễ đắp trâu chính là một hoạt động lớn của đặng thôn.
Trong sử ký cũng có ghi chép lại khi qua một năm, mọi người ăn uống, mở mang dương khí... Nếu dựa theo cách nói của đời sau chính là năm cũ.
Vào thời Đông Hán, khi hết năm, mọi người có hình thức ăn mừng, dâng rượu tôn trưởng, đồng thời viết văn chương cảm tạ quân sư. Mà nói như vậy thì người viết văn chắc chắn phải là nhân vật lớn trong thôn.
Trước kia, người viết văn của Đặng thôn phần lớn là do lão thái công tự mình chấp bút, có điều năm nay do Đặng Tắc thay thế.
Sau buổi liên hoan, Tào Bằng liền trở về nhà.
Hắn xem một chút thi thư, rồi dưới sự đốc thúc của Đặng Tắc lại luyện chữ một lúc, sau đó trở về phòng của mình. Ngồi trên giường, Tào Bằng trải tấm giấy gai lên bàn rồi nhíu mày trầm tư. Bức tranh trên tấm dây gai đúng là hình một chiếc pít tông hai chiều.
Tào Bằng chỉ có thể căn cứ theo trí nhớ của mình mà vẽ. Nhưng kết cấu của phong tương, hắn không biết nên xử lý như thế nào. Thứ này không thể nói với người khác một cách dễ dàng nếu không sẽ gặp rắc rối lớn. Dù sao thì với một cái hộp gió có pít tông hai chiều tới tận triều Minh mới xuất hiện, khoảng cách so với hiện tại cách tới tận một ngàn năm. Một khi lộ ra thứ này sẽ nảy sinh việc gì Tào Bằng cũng không rõ. Nhưng nếu không mang lại lợi ích cho mình, hắn cũng không đưa cái này ra...nên nhớ rằng, đây chính là bảo bối.
Trong lễ mừng, do uống hai chén rượu nên bây giờ hắn hơi buồn ngủ. Tào Bằng không nghĩ được điều gì, vì thế thu bản vẽ lại, gục xuống ngủ. Hắn ngủ cho tới tận sáng bảnh mắt ngày hôm sau.
Trời đông giá rét qua đi, tiết xuân bắt đầu len lỏi ùa về... Ngoài phòng xuất hiện những đợt sương, biểu hiện cho âm dương thay đổi.
- A Phúc! Dậy đi.
Tiếng Vương Mãi gõ cửa vang lên, khiến cho Tào Bằng từ trong giấc mở tỉnh lại. Hắn dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.
Hiện giờ, ngoài sân đã có chút sức sống. Sau khi Vương Mãnh quay lại, y liền ở cùng phòng với Vương Mãi. Hai vợ chồng Đặng Tắc chiếm một căn phòng. Vợ chồng Tào Cấp và Tào Bằng chiếm cứ một căn phòng khác. Căn phòng của Tào Bằng gần với đại sảnh, ở giữa là thư phòng, tiếp theo đó là phòng ngủ của vợ chồng Tào Cấp. Sở dĩ sắp xếp như vậy cũng là để Vương Mãi mỗi ngày tới tìm Tào Bằng. Như thế, y gọi Tào Bằng dậy cũng tiện, và không quấy rầy tới hai vợ chồng Tào Cấp.
Từ khi Vương Mãnh dẫn hai con ngựa quay về, Vương Mãi ngày càng chăm chỉ. Y xung phong nhận việc chăm sóc ngựa, sửa sang lại chuồng và chải lông cho chúng. Mỗi sáng sớm, gã còn dắt chúng ra bãi sông cho đi rong. Cứ như vậy, ngoại trừ việc luyện công ra, Vương Mãi được thêm một việc nữa.
Luyện tập thuật cưỡi ngựa.
Ngày tiếp theo, Tào Bằng cũng bị gã bắt phải luyện cưỡi ngựa.
Hai con ngựa do Vương Mãnh mang về, nếu trong mắt người có nghề thì chẳng là cái gì. Hai con ngựa này là hai con ngựa bị đào thải, so với tọa kỵ của Vương Mãnh năm đó, hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Nhưng Vương Mãnh nói rằng, loại ngựa già này thích hợp với tình trạng của Vương Mãi và Tào Bằng bây giờ nhất. Tính tình của chúng rất hiền, hơn nữa có thể nghe hiểu được một số khẩu lệnh đơn giản. Đối với người mới bắt đầu thì loại ngựa già này là thích hợp nhất. Tào Bằng thử một lần thấy Vương Mãnh nói đúng. Hiện giờ, cả hai mới bắt đầu học cưỡi ngựa, chưa thể nào thích hợp với ngựa tốt luôn được.
Hắn mặc quần áo tử tế, tiện tay cầm lấy cái túi da bên gối. Bên trong túi là một số vật phẩm vụn vặt, chủ yếu sử dụng khi luyện công.
- Hôm nay ngươi cưỡi Đại Hắc còn ta cưỡi Đại Hoa.
Đại Hắc và Đại Hoa là tên của hai con ngựa. Bởi vì một con là ngựa ô và một con là ngựa đốm cho nên Vương Mãi gọi chúng thẳng bằng hai cái tên đó.
Thật ra đối với Tào Bằng thì chẳng quan trọng là Đại Hắc hay Đại Hoa, dù sao thì cả hai con đều khá hiền. Hai người ra chuồng dẫn ngựa rồi bắt đầu chạy chậm quanh vườn đào. Cả hai càng chạy càng nhanh, sau đó bắt đầu đuổi nhau. Hai con ngựa cũng hiểu được chút tính người nên lúc đầu đi chậm, rồi bám theo hai người Tào Bằng chạy bộ.
Chạy tới bãi sông, Tào Bằng và Vương Mãi khởi động xong rồi nhảy lên ngựa.
Những năm cuối của thời Đông Hán, chiến mã còn chưa được trang bị bàn đạp và yên, cho nên khi cưỡi ngựa phần lớn dựa vào hai chân để cố định người ở trên ngựa. Việc này cần phải có lực eo rất mạnh, hơn nữa lại phải có cả sự mềm dẻo. Nếu như một tháng trước thì thật sự Tào Bằng còn không cưỡi nổi. Hiện tại, hắn có thể cố gắng ngồi trên ngựa mà chạy chậm. So với hắn thì Vương Mãi có sự tiến bộ rất lớn, có thể phóng ngựa chạy nhanh.
Tới hôm nay, bọn họ tới Đặng thôn đã được hai chục ngày. Tào Bằng có thể cảm nhận được rằng thân thể của mình đang từ từ khỏe lên.
Cưỡi ngựa một lúc, Tào Bằng liền dừng lại. Hắn thả dây cương, bắt đầu luyện quyền bên bờ đê. Hôm nay có một sự kỳ quái đó là ở bên bờ sông bên kia không hề có ai. Trước đó mấy ngày, hôm nào bên đó cũng có lão nhân xuất hiện, nhưng hôm nay lại chưa tới. Điều đó khiến cho Tào Bằng cảm thấy có chút gì đó hẫng hụt.
Sau khi đi xong một bài quyền, hắn lại tiếp tục luyện Bát Đoạn Cẩm. Luyện xong Bát Đoạn Cẩm mà lão nhân đó vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ, hôm nay lão có chuyện gì nên không tới? Tào Bằng không biết tại sao lại nghĩ tới lão nhân đó. Có thể do hắn quen với việc có lão nhân nhìn, nên hôm nay đột nhiên không có ai khiến cho hắn cảm thấy trống vắng. Cảm giác của con người đúng là khác lạ.
Trước kia, khi thấy có người nhìn thì hắn không được tự nhiên nhưng hôm nay không có ai thì lại cảm thấy trống vắng. Tào Bằng điều chỉnh cảm xúc cùng với Vương Mãi tiếp tục luyện công.
- Đầu Hổ ca! Hôm nay ta muốn dạy cho ngươi một chiêu có tên là Long Hình sưu cốt.
Vương Mãi luyện đầy mồ hôi, chỉ mặc một chiếc áo ngắn. Y tập trung tinh thần nghe Tào Bằng giảng giải, thỉnh thoảng còn đưa ra câu hỏi.
- Phát kình, coi trọng lực mạnh mẽ, lại phải bảo đảm lực của thận, lực tiên thiên...thực ra nói thẳng là Long Hình Sưu cốt phải thông cả hai yếu tố đó.
Thứ nhất là khoan bộ... Làm như thế này. Tào Bằng nói xong, liền đỡ lấy vị trí thắt lưng của Vương Mãi, cùng với chỗ xương chậu. Trong lý luận võ học truyền thống thì thị trí này gọi là Đan Điền, lại còn gọi là trung tiết.
- Khoan bộ có thể phát lực, hông có thể khép mở, đó là yếu tố thứ nhất. Thứ hai, kinh mạch chạy suốt toàn thân... Nơi này, chính là chỗ mà hai ngày trước, ta đã nhắc tới với ngươi - Đan Điền, có thể thông tới toàn bộ các vị trí quanh thân mà không có gì trở ngại được gọi là kinh mạch thông suốt.
Hiện tại, Tào Bằng còn chưa luyện tới mức độ đó nên không có khả năng phát kình. Đối với đạo lý quá cao, hắn và Vương Mãi không hiểu rõ cho nên phải dùng phương thức đơn giản nhất để dạy.
- Ngươi xem, bình thường chúng ta không thể cảm nhận được khu vực đan điền trong cơ thể...trừ khi ngươi bị trẹo thắt lưng. Nếu như luyện, sau này ngươi có thể cảm nhận được. Cho dù là đốt ngón tay cũng ẩn chứa lực lượng rất mạnh. Thứ lực lượng này có tên nguyên thủy là lực dã thú, cũng chính là lực bản năng. Đầu Hổ ca! Nếu ngươi luyện quyền mà có thêm lực đan điền thì ít nhất có thể tăng thêm được hai trăm cân lực.
Nói như vậy, ngươi cũng không thể tưởng tượng được. Ừm! Ngươi và bá phụ cùng với nhau săn thú chắc đã gặp hổ báo săn mồi. Cái tốc độ của hổ báo khi săn mồi đều là nhờ vào bộ vị. Có thứ lực lượng đó hậu thuẫn, ngày sau khi đánh nhau trên chiến trường, nhất định có thể lấy đầu thượng tướng.
Vương Mãi nghe giảng vậy cũng theo Tào Bằng, thi thoảng làm một vài động tác. Trong đôi mắt của gã thi thoảng lại lóe lên một tiếng sáng đồng thời gật đầu. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Tập võ luyện quyền, chú trọng tới hai khí Long Hổ.
Ngươi có thể chưa thấy rồng, nhưng đã nhìn qua hổ. Lão hổ mạnh nhất chẳng phải là xương sống và eo hay sao? Thân có được long hổ làm sao mà không mạnh?
Vừa nói, Tào Bằng đột nhiên dậm chân, xoay eo đánh ra một quyền.
Vương Mãnh đứng bên thấy rõ, liền quát to một tiếng:
- Quyền hay.
Nói thật, một quyền đó của Tào Bằng không có nhiều uy lực, nhưng lại sinh ra một thứ khí thế hung mãnh khiến cho trống ngực người khác đập thình thịch. Có điều, sau khi đánh ra một quyền, toàn thân hắn gần như hết sức. Cái thân thể này vẫn còn chưa tốt, bắt chước đánh một quyền ở kiếp trước khiến cho hắn gần như tiêu hao hết cả tinh lực.
Vương Mãi cũng biết tình trạng của Tào Bằng liền vội vàng nói:
- A Phúc! Ngươi nghỉ một lát đi. Vừa rồi ngươi nói nhiều qua, ta chưa hiểu ngay được... Ngươi tạm thời dừng để ta suy nghĩ. Ừm! Long Hình sưu cốt, khí Long Hổ là như thế này sao?
Vương Mãi vừa nói chuyện vừa bắt chước Tào Bằng, dậm chân đánh một quyền.
Xét về mặt lực đạo thì một quyền này của hắn so với một quyền của Tào Bằng có uy lực lớn hơn nhiều. Nhưng Vương Mãi có thể cảm nhận được, một quyền của mình không có khí thế như Tào Bằng.
- A Phúc! Bây giờ ta thực sự hối hận.
- Hối hận cái gì?
- Lúc trước, khi lão phương sĩ ở trấn Trung Dương, tại sao ta không theo lão học cho tốt? Ai mà ngờ được rằng lão có bản lĩnh lớn như vậy. Nếu biết sớm, ta đã theo lão học tập. Hiện giờ nhớ tới mà ta thấy hối hận muốn chết.
Cho dù ngươi có muốn học cũng không học được. Những thứ này đều là tinh hoa do các đại sư đời sau tổng kết, lão phương sĩ của thời đại này làm sao mà biết?
Tào Bằng chỉ có thể gật đầu một cách xấu hổ.
- Duyên phận.... Đầu Hổ ca! Là duyên phận mà thôi.